TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 156: Nữ nhân ác độc (2)

Hách Liên Tuệ vẫn chưa nản lòng, đôi mắt như lóe sáng, âm thanh mềm mại như nước: “Đến ngày đại thọ của lão Vương phi, trong phủ nhất định phải vui vẻ một chút, còn Thuận phu nhân…”

Khánh Vương phi không ngờ Hách Liên Tuệ sẽ lần nữa nhắc đến người này, sắc mặt chìm xuống: “Đang yên lành con nhắc cô ta làm gì?”

Đôi mắt Hách Liên Tuệ như có gợn sóng, biểu hiện như oan ức: “Mẫu thân, con biết người không muốn con nhắc đến người này, chỉ là Thuận phu nhân dù sao cũng là một thành viên trong nhà, bây giờ lão Vương phi mừng thọ, nếu lại cấm túc…” Nàng nói một nửa thì dừng lại, chỉ dùng đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Khánh Vương phi.

Tuy rằng Thuận phu nhân bị cấm túc, Khánh Vương vẫn thường đến thăm bà, thậm chí còn ở lại qua đêm, điều này nói rõ Thuận phu nhân không hề mất đi sự sủng ái của Khánh Vương. Trong tình hình này, nếu Khánh Vương phi còn cố ý làm khó bà ta, vậy thì đúng là bỏ đá xuống giếng, không biết nghĩ cho Khánh Vương.

Khánh Vương phi thu hồi sắc mặt ôn nhu, không tự chủ được cười lạnh: “Vậy con muốn ta làm gì?”

Bộ dạng Hách Liên Tuệ như là suy nghĩ thay cho bà, tận tình khuyên nhủ: “Thật ra cũng không cần mẫu thân làm gì, chẳng qua nhân lúc có chuyện vui, mẫu thân làm người thuận nước đẩy thuyền, thả bà ấy ra là được.”

“Con bảo ta đi nói với lão Vương phi, hủy bỏ cấm túc của bà ta?” Sắc mặt Khánh Vương phi ngày càng nặng nề, “Ta không có nghe lầm chứ, Tuệ Nhi quan tâm tới bà ta từ khi nào vậy?”

Nghe ra giọng điệu thay đổi của Khánh Vương phi, Hách Liên Tuệ dĩ nhiên biết đã chạm vào đại kỵ của Khánh Vương phi, tỏ rõ vẻ thấp thỏm lo lắng, vội vàng nói: “Mẫu thân, con gái không có ý đó, thật ra con chỉ muốn nói…”

Thời khắc mấu chốt, Giang Tiểu Lâu vẫn luôn yên lặng từ đầu đột nhiên mở miệng: “Vân Châu quận chúa chỉ suy nghĩ cho mẫu thân hôi, Vương gia vì mặt mũi nên phải xử phạt Thuận phu nhân, nếu mẫu thân có thể cho người một nấc thang để bước xuống, như vậy ông ấy sẽ rất cảm kích người.”

Hách Liên Tuệ không ngờ Giang Tiểu Lâu lúc nãy còn rất lạnh nhạt với mình lại mở miệng nói giúp mình, ngưng thần nhìn nàng một chút, mới nhỏ nhẹ nói: “Đúng là như vậy.”

Khánh Vương phi hít sâu một hơi, cuối cùng không kềm được phẫn hận: “Ta muốn hắn cảm kích ta làm gì?”

Hách Liên Tuệ thấy bà giận quá mất khôn như vậy, không kềm được thở dài: “Mẫu thân nghĩ kỹ lại đi, dù cho bây giờ không nhắc tới việc này, đợi đến đại thọ của lão Vương phi, Thuận phu nhân vẫn sẽ được thả ra. Thay vì bị động ứng phó, không bằng chủ động mở miệng. Mẫu thân, con cũng chỉ nghĩ cho người thôi, tuy rằng không êm tai, nhưng nếu muốn nối lại tình cảm với phụ thân thì đây là cách tốt nhất. Với bao nhiêu năm tình cảm phu thê, không lẽ người bằng lòng trơ mắt nhìnphụ thân bị Thuận phu nhân nắm trong lòng bàn tay vậy sao?”

Hách Liên Tuệ đã xem thường hận ý của Khánh Vương phi đối với Thuận phu nhân, Khánh Vương phi chỉ lạnh nhạt nói: “Ta đã quyết, không cần khuyên ta.”

Hách Liên Tuệ cắn môi, hai hàng lông mi đã ẩm ướt, miệng khó nén nức nở: “Đã như vậy con không làm phiền mẫu thân nữa, mẫu thân nghỉ ngơi đi.”

Nhìn theo Hách Liên Tuệ rời đi, Khánh Vương phi hiện lên vẻ hổ thẹn và bất an, nói với Giang Tiểu Lâu: “Có phải ta đã nói hơi nặng lời, nha đầu này cũng chỉ nghĩ cho ta thôi.”

Giang Tiểu Lâu cười đến ấm áp, khiến người ta không kềm được bị nụ cười này làm cho động lòng: “Mỗi người đều có suy nghĩ và mục đích của mình, mẫu thân không cần quá để bụng.”

Khánh Vương phi nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt hoảng hốt: “Thật ra ta biết, tuy rằng con không nói gì, trong lòng cũng nghĩ vậy, các người đều hy vọng ta chủ động bước xuống bậc thang này.”

Giang Tiểu Lâu nhìn gương mặt ôn nhu của đối phương, chậm rãi nói: “Mẫu thân, mọi việc làm theo tâm ý của mình là quan trọng nhất.”

Khánh Vương phi ngạc nhiên.

Giang Tiểu Lâu dừng lại, bổ sung: “Mọi chuyện đều không có đúng sai, toàn bộ đều tùy vào trái tim người.”

Khánh Vương phi gật đầu: “Vương gia vẫn hiểu lầm ta, cho rằng con ở sau lưng xúi giục ta, vì con, bậc thang này cũng nên bước xuống thôi. Được rồi, ta sẽ nói với lão Vương phi.”

Giang Tiểu Lâu đang chuẩn bị trả lời, đúng lúc này Triêu Vân vui vẻ đi vào nói: “Bẩm Vương phi, lão Vương phi phái Thanh Đồng cô nương đưa đến một hộp cơm.”

"Để cho nàng vào đi."

Một tì nữ áo xanh thướt tha đi đến, gương mặt tròn trịa, đôi mắt hạnh nhân, nàng kính cẩn dâng hộp cơm lên, mỉm cười nói: “Hôm nay lão phu nhân của Văn An hầu phủ đến, mang đến nhiều điểm tâm cho lão phu nhân, lão nhân gia nói mỹ thực không thể hưởng một mình, nên cố ý phân một ít đến cho người thưởng thức.”

Trên mặt Khánh Vương phi lộ ra vẻ mỉm cười: “Hiếm được mẫu thân quan tâm, trong lòng ta vô cùng cảm kích.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào trên hộp cơm, một tia kỳ dị lóe lên, ngay lập tức đổi thành ý cười: “Mẫu thân, gần đây Thuận phu nhân tâm tư tích tụ, vẫn đang sợ mẫu thân còn giận bà, đã mấy lần đưa quà đến đây rồi. Theo con thấy, chi bằng lấy hộp cơm này mượn hoa hiến Phật, đưa sang cho Thuận phu nhân, cũng để cho bà hưởng được chút ân trạch của lão Vương phi.”

Khánh Vương phi như nghẹn ở yết hầu, theo bản năng muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt Giang Tiểu Lâu như nước, ý cười điềm đạm, không biết sao cơn giận lại tan đi: “Được rồi, đã như vậy… thì vất vả cho Thanh Đồng cô nương một chuyến.”

Khánh Vương phi chịu bước xuống bậc thang, một nhà đoàn viên hòa thuận, lão Vương phi biết được cũng sẽ vui vẻ, mặt Thanh Đồng tươi cười: “Nô tì tuân lệnh.”

Thanh Đồng vừa qua khỏi bậc cửa, đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu: “Thanh Đồng cô nương.”

Thanh Đồng hơi run run, quay đầu nhìn thấy một mỹ nhân áo lam đứng ở bậc cửa, do thời tiết nên bốn phía đều là sương mù giăng giăng, chỉ có đôi mi nàng như núi xa, mắt như sao sáng, là ánh sáng duy nhất tỏa ra giữa cảnh mơ hồ này. Nàng không khỏi ngẩn ngơ, lập tức hành lễ: “Ra mắt Minh Nguyệt quận chúa.”

Giang Tiểu Lâu tươi cười: “Nghe nói tay nghề thêu của Thanh Đồng cô nương vô cùng tốt, ta muốn nhờ ngươi chỉ điểm một chút.”

Thanh Đồng khẽ nhếch môi: “Bây giờ sao?”

Xem vẻ mặt nàng hơi khó xử, Giang Tiểu Lâu bất giác nói: “Không cần lo, chỉ đi vài bước chân thôi, hộp cơm để Triêu Vân đưa đi là được.”

Thanh Đồng tỉ mỉ nghĩ lại, lời này cũng không sai, do tì nữ của Vương phi đưa đi, dĩ nhiên là hiện rõ vẻ khoan dung đại lượng của Vương phi.

Thanh Đồng không thể từ chối, trực tiếp đi tới Phương Thảo các của Giang Tiểu Lâu, mà Khánh Vương phi thì sắp xếp tì nữ Triêu Vân đi đưa hộp cơm.

Thanh Đồng đi đến phòng của Giang Tiểu Lâu, chỉ thấy trang trí giống y như lúc Dao Tuyết quận chúa còn sống, bất giác nhẹ thở dài một tiếng. Giang Tiểu Lâu dường như không nghe thấy, chỉ đưa mẫu đơn cho nàng xem: “Ngươi xem, nhụy hoa này ta thêu mãi mà không đẹp được, cũng không biết là tại sao?”

Thanh Đồng tỉ mỉ nhìn đóa hoa, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Quận chúa vẽ thật đẹp, mẫu đơn trông rất sống động, kiều diễm ướt át, giống hệt như hoa trong vườn.”

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên, trên mặt cực kỳ tiếc hận: “Ta chỉ biết vẽ chứ không biết thêu, cho nên mới muốn nhờ ngươi chỉ giáo.”

Trong số các tì nữ Thanh Đồng không phải là người xinh đẹp nhất, nhưng rất được lão Vương phi yêu thích, vì nàng có tay nghề thêu cực kỳ tinh xảo, hơn nữa nàng rất chịu khó, không oán giận không tính toán, ngày thường rất biết giữ miệng, chính là tính cách mà lão Vương phi yêu thích. Nàng cũng không giấu diếm, lập tức nghiêm túc chỉ điểm cho Giang Tiểu Lâu.

Trong Phương Thảo Các bàn luận rất náo nhiệt, bên này Thuận phu nhân đã nhận được hộp cơm Khánh Vương phi đưa đến. Bà không khỏi kinh ngạc nói: “Hộp cơm này thật sự là của Vương phi đưa cho ta sao?”

Triêu Vân cúi mắt cung kính nói: “Vâng, Vương phi dặn dò nô tì mang đến đưa cho ngài.” Theo lời dặn của Giang Tiểu Lâu, nàng đã giấu mất một chi tiết quan trọng.

Ánh mắt Thuận phu nhân sững sờ, tựa hồ suy tư, chờ Triêu Vân ngẩn đầu lên, bà mới sực tỉnh nói: “Nếu Vương phi đã nhớ đến ta, thì thật là ân đức to lớn, đồ này ta xin nhận, nhớ thay ta cảm ơn Vương phi.” Bà dặn dò người ban thưởng cho Triêu Vân, thấy đối phương đi ra ngoài, gương mặt tươi cười của bà mới hạ xuống.

Đột nhiên, trên dung nhan mỹ lệ xuất hiện dáng vẻ thâm trầm.

Đan Phượng quận chúa Hách Liên Tiếu một thân váy dài, bước chân mềm mại từ bên trong đi ra, nàng đã nghe hết tất cả, giờ khắc này bất giác cười nói: “Mẹ, chắc là Vương phi đang lấy lòng người.”

Thuận phu nhân khẽ cười: “Bà ta không có lòng tốt cho đồ ta đâu, chẳng qua là mua chuộc danh tiếng, lấy lòng người mà thôi.”

Hách Liên Tiếu cong khóe môi, tua rua trên tóc lay động theo từng động tác, có vẻ đặc biệt xinh đẹp quyến rũ: “Mặc kệ bà ta có ý gì, đối với mẹ mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Con dám khẳng định, người sẽ nhanh chóng được thả ra ngoài.”

Thuận phu nhân khịt mũi coi thường, như nhớ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh lùng: “Ra ngoài? Không, khi ta không muốn bị cấm túc thì bọn họ bắt ta lại, bây giờ bọn họ muốn thả ta ra, thì cũng không muốn ra.”

Nghe lời của bà có phần quái lại, Hách Liên Tiếu không khỏi kinh ngạc: “Mẹ, ý của người là…”

Thuận phu nhân cười không chút biến sắc, chỉ vào hộp cơm nói: “Thiên đường có lối bà ta không đi, địa ngục không cửa lại xông vào, hộp cơm này chính là tội chứng, để ta xem thử bà ta làm sao thoát thân.”

Trong nháy mắt Hách Liên Tiếu nghe hiểu được ý này, nhất thời chấn động trong lòng.

Từ An đường.

Thanh Đồng mang khay trà khắc hoa mẫu đơn đi vào, mềm mại dâng chén trà bạch ngọc lên, sau đó cầm lấy khay trà, nín hơi đứng sang một bên.

Hiếm thấy trên mặt lão Vương phi mang theo ý cười: “Ta nghe nói, ngươi đưa hộp cơm cho Thuận phu nhân, như vậy rất tốt, đều là người một nhà, cần gì như nước với lửa, đúng là loạn cả thể thống. Dù sao ngươi cũng là chính phi, không ai dao động được vị trí của ngươi, yên tâm đi.”

Lão Vương phi nói liên miên một hồi, đến cùng vẫn là thê thiếp hòa thuận, gia đình thịnh vượng, trong mắt Khánh Vương phi lóe qua một tia trào phúng, nghĩ đến lời dặn phải nhẫn nhịn của Giang Tiểu Lâu, nên không phản bác. Lão Vương phi càng nói càng cao hứng, cảm thấy Khánh Vương phi cũng vừa mắt hơn nhiều, đang muốn dạy bảo thêm vài câu, tì nữ Hương Nhi tiến bước đến, mặt mày kinh hãi: “Lão Vương phi, có chuyện lớn rồi.”

Lão Vương phi trầm mặt xuống: “Đây là Vương phủ, không phải ngoài đường, ngươi gào thét như vậy muốn hù dọa ai, đúng là không có quy củ.”

Nghe lão Vương phi trách móc nghiêm khắc, thầm sắc nghiêm nghị, Hương Nhi rầm một tiếng ngã quỵ trên đất: “Thuận phu nhân…Thuận phu nhân thổ huyết rồi.”

Khánh Vương phi sững sờ, trong lòng tuôn ra một loạt linh cảm không may mắn.

Lão Vương phi theo bản năng đứng dậy, nhưng lại từ từ ngồi xuống: “Ngươi dẫn người đi xem thử trước, rồi trở lại nói với ta đã xảy ra chuyện gì.” Chẳng qua là một phu nhân, bất kể là thổ huyết hay ngất xỉu, đều không có chuyện bà tự mình đi thăm.

Khánh Vương phi đáp một tiếng: “Vâng.” Liền vội vã đi ra ngoài cửa.

Ở hoa viên, nhóm người Khánh Vương phi đúng lúc gặp được Giang Tiểu Lâu, bà nắm lấy tay Giang Tiểu Lâu, mặt khó nén kinh hoảng: “Thuận phu nhân thổ huyết rồi.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu đặc biệt sáng sủa, miệng nhàn nhạt ồ một tiếng: “Thổ huyết sao…” Hơi dừng lại, trên mặt hiện lên một tia cười, “Vậy con cùng mẫu thân đi xem sao.”

Khánh Vương phi đang hoang mang lo sợ, liền gật đầu.

Thuận phu nhân ở tại Hương Sơ Các, đèn lồng từ trên xuống dưới đều được thắp lên, xa xa chỉ nhìn thấy một màu đỏ hồng dọc theo hành lang, bồng bềnh trong gió. Trong viện đâu đâu cũng có người, tì nữ từng người yên lặng đứng đó không một tiếng động, Khánh Vương phi bước chân như bay, cấp tốc chạy vào cửa.

Thuận phu nhân chợp mắt nằm trên giường, thân thể kiều nhược mảnh mai được phủ bởi tấm chăm mỏng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, môi dường như có tơ máu. Từng ngọn nến phát ra tiếng lách tách, từng giọt nóng chảy xuống, yên lặng không một tiếng động. Vẻ mặt Khánh Vương nặng nề đứng ở đầu giường, thậm chí không ai chú ý đến Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu đã đến.

Lão đại phu râu tóc đầy mặt lệnh cho tì nữ bưng đến chung trà, đem thuốc bột trong bình sứ đổ vào, dùng đũa bạc khuấy lên, sau khi khuấy đều thì sai người bưng đến giường, chuẩn bị cho Thuận phu nhân uống.

Khánh Vương lạnh lùng nói: “Để ta.” Hắn dùng một tay nâng Thuận phu nhân dậy, tự mình đút thuốc. Nhìn bề ngoài hắn không quan tâm lắm, hoàn toàn không có chút nào căng thẳng, trên thực tế hắn cắn chặt hai hàm răng, ánh mắt sáng quắc, sắc mặt không được tự nhiên.

Nửa canh giờ ngột ngạt qua đi, người nằm đó vẫn không tỉnh, sắc mặt tuy rằng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng hô hấp dần trở nên vững vàng. Đại phu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra chắc là không sao nữa.”

Khánh Vương gật gù, lúc này mới đứng dậy, trầm giọng nói với mọi người: “Ra ngoài hết đi, đừng ở đây quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”

Mọi người nghe tiếng, đều lùi ra ngoài phòng khách hết.

Khánh Vương vừa ra đến cửa, liền không kềm được tức giận: “Hộp cơm kia rốt cuộc là ai đưa tới?”

Một câu này như một tiếng sét giữa trời quang, làm Khánh Vương phi chấn động đến sửng sốt. Tì nữ bên người Thuận phu nhân run rẩy nói: “Là… buổi chiều Vương phi cho người đưa tới, lúc đó thức ăn đã nguội, nhưng phu nhân nói đó là tấm lòng của Vương phi, phải ăn hết, ai ngờ…không quá một canh giờ, phu nhân bắt đầu thổ huyết.”

Sắc mặt Khánh Vương chìm xuống, lạnh lùng nói với Vương phi: “Nữ nhân ác độc này, ngươi đã làm gì với hộp cơm đó?”

Sắc mặt Khánh Vương phi từ đỏ biến thành trắng, trong lòng chập chùng lên xuống, miệng không dám tin tưởng nói: “Ngài nghi ngờ ta hạ độc, ta điên rồi sao, sao phải hạ độc cô ta?”

Khánh Vương vỗ tay xuống bàn, tức giận như lên đến đỉnh điểm: “Cái đó thì tự hỏi lại ngươi đi, trời sinh ngươi là một độc phụ, ai biết ngươi có lòng dạ gì?”

Khánh Vương phi hoàn toàn ngây người, như nghẹn lại ở cổ. Giang Tiểu Lâu nhìn mọi thứ trước mắt, ánh mắt lạnh nhạt: “Vương gia, chẳng qua Vương phi có lòng tốt mới đưa hộp cơm sang đây, ngài không có chứng cứ đã nói là Vương phi hạ độc, chẳng phải là trò cười hay sao?”

Sắc mặt Khánh Vương càng khó coi hơn: “Lúc nãy đại phu đã kiểm tra, có người bỏ nọc rắn vào trong hộp cơm.”

Khánh Vương phi không tự chủ được cười lạnh thành tiếng: “Ai cũng nói người tốt khó làm, bây giờ thấy rồi đó, không phải ta không chịu bỏ qua, là người ta không muốn bỏ qua cho ta.”

Khánh Vương đỏ mặt: “Ngươi làm sai còn dám kiêu ngạo như thế. Người đâu, bắt giam tất cả tì nữ bên người Khánh Vương phi, ta muốn thẩm vấn từng tên, không tin không hỏi ra được cái gì.”

Khánh Vương phi trầm mặt xuống: "Ai dám?"

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời nhìn Vương gia lại nhìn Vương phi, không biết nên nghe ai, lúc này liền nghe một âm thanh cực kỳ suy yếu từ phía sau rèm truyền đến: “Vương gia, chuyện này xin đừng trách Vương phi.”

Khánh Vương sững sờ, lập tức nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Thuận phu nhân vẻ mặt trắng xám, thân hình lảo đảo muốn ngã, bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, từng bước một dựa vào người nha đầu đi tới, tỏ vẻ áy náy nói: “Đều là thiếp không đúng, không liên quan gì đến Vương phi. Điểm tâm này vốn đã nguội, sức khỏe thiếp lại yếu, không nên ăn, nghĩ lại có lẽ nó đã bị hỏng rồi, cho nên mới thổ huyết… không liên quan đến Vương phi, người đâu phải là người tàn nhẫn, sao lại hạ độc ở hộp cơm? Vương gia đừng trách oan Vương phi.”

Khánh Vương đầy mặt tiếc thương, không nhịn được nói: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, xưa nay bà ta căm hận nàng, sao lại có lòng đưa thức ăn cho nàng, chỉ có nàng mới khờ khạo tin tưởng bà ta.”

Khi một nữ nhân muốn đối phó tình địch của mình, sự lương thiện của nàng ta sẽ vơi đi rất nhiều. Khánh Vương tin chắc điểm này, cũng cho rằng Khánh Vương phi vì báo thù mà quyết tâm cả hai cùng chết. Nếu bà căm hận Thuận phu nhân, nhất định sẽ tìm mọi cách hãm hại đối phương, hạ độc trong hộp cơm là cách đơn giản nhất và hữu hiệu nhất. Tuy là có thể liên lụy bản thân, nhưng nếu có thể đả kích đối thủ, bà không tiếc bất cứ giá nào.

Gương mặt Thuận phu nhân trắng thuần, tràn đầy bộ dạng tự trách: “Vương gia, việc này thật sự không liên quan đến Vương phi. Muốn trách thì trách thiếp, mọi thứ đều là lỗi của thiếp, là thiếp chọc giận Vương phi, nếu không người sẽ không làm như vậy. Vương gia, Vương phi vốn là người đoan trang cao quý, ôn nhu lương thiện, thiếp là người thân phận thấp hèn, số mệnh thăng trầm, sao có thể vì thiếp mà làm tổn thương hòa khí trong nhà…”

Chắc kiếp trước Thuận phu nhân xuất thân là con hát, bất kể là vẻ bi thương hay đáng yêu, oan khuất hay nhịn nhục, vai diễn nào cũng diễn rất xuất sắc. Giang Tiểu Lâu nghe đến đây, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, trên môi không tự chủ được mà nở nụ cười.