TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Chương 160: 3

Chuyển ngữ: Phong Lưu

Beta: BuBu

Rất nhiều ngày sau đó, Chu Doãn Thịnh đều dẫn dắt Tiết Tĩnh Y nói ra chân tướng. Nhưng đều khiến người ta thất vọng, không, có lẽ phải nói là đúng như dự đoán, cô ta không còn khổ sở nữa, mà dần dần trở nên chết lặng, ánh mắt du di bất định cũng càng ngày càng trầm lắng.

Cô ta trộm gọi điện cho bác sĩ tư nhân, hỏi ông ta nếu không làm phẫu thuật, mình rốt cuộc có thể sống sót hay không. Sau một hồi trầm mặc, bác sĩ cho cô ta một đáp án phủ định.

“Cháu sẽ cố gắng điều trị, sẽ không quá tức giận hay vui vẻ, sống một cuộc sống bình thản, như thế cũng không được hả bác? Cháu không muốn dùng trái tim của người khác.” – Cô ta khóc nức nở.

Bác sĩ đáp lại cô ta bằng tiếng thở dài.

Khóc mệt, cô ta mới cúp điện thoại. Bởi vì trước đó cảm xúc dao động quá lớn, trái tim cô ta lại bắt đầu đau nhói. Mới đầu, cô ta còn cố gắng chống đỡ, không quá mấy phút đã ngã quỵ, chỉ có thể gọi một cách yếu ớt – “Bác Phúc, Tiểu Đặng, thuốc, thuốc của em!”

Y tá Tiểu Đặng vẫn chưa đi xa, nghe vậy lập tức chạy đến cho cô ta uống thuốc, đồng thời cấp tốc đặt cô ta nằm thẳng, cởi mấy chiếc khuy trên cùng ra, nâng phần đầu cô ta để cô ta có thể giữ thông đường thở.

Quản gia lập tức liên hệ với bác sĩ tư nhân. Cảm thấy không ổn, bác sĩ đã đang trên đường đến. Mọi người vội vã nâng Tiết Tĩnh Y về phòng để cứu chữa. May mà nhà họ Tiết giàu có, trong nhà đủ hết thiết bị chữa bệnh, thậm chí để ém nhẹm chuyện đổi tim cho con gái mình, Tiết Thuỵ còn tân trang hầm để xe thành phòng phẫu thuật tân tiến.

Bận rộn đến tám, chín giờ tối, tình hình của Tiết Tĩnh Y mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ không nói chuyện hôm nay cô ta gọi điện khóc lóc kể lể cho quản gia, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi. Trên đường đi xuống, gặp phải thiếu niên giống Tiết Tĩnh Y như đúc, ánh mắt ông ta toát lên vẻ sắc lạnh tựa như một cặp dao phẫu thuật.

Chu Doãn Thịnh khẽ gật đầu, nghiêng người để bác sĩ đi qua trước. Hắn đặt bát cháo trắng lên đầu giường Tiết Tĩnh Y, dịu dàng nói – “Tĩnh y, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Đỡ rồi thì ăn chút gì đi, không thì cơ thể cậu không chịu nổi đâu.”

Lão quản gia bưng bát cháo lên, lạnh lùng hỏi – “Cậu Hoàng tự tiện sử dụng phòng bếp?” – Hiện nay trong nhà chỉ có ông ta, y tá Tiểu Đặng và một nam trợ lý, việc bếp núc đương nhiên thuộc về ông ta. Ông ta không hề hay biết Hoàng Di học được cách sử dụng đồ dùng trong bếp từ lúc nào, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận và bất an. Đồ ăn mà Hoàng Di làm, ông ta tuyệt đối sẽ không để cô chủ chạm vào, dù chỉ một miếng.

“Không phải cháu, là anh trợ lý làm.” – Chu Doãn Thịnh xua tay, vẻ mặt rất ư là vô tội.

Sắc mặt lão quản gia vẫn vô cùng khắc nghiệt, dặn dò – “Về sau những việc như này không cần cậu Hoàng tự mình làm, chăm sóc cô chủ là trách nhiệm của chúng tôi.”

“Nhưng chẳng phải cháu là người thân của cô ấy hay sao?”

Quản gia không đáp, chỉ cười một cách khinh miệt rồi bưng bát đi. Ông ta cần chuẩn bị lại bữa tối cho cô chủ.

Tiết Tĩnh Y nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chằm chằm bộ đèn pha lê trên trần nhà. Cô ta biết, nếu như không phẫu thuật, hy vọng sống sót của mình sẽ vô cùng xa vời. Cô ta sở hữu nhóm máu Hh, hay còn gọi là nhóm máu Bombay vô cùng hiếm hoi, toàn bộ Trung Quốc với số dân trên tỷ cũng chỉ có ba mươi tư người sở hữu nhóm máu tương tự với cô ta. Ngoại trừ thiếu niên, có lẽ cô ta sẽ không tìm được người thứ hai sở hữu trái tim phù hợp với mình.

“Tĩnh Y, tớ cảm thấy người nhà cậu đều không thích tớ. Tớ muốn rời khỏi đây.” – Chu Doãn Thịnh nhíu mày than phiền.

“Không, đừng đi mà!” – Tiết Tĩnh Y tức khắc tỉnh táo lại, siết chặt lấy cổ tay thon gầy của thiếu niên, móng tay ghim sâu vào da thịt hắn. Cô ta cầu xin – “Đừng đi, ở lại với tớ đi mà! Cậu là người thân duy nhất của tớ!”

Càng gần với hy vọng sống sót, cô ta càng sợ hãi tử vong. Cô ta không thể không thừa nhận mình là một người ích kỷ, nhu nhược.

Mình không biết gì hết, mình thực sự không biết gì hết, mình chưa từng trông thấy bản báo cáo kia! Cô ta liên tục thôi miên mình, vẻ mặt bi thương, đau đớn dần dần trở nên bình tĩnh.

Chu Doãn Thịnh ý thức được rằng cô ta đã đắp nặn tâm lý mình một cách vững chắc. Kể ra thì kiếp trước cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó, Tiết Tĩnh Y vốn đang được điều trị rất tốt, không hiểu sao lại bất ngờ đổ bệnh, sau khi tỉnh lại liền nắm chặt lấy tay hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt ầng ậng nước mắt, như thể nợ hắn nhiều lắm.

Lẽ nào lúc đó cô ta cũng đã phát hiện ra chân tướng? Lòng người quả nhiên là ích kỷ. Chu Doãn Thịnh vỗ nhẹ tay cô ta, an ủi – “Được rồi, tớ không đi, tớ chỉ nói thế thôi. Tại mỗi lần nói chuyện với bác Phúc, thái độ của bác ấy cứ kỳ kỳ sao ấy, trợ lý và Tiểu Đặng cũng đều không để ý đến tớ.”

“Đừng giận, tớ sẽ nói với họ.” – Tiết Tĩnh Y mỉm cười một cách yếu đuối.

Từ sau hôm đó, thái độ mà Tiết Tĩnh Y dành cho Chu Doãn Thịnh bắt đầu thay đổi triệt để. Cô ta không hề đề phòng hắn nữa, mà là dốc lòng đối xử tốt với hắn, nhưng thể đang bù lại điều gì. Cô ta nói chuyện với bác Phúc và những người khác, yêu cầu họ đối xử tử tế với người anh em ruột thịt của mình.

Hiển nhiên, nỗ lực của cô ta giúp cho Chu Doãn Thịnh sống thoải mái hơn hẳn. Ngoài việc trang phục càng ngày càng nữ tính, không có bất cứ điều gì không như ý.

Có lẽ bởi vì tâm trạng sáng sủa, tình trạng sức khoẻ của Tiết Tĩnh Y dần dần được cải thiện, một tháng sau đã có thể thỉnh thoảng dạo quanh vườn hoa một vòng. Chu Doãn Thịnh từng định đỡ cô ta, nhưng đều bị cô ta từ chối.

Theo bản năng, cô ta không muốn mình và Chu Doãn Thịnh cùng xuất hiện với nhau, điều này sẽ khiến những hộ gia đình xung quanh sinh nghi. Nhưng để đền bù, khi Chu Doãn Thịnh nói muốn đi dạo sân golf, cô ta lập tức đồng ý.

Khi hắn vui vẻ nhảy nhót ngoài bãi cỏ, Tiết Tĩnh Y ngồi trong phòng mình, dõi nhìn hắn qua khe hở tấm rèm. Cô ta hâm mộ hắn có một cơ thể khoẻ mạnh, một nụ cười rạng rỡ, một tương lai xán lạn. Đáng lẽ cô ta cũng có thể sở hữu những điều này.

“Cô chủ đừng nhìn, cô nhất định sẽ khoẻ lại.” – Bác Phúc kéo kín tấm rèm, sau đó ra ngoài gọi Chu Doãn Thịnh về, đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư giả mạo cho hắn – “Ông chủ đã đăng ký hộ tịch cho cậu, nhưng một tháng nữa các trường học cũng bắt đầu nghỉ hè, cho nên nếu cậu muốn đi học thì tốt nhất là chờ kỳ sau.”

“Vâng, cháu biết, giờ đi học cháu cũng không theo kịp.” – Chu Doãn Thịnh ngoan ngoãn gật đầu, cầm chứng minh thư xem qua, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

“Tiết Tấn Di, đây là tên mới của cháu ạ?”

“Đương nhiên. Ông chủ nhận nuôi cậu, cậu đương nhiên phải theo họ ông chủ, cậu hãy quên tên cũ của mình đi. Sổ hộ khẩu và chứng minh thư tôi sẽ tạm giữ cho cậu để không bị mất.” – Quản gia lấy lại sổ hộ khẩu và chứng minh thư, sau đó thản nhiên bỏ đi, chưa từng suy xét đến chuyện thiếu niên có bằng lòng vứt bỏ quá khứ của mình hay không.

Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của ông ta, cười như một ác ma. Hắn đương nhiên biết vì sao nhà họ Tiết lại phải lấy một cái tên phát âm giống hệt tên Tiết Tĩnh Y (*) cho hắn như vậy. Nhà họ Tiết dẫu sao cũng là danh gia vọng tộc, có sức ảnh hưởng rất lớn ở Trung Quốc. Khi ba người nhà họ Tiết vắng nhà, nơi này dĩ nhiên là yên tĩnh. Nhưng chỉ cần họ về, ắt không thể thiếu đủ kiểu tiệc tùng, mời những nhân vật tiếng tăm các ngành các nghề đến tham dự.

(*) Tiết Tĩnh Y (phát âm: Xuē Jìng-yī). Tiết Tấn Di (phát âm: Xuē Jìn-yí)

Để đề phòng khách khứa vô tình bắt gặp thiếu niên mà nảy sinh nghi ngờ, bọn họ chuẩn bị một cách toàn diện nhất có thể. Bọn họ chẳng những thay đổi ngoại hình của hắn, mà còn cướp mất tên hắn, để hắn sống dưới cái bóng của Tiết Tĩnh Y. Khi Tiết Tĩnh Y cần, hắn sẽ hoàn toàn biến mất.

Chu Doãn Thịnh nhẩm đi nhẩm lại tên mới của mình, cảm xúc hung bạo chiếm đầy cõi lòng.

——————–

Biết thiếu niên đã đổi tên thành Tiết Tấn Di, Tiết Tĩnh Y càng cố gắng thoả mãn mọi yêu cầu của hắn. Cô ta thường ngơ ngác nhìn chằm chằm sườn mặt của hắn, đôi mắt đong đầy nước mắt.

Ngày hôm nay, Tiết Tĩnh Y đang luyện ngón trong phòng đàn, bởi vì trường kỳ đau ốm, không thể luyện tập nên có chút không quen tay, mấy lần phải dừng lại để điều chỉnh trạng thái.

“Cậu đang làm gì thế?” – Chu Doãn Thịnh tựa người vào khung cửa.

“Tớ đang tập đàn. Cậu có muốn học không, tớ dạy cho.” – Thấy thiếu niên toát vẻ tò mò, Tiết Tĩnh Y mỉm cười vẫy tay.

“Cậu đàn trước một lần cho tớ xem đi, tớ chỉ cần nhìn một lần là biết.” – Chu Doãn Thịnh kê một chiếc ghế bên cạnh thiếu nữ, nói với vẻ vênh vang.

“Được, thế cậu nhìn kỹ nhé.” – Tiết Tĩnh Y phì cười.

Giai điệu tinh tang vui nhộn vang vọng khắp phòng đàn, khiến người nghe cũng cảm thấy vui lây. Chu Doãn Thịnh ban đầu còn ngồi yên, càng về sau, hắn bắt đầu đong đưa theo điệu nhạc, lắc la lắc lư như đang đắm chìm trong điệu nhạc.

Trông thấy dáng vẻ hoạt bát của hắn, Tiết Tĩnh Y đàn càng hăng say. Đã rất lâu rồi, cô ta không được vui vẻ như vậy.

Hai người chơi vô cùng nhập tâm, không ai phát hiện ra Tiết Tử Hiên đang lặng lẽ đứng ngoài cửa. Anh ta mới vừa về đến nhà, vốn định về phòng tắm nước nóng, nhưng lại bị tiếng đàn của em gái hấp dẫn.

Nắm bắt cảm xúc rất chuẩn xác, có điều kỹ thuật còn nhiều thiếu sót. Nhưng không thành vấn đề, kỹ thuật có thể dần dần tập luyện, nhưng khả năng lĩnh hội và gửi gắm cảm xúc thì cần có năng khiếu. Em mình rất có năng khiếu, đây là điều Tiết Tử Hiên vừa lòng với cô ta nhất. Tiết Tử Hiên âm thầm gật đầu, vẫy tay nhờ bác Phúc đưa hành lý về phòng trước.

“Hay không?” – Bản nhạc kết thúc, Tiết Tĩnh Y hỏi với vẻ mong đợi.

“Hay.” – Chu Doãn Thịnh gật đầu.

“Vậy cậu học được chưa?” – Tiết Tĩnh Y cố tình chọc hắn. Cô ta không cho rằng thiếu niên có thể học được cách đánh chỉ sau một lần xem, trừ khi hắn là thiên tài.

Nhưng rất không khéo, Chu Doãn Thịnh chính là thiên tài như vậy. Chơi piano cũng như lập trình máy tính vậy, chỉ cần vận dụng những phím bấm cố định để tạo nên những tổ hợp giàu tính quy luật là được. Huống hồ, hắn còn có một trí nhớ siêu phàm, chỉ cần nhìn một lần là sẽ không quên.

“Cậu ngồi sang bên cạnh đi, tớ đàn cho cậu nghe.” – Chu Doãn Thịnh đỡ Tiết Tĩnh Y đến vị trí của mình, sau đó ngồi trước đàn, nhấn thử vài nốt.

Tiết Tĩnh Y che miệng cười rộ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta rốt cuộc không cười nổi nữa. Những giai điệu vô cùng quen thuộc bay ra từ đầu ngón tay linh hoạt của thiếu niên, còn nhẹ nhàng, linh động hơn cả phần biểu diễn của cô ta trước đó.

Đôi mắt hắn khép hờ, vẻ mặt mê say, ngón tay bay múa trên những phím đàn đen trắng. Tiếng nhạc khi thì du dương, uyển chuyển như chim hót, khi thì nhẹ nhàng, thong thả như hoa tươi hé nở, khi thì linh động, hoạt bát như giọt sương sớm lăn mình trên lá… Chương đầu tiên kết thúc, bước vào chương thứ hai có tiết tấu nhanh hơn. Hắn khom lưng, bàn tay lướt nhanh trên phím đàn, thấy đâu đây vô vàn giọt mưa rải xuống thảm cỏ xanh ngát, xuống hồ nước trong xanh, làm bắn lên những giọt nước li ti.

Sớm mai đầu hạ, khung cảnh đẹp như xứ sở thần tiên. Thiếu niên đã phác hoạ ra một cảnh mơ hết sức lộng lẫy, sống động chỉ bằng những tiếng đàn vô hình.

Không chỉ Tiết Tĩnh Y nghe đến ngây ngốc, mà ngay cả Tiết Tử Hiên cũng mê mẩn, đắm chìm vào điệu nhạc.

Bản nhạc kết thúc, Chu Doãn Thịnh đặt tay lên đầu gối, hỏi – “Tớ có đánh sai chỗ nào không?”

“Trước kia em từng học piano?” – Tiết Tĩnh Y chưa kịp trả lời, Tiết Tử Hiên đã bước lại gần, lần đầu tiên quan sát thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt chăm chú.

“Không ạ, em xem một lần là biết.” – Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm đôi tay mình, nhớ lại tình cảnh kiếp trước.

Kiếp trước, cũng vào ngày hôm nay, khi Tiết Tử Hiên trở về, Tiết Tĩnh Y dạy hắn đánh đàn. Khi đó, hắn mới chỉ luân hồi đến kiếp thứ hai, không hề nắm giữ bất kỳ kỹ năng nào khác ngoài kỹ thuật hack. Nhưng hắn tự nhận mình thông minh tuyệt đỉnh, cho rằng chơi piano cũng dễ như trở bàn tay, chỉ nhìn một lần đã sao chép y nguyên phần biểu diễn của Tiết Tĩnh Y.

Nhưng thái độ của Tiết Tử Hiên lại hoàn toàn khác biệt so với bây giờ. Anh ta bước đến sập mạnh nắp đàn xuống, suýt nữa nghiến nát mười ngón tay vẫn đặt trên phím đàn của hắn.

Khi hắn bật ra những tiếng xuýt xoa vì đau, anh ta gằn từng câu từng chữ cảnh cáo – “Tiếng đàn của cậu hệt như một cái xác không hồn, toả ra thứ mùi thối nát, ghê tởm. Sau này mà còn dám chạm vào đàn nữa, tôi sẽ bẻ gãy tay cậu.” – Dứt lời, anh ta xoay người bỏ đi, từ đó về sau không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Lúc ấy, Chu Doãn Thịnh thầm mắng Tiết Tử Hiên biến thái, bới lông tìm vết, cũng kiên quyết cho rằng mình đàn không có vấn đề gì hết. Mãi đến sau này, khi hắn rốt cuộc thoát khỏi sự khống chế của hệ thống phản diện, dám gửi gắm hỉ nộ ái ố của mình vào những lần luân hồi, cũng yêu người nào đó một cách chân thành, hắn mới hiểu thấu hàm ý câu nói của Tiết Tử Hiên.

Tiếng đàn của hắn không có tình cảm, vì thế nó mới như một cái xác không hồn. Có thể người ngoài ngành sẽ không nhận ra vấn đề, nhưng Tiết Tử Hiên có thể lập tức cảm thấy khó chịu ngay từ khi nốt nhạc đầu tiên vang lên.

Trên thực tế, Tiết Tử Hiên là một người lạnh lùng, hà khắc, không có lòng đồng cảm, nguyên tắc đạo đức hay quan niệm thị phi. Hắn tựa như một nhân vật quái đản sống trong video kịch câm đen trắng. Vì vậy, khi Tiết Thuỵ sai anh ta đi đón Hoàng Di về, cho dù biết rõ cha mình muốn lấy trái tim của thiếu niên nọ, anh ta cũng không thấy có bất cứ vấn đề gì.

Điều duy nhất có thể khiến cuộc đời anh ta trở nên ấm áp, sống động chính là âm nhạc. Một khi nghe được những điệu nhạc đủ làm rung động lòng người, trái tim lạnh lùng của anh ta sẽ trở nên vô cùng mềm mại. Trái lại, nếu có ai làm bẩn âm nhạc, anh ta sẽ trở nên cuồng nộ. Anh ta sẽ không bao giờ ganh ghét với những nghệ sĩ tài giỏi hơn mình, bởi vì trong mắt anh ta, họ là những kho báu quý giá nhất trên đời. Anh ta sùng bái họ, ủng hộ họ, vô thức học tập theo họ.

Cũng bởi vậy, Tiết Tử Hiên sở hữu danh dự và mối quan hệ vô cùng tốt đẹp trong giới âm nhạc. Hàng năm, anh ta đều quyên một khoản tiền lớn cho hiệp hội âm nhạc, hy vọng có thể đào tạo nên nhiều nghệ sĩ giàu tài năng hơn.

Tiết Tử Hiên rất ít khi coi trọng ai đó. Nhưng lúc này đây, anh ta đi đến bên cạnh thiếu niên, nhìn người nọ chăm chú, ánh mắt nóng đến đáng sợ.

“Em chưa từng học piano bao giờ, nhà em nghèo, không có điều kiện học.” – Chu Doãn Thịnh đứng dậy, dáng vẻ rúm ró bất an, nhưng thực ra rất khoái trá với ánh nhìn của anh ta. Khơi gợi sự hứng thú của Tiết Tử Hiên chính là mục đích chính của hắn ngày hôm nay. Nếu muốn một trò chơi trở nên thú vị, vậy thì nhất định phải liên tục tạo ra mâu thuẫn và xung đột. Tiết Tử Hiên chính là đòn bẩy để hắn khuấy đảo nhà họ Tiết.

Tiết Tử Hiên gật đầu, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng. Anh ta biết điều kiện gia đình nhà Hoàng Di, có khi trước kia còn chưa từng thấy piano bao giờ, huống hồ học đánh. Nếu chỉ nghe một lần đã có thể chơi giỏi như vậy, vậy thì năng khiếu âm nhạc của cậu ấy có lẽ còn cao hơn mình.

Nhận ra điều này, Tiết Tử Hiên không hề ganh ghét hay đố kỵ. Trái lại, anh ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, không, phải nói là hưng phấn mới đúng. Anh ta thích đắm chìm trong tiếng nhạc du dương, điều đó khiến anh ta cảm thấy trái tim mình vẫn còn nhịp đập, máu mình vẫn đang tuần hoàn. Anh ta hy vọng con người có thể sáng tác ra nhiều bản nhạc tuyệt vời hơn, khiến thế giới này càng trở nên tươi đẹp.

Lần đầu tiên trong đời, Tiết Tử Hiên nở nụ cười. Anh ta hỏi thiếu niên nọ – “Vừa rồi, khi đánh bản nhạc kia, em cảm nhận được điều gì?”

Chu Doãn Thịnh trả lời với giọng hơi khô khốc – “Em cảm thấy giống như… giống như sáng sớm thức dậy, hít thở hớp không khí trong lành đầu tiên trong ngày, cảm thấy rất phấn chấn, tràn trề năng lượng.”

Tiết Tử Hiên giơ tay định xoa đầu thiếu niên. Thấy đối phương nghiêng đầu tránh né, tâm trạng vui vẻ của anh ta vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

“Cảm nhận của em rất đúng, bản nhạc kia tên là Sớm mai. Anh sẽ đánh một bản nhạc khác, em hãy xem cho kỹ.” – Anh ta ngồi xuống, cởi đôi găng trắng tinh ra, nghiêm túc diễn tấu.

Hiển nhiên, trình độ của anh ta vượt xa những nghệ sĩ đương thời. Sự lĩnh hội của anh ta đối với sinh mệnh quả thật quái gở, dị thường, nhưng chính sự quái gở, dị thường ấy lại khiến tiếng đàn của anh ta ẩn chứa sự rung động khó có thể diễn tả thành lời. Sự rung động này có thể trực tiếp xâm nhập vào linh hồn người nghe.

Thành tựu mà anh ta đạt được càng ngày càng nhiều, anh ta cũng càng ngày càng tiến xa, cho đến khi hoàn toàn bỏ xa người khác. Nhưng không ai biết cảm giác cô độc trong lòng anh ta mãnh liệt đến nhường nào. Anh ta khát vọng có một người bạn có thể cộng hưởng với anh ta, một tồn tại có thể dựa vào âm nhạc khiến linh hồn anh ta rung động.

Tiếng đàn hào khí quẩn quanh trong không khí hồi lâu. Khúc nhạc kết thúc, anh ta thu tay về, nhìn về phía thiếu niên – “Đã học được chưa.”

“Rồi ạ.”

“Giờ đánh lại cho anh nghe.” – Tiết Tử Hiên nhường vị trí.

Tiết Tĩnh Y ngồi bên nhìn hai người nói chuyện với nhau, ngón tay tái xanh siết chặt lấy vạt áo. Biết là không nên, nhưng cô ta vẫn hy vọng thiếu niên nọ không thể chơi được bản nhạc này, như vậy anh hai sẽ không dành ánh mắt dịu dàng, chuyên chú cho cậu ta nữa.

Cô ta nhớ khi còn nhỏ, anh hai cũng chẳng chịu nhìn cô ta lấy một lần. Nhưng một ngày nọ, khi cô ta ôm nỗi mong mỏi đánh một điệu minuet  cho anh trai mình, lần đầu tiên anh hai bế cô ta lên, cười nói – “Đây mới là người nhà họ Tiết chúng ta.” – Vì một bản nhạc, anh ta thừa nhận sự tồn tại của cô ta. Bởi vậy, có thể thấy anh ta yêu thích những người có tài năng âm nhạc đến nhường nào.

Nếu năng khiếu của thiếu niên vượt qua mình, e rằng anh hai sẽ thích cậu ta hơn mình mất. Cảm giác lo sợ bủa vây lấy cõi lòng, cô ta nắm lấy vạt áo, hô – “Anh hai, ngực em đau quá.”

Tiết Tử Hiên lập tức bế cô ta về phòng ngủ, trước khi đi còn không quên dặn dò – “Ngày mai chờ anh ở phòng đàn.”

Chu Doãn Thịnh gật đầu, đi theo phía sau.

Nghe vậy, trái tim Tiết Tĩnh Y thực sự trở nên đau đớn, nhưng cô ta có thể ngăn cản một lần, nhưng không thể ngăn cản cả đời, càng không thể biểu lộ lòng ích kỷ của mình, vì như vậy sẽ khiến anh hai khó chịu với cô ta. Cô ta nằm trên giường, nét mặt mệt mỏi pha lẫn sự bất an và sợ hãi.

Đến khi bác sĩ rời khỏi, Chu Doãn Thịnh lặng lẽ mở cửa vào phòng, hỏi – “Tĩnh Y, rốt cuộc cậu bị bệnh gì thế, sao cứ hơi tý lại ngất xỉu vậy?”

“Không có gì, hồi nhỏ không giữ gìn sức khoẻ nên giờ hơi yếu.” – Kỹ năng nói dối của Tiết Tĩnh Y càng ngày càng nhuần nhuyễn, tuy rằng vẫn còn cảm thấy hổ thẹn khi đối mặt với thiếu niên nọ, nhưng cảm giác này ngày càng nhạt dần, đặc biệt là sau hôm nay.

“Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi.” – Chu Doãn Thịnh vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô ta với vẻ thương tiếc. Cảm thấy bắp thịt của cô ta tức thì cứng đờ, đôi mắt Chu Doãn Thịnh loé lên vẻ trào phúng.

Hôm sau, mới sáng sớm Chu Doãn Thịnh đã bị quản gia xách dậy đưa đến phòng đàn. Tiết Tĩnh Y đã ngồi sẵn trước đàn, chơi thử bản nhạc mà Tiết Tử Hiên diễn tấu hôm qua, cuối cùng hỏi với vẻ mong đợi – “Anh hai, em có tiến bộ không?”

“Cần luyện tập nhiều hơn.” – Tiết Tử Hiên nói một cách lạnh nhạt. Tiếng đàn này còn chưa thể khiến anh ta rung động, nhưng cũng không đến mức khiến anh ta chán ghét. Tuy không có quan hệ huyết thống gì với anh ta, nhưng đứa em này lại có năng khiếu âm nhạc kỳ diệu của người nhà họ Tiết. Nếu tình trạng sức khoẻ của cô ta cho phép, chỉ cần khổ luyện mấy năm, cô ta ắt sẽ giành được thành tựu lớn.

“Em lại đây, đánh lại lần nữa cho anh xem.” – Anh ta vẫy tay với thiếu niên đang đứng ngoài cửa.

Tiết Tĩnh Y nấn ná ở chỗ ngồi, vô thức xoa ngực. Hôm nay không thể giả bệnh tiếp nữa.

Chu Doãn Thịnh lau tay lên vạt áo, thong thả đặt mười ngón tay lên những phím đàn. Có thể trước kia, Chu Doãn Thịnh từng mù tịt về dương cầm, thậm chí vì sự khống chế của hệ thống nên không dám thể hiện tình cảm thực sự trong lòng, phá hỏng thứ đẹp nhất, rung động lòng người nhất bằng sự mô phỏng máy móc. Nhưng giờ đây, Chu Doãn Thịnh đã sớm thay đổi.

Hắn thoát khỏi sự ràng buộc của hệ thống, phá vỡ rào cản trong lòng mình, trải qua những thăng trầm, bi ai, cũng được hưởng niềm vui cùng cực. Dù bạn muốn hắn biểu đạt bất cứ thứ tình cảm nào thông qua âm nhạc, hắn cũng có thể thể hiện một cách nhuần nhuyễn. Hạ mưa rào, đông tuyết phủ, xuân ấm áp, thu gió thoảng, hắn có thể tạo nên một thế giới vừa hư ảo vừa chân thực bằng âm nhạc.

Bản nhạc này tên là Biển, kể về hình ảnh đàn cá chơi đùa dưới đại dương. Chu Doãn Thịnh nhắm mắt, điều chỉnh cảm xúc đến trạng thái tốt nhất mới bắt đầu diễn tấu.

Xung quanh thiếu niên thấp thoáng ánh nắng vàng rực, ngón tay nâng lên hạ xuống vẽ nên từng vệt nắng loang lổ, như có hàng đàn cá bạc đang bơi lội xung quanh. Hắn nhấn mạnh, tạo nên thuỷ triều đầy sóng và gió, rồi lại lướt nhẹ, khiến thuỷ triều lắng xuống. Những ngón tay linh hoạt của hắn lướt nhanh từ bên này qua bên kia, như chú cá heo trắng đuổi theo đàn cá mòi hấp dẫn, quay cuồng giữa xoáy nước do chúng tạo ra.

Bằng những giai điệu tuyệt mỹ, hắn đã tái hiện lại khung cảnh đẹp vô ngần dưới đáy đại dương.

Bàn tay Tiết Tĩnh Y vẫn luôn ôm lấy ngực. Tiếng đàn của thiếu niên càng êm tai, cô ta càng cảm thấy bất an. Cô ta chốc chốc lại nhìn lén vẻ mặt của anh hai. Phát hiện anh hai vẫn luôn nhìn thiếu niên nọ bằng ánh mắt nóng bỏng khó diễn tả thành lời, trái tim cô ta đột nhiên đau nhói.

Ngón tay Chu Doãn Thịnh di chuyển càng ngày càng chậm, cho đến khi giai điệu hoàn toàn lắng xuống, thuỷ triều dần dần rút đi, để lộ bờ cát vàng mềm mại, bản nhạc kết thúc.

Tiết Tử Hiên đi đến bên cạnh thiếu niên, hỏi với giọng khàn khàn – “Em có thích piano không?” – Anh ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận đáp án phủ định. Thiếu niên này sở hữu năng khiếu tuyệt vời đến vậy, dĩ nhiên nên sống vì âm nhạc.

“Thích ạ.” – Chu Doãn Thịnh bắt đầu rúm ró, bất an.

“Tốt lắm, bắt đầu từ mai, anh sẽ dạy em piano, đúng sáu giờ sáng hàng ngày đến đây luyện tập.” – Anh ta ra lệnh.

“Vâng ạ.” – Chu Doãn Thịnh đỏ mặt, gật gật đầu.

“Em tên là gì?” – Đến tận lúc này, Tiết Tử Hiên mới thực sự quan tâm đến thiếu niên.

“Em là Tiết Tấn Di.”

“Tiết Tĩnh Y?” – Tiết Tử Hiên nhíu mày.

“Là Tiết Tấn Di này.” – Chu Doãn Thịnh vạch nét lên tay mình.

Tiết Tử Hiên gật đầu, thấy trợ lý đang vẫy tay ngoài cửa mới nhớ ra hôm nay mình còn phải đi dạy ở nhạc viện. Anh ta mặc áo khoác, sửa sang lại caravat, vừa đi đến cửa thì bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn dịu dàng nói – “Anh tên là Tiết Tử Hiên.”

Chu Doãn Thịnh ngơ ngác gật đầu.

Chiếc siêu xe đen rời khỏi đường lát đá. Tiết Tĩnh Y đứng bên cửa sổ nhìn theo. Mãi đến khi chiếc xe biến mất giữa rừng cây bát ngát, cô ta mới quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nói một cách gian nan – “Anh hai rất thích cậu.”

Chu Doãn Thịnh đỏ mặt, ấp a ấp úng – “Thế à? Nhưng tớ chẳng cảm nhận được chút nào.”

Điều hắn cần chính là sự yêu thích của Tiết Tử Hiên, hơn nữa càng ngày càng thích, cho đến khi không thể kìm nén nổi bản thân.

Đương nhiên, tình cảm này không liên quan gì đến tình yêu, mà là một dạng tín ngưỡng. Tín ngưỡng của Tiết Tử Hiên là âm nhạc, mà hắn thì chỉ cần cho anh ta trông thấy tài năng của mình trên phương diện âm nhạc là có thể trở thành một phần tín ngưỡng của anh ta. Người thân và tín ngưỡng, rốt cuộc nên chọn bên nào? Đây là một câu hỏi khó đối với một người đam mê âm nhạc sâu sắc như Tiết Tử Hiên.