TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp
Chương 15: 15

Lục Nhan Trúc bị ánh mắt Khương Diễm làm cho hoảng sợ, theo bản năng lui về sau nửa bước.

Trước kia ánh mắt cậu nhìn cô rất lạnh lùng, nhưng cũng không có xa cách và đáng sợ như bây giờ.

Chóp mũi Lục Nhan Trúc đau xót, khóe mắt hơi cay cay, nhỏ giọng giải thích, “Chị ta vốn là một người kì lạ khác người! Lại còn xấu… Tiểu thư đây cũng cho chị ta ôm mà! Lúc nào không cho chứ…”

Thoáng thấy đáy mắt thiếu niên càng thêm âm trầm, Lục Nhan Trúc thì đang muốn gào khóc thì Mạnh Nịnh nhẹ nhàng kéo góc áo Khương Diễm, “Cậu dọa đến em ấy rồi.”

Tuy tính tình Lục Nhan Trúc kiêu căng, nhưng dù sao cũng vẫn là một cô bé mà thôi.

Mạnh Nịnh thấy Khương Diễm vẫn thờ ơ lại nói, “Cậu dọa đến trẻ nhỏ thật sự rất không tốt.”

Lục Nhan Trúc trừng Mạnh Nịnh, “Chị nói ai là trẻ…”

Chưa dứt lời, Khương Diễm nhìn cô bé một cái, thiếu nữ giống như chim cút, rụt cổ không dám nói tiếp.

Mạnh Nịnh thấy có chút buồn cười, Khương Diễm đáng sợ như vậy sao, cậu cũng đâu phải là sói.

Từ phòng của mèo ra ngoài, Khương Diễm đi đằng trước, Lục Nhan Trúc ôm cánh tay Mạnh Nịnh đi phía sau.

Tuy rằng Mạnh Nịnh học lớp mười một, nhưng trước đây không được bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng nên bây giờ cô còn không cao bằng Lục Nhan Trúc, cứ đi đường như vậy, cô cảm giác mình như bị người ta bắt mất.

Hơn nữa quan hệ của cô và vị đại tiểu thư này trở nên tốt như vậy từ khi nào chứ?

Đang nghĩ ngợi, cô bé bên cạnh bỗng ôm chặt cánh tay cô, hừ một tiếng, “Chị gái xấu xí! Chị nói xem! Quan hệ của chị với anh Diễm tốt như vậy từ bao giờ thế!”

Mạnh Nịnh cong môi, “Chị gái xấu xí sẽ không nói cho em biết đâu, nhưng mà, chị Nịnh Nịnh thì có khả năng sẽ nói đó.”

Lục Nhan Trúc, “…”

Cô bé nhanh chóng buông lỏng cánh tay Mạnh Nịnh, đi về phía trước một khoảng, sau đó lại quay đầu, kéo cánh tay Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh Nịnh…”

Mạnh Nịnh, “…”

Lục Nhan Trúc, “Ra ngoài chơi được không? Ra ngoài chơi đi! Chúng ta gọi anh Diễm đi cùng nữa, có được không ạ?”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô suy nghĩ một chút, chắc chắn là Khương Diễm không rảnh, hôm nay tới nhà họ Lục, hẳn là đã làm chậm chễ rất nhiều chuyện của cậu.

Không đợi cô đồng ý, Lục Nhan Trúc đã giống như pháo trúc chạy tới sau lưng Khương Diễm.

Trẻ nhỏ đúng là nhớ ăn không nhớ đánh, lúc nào cũng dũng cảm không sợ. 

Rất nhanh, Lục Nhan Trúc đã trở về, “Anh Diễm nói muốn đi làm thêm…”

Dừng một chút, vẻ mặt đầy đắc ý nói tiếp, “Nhưng mà anh ấy đồng ý đưa chúng ta tới chỗ làm rồi!”

Lục Nhan Trúc kéo cánh tay Mạnh Nịnh chạy về phía trước, “Đi thôi đi thôi, em rất tò mò chỗ làm của anh Diễm ở đâu đó.”

Xe riêng nhà họ Lục vô cùng xa hoa, đỗ ở đối diện phố Giang Dương thu hút rất nhiều sự chú ý.

Lục Nhan Trúc bị người khác nhìn thành thói quen, muốn đuổi theo Khương Diễm đang sang đường, “Anh Diễm, bọn em có thể tới chỗ làm của anh không?”

Cơ thể Khương Diễm cứng ngắc, bước chân không dừng lại.

Mạnh Nịnh kịp thời ngăn Lục Nhan Trúc, “Dì và mẹ chị không biết chúng ta ra ngoài chơi, vẫn nên về sớm chút thì hơn.”

Cô biết, Lục phu nhân không thích Lục Nhan Trúc và Khương Diễm tiếp xúc với nhau, từ ánh mắt đã có thể nhìn ra.

Khương Diễm đi vào con hẻm gần đấy, đứng đầu ngõ nhìn chiếc ô tô đang đi xa dần. Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ, sắc nhọn chói tai.

“Nhìn gì mà nhìn, người ta đường đường là thiên kim đại tiểu thư, tương lai nhất định sẽ gả vào gia đình hào môn hưởng thụ một đời vinh hoa phú quý, sao có khả năng gả cho đồ vô dụng như mày?”

Khương Diễm chậm rãi xoay người, không có biểu cảm nhìn người phía sau.

Nửa tháng này Khương Tuệ Như vẫn đợi Khương Diễm đưa tiền cho mình, kết quả đợi mãi cũng không thấy tiền, may mà vận khí chơi bài của bà ta dạo này đi lên, không thiếu tiền cho lắm.

Nhưng hôm qua đi đánh bài, qua khu vực gần con đường này, trong lúc vô tình đi ngang qua một cửa hàng sửa chữa, bà ta vô tình nhìn thấy thân hình thiếu niên giống với Khương Diễm.

Khi đó bà ta đang vội đánh bài, cũng không thèm để ý, hôm nay tới đây ngồi một chút, ai ngờ lại gặp được đứa con vô dụng này.

Càng nhìn Khương Diễm bà ta càng thấy tức giận, “Tao cho mày cơ hội tốt như vậy, cho mày được sinh ra ở nhà họ Hứa, lớn lên ở nhà họ Hứa, kết quả thì sao? Mày lại lưu lạc tới mức phải làm thêm ở ngoài đường? Bọn họ không cho mày tiền thì mày không biết cầu xin Trình Tuệ Văn à, bà ta so với tên chó chết Hứa Văn Thanh kia tất nhiên mềm lòng hơn rồi. Ngay cả tao còn bỏ qua được, chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin là mọi chuyện sẽ như cũ thôi.”

Khương Diễm nắm chặt tay, gân xanh nổi rõ lên trông rất dữ tợn.

“Mày đừng dùng ánh mắt này nhìn bà đây nữa! Tao cho mày biết, mày không dọa được tao đâu. Mày thử nghĩ xem, lúc trước nếu không có tao, mày có thể tận hưởng cảm giác được làm thiếu gia mười mấy năm sao? Không biết cảm ơn còn dám trừng mắt với tao?”

“Còn nữa, mày cho rằng bây giờ mày sống không tốt tao sẽ thương xót mày sao? Nếu mày là người khác, mày sẽ chiếm đoạt gia sản nhà họ Hứa làm của riêng, kết quả thì sao, vội vã đi làm thêm vì biết mình rất nhanh sẽ bị đuổi cổ khỏi nhà! Sao tao lại sinh ra một thứ như mày chứ, tao nói cho mày biết, bây giờ mày về nhà cầu xin Trình…”

Bà ta chưa dứt lời, Khương Diễm lập tức ném ví tiền của mình xuống dưới chân bà ta. Đáy mắt đen như vực thẳm, một tia sáng cũng không có, “Tôi nói lần cuối, cút!”

Trong lòng Khương Tuệ Như vui vẻ, vội vàng khom lưng nhặt ví lên, “Tao nuôi mày, cho mày cuộc sống tốt như vậy, chỉ bằng số tiền này mà muốn đuổi tao?”

Bà ta tiến về phía trước nửa bước, lại nghĩ đến cái gì quay đầu nói, “Tao thu hồi lời nói vừa nãy, mày không muốn cầu xin Trình Tuệ Văn cũng được, ít nhất trông mày cũng có dáng vẻ tiểu bạch kiểm, hay là mày đi quyến rũ thiên kim đại tiểu thư nhà người ta đi, tuy rằng người ta sẽ không gả cho mày nhưng có thể bao dưỡng mày đó… Đúng rồi, hai người vừa nãy, mày thích ai?”

“Đứa đứng bên phải hình như là con bé tao bán hồi trước, không phải nó rất ghét mày sao, thế nào lại bị mày hút hồn rồi? Mày làm thế nào mà mê hoặc nó từ tình cảnh ma quỷ, bây giờ lại ôn hòa dịu dàng thế? Dựa vào khuôn mặt mày, hay là, dựa vào thân thể của mày?”

Lời nói Khương Tuệ Như giống như gai nhọn, cắt đứt sợi dây thần kinh đang căng ra của Khương Diễm.

Ánh mắt cậu hung ác nham hiểm đến cực hạn, ngón tay nhẹ nhàng giật giật.

Cổ họng Khương Tuệ Như đau xót, cảm giác hít thở không thông và sợ hãi giống như thủy triều cắn nuốt bà ta từng tí một, bà ta hoảng hồn, nhìn thấy đôi mắt khiến người ta khó thở.

Bà ta bắt đầu hối hận, sớm biết nó không phải người bình thường, bà ta sớm nên giết chết đứa con trai này rồi.

Trong con hẻm yên tĩnh, Khương Tuệ Như liều mạng dãy dụa, giọng nói vỡ vụn, “Khương Diễm…”

Bên tai Khương Diễm vang lên giọng nói mềm mại của thiếu nữ, cô hy vọng đời này của cậu luôn vui vẻ.

Mà cô luôn thích gọi tên của cậu.

Cậu chán ghét cái tên này, nhưng mỗi lần nghe cô gọi tên mình lại cảm thấy cái tên này hình như cũng không khó chịu đến vậy.

Lý trí dần quay trở lại, cậu buông tay ra khỏi cổ người đàn bà kia. Trong mắt là một khoảng tĩnh mịch, “Bà thử tìm tôi nữa xem.”

Khương Tuệ Như ngã trên mặt đất, sờ cổ mình, vội vàng thở hổn hển, nước mắt chảy xuống nhìn cậu đi xa.

Bây giờ bà ta rất hối hận!

Sớm biết lúc trước sinh ra một con ác quỷ không biết cảm ơn mình như vậy, bà ta sẽ không bất chấp tính mạng mà đi đẻ sớm hơn một tháng chỉ để tráo đổi hai đứa trẻ.

Như vậy, Hứa gia cũng sẽ không bạc đãi bà ta.

Bà ta chậm rãi đứng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Khương Tuệ Như ác độc nghĩ, cả đời này sẽ không có ai yêu thương Khương Diễm, đại tiểu thư cao cao tại thượng kia sớm muộn cũng có ngày thấy rõ gương mặt thật của cậu, không ai đồng ý ở bên một tên không bình thường như vậy.

Mà vị tiểu thư nhà họ Hứa kia, ban đầu ở ngọn núi xa xôi chịu biết bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu là tội, bà ta cũng không tin, cô có thể tha thứ cho con trai của kẻ đầu sỏ mọi chuyện.

Về sau, cậu nhất định sẽ biến thành con chó hoang bên đường, không ai thăm hỏi, cuối cùng cũng sẽ bị con chó hoang khác cắn chết mà thôi.

*

Mạnh Nịnh từ trong miệng Hứa Nhiên biết được hương Diễm đã rời khỏi nhà họ Hứa.

Ngày đó, cô chỉ toàn tiết học bên ngoài, chờ tới lúc cô trở về, hoàng hôn đã bao phủ toàn bộ căn nhà.

Cô vừa cầm lấy đôi đũa ăn cơm, Hứa Nhiên đã lên tiếng, “Buổi chiều Khương Diễm có trở về, sau đó cậu ta chuyển toàn bộ đồ vật đi, chị với bố đã thương lượng biến phòng cậu ta thành thư phòng của chị rồi.”

Chiếc đũa của Mạnh Nịnh ‘lạch cạch’ một tiếng, rơi xuống trên bàn.

Tuy rằng cô đã sớm biết ngày này sẽ đến, Khương Diễm không có khả năng cả đời này đều bị người khác quản lý, nhất là nhà họ Hứa. Nhưng, vì sao mọi chuyện lại không giống như cô nhớ, sớm như vậy cậu đã chuyển đi rồi?

Trong sách rõ ràng viết, sau khi học xong cấp ba cậu mới rời khỏi đây mà?

Mạnh Nịnh tùy tiện ăn vài miếng cơm, lập tức trở về phòng, khóa cửa. Do dự một lúc mới gọi điện thoại cho Khương Diễm.

Tiếng chuông reo đến một giây cuối cùng mới có người nghe máy.

Mạnh Nịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng gọi tên cậu, “Khương Diễm?”

Cậu không trả lời, đầu bên kia rất im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều.

Thật lâu sau, thiếu niên mới chầm chậm lên tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Tôi còn có chuyện phải làm, không có chuyện gì thì…”

Mạnh Nịnh vội vàng mở miệng, “Tôi chỉ nói vài câu, sẽ không tốn thời gian của cậu đâu.”

“Tôi biết trước kia mình đã làm nhiều chuyện không đúng, làm tổn thương đến cậu, nhưng bây giờ tôi thực sự coi cậu là em trai, là người thân mà đối xử, cho nên, nếu tôi có làm gì chọc giận cậu, cậu có thể trực tiếp nói với tôi…”

“Tôi chuyển đi không phải vì cậu.”

Mạnh Nịnh có chút ấm ức, giọng nói càng thấp xuống, “Vậy vì sao cậu lại không nói trước cho tôi một tiếng chứ.”

Đột ngột như thế, làm cô ngay cả tâm lý chuẩn bị cũng không có.

“Bởi vì…”

— Cậu hẳn phải giống như Mạnh Nịnh lúc trước, ghét tôi, căm hận tôi.

— mà không phải coi tôi như người nhà,

— không phải cậu, nhưng cũng là cậu, sẽ kéo cô vào bóng tối rét buốt vô tận.

Khương Diễm đứng trước cửa kính trong suốt, đôi mắt lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng phía chân trời xa xôi.

Nếu hiện tại, ánh trăng đã về tới chân trời, có ánh hào quang mới, cũng đã định trước cả cuộc đời này hai người không có duyên với nhau. Cậu không nên có ý nghĩ xa xôi, muốn tới gần ánh trăng, tận hưởng sự ấm áp của nó.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau này, tiểu Diễm phát hiện, ánh trăng không chỉ có thể đùa giỡn mình, còn có thể chủ động hôn mình!!!