TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 86: Phi kê tướng quân (2)

Từ trong chuồng gà đi ra, khắp trời lất phất mưa bụi. Tiểu Điệp giương dù trúc lên, Giang Tiểu Lâu đang chuẩn bị lên xe ngựa, lại nhìn thấy trên một cửa hàng ở đối diện có một nam tử mặc áo trắng. Gió đột ngột ập tới, khiến ống tay áo hắn phất phơ, mái tóc đen bị gió làm ướt lộ ra dáng vẻ chật vật, nhưng vẫn tuấn tú như sao, ngọc diện như mùa xuân, đuôi mày khóa mắt không giấu được vẻ phong tình.

Giang Tiểu Lâu nhìn một cái là nhận ra người này, trái tim trở nên khẩn trương.

Hắn quay đầu, vừa đúng nhìn vào mắt Giang Tiểu Lâu, lập tức không nhìn đi nơi khác, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nụ cười hiền lành.

Rõ ràng là nam tử, nhưng mắt như lá liễu, cười lên cong cong, tuấn tú đến mức trong trời đất không gì sánh bằng.

Trái tim Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nảy lên một cái, ánh mắt lại ẩn chứa trào phúng, nhưng chỉ quay đầu lên xe ngựa, không quay lại nhìn.

Mành xe nhẹ nhàng hạ xuống, che khuất ánh mắt sáng quắc của Cố Lưu Niên. Mặc kệ người này có ý gì, nàng không có ý định chính diện giao đấu.

Rất nhanh, chuyện trong thành xuất hiện một gian nhà chuyên để nuôi gà nhanh chóng lan ra, người người đều biết trong con hẻm nhỏ ở phường Đông Ba có một thần đồng gà, gà hắn nuôi rất thông minh, thiện chiến, trăm trận trăm thắng. Thế là, mọi người tranh nhau đi đến ngắm nhìn phong thái của hắn. Ở Đại Chu, chọi gà là hoạt động vô cùng phổ biến, không chỉ ởdân gian mà ngay ở hoàng thất quý tộc cũng rất được ưa chuộng. Người có tiền không chỉ so sánh nhau về tiền tài quyền lực, có lúc còn nhờ mấy con gà để tranh phong, mâu thuẫn phát sinh trong chọi gà cũng thường xảy ra.

Từ khi tin tức gian nhà nuôi gà chọi này lan ra, vô số người đem gà đến tìm thần đồng gà quyết đấu, nhưng đều dồn dập thảm bại. Khi tin tức truyền tới Dương Các lão, đã là năm ngày sau, hắn nghe người khác đồn đại thấy vô cùng hưng phấn, tự mình đến đây quan sát.

Hôm đó là ngày chọi gà của phường gà, sau khi Dương Các lão vào sân, chỉ nhìn thấy một tiểu đồng dẫn một đàn gà khí vũ hiên ngang đi tới sân bãi bênh cạnh, dưới sự chỉ huy của hắn, đàn gà tiến lui có trật tự, đặc biệt là con Phi tướng quân, quả thật là oai phong như tướng quân trên chiến trường, những con gà đấu với nó đều bị mổ cho chảy máu bỏ chạy.

Mỗi một trận chiến kết thúc, thần đồng gà sẽ ra lệnh cho đám gà sắp hàng theo thứ tự, tiếp nhận bình luận của mọi người sau đó chỉnh tề quay trở về, cứ như vậy, tâm tình của mọi người đều kích động, lớn tiếng khen hay.

Dương Các lão cảm thấy kinh ngạc, dặn dò người gọi Hoàn Tử đến cạnh mình: “Con Phi tướng quân này bao nhiêu ngân lượng?”

Hoàn Tử thẳng thắng nói: “Con Phi tướng quân này vất vả lắm tiểu nhân mới bồi dưỡng được, cho dù ngài ra bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Trên thực tế, gà chọi tốt ngàn vàng khó cầu, vị đại ca bạch y cho hắn một ngàn lạng, để hắn dùng giá một trăm năm mươi lạng bán cho Giang Tiểu Lâu, chuyện này hắn cũng chưa hề cho Giang Tiểu Lâu biết. Bây giờ đối mặt với Dương Các lão, hắn càng không cần phải sợ, bất kể đối phương ra giá bao nhiêu hắn cũng không chịu bán.

Dương Các lão không khỏi tức giận, nhưng trước mặt một đứa bé hắn không thể làm gì, cẩn thận liếc mắt nhìn con gà, đúng là càng nhìn càng yêu thích, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ biết đi vòng quanh sân đấu hai vòng. Đúng lúc định quay đầu rời đi, lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo vang lên: “Nếu Các Lão yêu thích thì xin cứ mang về.”

Dương Các lão sững sờ, không dám tin mà xoay đầu lại, khi hắn nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, còn tưởng là nhìn thấy hồn ma, lập tức xanh cả mặt: “Là ngươi, ngươi còn sống sao?”

Giang Tiểu Lâu cười ôn nhu: “Các Lão cảm thấy người như ta sẽ dễ dàng chết dưới sông hộ thành sao?”

Dương Các lão sững sốt nửa ngày, cuối cùng phản ứng lại, trong miệng tấm tắc: “Ta thật không ngờ, thật không ngờ. Ngươi không chết, nhưng đệ đệ Thái tử phi lại bị trọng thương, bị bệ hạ khiển trách nặng nề, nếu hắn biết ngươi còn sống, chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”

Nụ cười Giang Tiểu Lâu như thường, không có chút nào sợ hãi: “Ta đã dám xuất hiện, thì sẽ không sợ hắn trả thù, huống chi Tương công tửcũng không còn lý do gì gây sự với ta, cho dù hắn muốn, Tương Thái phó cũng không chịu. Hơn nữa, Các Lão không phải người nhiều chuyện, hôm nay ta tặng ngài gà chọi, hy vọng ngài giữ bí mật dùm ta.”

Dương Các lão sững sờ: “Con Phi tướng quân này là củangươi?”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Không riêng Phi tướng quân, cả bầy gà đều là của ta.”

Dương Các lão không khỏi thán phục: “Đúng là khó tin, một tiểu cô nương như ngươi lại có số tiền lớn nuôi gà chọi, e là tiêu tôn không ít.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Chỉ cần Các Lão yêu thích, ta có thể tặng hết một trăm con gà này cho ngài.” Nàng nói thẳng thắng không chút che giấu.

Vốn dĩ trên mặt Dương Các lão đang mang nụ cười, giờ khắc này trầm lại: “Giang Tiểu Lâu, ngươi cho rằng ta là loại người gì?”

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh: “Ta biết Các Lão làm người trong sạch, làm quan thanh liêm, ghét nhất chuyện luồn cúi, nhưng ta và Các Lão vốn không phải đồng liêu, lại không có gì muốn nhờ vả, mà chỉ là báo ân. Ta sẽ không bao giờ quên, lúc dung mạo ta bị hủy, nếu không có Các Lão lên tiếng, chỉ sợ Kim Ngọc sẽ không khách sáo với ta như vậy. Chịu ân một ngày, báo ân một đời, chính nhờ có Các Lão ta mới có thể sống đến giờ, ngài nói ta có nên tri ân báo đáp, trả lại ân tình này cho Các Lão không?”

Dương Các lão chấn động, tựa hồ đang phán đoán dụng ý của đối phương.

Nói thật, hắn rất thích chọi gà, không riêng vì chuyện này phù hợp cho cả người già trẻ con, quan trọng hơn là vì hắn tuổi gà, cho nên mỗi khi có ngày hội chọi gà là hắn tham gia. Đáng tiếc hắn làm quan thanh liêm, chi phí nuôi gà chọi rất cao, hắn không có khả năng chi trả. Nhưng nếu tùy tiện thu nhận lễ vật như vậy, hắn sẽ thấy nội tâm bất an, mặc dù biết rõ Giang Tiểu Lâu cũng không cố ý lấy lòng…

Thấy hắn lộ ra biểu hiện suy nghĩ đắn đo, Giang Tiểu Lâu hòa nhã nói: “Các Lão không cần lo lắng, Tiểu Lâu không có yêu cầu gì với người, chỉ hy vọng có thể trả được món nợ ân tình, sau này được ngủ ngon giấc, nếu Các Lão không chịu, hôm nay ta sẽ cho người giết chết Phi tướng quân, hầm thành canh đưa tới phủ của ngài, xem như đã hoàn thành được tâm nguyện báo ân.”

Dương Các lão hoàn toàn ngây người, hắn không ngờ Giang Tiểu Lâu lại hung hăn như vậy, ngạc nhiên nói: “Nếu sau này Phi tướng quân tham gia thi đấu, lợi nhuận thu được sẽ rất cao, ngươi đành lòng sao?”

Giang Tiểu Lâu một mảnh chân thành: “Phi tướng quân đáng giá đến mấy cũng không bằng ân tình của Các Lão với ta. Sau này, thần đồng gà cũng sẽ ở lại chuồng gà, tiếp tục thay Các Lão chăm sóc Phi tướng quân.”

Dương Các lão nhìn Phi tướng quân, thật sự là rất yêu thích. Suy nghĩ một lúc, Giang Tiểu Lâu nói không sai, nàng không phải quan chức, không có ý đồ gì với hắn, huống chi nàng là người nói là làm, không phải người gian ác. Hắn nhớ tới bức họa hoa lan đối phương đưa cho mình, lại nghĩ tới sự cơ trí thông tuệ của nàng, trong lòng hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, phần lễ vật này ta nhận.”

Giang Tiểu Lâu cười cúi chào: “Nếu vậy, Tiểu Lâu đa tạ Các Lão cho ta cơ hội báo ân. Hoàn Tử.”

Hoàn Tử vội chạy tới: “Dạ, tiểu thư.”

“Từ nay về sau ngươi phải chăm sóc Phi tướng quân cẩn thận, phải đấu thắng vì Các Lão, hiểu chưa?”

Hoàn Tử gật đầu liên tục: “Tiểu thư yên tâm, bất kể là ai Phi tướng quân cũng sẽ không thua.”

Dương Các lão hài lòng, đi đến phường gà quan sát những con gà kia. Sau một lúc quan sát kỹ, hắn chỉ vào một con gà có màu lông toàn thân đen như mực: “Tiểu Lâu ngươi xem, trên lưng con gà này lông có màu trắng, bên ngoài lại là màu đen, tục xưng là Ô vân cái tuyết, gọi là Thanh kê, tính tình háo đấu. Con này phần lưng và gáy lông có màu đỏ, lông chân lông ngực lông đuôi đều là màu đen, được gọi là Hồng kê, cũng rất lợi hại.” Hắn đi lại vài bước, lại thấy một con gà toàn thân lông trắng như tuyết, lanh lợi hoạt bát, không kềm được hai mắt phát sáng, kinh ngạc tốt lên: “Thì ra ngay cả Tuyết vũ ngươi cũng tìm về được, lợi hại, đúng là lợi hại.”

Muốn sưu tập mấy con gà này cũng không phải chuyện dễ, mỗi một con đều là vật yêu thích của người khác, nhưng Giang Tiểu Lâu lại có ngân lượng, chỉ cần ra giá đủ cao, sao đối phương lại không bán. Nàng khẽ cười: “Tiểu Lâu cảm thấy vẫn là Phi tướng quân uy phong nhất.”

Dương Các lão vuốt râu, tươi cười rạng rỡ: “Đúng, ta thấy Phi tướng quân còn hơn cả Ngự kê của bệ hạ ba phần, lần sau nói không chừng ta còn thắng được cả bệ hạ.” Hắn vừa nói vừa đắc ý cười ha ha.

Giang Tiểu Lâu ở bên cạnh nhìn hắn, trong ánh mắt toát ra ý cười nhàn nhạt.

Lúc ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Dương Các lão yêu thích cầm kỳ thư họa, thích nói chuyện trên trời dưới đất, nàng tận hết sức làm hắn vui lòng, lấy được thiện cảm của đối phương. Khi nàng gặp rủi ro, Các Lão là người chính trực thích bênh vực kẻ yếu, cho nên hắn lên tiếng bảo vệ Giang Tiểu Lâu, mà hiện giờ nàng lại dùng lý do báo ân mà tặng gà quý. Người chỉ cần còn sống, thì không thể không có nhược điểm, với người quyền cao chức trọng như Dương Các lão, nếu Giang Tiểu Lâu đưa hắn ngân lượng, hay kin ngân châu báu, chỉ sợ hắn nhìn cũng không thèm nhìn. Con người lên đến một địa vị nhất định, thì những tục vật chỉ làm bẩn thanh danh hắn.

Nghĩ kỹ lại, một người yêu thích chọi gà như vậy mà vẫn do dự không dám nhận lễ vật này, nếu Giang Tiểu Lâu không dùng danh nghĩa báo ân, hắn cũng sẽ không bao giờ nhận.

Tiễn Dương Các lão đi, Ly Tuyết Ngưng mới từ gian nhà đi ra, nàng đã sớm nhìn rõ mọi thứ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lâu, sao muội lại đem số gà này tặng cho Các Lão?”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu rơi vào người Hoàn Tử, Hoàn Tử lập tức thức thời xin cáo lui.

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới xoay người nhìn Ly Tuyết Ngưng, hòa nhã nói: “Tỷ có biết quan chủ khảo năm đó của Tần Tư là ai không?”

Trên mặt Ly Tuyết Ngưng xẹt qua một tia kinh ngạc, nhíu mày: “Nghe ý của muội, lẽ nào là…”

Giang Tiểu Lâu gật đầu: “Không sai, năm đó vị quan chủ khảo kia chính là Dương Các lão.”

Trái tim Ly Tuyết Ngưng bỗng nhiên chìm xuống: “Nói như vậy, Tần Tư là môn sinh được yêu thích của Dương Các lão.”

Ly Tuyết Ngưng nói vậy cũng không sai, nếu đã do Dương Các lão chủ khảo, thì Tần Tư chính là môn sinh của ông ấy, trên thực tế bao nhiêu năm qua, Tần Tư chưa hề quên Dương Các lão, để nịnh bợ vị tam triều lão thần này, ngày lễ tết đưa đến rất nhiều lễ vật. Dĩ nhiên lễ vật cũng không phải là tục vật tiền tài, mà là những thứ hắn tỉ mỉ chọn hoặc tự mình làm như thư họa, nghiên mực. Hoặc là hắn lấy được tin tức ở khắp nơi, dựa vào đó bày ra bộ dạng giả tạo yêu nước thương dân, lấy được thiện cảm của Dương Các lão, được ông chống lưng.

Ly Tuyết Ngưng lo lắng nói: “Ta thật sự khó mà tin được, Tần Tư lại được Dương Các lão nhìn bằng đôi mắt khac.”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Con người Tần Tư ta hiểu rõ, nhân phẩm tuy đê hèn nhưng văn phẩm không kém, đặc biệt là nét chữ “mai hoa tiểu toán” của hắn, trôi chảy ướt át, sắc bén lộ rõ, rất có cốt khí, mang theo một loại phong nhã đặc biệt, cộng thêm tài hoa phong lưu, tư tưởng thông suốt, Dương Các lão muốn không chọn cũng khó. Người như vậy, cả ngày dùng kế lấy lòng, giỏi lợi dụng nhược điểm của người ta để dụ dỗ, thừa nước đục thả câu, đạt được mục đích của mình. Hắn lấy lòng Dương Các lão, dĩ nhiên là muốn có sự ủng hộ của ông, để Các Lão chống lưng cho hắn trên triều, nếu không có vậy, làm sao hắn được Thái tử trọng dụng.”

Ly Tuyết Ngưng lập tức hiểu được: “Muội nói Thái tử trọng dụng Tần Tư, mục đích quan trọng nhất là do Dương Các lão?”

Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Các Lão là lão thần tam triều, là cánh tay của bệ hạ, được hắn chống đỡ, địa vị của Thái tử sẽ vững như núi.”

Quả thật, Dương Các lão là ngôi sao sáng đứng đầu giới văn đàn, nếu Thái tử được hắn ra tay ủng hộ, nhất định sẽ toại nguyện ngồi lên bảo tọa, ngồi vững giang sơn. Chính vì Tần Tư hiểu rõ điểm này, hắn mới liều mạng đi nịnh bợ Các Lão.

Đôi mắt Ly Tuyết Ngưng trong suốt: “Quân tử thẳng thắng, tiểu nhân hẹp hòi, Tần Tư là tiểu nhân, nếu muốn bình an, thì nên tránh xa hắn ra, luôn cảnh giác với hắn.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Ta đã đụng độ tên tiểu nhân này rồi, nếu ta mềm lòng sẽ bị hắn diệt trừ, cho nên ta phải quyết tâm tàn nhẫn, hắn ác ta phải ác hơn, hắn tàn nhẫn ta phải tàn nhẫn hơn, nếu không sẽ dễ bị tổn thương, thậm chí mất mạng. Những bài học trước kia tỷ đều đã nhìn thấy, bây giờ còn muốn khuyên ta sao?”

Ly Tuyết Ngưng lắc đầu nói: “Không, ta không khuyên muội, mà là nói cho muội biết, nếu muốn ly gián quan hệ với Dương Các lão, thì phải để Các Lão nhìn thấy bộ mặt thật của hắn. Nhưng thời gian Các Lão quen hắn lâu hơn quen muội, lúc ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu tin rằng ông ấy cũng đã nghe chuyện của muội, nhưng vẫn còn tin tưởng hắn, lần này muội phải tìm cách khác.”

Giang Tiểu Lâu cười nói: “Tuyết Ngưng, chúng ta đều là nữ tử yếu đuối, điểm này ai cũng nhìn thấy, bọn họ sẽ xem thường khả năng của chúng ta, nhưng nữ tử cũng có bản lĩnh của nữ tử, một khi tàn nhẫn thì càng có thể gây ra được sóng gió.”

Lúc này, ở bụi cỏ bên cạnh Hoàn Tử lặng lẽ ôm Phi tướng quân rời đi, miệng lầm bầm nói: “Cố công tử ơi Cố công tử, huynh đưa ta đến nơi nào vậy hả?”

Ban đầu khi mới tiếp xúc với Giang Tiểu Lâu, Hoàn Tử thấy cô gái này không có gì ghê gớm, điểm đặc biệt là dung mạo cực kỳ mỹ lệ, nụ cười như hoa xuân, không tự chủ được sẽ bị nàng dẫn dắt, hơn nữa lại có sở thích kỳ lạ, thích chọi gà như nam nhân. Nhưng sau khi tiếp xúc, hắn cảm thấy cô gái này không tầm thường, nàng rất có tâm kế, lại rất khác biệt, biết cách làm sao đạt đến mục đích của mình. Cũng như lần này vì muốn tiếp cận Dương Các lão, nàng phí không ít công sức, lễ vật đưa đến cũng rất đúng lúc. Dùng lý do là báo ân, dù cho Dương Các lão là tường đồng vách sắt cũng bị phá thủng. Nhưng khi nghe được lời Giang Tiểu Lâu nói, không khỏi thầm nghĩ, nữ nhân này quá lợi hại, người khác tính toán cái gì hoàn toàn không thoát khỏi đôi mắt nàng, hơn nữa nàng hành động như sấm chớp, thủ đoạn độc ác, đúng là đáng sợ. Hắn vừa nghĩ, vừa ôm Phi tướng quân chạy đi.

Từ hôm đó, Giang Tiểu Lâu trở thành khách của Dương Các lão, thỉnh thoảng Các Lão sẽ cho người đến Tạ gia mời nàng đến phủ bình phẩm tranh, uống trà, đánh cờ. Tin tức này khiến Tạ gia sôi sùng sục, không ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại quen được người có thân phận cao quý khó lòng với tới như Các Lão. Trong thời gian ngắn, đám người Tạ Hương vừa ghen tỵ vừa căm hận.

Ngày hôm đó, bên bàn ăn cơm Vương Bảo Trân cười nói vui vẻ: “Giang tiểu thư, Dương Các lão lại cho gửi thiệp, không biết con có thời gian đến đó không?”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy thần sắc bình tĩnh: “Các Lão đại nhân đã mời thì con không đi không được.”

Tạ Nguyệt nháy mắt với Tạ Hương một cái, Tạ Hương lập tức nói: “Tiểu Lâu, có câu này ta muốn hỏi, rốt cuộc ngươi và Các Lão quen biết thế nào, có thể nói ra không?”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy Tạ Khang Hà cũng có vẻ rất hứng thú, mới nói: “Có một ngày ta dâng hương trong miếu, ngẫu nhiên gặp được Các Lão phu nhân, mới biết thì ra Dương phu nhân từng sống ở Liêu Châu mấy năm, hai bên trò chuyện càng lúc càng hợp ý, thế là phu nhân mời ta đến Dương phủ. Sau đó Các Lão trở về, được phu nhân giới thiệu, Các Lão thấy ta hiểu biết một chút về tranh chữ thư pháp, nên mới hay bảo ta bồi tiếp, đa số thời gian ta chỉ chơi cờ trò chuyện với Các Lão và phu nhân thôi.”

Nghe nàng nói vậy, trên mặt Tạ Hương không che giấu được vẻ đố kỵ, gương mặt xinh đẹp của mình cũng không thua Giang Tiểu Lâu, nhưng lại không may mắn như đối phương. Nàng nghĩ thầm, sớm biết vậy mình sẽ đi dâng hương mỗi ngày, không chừng xác suất sẽ tăng cao, tính toán như vậy, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.

Tạ Du vẫn cúi thấp đầu có vẻ không để ý. Thấy Giang Tiểu Lâu oai phong như vậy, trong lòng Tạ Du không khỏi có cảm giác khó chịu, tuy rằng Giang Tiểu Lâu đã nói thẳng không có hứng thú với tài sản Tạ gia, nhưng cái Tạ Du thật sự để ý là quan hệ giữa Giang Tiểu Lâu và đại ca, nghĩ đến việc Tạ Liên Thành và Giang Tiểu Lâu thân thiết nhau, trong lòng nàng vô cùng đau khổ, nhưng lại không thể để lộ ra ngoài.

Trong lòng Tạ Khang Hà cảm thấy rất vui vẻ, Giang Tiểu Lâu có được người như Dương Các lão để ý là một chuyện tốt, hắn gật đầu nói: “Dương Các lão là một vị quan tốt hiếm có, Tiểu Lâu con thân thiết với ông ấy là chuyện rất tốt.”

Vương Bảo Trân lại có bộ dáng do dự: “Nhưng Dương phủ không phải nơi tầm thường, Giang tiểu thư là một cô nương chưa xuất giá, tới lui chỗ đó e là không thích hợp, nếu lão gia cho phép, sau này để mấy người đại tiểu thư đi theo nàng làm bạn, cũng không đến nỗi để cho người khác nói gì.”

Tạ Khang Hà trầm mặt xuống trách cứ: “Đàn bà thì hiểu cái gì. Tiểu Lâu có thể làm khách ở chỗ Các Lão, người ta mong còn không được, lúc trước ta nghe nói phu nhân của Hình bộ thượng thư tìm mọi cách muốn đem con gái đến làm bạn với Dương phu nhân, lại bị Dương Các lão mắng đuổi về. Tuy phu thê Dương Các lão không có con cái nhưng vô cùng kiêu ngạo, người bình thường không thể lọt vào mắt. Hơn nữa đi làm khách chứ đâu phải đi đánh sói, cần nhiều người làm gì? Làm phiền Dương Các lão chẳng phải là khiến người ta chê cười sao?”

Nghe Tạ Khang Hà nói vậy, trên mặt các tiểu thư Tạ gia đều có chút ngượng ngùng, các nàng không thể không thừa nhận Tạ Khang Hà nói đúng, Dương phủ không phải nơi ai vào cũng được. Lúc này Giang Tiểu Lâu đứng lên,trực tiếp mỉm cười: “Bá phụ, buổi chiều con muốn ra ngoài một chút, con xin cáo từ trước.”

Nhị thiếu gia Tạ gia vẫn lẳng lặng quan sát Giang Tiểu Lâu, nhìn bóng lưng của nàng mà suy tư, mãi đến khi nàng ra khỏi phòng khách, biến mất ở khoảng sân đầy nắng, ánh mắt trước sau có chút mê ly. Chốc lát sau, trên gương mặt anh tuấn hiện lên một tia cười.

Giang Tiểu Lâu dặn Tiểu Điệp: “Tin tức ta bảo ngươi hỏi thăm đã hỏi được chưa?”

Tiểu Điệp cười hì hì nói: “Tiểu thư yên tâm, nô tì là mật thám mà, vị Ngũ đạo trưởng lần trước bị tiểu thư dọa, đã lâu không dám ra ngoài, bây giờ đã ẩn thân ở chân núi ở phía đông ngoại thành, nô tì dẫn người đi, nhất định tóm được hắn.”

Sau khi Ngũ Thuần Phong bị nàng đối xử như vậy, quả thật bị kinh sợ, hắn đóng đạo quan, lấy cớ tịnh dưỡng mà dời đến chân núi, chỉ muốn tránh khỏi sát tinh, nhưng không ngờ hôm đó nữ sát tinh lại tìm đến cửa, hắn đứng tạichỗ mặt mày xanh mét, liên tục đi lùi: “Ngươi…ngươi lại tới đây làm gì?”