TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 170: 170

Edit + Beta: Đào Mai

La Nghi Liên được Đại Chu thị đở lên nhuyễn kiệu. La phủ phi thường náo nhiệt, nàng nghe được tiếng khóc không buông tha của Kiều di nương, phụ thân lại đang mỉm cười hướng nàng vẫy tay.

Trước khi nàng lên kiệu đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Về sau có thể hãnh diện mà sống, không cần xem ánh mắt người khác, còn phải làm cho người khác đến xem ánh mắt của mình. Những người có lỗi với các nàng, nàng đều sẽ không quên.

Nhưng đồng thời trong đầu nàng cũng hiện lên một thân ảnh cao lớn, hơi tươi cười khiêm tốn. Nàng lớn như vậy, một người đã cho nàng cảm giác mãnh liệt khác thường nhất. Có lẽ là bởi vì hắn đáng thương, cho dù nàng là xuất phát từ đồng tình, hay là vì ôn nhu của hắn, hắn chân chính là loại người ôn nhu đến tận xương tủy. Có lẽ là cảm thấy hắn rất ngốc, nếu như theo lời của nàng, quyết không cho phép người khác giẫm lên tự tôn của chính mình như vậy!

La Nghi Liên ôm lấy bảo bình trong lòng. Theo cỗ kiệu nâng lên, nàng thở dài, sau đó khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.

La Thành Chương rốt cục thì đã đưa người ra cửa, thở phào một cái. Tuy rằng là thiếp thất, nhưng dù sao cũng là làm thiếp thất của Lục đô đốc, so với chính thất của người khác còn vinh hoa hơn. Ông liếc mắt nhìn lại một cái mới phát hiện không thấy La Nghi Ninh, không khỏi lại nhíu mày hỏi:

- "Đưa Liên tỷ nhi xuất môn, tam tẩu của nàng thế nào không có ở đây, đi đâu vậy?"

Có hạ nhân đáp.

- "Mới vừa rồi Tam phu nhân thấy trong người không thoải mái, chắc là trở về nghỉ ngơi thôi."

La Thành Chương nghe xong trong lòng càng không vui, đưa thân nàng cũng không muốn đi, hiện tại Liên tỷ nhi xuất môn cũng không đến đưa. Hạnh kiểm thật sự là rất xấu!

Có lẽ ông thực sự nên lấy thân phận công công hảo hảo mà dạy bảo nàng! Không thể để cho nàng lại không có quy củ như vậy! La Thành Chương thở hắt ra.

Đội ngũ đưa thân liền như vậy ra cửa. Người của La Thận Viễn thì đi theo xa xa phía sau đội ngũ.

Tử Cấm thành đại tuyết đang rơi, trên đường ngân trang tố quả. 

Trong hoàng cung không khí quỷ dị, La Thận Viễn thay đổi triều phục quỳ gối bên trong cửa Càn Thanh Cung, nhiều người trong nội các đều ở trong đó.

Thanh âm tức giận của Hoàng thượng mang theo trách cứ truyền ra:

- "Hắn không phục à, trẫm liền để hắn ăn cơm nhà lao! Dĩ hạ phạm thượng, ai dám tới cầu tình cho hắn, trẫm nhất định sẽ xử phạt!"

La Thận Viễn nhắm chặt mắt, Giang Xuân Nghiêm muốn đứng lên nói cái gì, La Thận Viễn một phen nắm cánh tay hắn để cho hắn đừng đứng lên.

Đêm qua hoàng thượng hạ chỉ tịch thu gia sản Chu Thư Đàn, Từ Vị nghe xong chán nản hồi lâu… Lúc đó hắn cho rằng Từ Vị sẽ không xúc động như vậy. Ai biết thế nhưng sáng sớm Từ Vị đã vội tới can gián hoàng thượng, cũng không biết vì sao chọc hoàng thượng động nộ giận dữ. Nghe thái giám nói, Từ Vị đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, hoàng thượng lại bất vi sở động, đương trường tước đi mão quan của ông nhốt ông vào trong lao.

Từ Vị tuy rằng là thứ phụ, nhưng cũng luôn luôn là người có chút tính tình. Chính là La Thận Viễn không nghĩ tới tính tình của ông sẽ như vậy, Chu Thư Đàn kết cục phải chết đã định, dù có nói như thế nào cũng không có ích lợi gì!

Âm thanh Hoàng thượng nói chuyện lạnh lùng mà âm trầm:

- "Lần này trẫm sẽ không dễ dãi với hắn như thế đâu! Lần này thứ phụ hắn cũng đừng mong làm, lớn tuổi không đúng mực, ở trước mặt trẫm nói ra những lời này, tạm dừng chức vị Hộ bộ thượng thư, để hắn tỉnh táo lại cho trẫm!"

Hoàng thượng trách cứ xong tức giận một hồi lâu, mới kêu thái giám chuẩn bị kiệu đi tới chỗ Đổng phi.

Hoàng thượng đi rồi đoàn người La Thận Viễn mới từ trong điện xuất ra.

La Thận Viễn tạm dừng ở dưới bậc thềm cẩm thạch, có một thái giám đi đến bên cạnh hắn, thu lại phất trần thỉnh an hắn, thấp giọng nói:

- "...Nô tài nghe được, Từ đại nhân thượng một tấu chương về Uông đại nhân, nói hắn khi quân võng thượng, hãm hại trung lương, muốn vì Chu đại nhân minh oan. Hoàng thượng nghe xong mới nổi giận, nói hắn "Ngươi chẳng phải là đang nói trẫm chẳng phân biệt được trung gian, là một hôn quân à!" Từ Vị đại nhân mới biết không ổn, lập tức quỳ xuống đất. Nhưng là cũng không kịp nữa rồi..."

La Thận Viễn trầm mặc. Từ Vị luôn luôn dốc lòng khuyên hoàng thượng không cần phải nói, lại khuyên hoàng thượng thiếu trầm mê hậu cung. Năm trước hoàng thượng muốn thăng Đổng phi thành quý phi, Từ Vị cũng là khuyên can. Hoàng thượng đã sớm không kiên nhẫn, quân ân như sấm vũ, ai biết cái thời điểm gì sẽ thu hồi. Hoàng thượng hận nhất người khác can thiệp hắn, huống chi hắn luôn luôn tín nhiệm Uông Viễn, không phải do người khác tới nói.

Thái giám nói xong liền lui sang một bên, La Thận Viễn mới nói với Giang Xuân Nghiêm:

- "Giang đại nhân, vừa rồi quyết không thể cầu tình. Một lát ta sẽ đi vào đại lao gặp lão sư, khuyên ông nhận sai trước với hoàng thượng."

Giang Xuân Nghiêm ngưng mi nói:

- "Bên ta vừa mới nghe thấy cũng thật sự nghe không nổi nữa, nhất thời xúc động. Chính là Từ đại nhân luôn luôn cố chấp..."

- "Chỉ có thể như thế, hoàng thượng sẽ không nhả ra."

Cầu tình ngược lại là càng tệ hơn, khuyên Từ Vị nhận sai, nói không chừng hoàng thượng còn có thể lưu chút tình cảm. Chỉ là cứ như vậy, vị trí thứ phụ chỉ sợ sẽ không bảo đảm, hắn xua tay khiến cho Giang Xuân Nghiêm đừng nói chuyện, nhắm mắt nghĩ nghĩ nói:

- "Gọi người đưa mấy bức họa do Tuyết cư tiên sinh họa cho hoàng thượng đi."

Hộ bộ thị lang trong lòng nghĩ nghĩ liền minh bạch ý tứ của La Thận Viễn. Tuyết cư tiên sinh là một vị thi họa gia tiền triều, trung thành với hoàng đế. Bởi vì lầm lỗi trong lời nói mà bị biếm truất, khốn khổ ở hương dã chết già, lưu lại cho hoàng đế một thiên sớ trần tình… Sau khi hoàng đế xem xong khóc thảm thiết mà phục lại chức quan. Cái này kỳ thật là vì Từ Vị trần tình.

Hai người từ trong Càn Thanh Cung đi ra, vừa vặn một đám người vây quanh cỗ kiệu Lục Gia Học cũng từ trong cung xuất ra, Lục Gia Học là nhận được cấp báo ở biên quan, không thể không vào cung một chuyến.

La Thận Viễn nghĩ đến hai bà tử kia, khuôn mặt lạnh lùng. Chờ Lục Gia Học đến gần, mới định thần cười nói:

- "Đô đốc đại nhân, thế nào ngày tân hôn ngày vui cảnh đẹp. Đại nhân lại vào cung."

Mành bị đẩy ra, Lục Gia Học thay đổi tư thế ngồi nhìn hắn:

- "Việc gấp ở biên quan mà thôi. Ta nghe nói lão sư của La đại nhân Từ đại nhân đã xảy ra chuyện?"

- "Đô đốc đại nhân quan tâm."

Vẻ mặt La Thận Viễn không biến…..

- "Lão sư xúc phạm thánh nhan, hoàng thượng phạt ông ta là đúng. Chính là hai bà tử Đô đốc đại nhân đưa đến La gia, tàng trữ tâm tư đối với chủ nhân. Ta đã trói lại đuổi về phủ đại nhân rồi."

Lời này là một ngữ hai ý.

Lục Gia Học nghe xong cười nói:

- "Hai bà tử mà thôi, tùy La đại nhân đi thôi! Lục mỗ phải đi về thành thân, trước hết cáo từ."

Nói xong buông mành xuống.

Sau khi La Thận Viễn nghe được lời hắn nói liền nhíu mày.

Thành thân...

Tựa hồ không đúng!

Lục Gia Học nếu là nạp thiếp, kiên quyết sẽ không là thành thân! Hắn vừa rồi nói không ngoài ý là...

Trong lòng La Thận Viễn nặng nề trầm xuống. Hắn không ở trong phủ, căn bản không thể nghiêm mật theo dõi hành động trong phủ, chỉ sợ đã để cho người ta thừa cơ mà vào!

La Thận Viễn ngay cả Giang Xuân Nghiêm cũng không từ biệt, lập tức đi thẳng ra cửa. Tùy tùng hộ vệ của hắn đang chờ ở bên ngoài, sau khi lên xe ngựa, hắn âm trầm nói:

- "Hồi phủ!"

Xe ngựa ở trên đường chạy nhanh như bay, vừa chạy đến quan đạo thì bên ngoài đã có người chạy tới, quỳ xuống đất truyền tin nói:

- "Đại nhân... Trong phủ có bốn cái trạm gác ngầm bị giết, đều là lấy dây thép rất nhỏ cắt cổ, vô thanh vô tức liền xử lý. Gian tế đã lẫn vào hộ vệ trong phủ, thuộc hạ đã điểm lại là thiếu bốn người. Tam phu nhân... Tam phu nhân cũng theo đó không thấy đâu!"

Quả nhiên vẫn là chậm!

La Thận Viễn lạnh lùng hỏi:

- "Ta nói rồi không cho xe ngựa ra phủ, có xe ngựa ra phủ sao?"

- "Có... xe ngựa Trình đại nhân đi ra. Tiểu nhân ngay từ đầu là ngăn chặn không cho ra phủ, nhưng là lão gia nói... Trình đại nhân có chuyện vội phải đi, vì sao lại không cho đi, mắng chúng tiểu nhân phải thông suốt... Tiểu nhân chống đỡ không được, xem trong xe ngựa kia cái gì cũng đều không có, không thể không để cho Trình đại nhân ra phủ."

Vừa dứt lời, La Thận Viễn hít một hơi thật sâu, đột nhiên một quyền đánh vào trên cái bàn nhỏ bên trong xe!

Người nọ sợ tới mức lập tức cúi người, cũng không dám hít thở.

La Thận Viễn lập tức nói với xa phu:

- "Không cần đi trở về, đi Lục gia!"

Xe ngựa rất nhanh chuyển động, hắn nhắm mắt lại dựa vào vách xe, tay nắm chặt đến phát đau.

Trình Lang! Lại là hắn ta.

Hôm nay trừ bỏ tân khách, người khác đều không thể tiến vào. Những người còn lại của Trình gia đều là được mời tới.

Việc Trình Lang đến nhắc nhở đồ cưới là vì để cho người khác thả lỏng cảnh giác, mà La Nghi Ninh đối hắn luôn luôn không có phòng bị. Không chỉ không có phòng bị, thậm chí là phi thường tín nhiệm Trình Lang. Loại tín nhiệm này quyết không dưới hắn. Huống chi người của Trình Lang có thể không một tiếng động xử lý trạm gác ngầm cũng không khó.

Hắn vẫn là ngoài ý, bố trí phòng vệ nhiều như vậy, lại bị chuyện Từ Vị bám trụ cước bộ, để cho Trình Lang chui vào

Xe ngựa đón dâu một đường khua chiêng gõ trống, náo nhiệt không thôi. Dẫn tới tiểu hài tử vây đến xem, bà tử đi theo liền phát chút quả vỏ cứng với ít khối đường.

Đội ngũ vô cùng náo nhiệt đi tới bên ngoài không xa phố nhỏ Lục gia, nối liền không dứt. Đúng lúc này ở phía phố nhỏ đối diện cũng đi tới một cái đội ngũ nghênh thân, cùng đội ngũ này nhập vào cùng một chỗ. Hẳn là cũng là người nhà giàu xuất giá, quần áo trang điểm cũng không sai biệt lắm!

Mà đội ngũ trước kia, thế nhưng được dẫn đường đi tới Ninh Viễn hầu phủ người dần dần dẫn trật. Đội ngũ từ phố nhỏ nhập vào, ngược lại là đi tới hướng Ninh Viễn hầu phủ. Tựa hồ cũng không có người phát hiện, vẫn như cũ khua chiêng gõ trống đi hướng tới Ninh Viễn hầu phủ. Hai đội ngũ nghênh thân càng đi càng xa.

Mấy người theo dõi hai mặt nhìn nhau, lúc này sao lại biến ra hai đội ngũ, kết quả đi theo đội ngũ nào mới đúng đây?

Người Đầu lĩnh nhìn nhìn nói:

- "Chúng ta chia làm hai đường, các ngươi dẫn người đi cùng Lục tiểu thư. Ta đi cùng kiệu hoa Ninh Viễn hầu phủ này. Hắc! Đại nhân quả nhiên thần cơ diệu toán, kiệu hoa thế nhưng biến ra hai cái… cả đời này của ta cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy!"

Một đám người nói nhỏ với nhau, người liền phân ra hai lộ, người đi theo kiệu hoa đi Ninh Viễn hầu phủ, lại phái người nhanh chạy đi nói với La đại nhân một tiếng.

La Thận Viễn kỳ thật cũng không phải không có dự phòng, hắn nghĩ đến Lục Gia Học có khả năng sẽ lại đánh tráo, như không thấy Nghi Ninh, đội ngũ đưa thân lại xuất hiện hai cái. Lại đột nhiên nhập vào kiệu hoa, vô luận như thế nào hắn cũng phải nhìn xem.

Hắn triệu tập hộ vệ, lập tức ngựa không dừng vó chạy tới Ninh Viễn hầu phủ.

Đúng tại thời điểm kiệu hoa kia muốn nhập môn, phát một ít quả vỏ cứng và tiền đồng, người xem lễ vây quanh ở cửa.

Ninh Viễn hầu phủ phi thường náo nhiệt, chọc dân chúng chung quanh đều đến xin tiền đồng. Một ít khách nhân tò mò đều đến đứng ở bên ngoài xem kiệu hoa nhập vào Lục gia, kiệu phu chân trước đã rảo bước tiến vào cửa. Phía sau đột nhiên tiến đến một đoàn hộ vệ mặc áo giáp mang bội đao, ngăn cản kiệu hoa.

Đám người nhất thời một trận hỗn loạn, Ninh Viễn hầu phủ cũng có người bộ dáng quản sự xuất ra, nói:

- "Các ngươi đều là người phương nào, dám đụng đến trên đầu Ninh Viễn hầu phủ sao!"

Thị vệ được huấn luyện có tố chất nghe được động tĩnh vọt ra, nhưng những người này lai lịch không rõ, lại võ công cao cường. Đây là hộ vệ La Thận Viễn tự mình huấn luyện qua, cơ hồ chính là con át chủ bài của hắn. Lập tức đã cản lại những thị vệ đó.

Xe ngựa La Thận Viễn chậm một lát đuổi tới, hắn xuống xe ngựa, vài bước đi tới trước kiệu hoa. Người chung quanh như đàn ong phát ra tiếng ong ong, kết quả là như thế nào!

Cướp cô dâu hay là thế nào, thế nhưng cướp đến trên đầu Lục gia!

Có người chạy như bay đi vào thỉnh Lục Gia Học. La Thận Viễn lại không quản nhiều như vậy. Cái gì át chủ bài, Lục Gia Học, nếu là La Nghi Ninh từ trên tay hắn bị bắt đi, hắn sợ thật sự là sẽ không khắc chế được mà nổi điên!

Hai cái kiệu hoa, đây là bị đưa vào Lục gia, ngăn lại người nào thực minh xác. La Nghi Ninh quyết không thể đưa vào Lục gia, cùng người khác hành lễ!

La Thận Viễn một phen vén lên mành kiệu hoa, kéo ra khăn voan của người nọ.

Khăn voan màu đỏ thêu sợi vàng chậm rãi hạ xuống, hắn lại nhìn thấy là một khuôn mặt thanh lệ vô song.

Liên Suối mỉm cười thấp giọng nói:

- "Thiếp thân ban đầu có ý với La đại nhân, đại nhân lại bất vi sở động. Thế nào hôm nay thế nhưng tự mình đến cướp cô dâu vậy? Đương nhiên nếu đại nhân muốn cướp, thiếp thân đương nhiên nguyện ý bị đại nhân cướp đi. Đô đốc đại nhân cũng nói, ngài như là muốn, có thể lập tức mang thiếp thân trở về."

Tay La Thận Viễn nắm cỗ kiệu đã trắng bệch, lạnh băng băng cười:

- "Liên Suối cô nương muốn gả cho Đô đốc đại nhân, ta sẽ không ngăn cản tiền đồ của cô nương."

Mành bị hung hăng buông ra, Lục Gia Học lại còn không có lộ diện. Cũng đúng, người ở bên trong này căn bản không phải là La Nghi Ninh, hắn đương nhiên không thèm để ý!

Liên Suối đội lại khăn voan:

- "Một khi đã như vậy, ta liền phải đi vào, La đại nhân..."

La Thận Viễn đứng ở tại chỗ, lưng thẳng thắn như tùng. Hắn vẫy tay để cho hộ vệ tránh ra, người không ở bên trong này.

Người không ở bên trong này, hắn lại không biết nàng ở đâu?

Hắn hiện tại thật sự không biết nàng ở đâu?

Cái người theo dõi đoàn kiệu đi hướng khác vừa rồi đã chạy tới, thở hổn hển nói:

- "Đại nhân. Lục tiểu thư... Lục tiểu thư bị đưa đi Thanh hồ kiều, Lục tiểu thư sợ tới mức đang khóc. Việc hôn nhân có phải hay không đã đưa sai lầm rồi! Hiện tại tiểu nhân chính là đưa Lục tiểu thư hướng tới Ninh Viễn hầu phủ, chính là kiệu hoa đó đã đi vào, Lục tiểu thư chúng ta làm sao bây giờ đây..."

La Thận Viễn thản nhiên nói:

- "Đến cùng là bị người nhục nhã, đưa nàng trở về đi. Lục Gia Học chưa từng nghĩ tới muốn kết hôn với nàng."

Bất luận nói như thế nào, Lục gia lúc này đã thú được tiểu thư La gia, đối với hắn mà nói cái này đã đủ vừa lòng.

Hắn đi ở phía trước, cước bộ cũng không tính mau, giống như không có gì bất đồng. Nhưng là bàn tay gắt gao nắm chặt, dùng sức giống như muốn nặn ra máu.

La Thận Viễn mới bước được vài bước đột nhiên như là bị cái gì đụng phải, lảo đảo một cái. Hộ vệ không biết có nên hay không tiến lên dìu hắn, chưa bao giờ gặp qua La đại nhân một người trước sau trầm ổn mà bày mưu nghĩ kế như vậy, cả người run run như lá rụng mùa thu bay theo gió.

Sợ hãi mất đi nàng làm cho hắn thậm chí khống chế không được.

Hắn câm nín thật lâu mới nói:

- "Hồi phủ đi."

Vô luận như thế nào cũng phải tìm được nàng.

Lục Gia Học ngồi ở trong phủ uống trà, bên trong phủ nơi nơi kết hồng trù, hắn hỏi:

- "La Thận Viễn đã đi rồi?"

- "Đúng vậy. Hầu gia, người đã nhập phủ, người xem có bái đường không?"

Lục Gia Học cười lạnh một tiếng, nói:

- "Ta cùng cái con hát bái cái gì đường, đi nói với tân khách một tiếng….. Hôm nay ta thú là Thất tiểu thư La gia La Nghi Ninh làm kế thất! Lục tiểu thư La gia là bị đưa lầm thôi, không có quan hệ gì với ta."

Hắn đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, nói tiếp:

- "Nhớ thượng tên La Nghi Ninh vào gia phả. Về sau, nàng chính là Hầu phu nhân Ninh Viễn hầu phủ."

Năm đó vì che giấu chuyện La Nghi Ninh, La Thành Chương lấy cớ là La thất tiểu thư bệnh nặng, phải ở Bảo Định dưỡng bệnh. Mà không nói nàng bỏ mình. Lục Gia Học liền suy nghĩ biện pháp này cho nàng danh phận. Để cho nàng có thể danh chính ngôn thuận lưu ở bên mình, trở thành nữ chủ nhân Ninh Viễn hầu phủ, hầu phu nhân, về sau nàng là thê tử của hắn. Không người có thể thay đổi chuyện này. Nàng cho dù chết, hầu phu nhân này nàng vẫn phải làm.

Cho dù nàng có nói không thích hắn như thế nào, nàng vẫn phải ngoan ngoãn ở bên người hắn! 

Nghi Ninh còn không có tỉnh lại. Trình Lang ôm nàng vào trong ngực, xe ngựa đã chạy ra kinh thành, bên ngoài cảnh sắc dần dần có chút hoang vu, tuyết chưa tan bao trùm cỏ hoang, khói bếp tà tà bốc lên từ những thôn trang xa xa. Ánh tà dương chiếu lên trên tuyết, bởi vì nàng ở trong ngực, cảnh sắc có vẻ phá lệ yên tĩnh.

Ngày ấy Lục Gia Học tìm hắn tới nói chuyện. So về phương diện tâm cơ, khó được Trình Lang có thể địch nổi với La Thận Viễn. Lục Gia Học rất minh bạch điểm ấy!

Lục Gia Học chậm rãi nói:

- "Vị trí Các lão cùng Trình gia khuynh đồi, ngươi phải chọn một."

- "Trình Lang, ngươi là người thông minh. Kết quả như thế nào chính ngươi minh bạch."

Hắn không che giấu chút nào dã tâm muốn đoạt lấy này. Hắn khống chế nhân tâm rất là tinh tường chuẩn xác.

Cái thời điểm kia Trình Lang có chút hoảng hốt, hắn đương nhiên biết phải chọn như thế nào! Nếu không giúp Lục Gia Học, La Nghi Ninh cùng La Thận Viễn tương thân tương ái, cùng hắn có quan hệ gì?

Nhiều năm như vậy, người hắn yêu thật vất vả sống lại, vì sao lại dễ dàng buông tha được? Hắn lưu luyến si mê người này hơn mười năm.

Nếu hắn giúp Lục Gia Học. Bằng vào quyền thế của Lục Gia Học làm Các lão, thậm chí một ngày kia phản phệ. Có phải hay không... hắn cũng có thể có được nàng? Vì sao không thể đây! Tham lam dục vọng này… cơ hồ chiếm cứ hắn, thậm chí sắp phá hủy ý muốn bảo hộ đối với nàng.

Trình Lang cho tới bây giờ đều biết chính mình là người không tốt! Chẳng qua trong ngày thường hắn ở trước mặt La Nghi Ninh ngụy trang thành cháu ngoại trai vô hại, nhưng kỳ thật thủ đoạn của hắn rất cao minh, thông minh đến cực điểm, hơn nữa trên những việc mỗ ta đều không từ thủ đoạn.

Trình Lang đối phó nữ tử có rất nhiều thủ đoạn, chính là chưa từng dùng qua ở trên người nàng, bởi vì những cái đó là đối với nàng không tôn trọng.

Trình Lang hơi hơi cúi đầu, sau khi nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng thật lâu. Cúi đầu huých chạm vào trán của nàng.

Vừa rồi hắn còn có ý tưởng cực đoan, thời điểm ôm nàng, ở sâu trong nội tâm dũng mãnh tiến ra một cỗ xúc động. Nếu hiện tại hắn độc chiếm thì sao?

Lục Gia Học có thể hay không phát hiện?

Trình Lang để cho nàng dựa vào người chính mình, vén rèm, nói với người đánh xe:

- "Đổi chiều quan đạo đi, chạy mau chút."

Xa phu vâng dạ, theo lời hắn nói thay đổi phương hướng.

Trình Lang nhắm mắt lại tính toán, tim đập nhanh. Không lâu sau hắn nghe được từ phía sau vang tới vô số tiếng vó ngựa, đầu lĩnh hu một tiếng, sau đó xe ngựa bị cản lại, người Trình Lang mang theo bị vây ở bên trong.

Trình Lang lại mở màn xe ra, nhìn thấy ngồi trên lưng ngựa ở bên ngoài, đúng là phó chỉ huy sử Cẩm y vệ Tiêu Kiều Tiêu đại nhân. Hắn thản nhiên nói:

- "Do Đô đốc đại nhân phân phó, thuộc hạ hộ vệ Trình đại nhân đưa phu nhân đi Đại Đồng. Trình đại nhân, đường này tựa hồ đã đi trật, thỉnh đi bên này."

Trình Lang trầm mặc, sau đó nói:

- "Đã biết, đi thôi."

Hắn buông màn xe xuống.

Lục Gia Học quả nhiên phái người đi theo hắn, cư nhiên lại là Cẩm y vệ! Khó trách một đường không hề bị phát hiện.

************

......

- -----oOo------