- Liễu Thành Chí, chuyện gì xảy ra?
Lữ Vân Tiên nói. Liễu Thành Chí vội vàng nói: -Chúng ta đi theo Lam phu nhân cùng nhau đi vào Viễn cỗ chiến trường, gặp rất nhiều chuyện quái dị, có điều dưới sự dẫn đầu của Lam phu nhân, chúng một đường đi di tích Âu Dương lão tiên sinh nghiên cứu, nơi đó đã biến dị cực kỳ, Phối sủng của chúng ta hi sinh rất nhiều, đều bị chém đầu chết, cuối cùng Lam phu nhân tìm ra biện pháp, để chúng ta an toàn nhập di tích. Bởi mất máu quá nhiều, cảm giác miệng hơi khô, Liễu Thành Chí nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: -Bên trong di tích, chúng ta tìm được chúng ta tìm được một lối đi thông hướng vào lòng đất, hơn nữa nơi đó phát hiện dấu vết Âu Dương láo tiên sinh lưu lại, ban đầu chúng ta dùng rất nhiều Phối sủng đi xuống dò đường, đều không có vấn đề gì. Nhưng đến khi Lam phu nhân dẫn người xuống, về sau lối đi bị phong kín lại, mấy người chúng ta ở bên ngoài dùng hết thủ đoạn không thể mở cửa đá mở ra. -Sau đó thì sao? Hứa Văn truy vấn. Liễu Thành Chí thở hổn hển mấy lần, tiếp tục nói: -Sau hơn ba giờ, lối vào lòng đất mở ra, lão Khâu từ bên trong vọt ra, khi đó toàn thân lão Khâu máu me, rất nhanh không nhìn ra màu sắc quân trang, hắn lao ra trực tiếp đưa một cái Thạch khí cổ quái đưa cho ta, dùng ngữ khí vô cùng vội vàng nói, đem Thạch khí giao cho An phó quan, để A Sinh dẫn người đi đến di tích cứu Lam phu nhân, bằng không không kịp mất. -Lúc ấy, hắn nói quá nhanh, nói chuyện có chút lộn xộn, còn nói cái Thạch khí là chìa khóa mở cửa gì đó, nhất định phải đem Thạch khí trả vể, mới có thể mở cửa ra cứu Lam phu nhân, nhất định phải nhanh lên, bằng không không kịp nữa, nói tới nói lui mấy lần, mấy người chúng ta không dám chen lời, đang muốn hỏi hắn, đột nhiên lão Khâu đột nhiên phun ngụm máu, sau đó chết. -Cái Thạch khí kia đâu? Lữ Vân Tiên hỏi. Trên mặt Liễu Thành Chí lộ ra vẻ áy náy: -Ngay cả Lam phu nhân và lão Khâu đều không có cách nào đối phó tình huống bên trong thạch lộ, chúng ta càng không được, mấy người chúng ta thương lượng, định đem Thạch khí trở lại báo tin, nhưng bên trong Viễn cỗ chiến trường quá đáng sợ, mấy huynh đệ đều đã chết, ta cửu tử nhất sinh mới vọt ra được, thời điểm cầm Thạch khí trên đường trở về, bị một Dị thứ nguyên sinh vật đầu như Giao long, thân thể giống sư tử.. nuốt vào. Đều là lỗi của ta, không thể giữ được Thạch khí.. -Ngươi còn nhớ rõ Dị thứ nguyên sinh vật đó ở đâu không? Lữ Vân Tiên suy nghĩ một chút hỏi. -Đại khái biết vị trí, có điều không biết Dị thứ nguyên sinh vật đó còn ở đó hay không. Liễu Thành Chí nói. -Tốt, Hứa Văn, toàn lực chữa trị vết thương trên người Liễu Thành Chí, những người khác chuẩn bị nhận lệnh, tùy thời chuẩn bị xuất phát. Lữ Vân Tiên nói.
-Lữ doanh trưởng, nếu An phó quan đã đi, chúng ra chút người này đi vào, sợ không có tác dụng gì? Một sĩ quan trung niên nói. Lữ Vân Tiên nói: -Thời điểm bọn Liễu Thành Chí trở về, không gặp được An phó quan, cho nên An phó quan đên được di tích, cũng không biết được sự tồn tại của Thạch khí, càng không biết Thạch khí bị Dị thứ nguyên sinh vật nuốt, chúng ta nhất định phải cầm Thạch khí đưa cho hắn. -Chúng ta không làm việc gì lớn, chỉ giết một đầu Dị thứ nguyên sinh vật không khó lắm, huống chi còn có Liễu Thành Chí quen thuộc đường đi, sĩ không có vấn đề lớn gì đâu, tất cả chuẩn bị đi. Lữ Vân Tiên dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói. Hiện tại ở nơi này, Lữ Vân Tiên có cấp bậc hàm lớn nhất, nếu hắn quyết định, tất cả mọi người phải chấp hành, đều trở về chuẩn bị, dự định đi vào Viễn cỗ chiến trường. Hứa Văn cũng muốn đi, nhưng lại bị Lữ Vân Tiên cự tuyệt. Lữ Vân Tiên để nàng lưu lại chiếu cố tốt Chu Văn, không để Chu Văn có bất kỳ sơ sót nào. -Doanh trưởng, ngươi để ta đi, năng lực trị liệu của ta có thể giảm được rất nhiều thương vong, để nữ binh đội vệ sinh cũng có thể chiếu cố Chu Văn. Hứa Văn chờ lệnh. -Ngươi ở lại chiếu cố Chu Văn, đây là mệnh lệnh, nếu như Chu Văn có điều gì sơ xuất, trở về xử lý theo quân quy, tuyệt bất dung tình. Lữ Vân Tiên nói như chém đinh chặt sắt. Lúc trước hắn nói ngoài miệng nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn cũng biết, bên trong Viễn cỗ chiến trường quá nguy hiểm, lần này bọn hắn nguy hiểm tầng tầng, hắn không muốn Hứa Văn gặp phải nguy hiểm. Hứa Văn há to miệng, nói không ra lời, nhưng nàng là quân nhân, cho nên nàng chỉ có thể phục vụ mệnh lệnh Lữ Vân Tiên, nhưng trong không phục. Chu Văn đang trong phòng chơi game, có điều hắn một mực mang vòng tai Đế Thính, động tĩnh đều nghe rõ ràng. Thời điểm Liễu Thành Chí trở về, nơi đó cách Chu Văn hơi xa, Chu Văn không nghe được toàn bộ, có điều Lữ Vân Tiên cùng những người khác chuẩn bị xuất phát, hắn nghe được động tĩnh. Đám người Lữ Vân Tiên đã ngồi trên xe xuất phát, đằng trước có hai chiếc xe Jeep cùng một chiếc xe buýt đang lái ra nơi đóng quân. Chu Văn ý thức được chuyện gì xảy ra, thấy Hứa Văn đang đứng ở cổng, đi tới hỏi: -Hứa y tá trưởng, chuyện gì xảy ra? Lữ doanh trưởng bọn hắn đi làm gì? -Hỏi nhiều như vậy làm gì? Bọn hắn đi Viễn cỗ chiến trường cứu người, ngươi dám đi không? Trở về chơi game đi.
Hứa Văn tức giận nói. Hứa Văn cho rằng nếu không phải bởi Chu Văn, nàng sẽ không bị lưu lại. -Đi Viễn cỗ chiến trường cứu người? Bọn hắn muốn đi cứu ai? Âu Dương Lam hay là A Sinh? Chu Văn giật cả mình nói. -Cứu ai, không liên quan đến ngươi. Hứa Văn không muốn nói nhiều với Chu Văn. Chu Văn hơi nhíu lông mày, hắn biết Viễn cỗ chiến trường nguy hiểm cỡ nào, An gia mời nhiều Sử thi cường giả đi vào Viễn cỗ chiến trường còn chưa trở về, Lữ Vân Tiên cùng mấy sĩ quan cấp thấp kia, đi vào Viễn cỗ chiến trường, căn bản không khác gì chịu chết. -Hứa y tá trưởng, ta nghĩ ngươi còn không biết, Âu Dương Lam thật ra là mẫu thân của ta? Hi vọng ngươi có thể hiểu tâm tình của ta, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra? Chu Văn thấy Hứa Văn không chịu nói cho hắn biết, chuyện gì xảy ra, đành phải nói như vậy. -Ngươi lừa gạt ai đây? Lam phu nhân chỉ có Đốc Quân đại nhân cùng An Tĩnh tiểu thư hai đứa bé, ngươi nói ngươi là Đốc Quân đại nhân? Hay là Tĩnh tiểu thư? Hứa Văn quệt miệng nói. -Chắc ngươi biết chuyện Âu Dương Lam đã tái hôn? Ta là con riêng của Âu Dương Lam. Chu Văn nói. Hứa Văn hơi giật mình nhìn Chu Văn, có chút không dám tin tưởng.