TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 196: Chính phi hoàng tử (2)

Khánh Vương lại phá lệ mời Khánh Vương phi đến thư phòng của mình.

Trên mặt Vương phi có mấy phần kinh ngạc, trước kia Khánh Vương chưa bao giờ trịnh trọng như vậy, sao hôm nay ông ta lại làm thế này? Cố gắng đè nén sự kinh ngạc xuống, bà nói chuyện tình tĩnh: “Vương gia, có chuyện quan trọng gì cần nói riêng với ta sao?”

Trên mặt Khánh Vương xẹt qua một tia lúng túng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Vương phi, trước kia là ta không đúng, là ta lơ là với bà, để bà ở trong phủ chịu oan ức.”

Khánh Vương phi sững sờ, vẻ mặt càng ngạc nhiên hơn. Hôm nay Khánh Vương bị làm sao vậy, sao lại vô cớ đề cập đến chuyện này? Bà cũng không nghĩ là đối phương thật lòng hối cải, Giang Tiểu Lâu nói không sai, nếu muốn sửa đổi thì từ hai mươi năm trước Khánh Vương đã sửa rồi. Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nói một câu xin lỗi, cho dù biết Thuận di nương làm sai, hắn cũng bất chấp che chở cho đối phương. Nói cho cùng, hắn chính là không tôn trọng chính thê của mình. Vậy thì là chuyện gì khiến hắn chủ động cúi đầu nhận sai?

Trong lòng Khánh Vương phi cảnh giác, bất giác cười khẽ: “Ta và Vương gia là phu thê nhiều năm, tuy không thể hoàn toàn hiểu rõ tính tình của ngài, cũng có thể biết được mấy phần, có thể làm cho Vương gia lộ ra biểu hiện trịnh trọng như vậy, sợ là việc này không tầm thường. Hay là Vương gia cứ nói thẳng, ta rất muốn biết, rốt cuộc là có chuyện gì làm cho ngài lo lắng như vậy?”

Khánh Vương thở dài một hơi, đứng dậy nói thẳng với Vương phi: “Hôm nay Tam điện hạ đến là để từ hôn.”

Sắc mặt Khánh Vương phi hơi đổi, làm như kinh hoảng: “Từ hôn? Ngài ấy không muốn cưới Hách Liên Tiếu sao?”

“Đúng, ngài ấy không muốn cưới Tiếu Nhi.” Sắc mặt Khánh Vương có chút mất mát.

Lông mày Khánh Vương phi nhíu lại: “Hôn lễ sắp tới, tất cả đều được chuẩn bị, ngài ấy nói không cưới là không cưới, xem Khánh Vương phủ chúng ta là chỗ nào? Tuy Tiếu Nhi không phải con gái ruột của ta, nhưng cũng là quận chúa trong vương phủ, không cho phép ngài ấy thất lễ như thế. Huống chi việc kết hôn này là bệ hạ chỉ hôn, không lẽ có thể bỏ qua như vậy, như vậy chẳng phải là đánh vào mặt mũi hoàng gia sao?”

Khánh Vương nhìn Khánh Vương phi, lần đầu tiên phát hiện đối phương đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ, không khỏi cảm động nói: “Nguyên nhân chính là như vậy, ban đầu ta cũng rất phẫn nộ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, suy nghĩ của Tam điện hạ không phải không có lý, dù sao mẹ ruột đã làm ra những chuyện không ra gì, nhị ca nó cũng là đứa không ra gì… Tam điện hạ sao có thể chấp nhận một Vương phi như vậy? Ta nghĩ tới nghĩ lui, hôn sự này chỉ có thể đồng ý rút lui thôi.”

“Vương gia ngài nên nghĩ kỹ, bây giờ cả kinh thành đều chờ uống rượu mừng, ai cũng biết quận chúa Khánh Vương phủ sắp gả cho Tam hoàng tử. Nếu bây giờ đổi ý, cả Khánh Vương phủ sẽ là cá nằm trên thớt, sau này làm sao chúng ta ra khỏi cửa nữa? Sau này nữ nhi trong nhà làm sao xuất giá? Thế tử vẫn chưa cưới chính phi, truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho cả nhà, tam hoàng tử đúng là khinh người quá đáng.”

Khánh Vương phi cũng không phải đau lòng cho Hách Liên Tiếu, bà chẳng qua cảm thấy vô cớ từ hôn là quá đáng. Danh tiếng của Hách Liên Tiếu là nhỏ, danh dự Khánh Vương phủ mới lớn, càng khỏi nói một khi Khánh Vương phủ bị hoàng thất từ hôn, những gia đình khác sẽ không đến nhà cầu hôn nữa. Vì một mình Hách Liên Tiếu lại liên lụy việc thành thân của những nữ tử khác, Khánh Vương phi tuyệt đối không chấp nhận.

Khánh Vương thấy Khánh Vương phi oán giận như vậy, trong lòng thầm vui mừng, trên mặt lại vẫn là dáng vẻ suy sụp: “Chuyện này… ta cũng suy nghĩ rất nhiều rồi, thật sự là hết cách.”

Khánh Vương phi lạnh mắt nhìn hắn: “Vương gia, ta sẽ tiến cung nói với Hoàng hậu nương nương, để xem bà ấy nghĩ sao về chuyện này. Nếu nương nương chịu hỗ trợ, Tam hoàng tử cũng sẽ không dám làm quá đâu.”

Môi Khánh Vương hơi cong lên, trên mặt cũng đầy lo lắng: “Làm phiền Hoàng hậu nương nương, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người đều biết. Huống chi dưa hái xanh sẽ không ngọt, ta sợ Tam điện hạ sinh lòng chán ghét, càng ngày càng ngang ngược, mọi người đều tiến thoái lưỡng nan. Chuyện đến nước này, chỉ còn một cách thôi, chỉ sợ Vương phi không nỡ.”

Trong lòng Khánh Vương phi từ từ hiện lên một suy nghĩ bất an: “Vương gia, lời này có ý gì?”

Khánh Vương hít sâu một hơi, giọng điệu bình thản nói tiếp: “Do ta ra mặt, vừa ra ân vừa ra uy, muốn Tam điện hạ không từ hôn cũng không khó, nhưng nhất định ngài ấy sẽ đề nghị đổi tân nương…”

“Đổi tân nương, ngài ấy muốn đổi thành ai?” Sự nghi ngờ trên mặt Khánh Vương phi nổi lên.

Khánh Vương nhìn Khánh Vương phi, ánh mắt không chớp: “Giang Tiểu Lâu.”

Trong lòng Khánh Vương phi tức giận vạn phần, lập tức đứng lên: “Khốn kiếp, ngài ấy tưởng Tiểu Lâu là cái gì, si tâm vọng tưởng.”

Khánh Vương phi tức giận như vậy là chuyện Khánh Vương đã đoán trước, hắn tỏ vẻ rất quan tâm: “Vương phi đừng tức giận, bà bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện này đi, đối với Giang Tiểu Lâu mà nói… cũng không phải là chuyện xấu gì.”

Dung mạo xinh đẹp của Khánh Vương phi bao phủ một tầng băng sương, giọng nói lạnh lẽo: “Nó là người, không phải hàng hóa, không thể để người khác tùy ý chọn lựa. Dù cho ngài ấy là hoàng tử thì sao, không lẽ con gái trong nhà ta cứ phải để ngài ấy lựa chọn từng đứa một sao?”

Nghe Khánh Vương phi nói vậy, Khánh Vương lập tức động viên: “Dĩ nhiên không phải ý này, ngài ấy cũng đâu có ý nhục nhã Minh Nguyệt quận chúa, ngài ấy sẽ cưới hỏi đàng hoàng, đón Minh Nguyệt về làm chính phi hoàng tử. Bà đừng nóng nảy, nghĩ kỹ lại đi, tuy rằng bà sủng ái Tiểu Lâu,nó cũng được Hoàng hậu nương nương xem trọng, nhưng dù sao cũng là nữ nhi thương hộ, nhà giàu quý tộc bình thường chịu đến cầu thân đã là nể mặt Khánh Vương phủ lắm rồi. Haizzz, bà đừng tức, trước tiên nghe ta nói hết đã. Tam hoàng tử là người thế nào? Tiền đồ của ngài ấy không thể lường trước được…” Hắn nói đến đây, hết sức thấp giọng nói, “Cho dù ngài ấy không sánh ngang với Thái tử được, tương lai nhất định cũng là một thân vương. Đến khi đó Giang Tiểu Lâu mà bà thương yêu sẽ là Vương phi, chuyện này là một chuyện vô cùng tốt đối với nó. Ta thừa nhận, chuyện này đúng là ta có lòng riêng, vì việc kết hôn này mà không thành thì ta sẽ không thể thành thông gia với hoàng thất, nhưng Tiểu Lâu cũng đâu có thiệt thòi gì. Hôn sự này lúc trước ta phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới xin được, bây giờ để lại cho Tiểu Lâu thì xem như nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài…”

Khánh Vương phi tức giận đến cực hạn, đầu tiên mặt bà đỏ bừng lên, nghe đến cuối cùng thì lửa giận đã được kềm chế, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng Khánh Vương, đang nghĩ xem suy tính của hắn có bất thường gì hay không. Khánh Vương hoàn toàn không có ý hổ thẹn mà trực tiếp nhìn bà, không hề có ý lùi bước.

Bình tĩnh nghĩ lại, Khánh Vương phi không thể không thừa nhận Khánh Vương nói đúng, tuy Giang Tiểu Lâu đã thành Minh Nguyệt quận chúa, nhưng thân thế của nàng ai ai cũng biết. Khánh Vương phi nghĩ đủ cách tìm một mối lương duyên cho nàng, nhưng mấy kẻ con thứ thì không vừa mắt Vương phi, con trưởng thì trèo cao không tới… Dù sao không ai nắm chắc được gốc gác Giang Tiểu Lâu, sao lại chịu cưới một nữ tử thương hộ vào cửa? Việc kết hôn của nàng chính là một cái gai trong lòng Vương phi. Mắt thấy Giang Tiểu Lâu càng lúc càng lớn, bà không hy vọng cuối cùng đối phương lại cô đơn một mình. Nữ nhi luôn phải tìm nơi nương tựa, cao không được thấp không xong sẽ chỉ làm lãng phí thời gian, bây giờ Tam hoàng tử lại chịu duỗi tay ra… Phải, đúng là hắn hơi quá đáng, nhưng nói đi nói lại, nếu Tiểu Lâu trở thành Tam hoàng phi, thân phận và địa vị sẽ rất khác nhau. Mối hôn sự này đúng là một con đường tươi sáng dành cho nàng. Khánh Vương phi nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch từ từ hòa hoãn lại, bà nhìn Khánh Vương nhưng vẫn còn chút nghi ngờ: “Nhưng bên phía bệ hạ…”

Khánh Vương thấy đối phương đã có vẻ thả lỏng lại, trong lòng vui vẻ: “Không cần lo lắng, Tam điện hạ là người cẩn thận, ngài ấy đã dám ám chỉ ta việc đổi tân nương… thì nhất định đã bẩm báo với bệ hạ, đồng thời được cho phép. Còn nữa, lúc trước trên thánh chỉ nói tứ hôn nữ nhi Khánh Vương, cũng không nói cụ thể là vị quận chúa nào, như vậy mới còn một con đường sống. Ta nghĩ… bệ hạ chưa ban thánh chỉ chẳng qua là cho chúng ta một cơ hội suy nghĩ cân nhắc mà thôi, nếu chúng ta không chút do dự từ chối, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.

Khánh Vương phi nghĩ tới nghĩ lui, lại không chịu đồng ý ngay, bà chỉ khẽ nói: “Chuyện này… ngài để ta suy nghĩ đã.”

Khánh Vương khó nén vẻ đắc ý, trên mặt chỉ vô cùng vui mừng “Phải phải phải, bà nên suy nghĩ thật kỹ. Nếu có thể, bà cũng nên khuyên nhủ Tiểu Lâu, bỏ qua cơ hội này thì không còn lần sau đâu.”

Khánh Vương phi nhìn Khánh Vương một chút, chậm rãi thu lại vẻ giận dữ, giọng điệu lại không nhiệt tình gì mấy: “Được, ta sẽ quay về bàn bạc với con bé.”

Phương Thảo Các.

Ban đêm, âm thanh gõ cửa vừa nhanh vừa vang dội khiến Tiểu Điệp sợ hết hồn, mở cửa ra nhìn thấy Vương phi, nàng kinh ngạc nói: “Vương phi, đã giờ này rồi sao ngài lại đến đây?”

Khánh Vương phi phất phất tay, không nói một lời trực tiếp đi thẳng vào cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã rửa mặt xong đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, không khỏi nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra quyết định được, cố ý đến tìm con thương lượng.”

Giang Tiểu Lâu ung dung thả cây lược trên tay xuống, nến đỏ rơi vào đáy mắt nàng, óng ánh lấp lánh, màu sắc rực rỡ: “Mẫu thân đang lo lắng chuyện Tam hoàng tử muốn đổi hôn đúng không?”

Khánh Vương phi hoàn toàn sửng sốt: “Con đã biết?”

Gương mặt Giang Tiểu Lâu trơn láng tươi đẹp, mái tóc đen dài buông xuống, chiếu lên hình bóng nhợt nhạt trên tấm gương, so với mỹ nhân được điêu khắc trên tấm bình phong còn xinh đẹp hơn ba phần, nàng nhẹ nhàng cong môi, giọng điệu bình thản nói: “Thường ngày Tam hoàng tử không đến nhà, hôm nay lại đột nhiên trò chuyện vui vẻ với Vương gia, đó là thứ nhất. Trước giờ Vương gia lạnh nhạt với con, hôm nay trên yến tiệc lại gọi con là Tiểu Lâu, đây là thứ hai. Tam hoàng tử đi dạo với con, trong lời nói tràn đầy thăm dò, đó là thứ ba. Ba chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra, con không thể không nghi ngờ.”

Chuyện khác thường tất có vấn đề, Khánh Vương phi gật đầu, nhưng bà cũng thở phào, bảo bà nói… thì cũng thật mất mặt. Bà biết Giang Tiểu Lâu tuy xuất thân thương hộ nhưng lòng dạ rất cao, chỉ sợ nàng không vừa mắt Tam hoàng tử. Bà suy nghĩ một chút, vì tiền đồ của Giang Tiểu Lâu không thể không dò xét: “Vậy chuyện này con thấy sao?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong trẻo như nước: “Mẫu thân, ngài biết rõ là con không muốn.”

Khánh Vương phi dĩ nhiên hiểu được, nhưng bà cũng phải nói rõ ràng thì mới an lòng: “Tiểu Lâu, con phải biết, tuy Tam điện hạ không phải Thái tử nhưng thế lực của hắn cũng không nhỏ, hơn nữa tính tình ổn trọng trầm tĩnh, cho nên ở trong triều vẫn có thể đứng ngang hàng với Thái tử. Lời này ta chỉ nói với con, không thể truyền ra ngoài, nếu tương lai Thái tử không thể kế thừa ngôi vị, thì ta dám đánh cuộc vị Tam hoàng tử này sẽ là người đầu tiên được kế thừa. Con cần phải hiểu rõ, nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ sau này muốn kết thân với hoàng thất…”

Giang Tiểu Lâu rất rõ ý của Khánh Vương phi, tuy rằng Tam hoàng tử chưa chắc tốt đến đâu, nhưng cũng không có gì không tốt. Thân phận hoàng tử có thể triệt tiêu tất cả, cho dù hôn sự này không được vẻ vang, nhưng chỉ cần có được vị trí hoàng tử phi, sau này chính là muốn gì được đó. Nếu thay vào vị tiểu thư nào khác, khi chuyện mừngto lớn này rơi vào trên người, không chừng sẽ sung sướng đến ngất đi. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại không thể không nghĩ sâu xa hơn…

“Mẫu thân, Tam điện hạ đột nhiên yêu cầu đổi hôn, thật sự chỉ vì Thuận đại nhân và An Hoa quận vương sao?”

“Dĩ nhiên.” Khánh Vương phi đáp một tiếng, đảo mắt lại cau này nói, “Không lẽ không phải?”

Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Tuy rằng con tiếp xúc với Tam điện hạ không nhiều, nhưng cũng nghe nói tâm tư hắn thâm trầm, được nhiều người ủng hộ, con lo lắng hắn sẽ không vì một lý do đơn giản như vậy mà đưa ra yêu cầu đổi hôn, mà là có rắp tâm khác.”

“Vậy thì hắn vì lý do gì?” Khánh Vương phi không nhịn được truy hỏi.

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng vén tóc mai ra phía sau tai, môi mỉm cười: “Vì được Hoàng hậu nương nương chống đỡ.”

Khánh Vương phi giật mình trong lòng, chỉ cảm thấy trên trán như chảy mồ hôi: “Hoàng hậu nương nương… việc này liên quan gì đến bà ấy?”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu từ từ nhiễm một tầng sương, tuy rằng Khánh Vương phi không ngu ngốc nhưng độ nhạy cảm chính trị của bà đúng là quá kém, lão hồ ly Khánh Vương kia đã nhìn thấu rõ ràng cho nên mới đồng ý hôn sự này. Âm thanh nàng vô cùng u ám: “Thái tử điện hạ không phải do Hoàng hậu nương nương sinh ra, hơn nữa gần đây xảy ra nhiều chuyện, hai người họ có rất nhiều ngăn cách ở giữa. Trong mắt Tam điện hạ, đó chính là cơ hội tốt. Nếu con trở thành Tam hoàng phi, nhất định có thể trở thành sợi dây kết nối hắn và Hoàng hậu nương nương, nói không chừng… tương lại có thể trở thành trợ lực cho hắn.”

Khánh Vương phi sững sờ, chợt nghĩ thông suốt chỗ mấu chốt trong đó, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Lão hồ ly kia, chẳng trách hết lời khuyên ta đồng ý, thì ra là có chủ ý này.”

Lão hồ ly mà bà nói chính là Khánh Vương, con dâu trưởng của Khánh Vương là đường muội (em họ chú bác) của Thái tử phi, cho nên quan hệ của hắn và Thái tử rất tốt, hòa thuận vui vẻ. Nhưng hắn lại muốn đem con gái gả cho Tam hoàng tử, đây chính là đầu tư lâu dài. Tương lai bất kể người nào làm hoàng đế, đối với hắn mà nói đều không có tổn thất. Nếu sau này Tam hoàng tử có thể thành công, thì Khánh Vương chính là chỗ dựa vững chắc của đế vương. Nếu như không được, thì trên tay Khánh Vương vẫn còn có Tương Hiểu Vân, dù sao cũng không thể chịu thiệt thòi. Chuyện hôn nhân giữa hào môn thế gia rất phức tạp, bên nào đắc thế cũng không thể đuổi tận giết tuyệt, đây chính là mưu đồ tính toán của Khánh Vương.”

Thấy Khánh Vương phi thật sự nổi giận, Giang Tiểu Lâu an ủi: “Mẫu thân không cần lo lắng, hôm nay sợ là Tam điện hạ rất thất vọng với con, có lẽ… hắn sẽ thay đổi chủ ý.”

Khánh Vương phi sửng sốt một lát, không nhịn được hỏi: “Thay đổi chủ ý?”

Giang Tiểu Lâu cười khanh khách nói: “Không sai, hôm nay khi đi cùng hắn con cố ý biểu hiện hung hăn, thường hay cướp lời hắn. Chính phi hoàng tử nên đoan trang khéo léo, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, con thường xuất đầu lộ diện, lại không có chút nào muốn hồi cải, thê tử như vậy… dĩ nhiên hắn sẽ không thích.”

Khánh Vương phi nhìn Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt như cũng được phủ lên một tầng ý cười: “Ta chỉ sợ Tam hoàng tử không dễ dàng hết hy vọng như vậy, đứa nhỏ ngốc…”

Xưa nay Giang Tiểu Lâu là người đoán việc rất chính xác, nhưng lần này nàng đã sai rồi. Ngày hôm sau, Tam hoàng tử lại đích thân đến thăm, đích thân hẹn nàng ra ngoài du ngoạn trên hồ. Nghe xong tin tức mà Tiểu Điệp đưa đến, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày.

Khánh Vương phi bỗng nhiên bật cười: “Xem đi, phiền phức đến cửa rồi.”

Giang Tiểu Lâu khẽ lắc đầu, bên tóc mai có một sợi chuỗi ngọc thủy tinh nhẹ nhàng đung đưa, gợn sóng trong đáy mắt càng lớn: “Ta đúng là khinh thường vị Tam điện hạ này, khả năng nhẫn nhịn của hắn thật giỏi, biết rõ là ta không phù hợp nhưng vẫn đến mời.” Nói xong, nàng trầm ngâm chốc lát, dặn dò Tiểu Điệp: “Ngươi quay lại, cứ nói ta không được khỏe, không thể tiếp đón.”

Tiểu Điệp lập tức đáp một tiếng, khom người lui xuống.

Khánh Vương cười xong nghĩ đến những chỗ khó xử trong chuyện này, đôi mắt dịu dàng lộ ra vẻ sầu lo, nói: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Giang Tiểu Lâu nhìn Khánh Vương phi,nụ cười trên mặt không nhìn ra là vui hay buồn: “Chuyện đổi hôn cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, con sẽ nghĩ cách để hắn biết khó mà lui.”

Hách Liên Tiếu đang dùng đồ ăn sáng, tì nữ đi vào đưa cho nàng một tờ giấy, nàng liếc mắt nhìn, trong chớp mắt sắc mặt đại biến, lập tức hất đổ hết thức ăn trên bàn.

Tỳ nữ giật nảy cả mình, cùng nhau quỳ xuống: "Quận chúa."

Tựa hồ cửa sổ không đóng kỹ, một cơn gió lạnh thổi tới đẩy hai cánh cửa ra, bức rèm óng ánh theo gió khẽ lay động, phát ra âm thanh leng keng nặng nề. Vẻ mặt Hách Liên Tiếu không còn chút sinh khí, tì nữ không kềm được mà run lập cập. Còn chưa đợt các nàng hỏi rõ, Hách Liên Tiếu đã chạy như bay ra khỏi phòng, một đường đi tới nơi ở vủa Tương Hiểu Vân, hầu như không chờ tì nữ thông báo đã trực tiếp xông vào.

“Đại tẩu.”

Tương Hiểu Vân đột nhiên nhìn thấy Hách Liên Tiếu, không khỏi lấy làm kinh hãi, gương mặt xinh đẹp của đối phương giờ khắc này mơ hồ trắng bệch, môi không tự chủ được mà co rúm, đáy mắt có vẻ cực kỳ hung ác. Tương Hiểu Vân ngẩn ra, lập tức thả kim chỉ trên tay xuống, lại sai người mang đứa con đang bi bô tập nói đi ra ngoài, lúc này mới chào đón: “Sao muội vội vàng như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Thời gian này, Tương Hiểu Vân đều làm rùa rụt đầu ở trong phòng, không chịu đi ra ngoài. Nàng rất rõ ràng, bên ngoài càng mưa to gió lớn thì càng phải duy trì bình tĩnh. Tướng công của nàng là trưởng tử Khánh Vương, tuy trong nhà xảy ra nhiều chuyện, cũng không có uy hiếp gì trực tiếp đến địa vị của mình. Nhưng nếu nàng nhúng tay vào, cũng có nghĩa là kéo Kim Lăng quận vương vào cuộc. Phu thê bọn họ không cần thiết phải ra mặt vì chuyện này, càng không thể làm lỡ tiền đồ tươi sáng của phu quân.

Lúc nãy Hách Liên Tiếu đi quá vội, tay áo bị một góc kệ đồ cổ móc rách, tâm tư nàng đại loạn, mạnh mẽ kéo tay áo lên rồi giật tay xuống, một cái bình sứ Thanh hoa sơn thủy đùng một tiếng rơi trên đất, trong nháy mắt biến thành một đống mảnh vụn, nhưng nàng không hề để ý, âm thanh như có lửa: “Đại tẩu, Giang Tiểu Lâu cướp đoạt hôn sự của muội.”