Chu Văn vẫn là chỉ là một tên tiểu xử nam, ngay cả yêu đương còn chưa từng có, hơn nữa hắn một mực chuyên chú chuyện tu luyện, vấn đề này, thực sự chưa nghĩ qua.
Vấn đề của lão nhân có chút cổ quái, thế nhưng Chu Văn vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút: - Nữ nhân ngực nhỏ. Lão nhân nghe liền vui vẻ, vừa cười vừa nói: - Ta đã nói mà, nữ nhân ngực nhỏ mới tốt, ngực to có khác gì bò sữa đâu, có gì đáng xem cơ chứ? Chỉ có bọn nhóc chưa dứt sữa, mới đi thích bò sữa. Mặc dù Chu Văn không quá đồng tình với luận điệu của lão nhân, thế nhưng cũng không có ý phản bác, sở dĩ hắn nói là nữ nhân ngực nhỏ, bởi vì nếu ngực quá lớn, sẽ không thích hợp cho chiến đấu, sẽ ảnh hưởng tới cảm giác cân bằng của thân thể. - Chàng trai, ta lại hỏi ngươi, ngươi thích nữ nhân ôn nhu muốn gì được nấy, hay là thích nữ nhân mạnh mẽ không nói lý? Nói đến nữ nhân, khí sắc của lão nhân như đã khá hơn nhiều, phấn khởi hỏi tiếp. Chu Văn thầm nghĩ: Lão nhân này thực cổ quái, không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Có ai mà không thích nữ nhân ôn nhu muốn gì được nấy, lại đi thích đàn bà đanh đá không giảng đạo lý? Chu Văn vốn định muốn nói thích nữ nhân ôn nhu, thế nhưng ngẫm lại, nếu nói như thế mà khiến lão nhân hào hứng nói tiếp, trong khi hắn lại không có hứng tiếp tục nói nhảm với lão nhân này. - Ta thích nữ nhân mạnh mẽ không nói lý. Chu Văn nói trái lương tâm. Ai ngờ Chu Văn hắn vừa nói, lão nhân liền vỗ đùi, hưng phấn nói: - Không tệ không tệ, phải là nữ nhân mạnh mẽ không nói lý mới đáng yêu thú vị, nữ nhân mà muốn gì được nấy, có khác gì cá chết a, nào khiến người vui thú, không nghĩ tới, ngươi tuổi còn trẻ mà lại có ánh mắt như thế… Lão nhân có vẻ như đã coi Chu Văn là tri kỷ, Chu Văn nghe vậy liền trợn mắt hốc mồm, nửa ngày không nói ra nửa lời. “Quả là có vấn đề.” Chu Văn càng thấy, tinh thần của lão nhân này nhất định là có vấn đề, bằng không sao có thể nói ra mấy lời điên điên khùng khùng này được. Nếu để cho hắn tự chọn theo ý mình, hắn chắc chắc sẽ không thèm chọn nữ nhân mạnh mẽ không nói gì. - Đại thúc, nhà ngươi ở đâu? Có cần ta đưa về nhà hay không? Chu Văn thực sự không muốn tiếp tục trì hoãn, chỉ muốn nhanh chóng đuổi lão về, sau đó tìm chỗ ăn cơm rồi còn trở về chơi game. Lão nhân không thèm để ý thái độ của Chu Văn, chỉ tự mình nói: - Chàng trai, ánh mắt nhìn nữ nhân của ngươi tốt như thế, thực sự là nhân tài. Có điều, khí sắc ngươi quá kém, thân thể cũng không tốt. Thân thể là tiền vốn để tán gái, nếu như không có thân thể tốt, thì dù ánh mắt của ngươi có tốt, cũng hữu tâm vô lực… “Cái đó mà tốt cái gì?” hiện tại, Chu Văn đã có chút hối hận khi đồng ý nói chuyện với lão nhân này. Lão nhân sờ sờ trong người một hồi, lấy ra một bộ notebook cũ nát, đưa đến trước mặt Chu Văn: - Ta thấy tiểu tử ngươi không tồi, rất hợp tính ta. Trong này có ghi lại một bộ Nguyên Khí quyết, ngươi tu luyện theo nó, sẽ tốt cho thân thể ngươi. Chỉ cần ngươi luyện thành, sau này dù gặp nữ nhân phiền phức cỡ nào, cũng có đủ tinh lực đi đối phó. Trán Chu Văn bắt đầu nổi đầy hắc tuyến, nghe ý lão nhân này, tựa như tu luyện Nguyên Khí quyết, chính là để đối phó những nữ nhân mạnh mẽ không nói lý kia. - Đại thúc, hảo ý của ngươi ta xin nhận, có điều ta đã có Nguyên Khí quyết, không cần tu luyện Nguyên Khí quyết khác. Chu Văn đã có Xạ Nhật quyết, tự nhiên không hứng thú với Nguyên Khí quyết khác, hơn nữa, hắn cũng không cho rằng Nguyên Khí quyết của lão nhân này cao cấp tới mức nào. Lão nhân trừng mắt liếc Chu Văn, tựa như có chút khinh thường: - Bộ Thiên Ma chân giải này, dù không tính là đỉnh cấp Nguyên Khí quyết, thế nhưng cũng không phải bộ Nguyên Khí quyết nát của ngươi có thể so sánh, bộ "Khổ Thiền" kia vốn là cho phế vật tu luyện, người trẻ tuổi có ánh mắt như ngươi, không nên tu luyện mấy bộ Nguyên Khí quyết phế vật như thế. - Sao ngươi biết ta luyện "Khổ Thiền"? Chu Văn thầm kinh ngạc. Lão nhân bĩu môi một cái: - Xem khí sắc của ngươi tuy không tốt, nhưng da thịt mơ hồ sáng bóng như ngọc, đáy mắt hữu thần, xương cốt thô to, hiển nhiên là luyện "Khổ Thiền", có điều cũng mới nhập môn mà thôi, cũng may mà ngươi mới nhập môn, nếu cứ luyện bộ Nguyên Khí quyết phế vật này, sẽ chỉ khiến ngươi lãng phí thanh xuân, hủy cả một đời. Chu Văn nhìn từ trên xuống dưới, trước đó hắn còn không nhìn ra, lão nhân bệnh tật này, lại có ánh mắt như thế. Lão nhân bệnh tật như nhìn ra suy nghĩ của Chu Văn: - Đừng ngốc nữa, bộ Thiên Ma chân giải này tốt hơn "Khổ Thiền" của ngươi cả vạn lần, so với bất kỳ bộ Nguyên Khí quyết cấp Sử thi nào cũng đều chỉ mạnh chứ không yếu, chỉ cần ngươi có thể luyện tốt, sau này tất có đại thành tựu. Mặc dù không đến mức vô địch thiên hạ, nhưng muốn tấn thăng Sử thi cũng không phải việc khó. - Cảm ơn ngài, bèo nước gặp nhau, ta cũng không thể thu đồ quý giá của ngài như thế, hảo tâm của ngài ta xin nhận, nếu như không có chuyện khác, ta đi trước đây. Chu Văn không biết Thiên Ma chân giải mà lão nhân nói tới là thật hay giả, thế nhưng hắn chưa từng nghe qua có bộ Nguyên Khí quyết cấp Sử thi nào như thế. Hơn nữa, không nói Thiên Ma chân giải có phải là Nguyên Khí quyết cấp Sử thi hay không, nhưng coi như là thực, Chu Văn hắn đã có Xạ Nhật quyết, căn bản không cần đi luyện một bộ Thiên Ma chân giải không rõ lai lịch. Nói xong, Chu Văn liền quay người chuẩn bị rời đi, lão nhân kỳ quái này, hắn không muốn trêu chọc phiền phức, vẫn là đi sớm thì tốt hơn. - Đứng lại cho ta. Chu Văn vừa mới quay đi, đã nghe lão nhân quát lạnh. Chu Văn không muốn tiếp tục để ý tới lão nhân, muốn tiếp tục rời đi, thế nhưng vừa bước được một bước, đã thấy thân thể như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, mạnh mẽ kéo trở về, quay người đối diện với lão nhân. Ánh mắt vẩn đục của lão nhân ánh lên tinh quang lấp lánh, sáng như hai bóng đèn. Hắn an vị trên ghế dài, bàn tay che miệng ho khan, thế nhưng thân thể Chu Văn lại như bị bàn tay lớn tóm lấy, chỉ có thể đứng trước mặt lão nhân, giãy thế nào cũng không thể động. - Tỉnh Đạo Tiên ta rời thiên hạ hơn mười năm nay, thế nhưng chưa có người nào có thể nói với ta một chữ “Không”. Lão nhân nhìn chằm chằm vào Chu Văn, lạnh giọng nói. Chu Văn nghe ba chữ Tỉnh Đạo Tiên, đầu tiên là cảm thấy có chút quen tai, chờ hắn liên hệ được ba chữ này với ký ức trong trí nhở, lập tức biến sắc. Khi Thứ Nguyên Phong Bạo buông xuống, trước khi Liên bang chính phủ được thành lập, chính là thời kỳ hỗn loạn nhất trong lịch sử nhân loại, thời kỳ đó, xuất hiện rất nhiều ma đầu giết người như ngóe, mà kẻ cùng hung cực ác, kinh khủng đáng sợ nhất, chính là cái tên Tỉnh Đạo Tiên. Truyền thuyết về Tỉnh Đạo Tiên hung tàn thô bạo đến mức nào, đủ để các tiểu thuyết gia viết cả ngàn vạn chữ cũng chưa chắc ghi được hết toàn bộ. Mà chuyện nổi danh nhất của Tỉnh Đạo Nhân, chính là giết vào cao ốc chính phủ Liên bang, liên tục giết hai bảy vị cường giả cấp Sử thi, nhân loại cấp thấp khác càng nhiều vô số kể, biểu tượng quyền lực chí cao của chính phủ Liên bang bị giết đến máu đổ thành sông. - ----------- Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Chương 28: Tỉnh Đạo Tiên
Chương 28: Tỉnh Đạo Tiên