TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngọn Gió Xuân
Chương 8: 8: Mong Chờ Đêm Giáng Sinh Tới


Edit: Byun
Beta: TH
Lần đầu tiên trong đời, cô lại chờ mong một ngày lễ của nước ngoài, đêm Giáng sinh.
Nhờ có buổi hẹn hò tốt đẹp ngày hôm đó mà Hạ Tiểu Mãn đi vào giấc ngủ ngọt ngào.

Ngày hôm sau, sau khi mở mắt, chuyện đầu tiên cô làm là xem lịch.
Ngày 21, cách đêm Giáng Sinh còn hai ngày nữa.
Trước đây, chuyến tàu chứa sinh mệnh đời cô đã đi ngang qua 24 đêm Giáng sinh.

Với cô mà nói thì cũng chỉ là một đêm bình thường có thêm một cái tên khác, với 364 đêm còn lại cũng không khác là bao.
Lần đầu tiên trong đời, cô lại chờ mong một ngày lễ của nước ngoài, đêm Giáng sinh.
Mà sự mong đợi này là bởi vì anh ấy, còn càng có thêm cảm giác ngọt ngào.
Cô kéo rèm cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang toả nắng, trên mái hiên nhà và hai bên đường vẫn còn một lớp tuyết dày đọng lại.

Thế nhưng chúng lại làm cô có ảo giác đây là mùa xuân.
Thì ra trong cuộc sống có thêm một người, cho dù là ngày đông giá rét cũng sẽ ấm áp như mùa xuân.

Cho dù là nước lã cũng giống như nước đường.

Tuy là ngày bình thường nhưng cũng có thể nếm ra hương vị hạnh phúc.
Trách không được bạn tốt A Mị của cô lại thích yêu đương như vậy.

Loại cảm giác này tựa như ăn phải thuốc phiện, lý trí của con người cũng không kháng cự được sự vui sướng mà nó mang đến.

Một khi đã dính vào nó thì khó mà bỏ.
Sáng sớm, Hạ Tiểu Mãn sau khi tận hưởng qua dư vị ngọt ngào, cô lại ôm chăn lăn lăn mấy cái rồi mới xuống giường đi rửa mặt.
Do Tình tuân theo lời dặn dò của bác sĩ, kiên quyết xin nghỉ nửa tháng, hôm nay hẹn cô ra ngoài đi dạo.

Tuy rằng đối với người thất nghiệp như cô mà nói, thắt lưng buộc bụng mới là cách sinh tồn chính xác.

Nhưng khó có cơ hội gặp gỡ một người, có thể đến bên nhau, cô vẫn muốn chỉn chu bản thân để xinh đẹp hơn một chút, đón nhận điều đó.
Cô tin tưởng đây luôn là điều mà toàn bộ phụ nữ để ý.
Lúc mới yêu đương chắc chắn phụ nữ sẽ mua một núi chồng chất quần áo, túi xách, đồ trang điểm.
Những đồng nghiệp lúc trước từng tiếp xúc với cô đều nói cô chính là kiểu nữ cường.

Lấy sự nghiệp làm trọng tâm, rất khác so với những cô gái bình thường, những cô gái lúc nào cũng chờ mong vào tình yêu.
Thật ra, nếu nói phụ nữ là xương sườn của người đàn ông thì không có người phụ nữ nào không chờ mong được người mình yêu che chở.

Mà hơn nữa những người phụ nữ mạnh mẽ thì cũng chỉ là phụ nữ thôi.
Họ giống như làn nước, nhưng bề ngoài lại là băng đá.

Một khi đã được cảm hóa thì họ có thể bao dung vạn vật; đem đến cho cuộc đời những tia nắng rực rỡ.

Nếu sưởi ấm họ, họ có thể cho bạn những sự chăm sóc dịu dàng, thoải mái nhất; Bạn trao cho họ những tình cảm cháy bỏng, họ cũng sẽ nguyện ý vì bạn mà dâng trào, đáp lại bạn bằng những tình cảm nồng nhiệt nhất.
Đáng tiếc rằng đa số đàn ông đều không hiểu phụ nữ, cũng không chịu kiên nhẫn che chở, làm tan chảy lớp ngụy trang lạnh lùng của họ.
Hạ Tiểu Mãn đánh răng, ngắm bản thân mình trong gương, cảm thấy kỹ năng che giấu tâm tình của mình thật là tệ.
Có người đàn ông nào muốn che chở cho người như cô kia chứ.

Chỉ cần một gương mặt đẹp trai, thì chút năng lực từ chối tan tành luôn, lập tức đồng ý với người ta.

Cô tự mềm oặt như nước.
Thật là không có tiền đồ.
Tuy nghĩ như vậy nhưng gương mặt lại thành thật hơn.

Nhìn cô trong gương xem, cười tít cả mắt.
Trang điểm nhẹ, khoác thêm áo lông.


Để có thể thuận lợi đi yêu đương, cô bắt buộc phải rời khỏi tổ ấm của mình, lao vào trong gió lạnh, cũng chỉ vì muốn cho bản thân mình trở nên tốt hơn.
Cô và Do Tình hẹn gặp mặt ở trung tâm thương mại.

Lúc cô tới nơi Do Tình đã tới rồi, đang đứng ở trong đại sảnh của trung tâm thương mại.

Bên trong khu trung tâm trang trí đầy những cây thông gắn ngôi sao nhỏ, móc quả Giáng sinh.

Đúng là ngày Chúa sinh ra đời có khác, trước tiên phải chụp ảnh dưới những cây thông Noel treo đầy đồ trang trí nhỏ xinh cùng dải đèn rực rỡ này đã.
Hạ Tiểu Mãn đi lại gần, tặng cho cô ấy một cái ôm to bự, “Cậu chờ lâu rồi.”
“U ái…” Do Tình thật ra không bị cô dọa, chỉ là hơi bất ngờ, “Hôm nay nhìn tâm trạng của cậu cũng không tồi nha.”
Hạ Tiểu Mãn chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, “Đúng mà, gần ăn Tết rồi.”
Đã quá hiểu cô, Do Tình lập tức bắt bẻ sơ hở này, “Ăn Tết? Cậu cũng không phải chưa từng trải qua lễ Giáng Sinh à? Đêm bình an ngay cả quả táo còn không mua.”
Hạ Tiểu Mãn liền ngụy biện, “Đó là bởi vì năm vừa rồi tớ quá bận thôi, không phải năm nay tớ rất rảnh rỗi sao? Cũng phải để cho bản thân hưởng thụ niềm vui chứ.”
“Ơ hay, lại có tiền rồi à? Mấy ngày hôm trước người nào ồn ào muốn thắt lưng buộc bụng vậy?”
Cô bị nói trúng tim đen, máu chảy đầm đìa.
“Bạn bè tốt thật đấy à? Tớ thật vất vả lắm mới thuyết phục được mình đi dạo phố, cậu còn xát muối vào lòng tớ à.”
“Ha ha…” Do Tình cười to, kéo cánh tay cô đi về phía trước, “Đi đi đi, shopping, shopping, cơm trưa tớ mời.”
Hạ Tiểu Mãn cười, bị cô ấy kéo vào một cửa hàng chuyên bán nữ trang.
Căn bản Do Tình cũng không nhận ra được sự kỳ lạ khi cô đi dạo phố, dù sao phụ nữ rảnh rỗi không thích đi dạo phố thì cũng là đi ăn cơm.
Mãi cho đến khi nhìn Hạ Tiểu Mãn mua váy rồi mua khăn quàng cổ, mua khăn quàng cổ lại mua túi xách, mua túi xách xong lại đi mua son môi…
Do Tình mới phát hiện ra hôm nay cô không giống với ngày thường.
Phải biết rằng cái cô nàng này mùa đông đều chỉ có mấy bộ quần áo rồi đeo cái balo mang theo di động, chìa khoá và leo lên tàu điện ngầm là có thể đi khắp nửa thành phố.
Hôm nay còn mua quần áo kết hợp với túi xách, quả thực là lần đầu tiên cô ấy thấy.
“Nói, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Trong lúc đi tới quán ăn, Do Tình ôm vai bá cổ cô ép hỏi.
“Tốt nhất cậu thành thật khai báo, hiện tại cậu đang ở trong tay tớ rồi.


Nếu không, tớ sẽ phát sóng trực tiếp ăn hết cả quán.”
Hạ Tiểu Mãn: “…” Phát sóng trực tiếp ăn tẹt ga, này cũng quá độc ác.
Hạ Tiểu Mãn vỗ vỗ tay cô ấy, muốn cô ấy buông tay, “Mau buông tay, đừng ỷ cao hơn tớ, động một tí là kẹp cổ tớ.” Siết cổ nghẹt muốn chết.
Do Tình đẩy mạnh cô vào quán ăn, tìm chỗ ấn cô ngồi xuống.

Sau khi thức ăn được đưa tới, cô ấy lại tiếp tục gặng hỏi: “Có phải cậu đang yêu đương đúng không?”
Hạ Tiểu Mãn tránh nhìn vào mắt cô ấy, cởi áo lông ra, đặt xuống chỗ ngồi phía bên cạnh, “Không có.”
“Vậy là có người theo đuổi cậu? Đang trong quá trình nhập nhằng?”
Trên bàn có trà lúa mạch nóng, Hạ Tiểu Mãn cầm lấy cái ly, rót cho cô ấy một ly, rồi lại rót cho mình một ly.

Khi chén trà đưa lên đến trên miệng thành thật trả lời một câu, “Trong quá trình tìm hiểu, nhưng là tớ theo đuổi anh ấy.”
Dù sao cũng là cô chủ động tiến lên chào hỏi, cho nên tạm thời tính là cô theo đuổi đi.
“Phụt–”
Do Tình phun hết một nửa trà trong miệng ra, xé giấy ăn dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn, không thể tin được hỏi: “Cậu nói cái gì? Ai theo đuổi ai?”
Cô không nghe lầm chứ? Con người bình thường ngại nói nhiều thêm vài câu với đàn ông như Hạ Tiểu Mãn lại chủ động theo đuổi người ta à?
Tuy rằng là nói với bạn thân nhưng Hạ Tiểu Mãn cũng hơi ngượng ngùng, giả vờ bình tĩnh nói: “Cậu không nghe lầm.” Quả thật là do cô chủ động.
Do Tình ngây ra, đưa tay ra hiệu tạm dừng, “Này, quả mìn cậu ném ra thật oanh tạc tới mức mà đầu của tớ choáng váng luôn.

Để tớ từ từ tiêu hoá đã.”
Bạn thân của cô độc thân cũng gần 26 năm thế nhưng lại bị rung động nơi trần tục.

Vừa rung động đã quyết chủ động với người ta, điều này làm cho cô hết sức tò mò đối phương là người như thế nào.
“Là ai vậy? Trông như thế nào? Tớ có quen biết không?”
Hạ Tiểu Mãn uống ngụm trà, che giấu sự mất tự nhiên của bản thân, “Cậu đã từng gặp qua.”
Do Tình trừng mắt nhìn cô.
“Ở tiệm lẩu nhỏ, còn có ở bệnh viện nữa.” Hạ Tiểu Mãn nhắc cho cô ấy.
Do Tình quay đầu suy nghĩ, kinh ngạc mà mở miệng, “Vị bác sĩ đẹp trai kia?”
“Đúng vậy.”
“Gì cơ, trời ạ… Cậu thế mà dụ dỗ được anh chàng bác sĩ kia à?” Do Tình rất kích động, thật sự muốn bùng nổ, không kiềm được cao giọng, “Đồng chí Tiểu Mãn, sao cậu có thể?!”
“Suỵt…” Hạ Tiểu Mãn nhoài người về phía trước xem xét chung quanh, oán hận trừng cô ấy: “Cậu có thể nói nhỏ một chút không? Đây là nơi công cộng đó bà cô.”
Sợ người khác không biết cô đang theo đuổi người khác có phải không?
Do Tình vỗ ngực, “Sorry, cục cưng, tớ hơi kích động.” Chủ yếu là bởi vì anh chàng đẹp trai kia vừa nhìn đã biết anh ta chính là cực phẩm.

Hạ Tiểu Mãn hơi đỏ mặt, ngọt ngào cắn viền ly.
“Mau nói tớ nghe làm sao để dụ dỗ vậy?”
“Ăn cơm trước đi, tớ đói bụng.”
Do Tình thật muốn tát cô một cái, thái độ này quá kiêu ngạo rồi.
Vì thế trong khoảng thời gian kế tiếp, Hạ Tiểu Mãn kể cho cô ấy nghe toàn bộ quá trình cô và Triệu Cải Cách ngẫu nhiên gặp nhau ở tiệm hoành thánh lần trước đến ăn cơm.
Do Tình nghe được trực tiếp kích động, còn có chút không thể tin được: “Ăn một tô hoành thánh 12 tệ mà cậu có thể gặp gỡ một soái ca lái xe Porsche, đây là cái vận may gì vậy?”
Hiện tại kẻ có tiền đều bình dân như thế sao?
Hạ Tiểu Mãn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên mắt cong cong: “Có thể là do thần tình yêu dẫn lối đó.” Để bọn họ gặp được nhau lúc ấy.
Eo ôi, ngọt ngào như trẻ con thế kia, Do Tình cũng chưa từng thấy bao giờ.
Gắp một miếng thịt nhét vào miệng cô, “Ăn cơm đi, đừng tới tổn thương tớ nữa.”
Hạ Tiểu Mãn cười đến mi mắt cong cong.

Do Tình nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, vì cô mà trong lòng càng thêm vui vẻ.
Đời người gặp được một người thích mình cũng không dễ dàng, cô ấy rất may mắn khi gặp được người yêu mình cả đời từ 6 năm trước.
Hiện giờ người bạn tốt nhất của cô ấy cũng được chờ tới lúc gặp được hạnh phúc như vậy.

Ở trước mặt cô ấy y như một cô gái nhỏ, cười híp mắt.

Cô ấy chỉ hy vọng mong muốn của cô có thể thành công, cầu mọi điều như ý.
Tối ngày hôm đó, Hạ Tiểu Mãn gửi một bức ảnh cho nhóm bạn bè trên mạng của mình.
Trong bình hoa sứ màu trắng tinh khiết, cắm một nhánh hoa bách hợp.

Có hai bông đang nở, một bông đã nở rộ, một nụ hoa đang hé mở, bên cạnh có cây cỏ màu xanh biếc làm nền.
Với dòng chữ: Bó hoa đầu tiên trong cuộc đời, được bạn thân từ nhỏ tặng.【 gương mặt tươi cười.jpg 】.
Hạ Tiểu Mãn nhìn mình trong bức ảnh này, cực kì vừa lòng.
Hoa bách hợp biểu tượng cho — sự chúc phúc thắm thiết.
Bác sĩ Triệu đang trực đêm, lướt điện thoại trong vòng bạn bè của mình.

Anh yên lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng lặng lẽ khóa màn hình.
Anh lại không cẩn thận bỏ lỡ một cái lần đầu tiên trong cuộc đời cô ấy rồi.
Thực sự… Đáng trách.
HẾT CHƯƠNG 8.