Chu Văn vọt tới một người sĩ quan trước mặt hỏi:
Hắn lao vào dũng mãnh, nhưng rất nhanh bị mạng nhện dính trụ, rốt cuộc bất động. Chu Văn và Chung Tử Nhã một trái một phải lao đến, nhất đao nhất kiếm chặt đứt mạng nhện. Đằng sau lại có mấy học sinh cùng nhau đi tới, một người ôm thành một đoàn xông vào bên trong, không ngừng chém giết đống nhện như thủy triều. Mấy giọt máu tươi rơi trên mặt Chu Văn, trên thân Huệ Hải Phong rơi xuống, một sợi nhện quét qua mặt hắn, lập tức rạch một vết máu trên mặt hắn. Phía trước là Chu Công miếu, nhưng bọn hắn không nhìn rõ được miếu, Chu Công miếu đã bị mạng nhện hoàn toàn bao trùm, trắng bóng một mảnh, giống như bị tuyết lớn phủ lên. Bọn Chu Văn thấy số lượng nhện con theo những mạng nhện chui ra ngoài, không ngừng dừng lại. - Bên trong Chu Công miếu có vấn đề, bằng không một chỗ như vậy, làm sao có nhiều nhện con chui ra ngoài như vậy. Chung Tử Nhã nói. - Ở trong đó đều bị mạng nhện phong kín, chúng ta đi vào, chỉ cần dính một điểm tơ nhện sẽ bị dính vào đấy, đến lúc đó không còn cơ hội chạy trốn. Một học sinh nói. - Để cho chúng ta xông vào xem, các ngươi yểm hộ giúp chúng ta. Hai sĩ quan nói xong hướng tới Chu Công miếu. Vài người Chu Văn tận lực giúp bọn hắn ngăn trở nhện con bốn phía, hai sĩ quan một trước một sau chui vào, mới đi được không bao lâu, đã nghe được tiếng hét thảm, một sĩ quan bay ngay ra ngoài. - Chuyện gì xảy ra? Chu Văn tiếp được sĩ quan kia, vội vã hỏi. - Bên trong quá nhiều lưới nhện, căn bản không thi triển được thân pháp, hơi động đậy là bị dính ngay……. Sĩ quan kia đỏ ngầu cả mắt, không nói nên lời, đứng lên lại phóng tới Chu Công miếu. - Đừng đi, đi cũng vô dụng thôi, nơi đó mạng nhện lít nha lít nhít, ngươi đi vào đó khác gì đâm đầu vào chỗ chết, trừ phi có Sử thi cường giả phá vỡ những mạng nhện kia. Chung Tử Nhã đè người sĩ quan kia xuống, không để hắn xông vào. - Không giải quyết vấn đề ở đây, nhện con lao ra không ngớt, chúng ta không có khả năng thủ được, đến lúc đó toàn bộ Lạc Dương xong rồi. Sĩ quan kia cố gắng thoát khỏi bàn tay Chung Tử Nhã, muốn dẫn người xông vào trong.
Trong lúc nhất thời mọi người trầm mặc, bọn hắn đều biết không có người ngăn được nhiều con nhện như thế, trừ phi có Sử thi cường giả đến. Nhưng bây giờ toàn bộ Sử thi cường giả đều vây công Thiên Tri Chu, nào có ai rảnh rỗi tới đây giúp bọn chúng. - Ghét nhất cái lũ liều mạng, cứ nghĩ chỉ cần bọn hắn liều mạng, chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Chung Tử Nhã khinh thường nhếch miệng, lại nói tiếp: - Các người tránh ra, để ta vào xem một chút. Nói xong, Chung Tử Nhã rút kiếm phóng qua đỉnh đầu sĩ quan kia, hướng về động huyết chui vào. - Chung Tử Nhã, ta và ngươi đi chung. Huệ Hải Phong đập nát nhện con trước mặt, lao vào sào huyết Chu Công miếu. - Các ngươi đứng bên ngoài trông coi, chúng ta đi vào trước, dù thế nào các ngươi phải vững ở đây, đừng để bầy nhện con thoát khốn. Chu Văn nói một câu với sĩ quan kia, sau đó vọt vào Chu Công miếu. Mạng nhện như miên sa bọc lại cửa và tường, chỉ cần dính vào một chút, những con nhện kia như giòi trong xương dính sát thân thể, đến lúc đó thân thể không thể tránh thoát, chẳng khác cá nằm trên thớt. Thời điểm Chu Văn xông vào, trên mặt đất toàn là mạng nhện, nếu hai chân chạm đất, sợ lập tức chết dính ở chỗ này. Chu Văn không bối rối, Cổ Hoàng kinh vận chuyển, trong tay Trúc đao mang theo nguyên khí trảm ra, lập tức chặt đứt tơ nhện trước mặt, hai chân chạm nhẹ trên mặt đất, tơ nhên lập tức như tuyết gặp than, không thể dính trụ Chu Văn. Bên ngoài Chu Văn đã thử qua đủ loại Nguyên Khí quyết, phát hiện có hiệu quả khắc chế đặc biệt đối với tơ nhện, tơ nhện chạm vào Nguyên khí của Cổ Hoàng kinh, ngay lập tức bị tan rã, không thể dính trụ thân thể Chu Văn. Vọt lên không bao xa, thấy Huệ Hải Phong toàn thân dính đầy tơ nhện, giống tơ trắng bọc thành một bánh trứng, nhưng hắn vẫn dũng mãnh xông về phía trước, bởi hắn có những tơ nhện hình thành tấm lưới bảo vệ, những con nhện con không thể làm bị thương hắn. Chu Văn nhìn kỹ mới phát hiện, tơ nhện trên người Huệ Hải Phong, rõ ràng do hắn cuốn lên, phía ngoài nhìn trông rất hầm hố, nhưng thực tế hành động rất tự nhiên. - Không biết hắn nghĩ ra chiêu này như thế nào? Chu Văn xông tới, cùng Huệ Hải Phong hợp thành một cặp, chém giết nhện con trước mặt. Huệ Hải Phong nói: - Nơi này có chút dọa người, thế nhưng nếu cẩn thận quan sát, chúng nó chia làm hai loại, một loại tơ nhện dính vào người, một loại tơ nhện không dính vào người, chính những con nhện kia cũng dính không ít tơ nhện vào thân khi di chuyển, cho nên ta lợi dụng những những tơ nhện này bảo vệ, rất khó bị dính trụ.
Nói xong, Huệ Hải Phong dò xét trên dưới Chu Văn: - Ngươi vào đây bằng cách nào vậy? Sao ngươi không bị dính? - Lực lượng của ta vừa vặn khắc chế những tơ nhện này. Chu Văn vừa nói vừa hỏi: - Chung Tử Nhã đâu? - Hắn vọt đi trước, tốc độ của hắn quá nhanh, ta đuổi không kịp, đoán chừng lúc này cũng đã đến Chu Công miếu. Huệ Hải Phong nói. - Vậy chúng ta cũng chậm rãi vào xem thôi. Chu Văn nói xong cầm Trúc đao mở đường máu, hướng vào bên trong Chu Công miếu. - Chờ ta một tí. Huệ Hải Phong đi theo Chu Văn cùng nhau vọt vào, chẳng qua hắn quấn toàn thân tơ nhện, thoạt nhìn như người tuyết, động tác có chút vụng vè. Trúc đao sắc bén vô song, lại thêm Cổ Hoàng kinh vừa vặn khắc chế tơ nhện, Trúc đao qua đâu, mạng nhện cùng nhện con bị chém đến đấy. Hai người cùng nhau tiến lên, không biết giết chết bao nhiêu nhện con. Đằng trước mơ hồ truyền đến âm thanh kịch chiến, Chu Văn vội vàng gọi Chung Tử Nhã, lập tức nghe được âm thanh Chung Tử Nhã truyền tới: - Ta đang ở bên trong đây, nhanh đến giúp ta đi, cái tên này khó xử lý quá.