TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 31: 31

Chương 31

Vương Bảo An nhíu mày:”Anh phiền quá đó.”

Hàn Thiên nhìn điệu bộ này của cô thì cười cười.

Sau khi bôi thuốc xong cho anh cô vào phòng ngủ cầm ra một chiếc chăn bông dự trữ. Dù gì ngoài trời lúc này cũng đổ tuyết rất lớn, thôi thì cho anh ta ở lại vậy.

“Hàn tổng thân thể cao quý nhưng nhà tôi chỉ có một phòng. Anh chịu khó ngủ sô pha đi.”

“Bảo An.”

“Gì nữa?”

“Tôi không quen ngủ sô pha, hay…”

“Đừng mơ.” Cô đi vào phòng rồi đóng cửa một cái rầm.

Hàn Thiên nhìn vào chiếc tay bị kẹp đến sưng đỏ của mình thì cười cười.

Nửa đêm không biết vì quá lạnh hay vì nằm sô pha quá khó chịu anh lén đi tới mở cửa phòng cô nhưng cửa đã bị khóa bên trong.

“Vương Bảo An em có cần đề phòng tôi đến vậy không?”

Anh rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Alo, Trí Anh.”

Trí Anh lúc này đang say giấc nồng bỗng bị đánh thức:”Lão đại.”

“Cậu mau qua đây giúp tôi một chuyện.”

Chưa đầy 2 phút Trí Anh đã chạy qua.

“Lão đại, anh lại tính làm gì vậy?”

Hàn Thiên nhìn vào cửa.

Trí Anh lập tức hiểu ý của anh. Khóa cửa này không quá khó để mở, Trí Anh lại là người thành thạo nên không quá ba phút cửa đã được mở.

Sau khi đuổi được Trí Anh đi, anh liền đi vào.

Qua ánh đèn mờ phảng phất một gương mặt nhỏ nhắn đang vùi vào trong chăn. Hàn Thiên nhẹ nhàng lật chăn rồi chui vào.[ Lưu manh quá lưu manh.]

Vẫn là mùi hương dễ chịu mà anh tìm kiếm bao lâu nay. Từng ngón tay lướt trên khuôn mặt cô, anh không kiềm chế được khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Từng ngón tay di chuyển luồn vào kẽ tóc. Anh trực tiếp đem người con gái này ôm chặt vào lồng ngực mình. Chẳng mấy chốc cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Vương Bảo An tỉnh giấc thì anh đã rời khỏi. Cô dụi mắt đi xuống vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.

Hàn Thiên không thấy bóng dáng, cô đoán anh đã rời đi rồi. Vương Bảo An cũng chẳng quan tâm rời đi thì rời đi tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Đoạn tình cảm kia cô cũng đã chôn vùi tận sâu trong đaý lòng và không muốn nhớ về nó.

Cô mở tủ lạnh lấy một ít rau củ làm bữa sáng.

Cach…

Hàn Thiên từ ngoài đi vào trên tay cầm rất nhiều đồ ăn.

Vương Bảo An thoáng ngạc nhiên:”Anh còn trở lại đây làm gì?”

“Tôi mua đồ ăn sáng cho em.”

“Không cần, Hàn tổng mời đi cho.”

Cô đẩy anh ra ngoài rồi khóa cửa lại, thật phiền phức.

Hàn Thiên chỉ biết thở dài rồi đem chỗ thức ăn vừa mua qua cho Trí Anh và Cường Hào, rồi đến công ty.

Chả mấy chốc đã đến trưa, Vương Bảo An vươn vai một cái định ra ngoài ăn trưa thì nhận được tin nhắn từ Lí Kiệt

Ting~

“Bảo An, cùng đi ăn đi.”

“Được.”

Lí Kiệt 2 phút sau đã có mặt trước cửa văn phòng.

“Hân Hân không đi cùng sao?”

“Em ấy còn bận xử lí giấy tờ, lát nữa mua một phần về cho em ấy là được.

Lí Kiệt lấy xe chở cô đến một nhà hàng Pháp gần đó dùng bữa.

Vừa bước vào cửa nhà hàng đã chạm mặt Tần Uyển Nhi.

“Còn tưởng ai hóa ra là Vương tổng.” Cô ta liếc mắt qua nhìn Lí Kiệt:”Đây là bạn trai mới của cô sao?”

Tần Uyển Nhi đưa tay ra bắt tay anh nhưng Lí Kiệt lại chẳng cho cô ta chút mặt mũi đến đưa tay ra chạm nhẹ cũng lười.

Vương Bảo An cười mỉa:”Không liên quan gì đến cô Tần đây.” Nói rồi kéo Lí Kiệt rời đi.

Tần Uyển Nhi thu tay lại siết chặt thành nắm đấm:”Con khốn.”

Lí Kiệt đã đặt bàn trước và gọi món nên khi đến các món ăn lần lượt được mang lên.

“Bảo An, anh không biết em thích món gì nên mỗi món gọi một ít. Có hợp khẩu vị không?”

Vương Bảo An nhìn qua một lượt đây chẳng phải toàn là những món cô thích sao?

“Anh Lí Kiệt thật khéo đây đều là những món em thích.”

Lí Kiệt cười ôn nhu:”Vậy thì tốt rồi. Mau ăn đi. Anh nghe nói nhà hàng này rất ngon.”

Sau khi dùng bữa xong, Lí Kiệt lái xe chở cô về lại công ty.

Mấy ngày sau đó, Châu Hân Hân lấy lí do bận nên không đi ăn chung. Ngược lại là Lí Kiệt rất thường xuyên mời cô ăn trưa. Buổi chiều khi tan làm thường đợi cô cùng về.

“Anh Lí Kiệt thật phiền anh quá.”

“Bảo An chúng ta đã thân như người một nhà, em lại suốt ngày khách sáo với anh.”

Vương Bảo An cười cười không đáp.

“Phải rồi hôm nay về sớm em có muốn đi đâu đó không? Hay chi bằng để anh đưa em tới một nơi.”

“Đi đâu?”

“Lát sẽ biết.”

Lí Kiệt đưa cô tới một căn phòng nhỏ nằm trong biệt thự riêng của anh. Phía bên trong đặt một cây đàn piano màu trắng thanh thoát rất đẹp, bên cạnh rồi theo rất nhiều nhạc cụ.

“Wao. Nhiều nhạc cụ thật đấy.”

Lí Kiệt đi đến ngồi bên cạnh cây đàn piano, từng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên phím đàn.

Âm thanh nhẹ nhàng du dương thật khiến người ta si mê. Vương Bảo An như bị đắm chìm trong nó.

“Anh Lí Kiệt anh chơi rất hay.”

Cả một ngày mệt mỏi được nghe nhạc thư giãn thật sảng khoái, bao nhiêu mệt mỏi như được xua tan.