TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 63: 63

Phó Phẩm Xuyên cũng không có luyện võ ở sân.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt, hắn một mình đứng trước cửa sổ thư phòng, ngoài cửa sổ là chim sẻ líu lo thanh thúy vô ưu, sau cửa sổ là một phòng u ám.

Một hồ điệp dậy sớm khoan thai từ bồn hoa bay qua, vũ sắc vàng nhạt.

Thời gian phảng phất thoáng cái trở về mấy mươi năm trước.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nàng còn là tuổi tiểu cô nương mười mấy, trên đầu chải búi tóc song nha đơn giản. Lúc đi cùng vài thân biểu muội đi tới, nàng luôn là thích đi ở phía sau cùng, rèm mi buông xuống, không thích nói chuyện. Phó Phẩm Xuyên cho rằng tiểu biểu muội nhìn đẹp nhất giống thứ nữ nhà người ta, sợ hãi co rụt lại, sau đó hắn chỉ biết hắn sai rồi.

Ngày đó hắn ngắm cảnh ở trong vườn hoa nhà cậu, phong cảnh Giang Nam, không giống kinh thành, xinh đẹp tuyệt trần thanh nhã. Đại biểu muội đột nhiên tìm lại đây, Phó Phẩm Xuyên hiểu được ý tứ mẫu thân cùng mợ, nhưng hắn không thích Đại biểu muội, liền đi một phương hướng khác, đi tới lạc đường, tới trước một tòa tiểu viện.

Bởi vì viện quá nhỏ, Phó Phẩm Xuyên không xác định nơi đó rốt cuộc là nơi nào, đằng sau biểu muội truy gấp, hắn bất đắc dĩ lặng lẽ tránh vào trong, ngoài ý muốn phát hiện trong viện nàng cùng hai nha hoàn đang chơi bịt mắt. Cái gọi là bịt mắt, một người che mắt, mấy người khác tản ra chung quanh, đợi người che mắt kêu dừng liền không thể động, tự nhiên cũng sẽ không phát ra âm thanh dẫn người che mắt lại đây bắt lấy mình, nên hắn ở bên ngoài không có nghe được động tĩnh.

Mà hắn đi vào thì nàng liền trốn ở bên cạnh giàn nho, nhìn thấy hắn, trong mắt tiểu cô nương lộ ra kinh ngạc, hỏi hắn sao tới nơi này.

Phó Phẩm Xuyên đang định nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng Đại biểu muội, lúc ấy trên mặt hắn bất đắc dĩ cùng không kiên nhẫn có lẽ quá rõ ràng, cho nên nàng mím môi cười, lặng lẽ chỉ chỉ phòng ở, giảo hoạt hoạt bát. Phó Phẩm Xuyên như được đại xá, mau chóng nấp vào trong phòng, nghe nàng nói dối không nhìn thấy hắn. Đại biểu muội đi rồi, hắn vội vàng đi ra gian nhà chính, muốn cảm ơn nàng, nàng chỉ lắc lắc đầu mời hắn mau đi.

Khi đó hắn chỉ biết nàng thông minh cơ trí, sau này nàng chậm rãi lớn lên, có phong thái khuynh thành, hắn càng ái mộ. Nhưng nàng vẫn không có biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc với hắn biểu huynh Thế Tử này, ngẫu nhiên gặp mặt khách sáo gọi biểu ca liền đi. Trẻ tuổi khí thịnh, hắn chặn nàng, nàng nhẹ giọng nói hắn 3 câu.

"Thứ nhất, ta không thích ngươi."

"Thứ hai, cho dù biểu ca thích ta, mẫu thân ngươi bác cũng sẽ không đáp ứng."

"Cho nên ngươi đi đi, về sau đừng có lại đến dây dưa."

Lại sau đó, người trong lòng hắn gả, hắn cũng cưới người khác.

Hiện giờ trưởng tử cũng đã thành thân, hắn vẫn không dám gặp nàng.

"Hầu gia, gian nhà chính bên kia đều đến đông đủ, phu nhân mời ngài đi qua."

Phó Phẩm Xuyên cười khổ, "Đã biết."

~

Bên trong gian nhà chính, mọi người hòa khí hoà thuận vui vẻ nói chuyện.

Rất nhanh liền thấy Phó Phẩm Xuyên một thân trường bào cổ tròn đá xanh sắc đi tới.

Lâm thị lặng lẽ nhìn về phía Kiều thị.

Kiều thị nghiêng đầu nghe Phó Bảo oán giận Phó Dung vẹt nàng không nói chuyện, liếc mắt thấy Phó Phẩm Xuyên, nàng ngẩng đầu nhìn qua, thấy thiếu niên trong ký ức sớm đã biến thành đương gia Hầu gia không giận mà uy, trong lòng cảm khái một trận, cùng Tam phu nhân đứng dậy hành lễ: "Đại ca tới."

Phó Phẩm Xuyên khẽ gật đầu, trực tiếp đi qua hai đệ muội, nhìn lão thái thái ngồi ở chính giữa nói: "Luyện võ nhất thời chậm trễ, để mẫu thân đợi lâu."

Lão thái thái cười nói: "Ngồi đi ngồi đi, đều là người một nhà, nào cần khách sáo như vậy."

Phó Phẩm Xuyên liền cùng thê tử ngồi xuống hai bên lão thái thái.

Mọi người tới, Phó Định sảng khoái tinh thần dẫn thê tử đỏ bừng mặt tiến lên quỳ lạy.

Kính xong lão thái thái, Tần Vân Nguyệt giơ khay trà đưa về phía cha chồng.

Trước mặt tay không thon dài, Phó Phẩm Xuyên sửng sốt một cái chớp mắt, phảng phất hôm qua cũng có một đôi tay như vậy, đưa trà cho hắn, gọi hắn... Đại ca.

Hắn kìm lòng không được nhìn về phía bên trái.

Vừa mới vào cửa thì chỉ nhìn thấy mơ mơ hồ hồ một bóng dáng, hắn liền không dám nhìn.

Hiện tại như cũ không dám, sợ nhìn được càng nhiều, nhớ càng sâu, cho nên tầm mắt lung lay một vòng ở trên người tỷ muội Phó Dung, Phó Tuyên, Phó Phẩm Xuyên rất tự nhiên mà thu hồi, uống trà xong dặn dò tiểu vợ chồng: "Các ngươi là huynh trưởng trưởng tẩu, về sau nhất định muốn hòa hoà thuận thuận, đừng khiến các tiểu bối nhìn chê cười."

Vợ chồng Phó Định đồng thanh đáp, lại kính trà cho Lâm thị, Lâm thị đưa con dâu một bộ đồ trang sức Phỉ Thúy cực phẩm.

Kiều thị đưa cháu dâu một cái trâm phượng hồng bảo, hồng ngọc có long nhãn lớn như vậy, so sánh với trọn bộ đồ trang sức của Lâm thị hơi có vẻ không bằng, nhưng cũng thực có bản lĩnh ra mặt. Trong tay Tam phu nhân cũng có tiền, đưa một đôi vòng Hồng Phỉ màu nước tốt nhất, Đồng thị thân làm mợ, ra tay tự nhiên cũng là bất phàm.

Tới phiên cô em chồng Phó Dung, chính là thu lễ, Tần Vân Nguyệt tính cả phần Phó Uyển, đưa tỷ muội Phó Dung 3 bộ khuyên tai Nam Châu.

Nhất thời nghỉ, mọi người nói chuyện một lúc liền tản.

3 ngày sau Tần Vân Nguyệt lại mặt, trong lúc đó Lâm Thiều Đường thông qua cuộc thi nhập viện Tây Sơn thư viện, chính thức lưu kinh đọc sách.

Đồng thị đến kinh có hai việc, nhi tử học hành, hôn sự nữ nhi. Hiện tại nhi tử bên này không thành vấn đề, hôn sự nữ nhi, ngẫm lại kinh thành cách xa Tô Châu như vậy, nữ nhi thật gả tới chỉ sợ không dễ về được nhà mẹ đẻ, liền quyết định ở phụ cận Tô Châu chọn lựa rể hiền cho nữ nhi, sớm đưa ra cáo từ lão thái thái.

Ra lâu như vậy, trong nhà rất nhiều việc đều làm cho nàng nhớ.

Lão thái thái nhiều lần níu kéo, thấy Đồng thị đã quyết định đi, buổi tối thiết yến đưa tiễn.

"Ta đi rửa tay, Tam muội muội muốn cùng đi sao?" Yến hội tiến hành tới một nửa, Lâm Sơ Hà có chút không yên nhìn về phía Phó Dung.

Phó Dung nhìn xem nàng, cười nói: "Được a."

Hai người cùng nhau rời ghế.

Lúc này đã là giữa tháng, trăng sáng treo cao, rắc xuống một mảnh sáng trong thanh huy, cho dù trong hành lang không có treo đèn lồng, cũng có thể nhìn rõ.

"Các ngươi ở chỗ này đợi chút, ta nói cùng Tam muội muội mấy câu." Mắt thấy sắp muốn hết dãy hành lang, Lâm Sơ Hà quay đầu phân phó hai nha hoàn.

Lan Hương dò hỏi nhìn về phía Phó Dung, thấy Phó Dung cho phép, dừng bước.

Lâm Sơ Hà tỏ ý bảo Phó Dung theo nàng đi phía trước vài bước, tới gần một bên lan can hành lang đứng yên, nhìn Phó Dung, như có gì muốn nói rồi lại thôi.

Phó Dung mơ hồ đoán được tâm sự của nàng, lại không tiện nói, khen cảnh đêm Hầu phủ.

"Tam muội muội, gần đây ta không đi tìm ngươi chơi, ngươi không tức giận đi?" Lâm Sơ Hà bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.

Phó Dung kinh ngạc nói: "Không có a, tỷ tỷ nhiều chuyện, ta sao có thể trách ngươi?"

Giọng nói nàng tự nhiên, Lâm Sơ Hà lại là không tin, thái độ mẫu thân như vậy, Nhị phòng sao có thể không phát hiện được? Đã trong lòng lẫn nhau biết rõ ràng, Lâm Sơ Hà cũng không do dự, nhìn trăng nơi chân trời, âm u mở miệng: "Tam muội muội, ngày mai ta liền muốn hồi Tô Châu, chuyến đi này, không biết còn có thể lại đến kinh thành hay không, cũng không biết có duyên gặp lại Tam muội muội hay không. Hiện tại ta có một câu muốn hỏi ngươi, mong Tam muội muội nói rõ, cũng để cho ta an tâm."

Quay đầu sang, ánh mắt khẩn cầu nhìn Phó Dung.

Lại là cô nương đa tình, Phó Dung nhịn không được thở dài ở trong lòng. Nàng cũng nghĩ không ra, vì sao có người sẽ bởi vì vài lần ngắn ngủi liền dễ dàng động tình? Ví như tỷ tỷ, thấy Lương Thông mấy lần liền giao tâm ra, Lâm Sơ Hà càng hơn, dường như còn chưa nói chuyện với ca ca nhà mình? Nàng liền không được, nhìn An vương thuận mắt như vậy, theo Từ Tấn cũng không có lại nhớ thương hắn.

"Tỷ tỷ hỏi đi, ta nhất định nói thật."

Trong mắt Lâm Sơ Hà lộ ra cảm kích, nắm chặt khăn, chuyển mắt đi nói: "Ta, ca ca ngươi nhưng có từng chủ động hỏi tới ta?"

Phó Dung rất là khiếp sợ, nàng suy đoán Lâm Sơ Hà là vì ca ca tìm nàng, lại không nghĩ rằng nàng thẳng thắn như thế.

Lâm Sơ Hà không có nhìn nàng, phảng phất đoán được Phó Dung sẽ giật mình, chỉ nhìn bóng đêm xa xa, giọng âm u: "Trước kia đọc [ Kinh Thi ], thích nhất câu 'Thanh thanh tử câm, ung dung ta tâm' này, kì thực khó hiểu ý nghĩa. Nói đến khiến Tam muội muội chê cười, gặp ca ca ngươi, ta mới hiểu được tư vị trong đó."

Tự giễu, Lâm Sơ Hà cúi đầu cười, nắm lấy tay Phó Dung, ánh mắt bình tĩnh lại: "Ta tin tưởng Tam muội muội không phải người lắm mồm, hỏi cái này, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là cầu một cái an tâm, miễn cho mình suy đoán lung tung, về nhà cũng không yên ổn."

Nàng thành khẩn như thế, lại là cô nương tốt nhu uyển, Phó Dung vội nói: "Tỷ tỷ yên tâm, đêm nay trò chuyện chỉ có ngươi ta biết được, về phần ca ca ta, từ nhỏ ham võ thành si, đối chuyện nam nữ không để ý chút nào, cho nên..."

"Ta hiểu." Lâm Sơ Hà cười cắt ngang lời Phó Dung nói, "Đa tạ Tam muội muội giải tâm kết của ta."

Kỳ thật nàng đã sớm đoán được đáp án, Phó Thần chưa bao giờ ngó nhìn nàng một lần, sao có thể thích nàng?

"Đi thôi, còn không về các nàng muốn lo lắng." Nhẹ nhàng nói một câu, Lâm Sơ Hà nhấc chân đi về phía trước.

Phó Dung yên lặng nhìn bóng dáng nàng. Lâm Sơ Hà rõ ràng hơi gầy, thon dài yếu ớt, giống hoa nở rộ ban đêm, bởi gió mát mà tiêu điều.

Buổi sáng ngày kế, Phó Dung theo bên cạnh mẫu thân cùng đi đưa mẹ con Đồng thị. Lâm Sơ Hà mặc một bộ bối tử màu hồng đào trang hoa, cười nhìn các nàng cáo biệt, ánh mắt đụng tới Phó Dung, nàng cười nhu hòa, hào phóng thong dong, phảng phất đối thoại ngắn ngủi đêm qua nơi hành lang chỉ là một giấc mộng của Phó Dung.

Nhìn xe ngựa đi xa, Phó Dung khó tránh khỏi lòng sinh tiếc hận.

Nhưng nàng nhàn nhạt buồn bã cũng không có duy trì bao lâu, bởi vì buổi chiều Phó Thần trở về thì mang tới một tin động trời.

"Mẫu thân, vừa rồi ta nghe đại ca nói, Thiểm Tây tuần phủ tham ô quân lương 5 vạn lượng, lại trắng trợn cướp mạng người, cưỡng đoạt thương gia nữ làm thiếp, Hoàng Thượng giận dữ, trong cơn tức giận tước chức của hắn, vốn định giết, cảm niệm hắn từng có công với triều đình, chỉ tước quan không cần mệnh, cả nhà áp giải Liêu Bắc sung quân."

"Thật sự?" Kiều thị mừng rỡ khôn xiết, thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng, "Kẻ ác có ác báo, trừng phạt đúng tội a." Tề gia ở Tín Đô ăn sung mặc sướng quen, hiện giờ chiêu sung quân biên quan, hệt như từ trên trời rơi vào dưới nền đất, bọn họ có thể chịu được? Chịu không nổi cũng không có quan hệ gì với nàng, người Tề gia đi lần này, liền rốt cuộc không có cách nào gây sức ép âm mưu quỷ kế hại nữ nhi của nàng, mấy ngày nữa nàng có thể thanh thản ổn định dẫn nữ nhi về nhà.

Kiều thị quay đầu lại nhìn nữ nhi.

Phó Dung vừa mừng vừa sợ, còn có chút lo lắng.

Lần trước ở Tín Đô, Từ Tấn nói sẽ giúp nàng giáo huấn Tề Sách, lần này Tề gia gặp tai ương hơn nửa là thủ đoạn của hắn, một đại lễ như thế, buổi tối Từ Tấn có thể lại đây tranh công chiếm tiện nghi hay không?

Phó Dung không nghĩ dung túng tật xấu này của hắn, hôn một cái liền có phản ứng, lần trước cặp móng vuốt của hắn muốn làm càn, là nàng kiên trì không chịu hắn mới đình chỉ. Nhưng chiêu số dùng nhiều, dần dần liền sẽ không dùng được, cứ như thế, đầu tiên là hôn lại là sờ, Từ Tấn chỉ biết càng thêm được một tấc lại tiến một thước.

Nàng phải nghĩ biện pháp mới được.