TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 80: 80

Chương 80: Lời tỏ tình của Lí Kiệt
Vương Bảo An xoay người lại:”Giờ thì không được, đợi một thời gian nữa rồi tính ha.” Vốn dĩ cô cũng đã có ý định sẽ xin từ chức ở Châu thị sau đó sẽ mở ra một hàng hàng nhỏ yên bình sống qua ngày. Bởi cứ lăn lộn trong giới thương trường đấu đá lẫn nhau như thế này không biết chừng sẽ còn có kẻ độc địa hơn cả Trần Tuấn Hải. Lúc ấy e rằng cái mạng nhỏ của cô cũng khó mà giữ được.

Sau khi ăn sáng xong, Hàn thiên lái xe đưa cô đến công ty rồi về lại tập đoàn.

Không biết mấy ngày nay Hàn Duệ đã đi đâu, chuyện công ty anh chẳng thể nhờ được gì.

“Tối anh đón em, mẹ nói hôm nay đưa em về nhà ăn cơm.”

“Ừm, vậy tối gặp.”

Vương Bảo An vừa định mở cửa thì bị Hàn Thiên kéo giật trở lại. Anh đưa tay chỉ vô má: “Cho anh chút năng lượng.”

Cô nhìn ngó xung quanh rồi đặt lên má anh một nụ hôn phớt qua. Hàn Thiên nào đủ mãn nguyện anh kéo cô lại rồi hôn lên môi cô. Vương Bảo An không kịp phản ứng, mặt cô bắt đầu đỏ lên. Qua một lúc Hàn Thiên mới buông cô ra.

“Tối gặp.” Anh mở cửa cho cô xuống.

Đã qua ba ngày kể từ khi Châu Hân Hân về lại trụ sở.

Lí Kiệt rất thường xuyên kiếm cớ để gặp cô, trưa nào cũng xuống đợi cô cùng đi ăn cơm. Vương Bảo An trước giờ luôn coi anh như anh trai nên rất vui vẻ đồng ý.

“Bảo An sườn heo mà em thích.” Lí Kiệt gắp một miếng sườn nướng vàng được quét một lớp nước sốt quánh đặc vô cùng đẹp mắt vào bát cho cô.

“Cảm ơn anh. Món này cũng rất ngon anh nếm thử đi.”

“Bảo An.”

“Hửm có chuyện gì sao?”

“Em và Hàn tổng dạo này thế nào?”

“Em với Hàn Thiên? Cũng bình thường thôi. Sao anh lại hỏi vậy?”

“Cũng không có gì, chỉ là buột miệng hỏi thôi.” Lí Kiệt chần chừ một lát rồi nói:”Bảo An tối nay em rảnh không?”

Vương Bảo An ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Cũng rảnh.” Vì tối qua Hàn Thiên đã nói cho cô lịch trình ngày hôm nay của anh. Tối nay anh phải theo Hàn Khải tham dự một buổi dạ tiệc của giới thượng lưu tổ chức nên có lẽ sẽ về rất muộn.

“Vậy tối nay gặp anh một lát.”

“Được.” Vương Bảo An mỉm cười đồng ý, dù sao thì tối nay cô cũng chỉ ở nhà có một mình khá buồn chán.

Sau khi tan làm trở về nhà, Vương Bảo An liền đi tắm rồi thay một bộ váy màu trắng nhẹ nhàng kín đáo sau đó đi đến điểm hẹn gặp Lí Kiệt.

Điểm hẹn là một nhà hàng Pháp cách nhà cô không quá xa. Nhà hàng này nổi tiếng với những món ăn rất ngon, cách bày trí lại độc đáo nên thường xuyên đông khách. Có những hôm cô đi ngang qua thấy bên trong không còn một bàn trống. Nhưng lạ thay hôm nay lại rất vắng.

Vừa bước vào đến cửa đã thấy Lí Kiệt mặc bộ âu phục ngồi chính giữa mỉm cười nhìn cô.

“Anh Lí Kiệt.” Đợi khi cô vừa ngồi xuống ghế tất cả đèn ở nhà hàng đều tắt. Xung quanh là một mảng tối đen như mực.

“Mất điện sao?”

Rồi một ánh đèn vàng lóe lên sau đó xung quanh đều sáng bật bởi thứ ánh sáng lấp lánh tạo thành dòng chữ: “Anh yêu em.”

Trong lúc Vương Bảo An còn đang ngây người, Lí Kiệt lấy ra một bó hoa hồng đỏ rực. Những bông hoa được kết thành hình trái tim. Anh đưa tới trước mặt cô:”Bảo An, anh đã thích em từ rất lâu rồi. Cho anh một cơ hội được che chở và chăm sóc em được không?”

Ngày hôm nay anh đã lên kế hoạch chuẩn bị rất kĩ lưỡng bởi anh không thể đợi được nữa. Nếu còn để lâu người con gái anh yêu sẽ hoàn toàn thuộc về người khác.1

Vương Bảo An bị tỏ tình một cách đột ngột như vậy làm sao có thể kịp phản ứng lại. Cô luống cuống nói: “Anh…anh Lí Kiệt anh nói gì vậy? Đùa như thế không vui đâu.”

Ánh mắt đầy kiên định của anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không đùa, anh thật lòng thích em.”

“Em…em…” Kì thực trước giờ cô luôn coi Lí Kiệt như anh trai, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào hết. Anh đối xử tốt với cô, cô liền nghĩ đó chỉ là tình cảm mà một người anh trai dành cho em gái hay cũng có thể là lòng thương cảm khi thấy cô gặp phải những điều không hay.

“Bảo An, bình tĩnh đã. Anh không ép em phải lập tức đưa ra câu trả lời, anh sẽ đợi.”

Vương Bảo An hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Tuy hiện tại cô đang rất rối nhưng cô có thể chắc chắn bản thân không có tình cảm vượt quá giới hạn đối với Lí Kiệt. Nghĩ ngợi một lúc lâu sau cô mới lên tiếng:”Anh Lí Kiệt em…thật sự xin lỗi anh. E là tình cảm anh dành cho em, em không thể nhận.”

Vương Bảo An biết những lời nói lúc này sẽ làm tổn thương Lí Kiệt nhưng thà rằng ngay từ đầu nói rõ ràng còn hơn là cứ mãi nửa vời để về sau anh lại càng tổn thương hơn nữa.

Lí Kiệt cười gượng nắm lấy tay cô:”Anh biết mọi chuyện diễn ra một cách đột ngột, em chưa kịp chuẩn bị sẵn tâm lí. Không sao, em cứ từ từ suy nghĩ rồi hẵng quyết định.”

Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh: “Anh Lí Kiệt, em đã nghĩ kĩ rồi, hai chúng ta là không thể đâu.”

“Tại sao? Tại sao vậy? Tại sao lại không thể?” Lí Kiệt làm rơi bó hoa xuống đất, điên cuồng nắm chặt lấy tay cô.

Tuy đã lường trước được kết quả nhưng giờ phút này Lí Kiệt vẫn không tránh được kích động.

“Bảo An, anh thực sự rất yêu em chẳng lẽ từ trước tới giờ một chút em cũng không cảm nhận được sao?”