TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Chương 46: 5

Trước đây, Chương Thư Lâm chỉ từng nhìn thấy Chu Tử Ngọc một lần từ xa. Bởi vì diện mạo đẹp đẽ đến sắc bén kia, cậu ta vốn tưởng rằng đối phương là một người tính tình độc đoán gàn dở, không có lòng đồng tình đáng nói, chắc chắn là rất khó gần. Nhưng sau khi tiếp xúc mới biết, sự thật hoàn toàn tương phản so với tưởng tượng của cậu ta.

Chỉ cần không chọc tới hắn, hắn sẽ chẳng buồn để tâm thứ gì. Bờ môi đỏ thắm cho dù không cười cũng có vẻ tủm tỉm như đang cười, khiến người nhìn cảm thấy thoải mái vô cùng. Hắn hơi kiêu căng, hơi tuỳ tính nhưng rất tự tại, có mị lực nhân cách.

Nếu như không có hiểu lầm trước đó, Chương Thư Lâm rất muốn kết bạn với người nọ. Nhưng cảm giác xấu hổ trước đó cứ đè nặng cậu ta, khiến cậu ta không nâng đầu nổi trước mặt đối phương. Người nhà họ Chương cũng đều như thế, lặng yên không nói tiếng nào mà di chuyển đến góc cách xa đống lửa nhất, trên mặt vẫn còn vẻ xấu hổ lúng túng vừa rồi.

Chỉ có Tần Sách vẫn kiên định ngồi trước mặt Chu Tử Ngọc, thỉnh thoảng lấy củi khơi khơi đống lửa, như thể trước đó chưa xảy ra chuyện gì.

Đêm về khuya, Chu Doãn Thịnh đã hơi buồn ngủ, che miệng ngáp một cái, khoé mắt rớm ra hai giọt nước sáng lấp lánh, treo trên bờ mi. Cảnh tượng này khiến Tần Sách nghĩ đến hình ảnh một con mèo nằm ngủ đông bên bếp lửa, biếng nhác đáng yêu là thế. Nếu như không lấy tay che miệng, liệu có để lộ hai chiếc răng nanh nhon nhọn không?

Hắn nhanh chóng nhìn thanh niên một cái, sau đó nhìn chằm chằm đống lửa ngẩn người.

Chu Doãn Thịnh ngáp xong cũng nhìn chằm chằm đống lửa nghĩ ngợi lung tung, không nghĩ ai khác, chính là anh chồng không biết tung tích của mình. Anh ta đã từng là nhân vật chính, đã từng là nam phụ, cũng đã từng là vật hy sinh, thân phận anh ta luôn thay đổi bất cứ lúc nào, có thể là bất kỳ ai. Mà mình mới chỉ tiếp xúc với anh ta bốn kiếp, dựa vào đâu cho rằng số liệu cơ bản của anh ta sẽ không xảy ra lệch lạc? Biết đâu anh ta biến thành một người hoàn toàn không giống trước đó thì sao?

Chẳng hạn như nhân vật thụ chính?

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên rùng mình một cái, quay đầu nhìn chằm chằm Chương Thư Lâm. Nhìn đến nốt ruồi chu sa đỏ rực trên cổ tay đối phương, ánh mắt hắn mơ hồ, nội tâm giằng xé.

Chương Thư Lâm bị hắn nhìn đến nỗi run cả da đầu. Chương Gia Thuỵ lập tức nhận ra, nhắc nhở một cách uyển chuyển – “Ca ca ta đã đính ước với Tiểu Hắc ca.”

Tần Sách nhíu chặt mày, đáy lòng dâng lên ý muốn phủ nhận mạnh mẽ. Nhưng Chương Thư Lâm có ơn cứu mạng với hắn, hắn đã đồng ý với đối phương sẽ lấy đối phương để báo đáp ơn tình này. Lời hứa nam nhi nặng như núi, tuyệt đối không thể thất tín với người ta. Trong lòng rối rắm giằng xé rất nhiều, cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ là sắc mặt hơi khó coi.

Hắn không hiểu vì sao mình lại muốn phủ nhận điều này trước mặt Chu Tử Ngọc? Chuyện này có liên quan gì đến đối phương?

Chu Doãn Thịnh nghe vậy khinh miệt nở nụ cười, ném hết suy nghĩ lung tung trước đó ra sau đầu.

Mọi người lại yên tĩnh lại, nhưng tâm tình của Tần Sách không còn thanh thản như trước nữa. Giống như ngọn lửa cháy lách tách càng ngày càng lớn trước mặt, cảm thấy lo lắng khó có thể chịu đựng. Mấy lần hắn ngẩng đầu liếc nhìn thanh niên, rồi lại nhanh chóng giấu giếm trước khi thanh niên phát hiện, cuối cùng dứt khoát nhặt một que củi lên dùng kiếm cạo thành mảnh vụn, từng hạt từng hạt rơi vào đống lửa hoá thành tro tàn.

Tựa hồ như thế có thể thiêu cháy tất cả phiền muộn và rối rắm trong lòng.

Thời gian bất giác trôi qua, thấy thời gian đã đến nửa đêm dần chuyển sáng, sắc mặt Tần Sách rốt cuộc bình thường trở lại, nghiêm giọng nói – “Ta, Gia Thuỵ và mấy vị huynh đệ này sẽ phụ trách gác đêm. Các ngươi đi ngủ trước đi.” – Hắn chỉ chỉ mấy hộ vệ của nhà họ Chu.

Chu Phúc Thuận bị trói thành bánh tét, lúc này vẫn hôn mê.

“Ngươi có ý gì? Không coi ta là đàn ông?” – Chu Doãn Thịnh rút đoản kiếm trong giày ra, nheo mắt cười lạnh.

Thiếu gia à, ngài vốn không phải là đàn ông, thế nên đừng tuỳ hứng có được không? Mau mau đến chỗ vú ngủ đi nào. Lư thị vừa trải chăn đệm lên đống cành lá nhặt được, vừa nháy mắt với thiếu gia nhà mình.

Thuý Nhi cũng muốn nói lại thôi.

Tần Sách vẫn giữ mặt than không có biểu cảm gì như mọi ngày, quan sát thanh niên từ trên xuống dưới, ánh mắt hơi toát ra sự nghi ngờ. Không thể trách hắn không tin tưởng Chu Doãn Thịnh, chỉ trách cơ thể của Chu Tử Ngọc quá nhỏ nhắn, tay chân gầy như sào trúc. Ca nhi của thế giới này vốn tương tự phụ nữ, đương nhiên không cao to vạm vỡ được bằng đàn ông.

Chu Doãn Thịnh bị hắn nhìn phát bực, ném đoản kiếm lên không trung chơi mấy chiêu thức tuyệt đẹp, gằn từng câu từng chữ – “Trông thấy chưa, bằng võ nghệ của ta, ta thừa sức đánh ngươi một trận.”

Tuy rằng đã mất trí nhớ, nhưng nghe vậy Tần Sách vẫn rất buồn cười, chỉ cảm thấy người nọ giống một con mèo giương nanh múa vuốt, đáng yêu cực kỳ. Trong lòng hắn rung động không ngớt, lại không mảy may để lộ ra ngoài, lưu loát gật đầu – “Vậy thì ngươi và ta sẽ gác trong một canh giờ. Sau đó cứ hai người một đôi, mỗi đôi gác một canh giờ, muốn ngủ thì nhanh chóng tận dụng thời gian ngủ ngay đi.”

Chu Doãn Thịnh hừm một tiếng tỏ vẻ đồng ý, mấy hộ vệ và Chương Gia Thuỵ tụ tập lại thống nhất thứ tự rồi nằm xuống đất ngủ.

Chu Doãn Thịnh chủ động đi đến bên cạnh Tần Sách ngồi, giật que củi trong tay hắn khơi lửa. Sau đó lấy mấy củ khoai lang trong túi mình ra ném vào đống lửa rồi dùng tro nóng đắp lên.

Nửa bên người kề sát với hắn của Tần Sách đã tê rần, không dám cử động dù chỉ một chút, cứ ngồi đơ ra như một cây gỗ. Chu Doãn Thịnh chọt nhẹ cánh tay hắn, thấy hắn không có phản ứng gì, lại chọt thêm mấy cái mới gọi được hồn hắn về.

“Ăn không?”

Tần Sách nhìn chằm chằm miếng thịt bò khô thanh niên đưa đến miệng mình, nuốt một ngụm nước miếng. Mùi hương cay xè mà đậm vị thịt chui vào lỗ mũi, khiến hắn thèm nhỏ dãi. Nhưng càng khiến hắn thèm muốn chính là ngón tay hồng hồng thon dài, trơn mịn sạch sẽ của thanh niên.

Nên ăn cái nào thì hơn? Hắn vừa nghĩ thầm vừa đàng hoàng nhận lấy thịt bò khô, ấp úng nói cảm ơn, gò má dưới ánh lửa bập bùng cứ đen rồi đỏ, đen rồi lại đỏ.

Chu Doãn Thịnh cũng cầm một miếng thịt bò khô cắn một cách chậm rãi, cuối cùng lấy một bầu rượu ra, ngửa cổ uống một ngụm. Bờ môi vốn đỏ tươi của thanh niên bị rượu tẩm ướt, trông càng đỏ như máu. Cổ ngưỡng thành một đường cong vô cùng duyên dáng, yết hầu nhỏ xinh lăn lên lăn xuống theo động tác nuốt, dáng vẻ kia thực sự là đáng yêu hết sức.

Tần Sách đực mặt nhìn, đôi mắt đen kịt bắn ra ánh nhìn hung bạo, giống như một con sói đã ngắm trúng con mồi, đang chuẩn bị nhào lên cắn cổ con mồi rồi ăn tươi nuốt sống.

Cổ Chu Doãn Thịnh hơi lành lạnh, cho là bị rượu tràn, đưa tay tuỳ tiện lau lau. Khi hắn quay lại nhìn Tần Sách, chỉ thấy đối phương đang dùng củi lật đi lật lại mấy củ khoai lang, động tác nuốt nước miếng liên tục vô cùng rõ ràng.

Đúng là tham ăn. Hắn cười thầm, chìa bầu rượu ra hỏi – “Muốn uống không?”

Tần Sách vứt củi xuống, gật đầu. Hắn nâng cao bầu rượu rót vào miệng mình. Thấy thanh niên đang lật qua lật lại một củ khoai lang đã chín, không chú ý đến mình, hắn vội vàng ngậm lấy miệng bình uống một ngụm lớn.

Rượu ngon! Hắn âm thầm khen, nghiêm mặt trả lại bầu rượu, nhỏ giọng nói – “Chu công tử, có thể tặng cho ta công thức nước sốt bí truyền vừa rồi hay không?”

“Ngươi đúng là thông minh, biết tìm riêng ta xin lại.” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo. Thấy Thuý Nhi đã ngủ say, bèn rút khăn tay từ tay áo nàng ra đưa cho hắn.

Khăn tay dính mùi son phấn của Thuý Nhi, khiến Tần Sách không thích cho lắm. Hắn hong khăn trên lửa một lúc, đợi mùi hương bị hơi nóng làm bốc hơi hết mới cẩn thận gấp nhỏ lại, cất vào túi áo bên người.

Quả nhiên là tham ăn, một tờ công thức nước sốt mà làm như bảo bối vậy. Chu Doãn Thịnh nguýt hắn một cái, hơi bĩu môi.

Mấy người thay phiên gác đêm, nghe thấy động tĩnh là lập tức dập lửa, mấy đêm liên tiếp đều sống bình yên vô sự. Đêm nay, dưới núi truyền đến tiếng chém giết vang trời, tim tất cả mọi người đều bắt đầu đập thình thịch.

“Ta xuống núi xem thế nào.” – Tần Sách giắt đoản kiếm bên hông, nghiêm giọng dặn dò – “Các ngươi cứ đợi ở đây đừng đi đâu cả, ta sẽ nhanh chóng trở về.”

“Đừng đi! Ngươi một thân một mình, lỡ gặp phải giặc cỏ thì làm thế nào?” – Chương Thư Lâm nhào đến ôm lấy cánh tay hắn.

Hắn lặng lẽ bỏ tay đối phương ra, nhanh chóng liếc nhìn thanh niên phấn điêu ngọc mài một cái. Giờ phút này, khuôn mặt thanh niên cũng tràn đầy sầu lo.

“Ta sẽ không sao, hãy tin ta.” – Hắn để lại câu này rồi xoay người đi vào rừng rậm.

Chương Thư Lâm lo lắng đỏ cả vành mắt, được chồng chồng nhà họ Chương lẫn em trai em gái an ủi mới bình tĩnh lại. Chu Doãn Thịnh đi ra ngoài động, ngẩn người nhìn ánh lửa dưới núi.

Chuyến đi này cật hoá (tham ăn) trung khuyển công sẽ gặp lại thuộc hạ của mình. Sau đó nhờ cơ hội này khôi phục trí nhớ, biết mình là thế tử của phủ Thần Uy hầu, cũng là đô đốc trung quân mà hoàng đế chỉ định. Ở kinh thành thống lĩnh đội quân dự bị, quân Tần Sách, quân Quảng Dương, quân Ứng Thiên, quân Hoà Dương, sở Mục Mã Thiên Hộ; bên ngoài thống lĩnh quân đội địa phương như quân Trực Lệ Dương Châu, quân Hoà Châu, quân Cao Bưu, quân Hoài An, quân Trấn Hải, quân Trừ Châu, quân Thái Thương. Có thể nói là tay nắm trọng binh, quyền khuynh thiên hạ. Ở trước mặt hắn, ngay cả cha hắn – Thần Uy hầu cũng không là gì cả.

Sở dĩ lần này hắn xảy ra chuyện, tất cả đều vì hoàng đế đột ngột băng hà.

Chử Vân đế này cũng không phải là con ruột Thái hậu, từ trước đến nay chưa từng được Thái hậu yêu thích. Thái hậu có một người con trai, tính tình u mê tàn bạo, bất hiếu bất kính, bị tiên đế chán ghét, vừa trưởng thành đã bị tiên đế phái đến Thục Châu không được trở về kinh thành. Sau khi tiên đế đi, Thái hậu thấy hoàng đế đã ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, đành nhẫn nhịn chờ đợi, ẩn nấp trong thâm cung không để ý đến thế sự, nới lỏng lòng cảnh giác của hoàng đế, đồng thời mua chuộc đầu bếp Ngự Thiện phòng, hạ độc trong thức ăn của hoàng đế.

Đến khi độc tính ăn vào tận xương không thể loại bỏ, hoàng đế mới phát hiện, lập tức truyền tin cho Tần Sách ở xa tận biên cương, gọi hắn về kinh phò tá thái tử nhỏ tuổi lên ngôi.

Thư mật vừa đến tay Tần Sách, hoàng đế lập tức băng hà. Thái hậu giấu giếm tin hoàng đế băng hà với bên ngoài, chỉ nói hoàng đế bị bệnh nặng. Sau đó viết thư cho con trai ở Thục Châu, yêu cầu y lập tức khởi hành về kinh. Chỉ chờ hắn đến kinh thành, vào cung bái vua, bà ta sẽ công bố tin hoàng đế mất, sau đó làm một chiếu chỉ giả, để con trai cướp chính quyền đăng cơ.

Vì thế, Tần Sách tay nắm trọng binh, có khả năng thay trời đổi đất trở thành cái gai trong mắt thái hậu, không thể không diệt trừ. Dọc đường, Tần Sách bị tập kích vô số lần. Đến khi kinh thành đã ở ngay trước mắt thì lại bị một thuộc hạ bán đứng, rơi vào bẫy rập, sau đó được Chương Thư Lâm nhặt về.

Lần này hắn gặp lại thuộc hạ cùng lớn lên với hắn từ nhỏ, tình cảm không giống bình thường. Thấy hắn mất trí nhớ, người nọ lập tức dẫn hắn đi chạy chữa, dùng ngân châm xua tan máu tụ trong đầu, giúp hắn khôi phục trí nhớ.

Để che mắt thái hậu, sau khi khôi phục trí nhớ, Tần sách cũng không lập tức thay đổi thân phận, mà là ẩn nấp trong huyện Thanh Mân âm thầm lên kế hoạch. Hắn phái người chặn giết con trai Thái hậu, đồng thời tự mình lẻn vào Hoàng cung giải cứu Thái tử nhỏ tuổi.

Khi Chương Thư Lâm còn đang lo lắng sợ hãi trên núi, hắn đã thúc ngựa lên đường về kinh.