TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 32: 32

Cùng cha mẹ thương lượng tốt biện pháp đối phó Tề Trúc, lồng ngực Phó Dung không còn bị ngẹn lại như vừa nãy. Nhưng nàng bị bệnh, cái gì cũng không muốn ăn, nếu ở cùng người nhà ân cần thì miễn cưỡng ăn một chút, vừa nghĩ những lời đó của Ngọc Châu lập tức muốn nôn.

Người không ăn cơm thì làm sao được, Phó Dung biết nhưng nàng không nhịn được, nàng không quản được bụng của mình. Vốn dĩ rất thích ăn táo, bây giờ nhìn thấy chỉ muốn nôn.

Kiều Thị lập tức phân phó Lan Hương trông kỹ, không cho phép trong Phù Cư viện xuất hiện táo. Làm vậy cũng vô dụng, Phó Dung vẫn cơm nước không vô. Nếu nàng không có phát bệnh thủy đậu còn tốt, chính vì bị qua, mới có thể tưởng tượng chính mình vô tình ăn phải thứ gì. Hai ngày ngắn ngủi, người liền rõ ràng gầy xuống, làm Kiều Thị cũng gầy theo, đêm nay thừa lúc Phó Dung dùng thuốc an thần liền ngủ say. Bà cẩn thận đút từng thìa tổ yến cho nữ nhi uống, chảy ra liền thuần thục lau đi. Phó Phẩm Ngôn ngồi 1 bên nhìn mặt không biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh như trước khi bão tố đến.

Rốt cuộc cũng đút xong, Kiều Thị buông chén, dựa vào ngực trượng phu bật khóc: “ Ngài sai người đi kinh thành mời danh y đi, Tín Đô không thể so với kinh thành, thầy thuốc y thuật không tinh, nói không chừng danh y ở kinh thành có thể trị hết cho Nùng Nùng? Còn có Cát thần y lần trước nữa, lúc ông ta đi không nói là đi đâu sao, ngài sai người nhanh chóng đi tìm ông ta đi.”

Cằm Phó Phẩm Ngôn đặt trên đỉnh đầu bà: “ Tố Nương đừng gấp, ta sớm phái người đi rồi, chậm nhất ngày kia sẽ có tin tức.” Trong lòng ông lại rất rõ ràng, không phải thầy thuốc Tín Đô không tốt mà giống như nhóm thầy thuốc đã nói, nữ nhi có tâm bệnh, chính nữ nhi phải vượt qua chướng ngại này, không có ai giúp được. Hai vợ chồng mặt ủ mày chau, bầu không khí ở phủ Tín vương ở kinh thành cũng ngưng trọng hơn so với bình thường.

Từ Tấn không nghĩ Phó Dung bệnh tới tình trạng này. Hắn hỏi Cát Xuyên: “ Tiên sinh thật sự không có biện pháp sao? Vẫn là phiền tiên sinh đi Ký Châu một chuyến, tự mình bắt mạch mới biết chính xác.”

Cát Xuyên cũng không phải là thuộc hạ của Từ Tấn, tổ tiên Cát gia có vài vị thần y đến thế hệ này, Cát Xuyên chính là nhân tài kiệt xuất của Cát gia. Nhưng phàm là người tài đều có chút tính tình. Những lời Cát Xuyên nói với Phó Phẩm Ngôn không giả, ông ta đi khắp nơi để học hỏi và gia tăng kiến thức, đáng tiếc một buớc đi nhầm làm cho ông gặp được Từ Tấn. Lúc ấy Từ Tấn 14 tuổi, trong mắt Cát Xuyên chỉ là đứa trẻ nhưng ông lại bị mắc câu bởi 1 đứa trẻ, bởi vậy Cát Xuyên đối với Từ Tấn vừa hận vừa yêu. Yêu bệnh lạ của hắn, hận hắn còn nhỏ mà đã thận trọng từng bước, nhưng ông dám đánh cược thì chấp nhận chịu thua, cam tâm tình nguyện thay Từ Tấn làm việc không trái với lương tâm, cho đến khi chữa hết bệnh cho hắn mới thôi.

“ Vuơng gia, không có ta cũng không sao, tam cô nương chỉ có tâm bệnh, không thuốc hay châm cứu có thể cứu, muốn cho tam cô nương khôi phục bình thường, chỉ dựa vào chính nàng.”

Từ Tấn nghe xong, trầm mặc hồi lâu rồi cho ông lui xuống. Lại là một việc lạ, kiếp trước thuộc hạ đưa tin hắn không có xem kỹ từng tờ, chỉ quan tâm đến đại sự của Phó gia, còn có chuyện giữa nàng và Từ Yến. Từ Tấn mơ hồ nhớ nàng cùng Tề Trúc gây gổ ầm ĩ lúc Phó Uyển chết, vậy liền thuyết minh lúc ấy nàng cũng không biết bị Tề Trúc ám toán.

Hiện tại lại biết.

Từ Tấn lúc này không còn lòng dạ nào để cân nhắc đến sự biến hóa này, hắn kêu Hứa Gia tiến vào: “ Phó gia có hành động gì?” Lấy hiểu biết của hắn với cha con Phó Phẩm Ngôn, hòn ngọc quý trên tay bị người ta hại tới như vậy, bọn họ không có khả năng nén giận.

Hứa Gia có chút vui sướng khi người gặp họa, nói nhỏ một phen: “ Lúc đầu chỉ muốn nàng ta bị một vết thương nhỏ, sau khi tam cô nương bệnh nặng, Phó đại nhân liền đổi ý. Vương gia, chúng ta có cần thêm mồi lửa hay không?”

Từ Tấn gõ gõ bức thư trên bàn: “ Không cần” Phó Phẩm Ngôn đã tự mình trù tính, nhất định thiên y vô phùng, việc lớn việc nhỏ đều suy nghĩ tới. Hắn tự tiện nhúng tay bị Phó Phẩm Ngôn phát hiện manh mối, mà sinh lòng phòng bị, về sau thuộc hạ muốn theo dõi liền khó.

“ Sai người đi Thiểm Tây, thu thập nhược điểm của Tề Sùng Minh.” Trên triều đình, không có được mấy người là chân chính sạch sẽ. Trước mắt Phó Phẩm Ngôn có tâm mà vô lực, không thể đối phó toàn bộ Tề gia, hắn thuận tay giúp một chút là được rồi. Tề gia không phải dựa vào một tuần phủ ở Thiểm Tây sao? Trụ cột không còn, địa vị Tề gia ở Tín Đô sẽ rớt xuống vực sâu.

Hứa Gia tuân lệnh đi sắp xếp, ra ngoài thư phòng bóng đêm thâm trầm, gió lạnh thổi qua đầu thanh tĩnh lạ thường. Đột nhiên hắn liền nghĩ tới một câu, người ta hay nói nữ nhân đều phụ thuộc vào nam nhân, ở nhà giúp chồng dạy con là được. Chuyện bên ngoài không cần quản mà cũng không có bản lĩnh để quản, nhưng nhìn 2 vị cô nương ở Ký Châu kia. Một người tâm cơ thâm trầm có thể vào cung làm nương nương, kết quả vì một chút thỏa mãn mà hại cả gia tộc, một người khác cái gì cũng không làm, liền giúp phụ thân tìm đuợc một núi dựa lớn. Cho nên đừng tùy tiện kinh thường nữ tử, một giọt lệ, một trận bệnh của người ta liền có thể làm cho nam nhân chủ động giúp nàng giải quyết.

Phó Dung sinh bệnh, bạn bè giao hảo bình thường đều đến thăm nàng, Phó Dung không có tinh thần gặp người khác, được Kiều Thị từ chối hết, chỉ mời 2 người bạn khuê phòng với Phó Dung vào. Một là Lương Ánh Phương, người kia là Tề Trúc.

“ Nghe nói ngươi không ăn được gì? Sao lại thành như vậy, nhìn ngươi gầy thành cái gì rồi.” Tề Trúc bước nhanh tới bên giường của Phó Dung, vẻ mặt lo lắng nói, cộng thêm ánh mắt đau lòng lo lắng, dù là ai cũng sẽ không hoài nghi.

Phó Dung không thể không bội phục Tề Trúc, có thể giả thành như vậy cũng có bản lĩnh thực sự. May mắn nàng từ nhỏ đã không chịu thua, Tề Trúc biết giả vờ, nàng liền muốn giả vờ giỏi hơn nàng ta. Tương lai Tề Trúc “ bệnh” nàng cũng sẽ đến nhà thăm hỏi, cũng sẽ quan tâm nàng một đời, làm cho Tề Trúc sẽ nhớ nhung sự tốt đẹp của nàng suốt kiếp.

“ Ta cũng không biết, ăn liền nôn ra, ta khó chịu muốn chết.” Phó Dung hữu khí vô lực nói, vừa nói nước mắt liền chảy xuống, điềm đạm đáng yêu. Trán nàng quấn khăn lục màu hồng, sắc đỏ tô điểm cho khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu càng thêm vẻ tái nhợt, là bộ dạng tái nhợt làm người ta thương tiếc. Đôi mắt đẹp chân thành ngấn lệ, như đang chưa nước mưa mùa xuân trong suốt, đáng thương tội nghiệp nhìn sang. Chỉ làm cho Tề Trúc cũng khó chịu theo, nhưng khó chịu trong chốc lát, rất nhanh đã bị đố kỵ thay thế.

Đẹp thì như thế nào, thầy thuốc toàn thành đều bó tay với bệnh lạ này, cứ theo đà này còn không biết sống đuợc mấy ngày. Đố kỵ đến cực hạn, Tề Trúc âm thầm nguyền rủa Phó Dung chết đi, nguyền rủa Phó Dung mặt đầy sẹo, năm ngoái ở Trúc Lâm tự phát hiện Từ Yến nhìn lén Phó Dung, Tề Trúc càng có ý làm hại Phó Dung. Mời Phó Dung mấy lần nàng ấy đều không đến, Tề Trúc có thất vọng cùng thấy may mắn. Nàng cũng không muốn bị đố kỵ đến mê tâm, như bây giờ là tốt nhất, Phó Dung bệnh nặng chết đi, giống như nàng ấy chưa từng đến Tín Đô thành. Như vậy khi nhóm quý nữ ở Tín Đô tụ họp thì nàng vẫn sẽ như trước là mẫu đơn trong muôn hoa kia, rực rỡ chói sáng.

“ Đừng khóc, ta đã gửi thư cho phụ thân, nhờ ông tìm danh y tới đây xem bệnh cho ngươi. Nùng Nùng đừng nghĩ nhiều, bệnh này của ngươi thật kỳ lạ, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tốt lên, đến lúc đó chúng ta cùng đi ngắm đèn hoa.”

“ Cảm ơn lời tốt lành của ngươi.” Phó Dung lau lệ nói.

Hàn huyên một hồi, Tề Trúc đứng dậy cáo từ, Phó Dung nắm tay luyến tiếc cho nàng ta đi. Tề Trúc hứa mấy ngày nữa lại tới, nàng mới buông tay. Người đi, Phó Dung nằm trên giường, nhìn nóc giường thêu hoa tường vi mà ngẩn người.

“ Nùng Nùng nghĩ cái gì vậy?” Phó Uyển vén mành đi tới, ngồi ở mép giường ôn nhu khuyên giải: “ Đừng giận, có phụ thân ở đây, ông sẽ không để cho muội chịu tội oan đâu.”

Phó Dung nhìn tỷ tỷ, thấy khuôn mặt tỷ tỷ tiều tụy, nghĩ tới mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, cử động môi, nhắm mắt nói: “ Trong phòng bếp có cháo không? Muội muốn ăn.”

Phó Uyển vừa mừng vừa sợ, vội phân phó Lan Hương đi phòng bếp, mang chén cháo nấu thịt và nấm sẵn tới đây. Thấy tỷ tỷ cao hứng như vậy, làm Phó Dung cười cười. Nàng gặp chuyện không may, làm cho người thân đau đớn kẻ thù thì vui sướng. Tề Trúc đầu tiên vỗ tay bảo hay, Phó Dung sẽ không làm cho nàng được như ý nguyện.

Chỉ là lúc cháo bưng tới, ăn được 2 muỗng, trong đầu toát ra ý niệm mơ hồ, Phó Dung bắt buộc bản thân ngừng suy nghĩ, nhưng vẫn là muộn một bước, nàng lại nôn ra. Phó Uyển ôm muội muội khóc, khóc không thành tiếng. Đầu Phó Dung chìm trong cơn choáng váng, thân thể không chịu khống chế cảm giác vô lực làm cho nàng phiền chán: “ Tỷ tỷ, muội muốn đi tìm đệ đệ chơi.”

“ Muội chờ một chút, ta sai người đem đệ đệ lại đây.” Phó UYển lau lệ, nghẹn ngào nói. Phó Dung lắc đầu, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhìn một vòng chung quanh nói: “ Nằm mấy ngày, muội muốn ra ngoài hít thở không khí.”

Phó Uyển nhớ thầy thuốc dặn, cho muội muội hoạt động nhiều chút, trước đó muội muội không muốn ra ngoài, bây giờ liền tự mình giúp Phó Dung mặc quần áo và khoát thêm áo choàng. Phó Dung dựa vào mấy ngày nay khi ngủ say được Kiều thị đút được thức ăn lỏng mà chống đỡ được, trên chân không có khí lực phải do Phó Uyển đỡ lấy đi được vài bước mới đứng vững, cười khổ trêu ghẹo nói: “ Tỷ tỷ luôn nói muội luyện dáng chẳng khác gì giày dò đôi chân, bây giờ có muốn luyện cũng không được.”

Phó Uyển cả giận: “ Muốn luyện tập thì mau nhanh khỏe lại đi, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ cùng ngươi luyện tập!”

Phó Dung cười suy yếu, hai tỷ muội chậm rãi đi tới chỗ Kiều Thị. Thứ nữ rốt cuộc chịu ra khỏi phòng, Kiều Thị mừng muốn rơi nước mắt, mau chóng đỡ Phó Dung ngồi lên giường ấm. Phó Dung dựa vào gối, cười dịu dàng nhìn về đệ đệ ôm bàn tính tự chính mình chơi ở bên kia: “ Quan ca nhi đang chơi gì vậy?”

Bàn tay nhỏ của Quan ca nhi đang đùa giỡn hạt châu, mắt to vẫn luôn nhìn chằm chằm hai tỷ tỷ, nghe tam tỷ hỏi, 2 tay hắn giơ bàn tính cho tỷ tỷ xem: “ Bàn tính.”

“ Ai cho đệ thế?” Phó Dung mềm mại hỏi.

Quan ca nhi hơi thấp đầu nhìn bàn tính, lại nhìn một lượt người trong phòng, chỉ vào phụ thân bên ngoài kêu. Tiểu tử thông minh khả ái, mấy người Phó Dung đều cười. Quan ca nhi cười theo, bàn tính trong tay càng chơi hăng say, ngọc châu đụng vào nhau phát ra tiếng kêu dễ nghe.

Chung quanh là ánh mặt trời ấm áp vào đông, trước mặt là đệ đệ mặc áo ấm như cái nấm di động của trẻ con làm cho tâm trạng Phó Dung rất tốt. Kiều Thị nhìn thấy nữ nhi cười, thử thăm dò hỏi nàng có muốn ăn gì không.

Phó Dung lắc đầu, ý cười nhợt nhạt: “ Ăn không vô, nhưng con muốn ăn, buổi trưa con sẽ thử lại lần nữa.”

Kiều Thị còn nói được gì, muốn ăn cuối cùng cũng có tia hi vọng. Người lớn nói chuyện, Quan ca nhi vừa chơi vừa nghe, tuy nghe không hiểu chỉ biết ăn. Hắn nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy bên cạnh có trái quýt bị hắn bỏ qua, liền chống tay lên giường lấy lực mà đứng lên, một tay cầm bàn tính, tay kia đi nhặt trái quýt. Kỳ thực Quan ca nhi đi đường rất tốt, chỉ là quần áo mùa đông quá dày nên hành động bất tiện, Phó Dung nhìn đệ đệ vất vả như vậy để nhặt quýt. Không phải cho chính mình ăn mà đi về phía nàng, làm cho nàng ngây người ra lập tức.

“Tỷ tỷ ăn đi.” Quan ca nhi đem quýt tới trước mặt Phó Dung, Phó Dung nhìn quýt không muốn cự tuyệt ý tốt của đệ đệ, lại không muốn đệ đệ nhìn thấy nàng nôn ra mà dọa hắn, liền dỗ nói: “ Tỷ tỷ không biết bóc.”

Quan ca nhi chớp mắt, đem quýt chuyển về phía mẫu thân: “ Nương bóc!”

Kiều Thị biết nữ nhi thương nhất là đệ đệ này, lúc này trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cổ vũ nói: “ Quan ca nhi bóc cho tỷ tỷ đi, tỷ tỷ thích nhất ăn quýt do Quan ca nhi bóc.” Quan ca nhi nghe nhìn sang tỷ tỷ.

Phó Dung biết nỗi khổ tâm của mẫu thân, cũng nghĩ phối hợp một lần, ôm đệ đệ ngồi trên đùi mính: “ Quan ca nhi lột quýt cho tỷ tỷ ăn đi.”

Quan ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, đem bàn tính đặt một bên, vụng về lột quýt. Nam oa nho nhỏ, khi làm chuyện gì đều rất nghiêm túc, lột từng chút từng chút, không cẩn thận bóc ra cả vỏ và phần thịt quýt, hắn liền hướng tỷ tỷ cười, hình như phát hiện đây là chuyện gì thú vị lắm. Sau khi lột xong, thấy Phó Dung nhìn hắn có chút lâu thì hắn tách một miếng quýt ra cẩn thận kiểm tra, thế này mới đưa tới trước mặt Phó Dung: “ Tỷ tỷ ăn đi.”

Phó Dung khựng lại một chút, trong ánh mắt nhìn chằm chằm mong đợi của đệ đệ, nàng mở miệng ra. Có chút chua, chua đến mức làm nàng muốn rơi lệ. Cũng may lần này, nàng không nhớ lại bất kỳ kí ức không tốt nào, trong mắt trong lòng nàng chỉ còn đệ đệ biết săn sóc đáng yêu.