TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 183: 183

Edit + Beta: Đào Mai

Trong bóng đêm, hết thảy cảm quan đều trở nên vô cùng rõ ràng.

Nghi Ninh giãy dụa muốn từ dưới thân hắn ngồi dậy, La Thận Viễn lại đè lại nàng:

- "Trả lời ta."

Nghi Ninh khẽ ngẩng đầu lên. Nhớ chứ, thế nào không nhớ! Nhưng nàng chống đỡ không được thân thể của chính mình.

La Thận Viễn tựa hồ cảm giác được, lập tức ôm lấy thắt lưng nàng, rốt cục nàng đã được giải cứu ra khỏi cái chăn, nhất thời liền đánh vào trên người hắn.

Lúc này nàng rốt cục thích ứng đêm đen, có thể thấy rõ mặt lẫn nhau.

Nghi Ninh cảm thấy hắn đã khác với một năm trước. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh càng thêm rõ ràng, tóc mai như đao, Các lão đại nhân nay vẫn như cũ có quyền thế lại thêm quyết đoán. Nghi Ninh vẫn chưa chú ý tới mấy thứ đó, hai người quá thân cận, môi hắn lướt qua mặt nàng nhè nhẹ, Nghi Ninh nói:

- "Tam ca có vẻ gầy."

- "Ta thấy nàng là béo." La Thận Viễn nói mát.

Cũng không phải là nở nang, thời điểm hắn vừa nằm ở trên người nàng, thân mình mềm mại đang dựa vào hắn. Có thể là đang có con ngực nở nang, trên người có mùi hương sữa thản nhiên, giam cầm ở trong lòng, ngửi được làm cho hạ thân hắn nóng lên. Huống chi là cửu biệt chia lìa... Nếu không phải bởi vì cường đại tự chủ, nơi nào còn có thể cùng nàng hảo hảo nói chuyện.

Nghi Ninh bỗng nhiên yên lặng một chút, nàng hỏi:

- "Tam ca, trong một năm muội không ở đây…..Tam ca sống như thế nào? Bên người tam ca có người khác không?"

Nàng nói:

- "Muội biết tam ca vào nội các, làm Các lão. Dù sao muội tự nhiên không hiểu mất tích, bên người tam ca cũng không có người chiếu cố tam ca sao?."

La Thận Viễn cũng trầm mặc một lát, sau đó hắn cười chậm rãi nói:

- "Có gặp qua vài người. Có một cô nương họ Cát phẩm hạnh tốt đẹp, tài mạo song toàn, đối với ta là mối tình thắm thiết, mỗi lần gặp mặt đều ẩn ẩn đưa tình. Ta đang nghĩ tới làm thế nào đáp lại tâm ý người ta, mới không cô phụ phần thâm tình này!."

La Nghi Ninh càng nghe lại càng khó chịu, nhớ theo lời Hạ nhị tiểu thư như hắn cùng Cát cô nương qua lại rất gần. Đúng vậy, hắn luôn luôn chọc cho nữ nhân khác thích, người trước vừa ngã, người sau tiến lên, không thể ngăn cản. Thậm chí trước kia hắn còn có thể gia dĩ lợi dụng! Chóp mũi nàng chua chua, cười cười:

- "Cát cô nương kia tài mạo song toàn, muội so ra kém nàng rồi. Không bằng tam ca tuyên bố muội chết bệnh, tái giá với Cát cô nương... Cát cô nương ái mộ tam ca, nhất định sẽ đáp ứng. Tam ca không cần lo lắng muội, chỉ cần tam ca tìm được cô nương rất tốt, muội cũng không phải là người cố tình gây sự."

Nàng đẩy hắn ra muốn đi, La Thận Viễn lại kéo nàng trở về, nắm vai nàng cười lạnh nói:

- "Nàng rất hào phóng, không cố tình gây sự? Có phải hay không cái này vừa vặn hợp tâm ý của nàng, nàng có thể mang theo đứa nhỏ cùng Lục Gia Học mặt đối mặt tay trong tay!"

La Nghi Ninh lần đầu tiên biết hắn nói chuyện cũng thực bén nhọn. Nàng phát run, thấp giọng nói:

- "La Thận Viễn!"

La Thận Viễn đến gần nàng:

- "Hôm nay nàng nhìn thấy ta liền bỏ chạy, nếu không phải ta vừa vặn nhìn thấy nàng. Có phải hay không nàng tính toán cả đời không đến gặp ta! Hả?"

Ngữ khí La Nghi Ninh ngưng trệ:

- "Một năm này không thấy muội, tam ca tựa như không có muội cũng không sao cả! Thăng quan tiến chức vào Nội các, còn có hồng nhan làm bạn. Muội thế nào đi tìm tam ca? Phụ thân ở biên quan bởi vì chiến sự bị thương, muội phải chiếu cố phụ thân mấy tháng. Lục Gia Học ở trên thảo nguyên không thấy, phụ thân tìm không thấy trong lòng ông lại càng hận tam ca. Muội như thế nào gặp huynh!"

- "Ngụy Lăng hận ta?" La Thận Viễn nghe đến đó, nhưng là khóe miệng lộ ra một tia cười, "Hắn có phải hay không đoán là ta bán hỏa khí cho Ngõa Thứ?."

Hắn làm sao mà biết!

- "Những hỏa khí đó có vấn đề!."

Thử như thế, biết Nghi Ninh không là vì Lục Gia Học mới không đến gặp hắn, La Thận Viễn hơi thả lỏng một chút, trầm ngâm nói:

- "Nàng xem ta là người như thế nào? Nếu như thật sự ta thông đồng với địch bán nước, Ngụy Lăng làm sao có thể sống sót. Nhất định là trảm thảo trừ căn một người cũng đừng nghĩ sống! Hỏa khí phê bán cho Ngõa Thứ là chúng ta chuyên môn chế tạo, nhất thời không xử lý sẽ phá nát... Nếu không hiện tại Ngõa Thứ có thể nhu thuận như vậy à? Nếu nghỉ đông như lời nói, bọn họ cũng không đến mức động cũng không dám động!."

Nghi Ninh bị hắn đề điểm như vậy mới hiểu được. Nàng xem nhẹ điểm ấy, nếu là Ngụy Lăng đều đã nhìn thấu, La Thận Viễn thế nào sẽ không chú ý đây. Hơn nữa lấy địa vị hiện tại của hắn, thông đồng với địch bán nước đối hắn có chỗ tốt gì?

Đương nhiên nàng cảm thấy trong chuyện đó khẳng định La Thận Viễn chưa có nói hết toàn bộ, hắn khẳng định còn có chút giấu diếm...

Nhưng chuyện biên quan thật không có quan hệ gì với hắn, hắn không có thông đồng với địch là tốt rồi!

La Thận Viễn buông nàng ra, hắn đi tìm hỏa chiết thắp sáng nến, trong phòng lại sáng lên ánh sáng mông lung.

Hắn đặt nến lên bàn, thấp giọng nói:

- "Nghi Ninh, nàng lại đây!."

La Nghi Ninh sửng sốt, hắn lại nhìn qua:

- "Tới đây."

La Nghi Ninh không có cách nào mới đi đến trước mặt hắn, theo dõi ngọc bội bên hông hắn. Nghe hắn thản nhiên hỏi:

- "Trong một năm này không thấy nàng, nàng cảm thấy giống như ta không có đi tìm nàng. Đó là bởi vì ta căn bản không dám nghĩ, một năm này cẩm y vệ trong tay ta cơ hồ đạp bằng đại giang nam bắc, lại thủy chung cũng không thấy nàng. Ngay từ đầu tìm không thấy, ta chính là đang không ngừng nhớ nàng, đến sau này, ta liền càng ngày càng nôn nóng..."

Hắn tới gần nàng, một tay nắm thắt lưng nàng, nâng nửa người nàng lên tựa vào bên giường.

- "La Nghi Ninh, nàng luôn luôn không biết là có thể có nhiều người khác yêu nàng, có phải hay không?"

- "Nàng không có tự tin, sợ bị người khác vứt bỏ. Cho nên một khi người khác có dấu hiệu này, nàng liền hận chân không thể dài hơn để chạy... Theo mặt ngoài là nhìn không ra được, dù sao nàng là nữ nhi Anh quốc công, lại từ nhỏ được ta sủng ái lớn lên, làm sao có thể như vậy đây? Vì sao sẽ như vậy đây?"

Những bí mật chật vật giấu kín trong nội tâm như vậy phô bày ở trước mặt Nghi Ninh. Không có ngăn cản, có vẻ trực tiếp, đao đao đều là thẳng hướng tới nàng mà đến.

La Nghi Ninh hít vào thật sâu, nhắm mắt lại mở ra:

- "Tam ca đừng nói nữa..."

Nàng có vẻ thực chật vật.

- "Thế nào không nói? Nay ta hoàn toàn nói với nàng. Nàng sẽ không cần lo lắng..." La Thận Viễn nhẹ nhàng mà vuốt tóc của nàng, "…Chính là nàng không cần lo lắng, về sau trăm ngàn lần cũng đừng sợ ta."

La Nghi Ninh không khỏi ngửa đầu nhìn hắn:

- "Tam ca..."

Hắn tới gần lỗ tai La Nghi Ninh, nói với nàng:

- "Nàng có biết hay không mấy năm nay ta đối với nàng làm cái gì không? Đến, ta nói một chút cho nàng biết."

Nghi Ninh nghe được thanh âm không nhanh không chậm của hắn:

- "Năm đó ở La gia, không phải ta đã bảo Tùng Chi giám thị nàng sao... Bắt đầu từ khi đó, ta liền hi vọng có thể hoàn toàn nhìn chằm chằm nàng, vô luận là dùng cái phương thức gì?."

- "Lâm Mậu hướng nàng cầu hôn, trong lòng ta ghen tị với hắn, nên làm cho hắn bị điều nhiệm đi Sơn Đông. Trình Lang lại sáp tới một cước, ta liền kích động Tạ Uẩn đi tìm Liên Phủ, mượn đao giết người. Nàng cảm thấy chúng ta có thể thành thân là ngoài ý muốn sao? Kỳ thật mặt sau tất cả cái này đều là ta tỉ mỉ tính kế."

Nghi Ninh chậm rãi mở to mắt. Loại chân tướng từ từ được vạch trần này, quả thực chấn kinh, làm cho nàng không biết nói cái gì?

Này đó, đều là hắn.....tính kế?

- "Nàng không thấy sau khi ta một lòng nghĩ tróc ngươi trở về đóng cửa lại. Như vậy sẽ không sợ không thấy nàng. Ta không thích nàng nhìn những người khác, ta hi vọng nàng chỉ nhìn ta. Nàng quá chú ý bất luận kẻ khác nào ta đều ghen tị, ta không có cách nào khống chế chính mình. Chỉ có thời điểm nàng ở bên người ta, ta mới không như vậy!."

Kỳ thật, sau khi có được nàng. La Thận Viễn thậm chí vẫn cảm thấy, La Nghi Ninh ở bên cạnh hắn, hắn cũng không thể khống chế. Bởi vì đáy lòng đã không yên ổn, như chim sợ cành cong. Luôn cảm thấy sẽ có cái ngoài ý muốn để nàng rời khỏi hắn.

La Nghi Ninh chấn kinh hồi lâu, nàng thậm chí cảm thấy biểu cảm trước mắt này hơi trầm xuống, trong ánh mắt sâu thẳm có một tia không hiểu người này không phải tam ca nàng. Nhưng hắn nói những lời này, thật sự làm nàng thực xúc động.

- "Cho nên không phải sợ."

Hắn chậm rãi vuốt mặt nàng, giống một chữ có hai ý.

Nghi Ninh như là bị cái ấm áp nhu hòa gì đó gắt gao bao lấy, tuy rằng làm cho trong lòng người run rẩy, nhưng là thật sự thực an toàn.

- "Sẽ không sợ."

La Nghi Ninh hơi hơi nắm chặt tay hắn.

Hắn rất nhanh liền sờ sờ đầu nàng, hiện tại nàng nói như thế, về sau thật sự sợ nàng sẽ biết. La Thận Viễn thản nhiên nở nụ cười:

- "Nghi Ninh, theo ta trở về đi. Hài tử kia..."

Môi hắn khẽ mím,

- "Ta hi vọng nàng có thể trả nó về Lục gia."

- "Hài tử kia..."

Nghi Ninh vừa nghe liền biết hắn hiểu lầm, hắn khẳng định cảm thấy đứa nhỏ kia là của Lục Gia Học!

Ánh mắt hắn lại nhíu lại:

- "Nếu như nàng muốn chính mình nuôi dưỡng, ta cũng miễn cưỡng có thể nhận. Nhưng tốt nhất không cần, vẫn là đưa trở về đi."

Nghi Ninh nghe đến đó đột nhiên cũng không muốn nói cái gì? dù sao ngày mai hắn nhìn thấy đứa nhỏ liền minh bạch. Để cho miệng hắn nói nhiều! Còn muốn đưa về cho Lục Gia Học. Tốt, nhìn hắn ngày mai còn đưa tiễn không!

Hai người nhất thời trầm mặc, La Nghi Ninh đột nhiên không biết nên nói cái gì với hắn cho phải. Chỉ có thể hỏi:

- "Tam ca muốn ngủ không? Muội gọi nha đầu mang nước vào..."

- "Không vội mà mang nước..." La Thận Viễn nở nụ cười nói.

Nghi Ninh muốn hỏi hắn còn có chuyện gì, hắn y tư thế nàng dựa vào giường la hán, đột nhiên làm nàng thuận thế ngã xuống.

Hắn cũng tùy theo áp lên. Nghi Ninh minh bạch ý tứ của hắn, biết là chuyện gì? Nhất thời cảm thấy máu huyết đều nóng lên, những lời vừa rồi giống như làm cho cảm xúc càng sâu. Nhưng còn có chút cứng ngắc, không biết là nên hiệp trợ hắn mới tốt, hay là cứ như vậy mới tốt.

Cánh tay cường tráng hữu lực chống đỡ tại bên người, nhưng hắn lại nhìn chính mình bất động, La Nghi Ninh cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng tùy theo phát hiện hắn căn bản là không phải nhìn mặt nàng. Sau đó một bàn tay to trống không của hắn ngăn chận cổ tay nàng. Tay kia thì đặt ở bên hông nàng, tiếp xúc vì sao sẽ mang lên cảm giác tô - ma như vậy, có lẽ là bởi vì bên hông nàng rất mẫn - cảm.

Bằng không thế nào tay hắn vừa chạm vào liền bắt đầu run lên.

La Thận Viễn đã giải khai quần áo của nàng, vừa vặn vừa rồi đi thắp nến, thấy được một năm này nàng cao lên bao nhiêu. Tiểu cô nương đã trưởng thành, nhưng sờ lên da thịt vẫn là vô cùng mềm nhẵn.

- "Có cái gì đẹp mà nhìn."

Nàng muốn hoạt động chính mình, tuy rằng trong phòng có sưởi ấm, nhưng vẫn lạnh. Hơn nữa bị La Thận Viễn nhìn như vậy, thật cảm thấy càng ngày càng nóng. Ánh mắt hắn càng ngày càng nóng, nàng cũng vậy. Ánh mắt của hắn đang thiêu cháy, muốn thiêu đốt nàng.

- "Là khó coi..."

Hắn nói xong hôn lỗ tai nàng. Sau đó bế nàng dậy.

Tuy rằng đã cao lên chút, dài mềm mại chút. Thời điểm ngồi ở trong lòng hắn, trên bản chất so với hắn Nghi Ninh vẫn là bé bỏng rất nhiều. Hắn ôm tiểu thê tử của mình, eo nhỏ tới gần liền chạm rất nóng bỏng, trên cánh tay tất cả đều là cơ bắp, vuốt ve làm người như nhũn ra.

Nghi Ninh dựa vào ngực hắn nhẹ nhàng thở, nhưng cũng trúc trắc đáp lại. Lá gan cũng không lớn, nhưng hôn nhẹ dọc theo sườn mặt hắn.

Không riêng La Thận Viễn nhớ nhung nàng, nàng cũng nhớ nhung La Thận Viễn đấy!

Điều này làm cho thân thể hắn chấn động, hơi thở thế nhưng thô rất nhiều. Sau đó hắn trầm mặc không nói giơ nàng lên thử. Nhưng nàng còn không có thích ứng lại đột nhiên đi vào, Nghi Ninh nhíu mày nói hắn ngừng một chút, muốn nỗ lực phối hợp. Bất đắc dĩ là càng ngày càng chặt lại, mà hắn bởi vì cái chờ này kích thích trên trán liền xuất mồ hôi, ngược lại càng ngày càng gian nan. Hắn thấp giọng hỏi nàng:

- "Được chưa?"

Nghi Ninh nói:

- "Không được, chờ một chút."

Nàng đổi cái tư thế!

Nghi Ninh chống đùi hắn muốn đổi tư thế, không nghĩ tới vừa động như vậy liền chọc tổ ong vò vẽ. Hơi không chú ý ngược lại hoàn toàn xâm nhập. La Thận Viễn cúi đầu hôn nàng:

- "Nàng vẫn là thực có thể."

Cư nhiên đã bức hắn đến tình trạng này. Sau đó không đợi nàng thích ứng cũng đã bắt đầu.

Cái này liền hoàn toàn không nắm ở trong vòng tay La Nghi Ninh. Có thể là do nguyên nhân sinh hài tử, tuy rằng còn gian nan nhưng tóm lại không thống khổ, ngược lại càng ngày càng thoải mái. Hình như là sóng triều càng ngày càng cao, Nghi Ninh thấy trên mặt hắn đã có mồ hôi, tinh tế đi sờ, cằm có chút thô ráp, hơn nữa là gầy. Theo như lời hắn là vì tơ vương nàng mà gầy sao?

La Thận Viễn bởi vậy hô hấp dày đặc một ít, bởi vì tình - dục mà khàn khàn. Hắn nói:

- "Mi Mi, nàng ngồi dậy ôm lấy ta."

Sau đó trong một trận kịch liệt cuối cùng kết thúc. La Nghi Ninh ôm thân thể hắn mang theo mùi hương quen thuộc cùng mồ hôi, nàng cũng nhẹ nhàng thở gấp chậm rãi chờ bình phục, vừa rồi cơ hồ chính là trống rỗng sung sướng. Nàng dựa vào vai hắn, miễn cưỡng chờ Tam ca ôm lấy nàng.

La Thận Viễn lại thấy được trên giường một vật.

Chuỗi châu đen kịt, lại khắc cái phật hiệu nho nhỏ màu vàng.

Hắn nhận được đồ chơi này, đây là phật châu tùy thân của Lục Gia Học, ít thấy cái này rời khỏi người hắn. Vừa rồi từ trong tay áo Nghi Ninh rơi ra.

Hắn thế nào sẽ không để ý cái này. Nhìn chằm chằm thật lâu, ánh mắt dần dần ám trầm xuống.

Cảm giác được Nghi Ninh muốn chính mình ngồi dậy, hắn hôn miệng của nàng nói:

- "Đừng nóng vội ngồi dậy."

Lại đến chứ? Nếu là muốn nước, ngày mai tổ mẫu khẳng định sẽ biết! Nghi Ninh nhìn hắn:

- "Thật sự không tốt, dù sao cũng là Quốc công phủ."

- "Tổ mẫu đã âm thầm đồng ý!." La Thận Viễn nói, hắn lại nói, "Nàng có biết cái gì kêu tiểu biệt thắng tân hôn không?"

Hắn đang lúc tuổi cường tráng nhất, hai người lại cách biệt một năm. Nghi Ninh cảm giác được vừa rồi vật gây sóng gió kia bây giờ thật sự lại có tinh thần, chân có chút nhuyễn. Một hai lần có thể, nhưng nhìn tư thế này của hắn, chỉ sợ ngày mai sợ đừng nghĩ tốt hơn.

La Thận Viễn lại ấn nàng xuống, lần thứ hai so với lần đầu tiên còn dài hơn, đến cuối cùng nàng khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn không khống chế được. Các lão đại nhân là tiểu biệt thắng tân hôn, sau lần thứ ba mới miễn cưỡng kiềm chế không có tiếp tục, cho nên đến rạng sáng Nghi Ninh mới có khả năng nghỉ ngơi.

Các lão đại nhân tự mình ôm nàng đi tắm, lại tự mình ôm trở về ngủ.

Khi Nghi Ninh tỉnh lại là đang dựa vào ngực hắn, mùi hương sạch sẽ quen thuộc, còn có cái cằm quen thuộc. Nàng nghe được thanh âm tuyết rơi bên ngoài, bà tử đang quét tuyết, liền lắc lắc bả vai người bên cạnh:

- "Tam ca, bên ngoài tuyết rơi."

- "Ừ, ta biết."

Hắn liền mở mắt, vẻ mặt thản nhiên.

Nguyên lai căn bản là không có ngủ.

Nghi Ninh lại nằm xuống, cảm thấy thật tốt, một bàn tay của hắn còn khoát lên người nàng, giống như căn bản không có rời khỏi.

Nghi Ninh nghĩ đến một lát Bảo ca nhi sẽ tìm đến nàng. Nửa ngồi dậy, sau đó chính là đùi đau nhức động cũng không động.

- "Không được à?" Hắn nhíu mày hỏi, "Muốn ta giúp không?"

- "Không cần."

Nghi Ninh chính mình mặc áo hồ đoạn màu lam triền chi, cột tóc qua một bên, cầm trên tay một đôi bông tai đêm qua lấy xuống, đêm qua chưa kịp rửa mặt chải đầu.

Nàng một tay mang bông tai, tuyết quang làm cho đầu ngón tay của nàng ôn nhuận cực kỳ, rái tai có lông tơ tinh tế.

Nàng một người không dễ mang, nhưng không có xin giúp đỡ từ hắn.

La Thận Viễn từ sau lưng nàng ngồi thẳng dậy, lấy bông tai mang cho nàng. Nghi Ninh còn không có phản ứng lại hắn liền thấp giọng nói:

- "Tốt rồi."

Lỗ tai Nghi Ninh hơi tê tê, mà La Thận Viễn đã buông nàng ra bắt đầu đứng dậy mặc quần áo. Vừa mặc vừa nói:

- "Một lát ta phải vào triều, nàng thu thập một chút. Đi xuống mang nàng về nhà, mẫu thân rất nhớ nàng. Phụ thân bị điệu đi Hà Giang nhậm chức tri phủ. La Nghi Liên đã xuất giá, Nam ca nhi đã ba tuổi. Trong nhà sự tình biến hóa rất lớn, nàng trở về nhìn xem."

- "La Nghi Liên xuất giá à?"

La Nghi Ninh nhíu mày, nàng ta thế nhưng bỏ được chịu gả đi. Nghi Ninh đương nhiên tò mò,

- "Nàng gả cho ai?"

- "Kế thất cho một phú thương, là làm sinh ý lá trà, lão gia ở Tô Châu."

La Thận Viễn nói:

- "Ngày mai vừa vặn lại mặt, nàng nhìn thấy sẽ biết!."

Nghi Ninh sờ sờ tay, mới phát hiện không thấy chuỗi phật châu kia. Nàng vừa tìm liền phát hiện ở trên giường, nhặt được nắm trong tay, sau đó bỏ vào trong ống tay áo.

Chất gỗ trên Phật châu lạnh như băng liền dán vào da thịt nàng.

Không biết Lục Gia Học thế nào, phụ thân có tìm được hắn hay không? Nếu là tìm được phật châu này hay là nên vật quy nguyên chủ. Phật châu là có linh tính, sẽ che chở cho chủ nhân.

Sau khi nàng chết nhiều năm như vậy, Lục Gia Học trải qua đại chiến đều bình an trở về, thăng quan tiến tước. Lần này hẳn là cũng sẽ trở về đi.

Lục Gia Học là người thực cứng cỏi, một cường nhân luôn nhìn đại cục, ngoại giới càng nghiêm khắc hắn sẽ càng ương ngạnh sinh tồn. Hắn một người như thế, sẽ không để cho chính mình chết sớm hơn so với người khác. Đây là nhận thức nàng siêu thoát tình yêu, hai người dù sao quen biết nhiều năm.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng khóc của đứa nhỏ, càng ngày càng gần, khóc tê tâm liệt phế!

Nhũ nương đến gõ cửa, có chút dồn dập:

- "Phu nhân, tiểu thiếu gia nhất định phải tìm phu nhân, nô tì dỗ cũng dỗ không được..."

Nghi Ninh định thần nói:

- "Mau ôm vào đây..."

Nhũ nương ôm Bảo ca nhi mặc áo màu đỏ, đội mũ quả dưa tiến vào.

Đứa nhỏ vừa thấy mẫu thân liền nhào thẳng tới, Nghi Ninh ôm nó vào trong lòng. Nó nức nở không ngừng, tay nhỏ bé gắt gao nỗ lực vòng cánh tay mẫu thân. Tiểu đoàn tử dính ở trên người nàng sẽ không chịu xuống.

Quả nhiên là một hài tử.

La Thận Viễn cột xong vạt áo triều phục, chỉ liếc mắt bóng lưng hài tử, nghe được tiếng khóc trong trẻo non nớt của hài tử, lại nhìn nàng ôm như vậy liền nhướng mày.

Đại tam vẻ mặt lạnh lùng làm như không thấy, tiểu tam cùng một cái khuôn mẫu nho nhỏ khắc ra từ hắn khóc thật sự thê thảm. Ai cũng không nhìn ai, ai cũng không tiếp thu ai, hai phụ tử quả thực thú vị.

- "Tam ca, huynh không ôm Bảo ca nhi sao?"

Nghi Ninh vỗ lưng dỗ Bảo ca nhi, sau đó nói:

- "Bảo ca nhi sinh ra rất đáng yêu, mọi người ai cũng đều thương nó, tam ca tới ôm một cái đi."

************

......

- -----oOo------