TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 148: 148

Edit + Beta: Đào Mai

Hậu viện đó là nơi chuyên dành cho các tiểu thư phu nhân nghe diễn nghỉ tạm. Từ nguyệt môn đi vào, nơi này cảnh trí rất đẹp, ven hồ tất cả đều là liễu rủ, bên ngoài cửa sổ để trống còn trồng giàn hoa kim ngân.

Luồng gió thổi qua ngàn vạn sợi nhỏ phất động. Bởi vậy trên hành lang uốn khúc có rất nhiều nữ quyến ở trong này nghỉ ngơi, cũng có thể loáng thoáng nghe được âm thanh hát hí khúc.

Sau khi Nghi Ninh ngồi xuống, nha đầu bưng tới một mâm lựu đã được gỡ ra đưa cho nàng, hột hột đỏ thẫm trong suốt như mã não, thật đẹp mắt.

Nghi Ninh phân phó Đồi Mồi:

- "Đi đến nói với chưởng quầy một tiếng, lựu này chúng ta muốn mua một ít."

Mang về cho tam ca bọn họ nếm thử, đích xác thật trong veo ngon miệng.

Nhóm nữ quyến trên hành lang cho dù không biết lẫn nhau, nhưng mỉm cười gật đầu lẫn nhau.

Nghi Ninh không thường lộ diện trước mặt người khác, rất nhiều người không biết nàng. Chỉ thấy là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc chất liệu là lụa dệt hoa, mới mười bốn mười lăm tuổi đã búi búi tóc phụ nhân. Đoán phải là ngoại thất nhà quan to quý nhân nào đó nuôi dưỡng, cũng không đề phòng.

Từ Vĩnh phe phẩy quạt đến gần, nhìn thấy vị phu nhân kia dựa vào cây cột ở hành lang, hắn nguyên vốn tưởng rằng là một phụ nhân bình thường, chuẩn bị trêu đùa một phen làm cho nàng ta xấu mặt là tốt rồi.

Không ngờ khi đến gần vừa thấy lại ngây ngẩn cả người, phụ nhân này rõ ràng là một tiểu cô nương mảnh mai. Bàn tay trắng nõn nà cầm từng hạt lựu một bỏ vào trong miệng, đầu ngón tay đụng đụng vào môi, môi kia nhu hòa như cánh hoa.

Nàng hình như là nghe được tiếng động, quay đầu liếc nhìn Từ Vĩnh.

Trong lòng Từ Vĩnh âm thầm tán thưởng, tiểu cô nương này tư sắc không bình thường, nếu nói Tạ Uẩn là họa lưu thủy bên trong núi cao, nhưng xa xa xem không thể tiết ngoạn. Vị này chính là cành hoa hạnh ngày xuân, non mềm, làm cho người ta muốn nâng trong tay chậm rãi thưởng thức, làm cho người nhìn xem trong lòng ngứa ngáy. Nhưng trong lòng hắn đối Tạ Uẩn cô nương là chấp nhất mà không hối hận, loạn hoa khác cũng sẽ không thể vào mắt.

Trong lòng Từ Vĩnh đã quyết định chủ ý, đi lên phía trước cười tủm tỉm nói:

- "Vị phu nhân này thế nhưng ở trong này, làm cho ta tìm khắp nơi."

Nghi Ninh vừa nhìn thấy Từ Vĩnh, hay là nói thời điểm hắn nói chuyện với Tạ Uẩn, hai người gặp cũng chưa gặp qua. Hắn mở miệng đột nhiên liền một bộ dáng am hiểu, không biết người này mạc danh kỳ diệu* đang muốn giở trò gì.

(Chú thích: Mạc danh kỳ diệu là chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra)

- "Ta không nhận biết công tử, chắc là công tử đã nhận sai người." Nghi Ninh đối với hắn không có hảo cảm gì, quay đầu thản nhiên nói.

Từ Vĩnh thấy thế, mày nhăn lại, ngữ khí liền thay đổi:

- "Phu nhân, vừa rồi ở dưới diễn lầu gặp mặt. Phu nhân đã nói với ta là rất hữu duyên, vừa thấy liền mượn ngọc bội của ta. Ta coi phu nhân dáng vẻ đơn thuần đáng thương mới cho phu nhân mượn ngọc bội, sao xoay mặt liền không biết ta! Phu nhân không biết ta cũng là thôi, có thể hay không đưa trả ngọc bội lại cho ta? Mặc Ngọc kia là khối ngọc vô cùng tốt, nếu là đồ chơi tầm thường, ta đưa cho phu nhân cũng không ngại. Nhưng ngọc này là di vật Đại nãi nãi ta lưu lại cho ta, thật sự không thể đưa cho phu nhân."

Tiếng của hắn không tính là nhỏ, phu nhân tiểu thư chung quanh nhất thời đã bị hấp dẫn. Mắt nhìn Nghi Ninh nhất thời tràn ngập hoài nghi đánh giá.

Từ Vĩnh trà trộn trong kinh thành, là người tương đối nổi danh, huống chi lại là trưởng tử của Từ quốc công, gia thế hiển hách. Tụ Đức Trang địa phương bực này nữ quyến thường xuất nhập hắn cũng qua lại tự nhiên, đó là duyên cớ hắn cùng lão bản Tụ Đức Trang giao tình thâm hậu. Các tiểu thư phu nhân ở đây hơn phân nửa nhận biết hắn.

Từ Vĩnh tuy có chút hỗn đãn, nhưng gia cảnh người ta giàu có, cũng sẽ không lấy khối ngọc bội ra vu khống người, nói hơn phân nửa là thật.

Tiểu cô nương này nhìn qua cũng không giống như là xuất ra từ gia đình bình thường, chẳng lẽ thật đúng là người lừa gạt tài vật?

Nghi Ninh nhướng mày, Từ Vĩnh này quả thực mạc danh kỳ diệu! Nàng cùng hắn không oán không cừu, khúc xướng này như thế nào diễn đây.

Vị này đã quấn quýt si mê Tạ Uẩn, chẳng lẽ là nghe lời ai nói, bởi vậy vội tới làm khó nàng à?

Nàng ngăn cản Trân Châu muốn nói, trầm ngâm nói:

- "Công tử đã nói ta cầm ngọc bội của công tử, vậy ta xin hỏi công tử, là có người nhìn thấy có thể làm chứng không?"

- "Gia bộc của ta đều đã thấy."

Từ Vĩnh nghe nàng nói chuyện thanh âm trong trẻo mềm mại. Trên mặt cười nói:

- "…Phu nhân đừng nói dối, ngọc bội kia của ta là hoa văn kỳ lân, một bên khắc chữ nhỏ của ta. Người biết ta đều biết ta có khối ngọc bội như vậy! Phu nhân có lấy ngọc bội của ta hay không, liền theo nha đầu của ta đi vào sương phòng bên cạnh để xem xét liền biết."

- "Gia bộc cho là cái gì."

Nghi Ninh cười cười nói,

- "…Nếu công tử lấy gia bộc nói chuyện, gia bộc của ta cũng có thể làm chứng, công tử chưa từng đưa ngọc bội gì cho ta."

Phía sau có một phu nhân lên tiếng:

- "Vị cô nương này, trước mặt ngươi đây là công tử phủ Từ quốc công. Ta nhìn ngươi không bằng theo hắn đi xem, nếu như không lấy, vậy tự nhiên quên đi. Nếu là cầm, vẫn nên trả lại người ta mới đúng."

- "Đúng vậy, ngươi còn nhỏ tuổi chớ nói dối. Nếu cầm đồ của người ta, đưa ra là được."

Chung quanh truyền đến âm thanh nghị luận, hơn phân nửa là nghiêng về phía Từ Vĩnh.

Trân Châu âm thầm nói với Nghi Ninh:

- "Tiểu thư, không bằng nói cho hắn biết chúng ta là Anh quốc công phủ, miễn cho hắn lại dây dưa."

Nghi Ninh vốn là không đồng ý xuất ra danh hào Anh quốc công phủ, tuy rằng có thể lập tức ngăn chận chuyện này, nhưng nơi này nhiều người nhiều miệng. Nghe được nàng xuất ra từ phủ Anh quốc công, lại thấy cùng Từ Vĩnh dây dưa không rõ, còn không biết sẽ truyền ra thế nào đây, cái gọi là lời người đáng sợ.

- "Nơi này nhiều người, không cần nói." Nghi Ninh nói khẽ với Trân Châu.

Từ Vĩnh trong lòng ngầm cười giơ tay:

- "Phu nhân đừng khẩn trương, thỉnh đi với ta qua bên này, sẽ có nha đầu xem xét cho phu nhân. Nếu thật sự phu nhân không lấy, ta tự nhiên sẽ không tính toán với phu nhân."

Kế bên đã có nha đầu đứng khom người nói:

- "Phu nhân thỉnh hướng bên này."

Nghi Ninh lần này xuất ra có dẫn theo Thanh Cừ, chính là ở bên cạnh gỡ hột lựu, một cái Thanh Cừ bằng ba tên hộ viện, cũng thật không sợ. Hơn nữa bên cạnh Thiên viện, Thẩm Luyện chính là đang ở đằng kia nghỉ ngơi đợi người.

Chung quanh âm thanh nghị luận đã ồn ào, nàng đứng lên cười nói:

- "Vậy liền đi đi."

Trên lầu hai tửu lâu, Lục Gia Học đang cùng Binh bộ thượng thư uống trà. Binh bộ thượng thư nhìn thoáng qua bên ngoài, cười nói:

- "Con trai trưởng Từ quốc công gia đang ở dưới."

Lục Gia Học là tới nghị sự cùng Binh bộ thượng thư, ngoài cửa hiện tại là trọng binh canh gác, lầu hai chỉ có hai người uống trà. Nhóm Đại lão đều là thực tiếc mệnh. Hắn nói:

- "Thế nào?"

- "Ta thấy hắn tựa hồ là đang dây dưa với một tiểu cô nương, tiểu cô nương kia đã lập gia đình."

Binh bộ thượng thư cười lắc lắc chén rượu nói,

- "Ngươi không biết, Từ Vĩnh này là cái chày gỗ. Hắn làm qua việc hoang đường không ít, có lần đùa giỡn khuê nữ Dụ Đức Hữu Xuân Phường, bị Dụ Đức đánh một trận. Trở về trong nhà Từ quốc công cũng đánh hắn, được lão phu nhân nhà bọn họ che chở. Từ quốc công vừa tức vừa vội, xuống tay không được."

Binh bộ thượng thư nói ra thú vị như vậy, Lục Gia Học khó tránh khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái. Vừa thấy liền phát hiện người hắn đang dây dưa nhìn rất quen mắt, người này không phải nghĩa nữ Nghi Ninh của mình sao...

Lục Gia Học nở nụ cười nói:

- "Hắn lần này đã gây chuyện, người phía dưới kia là nữ nhi Ngụy Lăng."

- "Anh quốc công?"

Binh bộ thượng thư cũng nghĩ tới,

- "…Ta nhớ được nữ nhi Anh quốc công vừa thành thân, gả cho La Thận Viễn ái đồ của Từ Vị à."

- "Cho nên ta nói hắn lần này gây chuyện."

Lục Gia Học buông chén trà, thái độ chậm rãi giãn ra.

Binh bộ thượng thư chần chờ nhìn hắn một cái:

- "Vậy ngươi mặc kệ không quản sao? Ta xem tiểu tử này ý nghĩ nóng lên, không chừng sẽ làm ra cái gì đó. Cô nương này đã gả cho người, nếu là thanh danh bị hủy..."

Lục Gia Học thản nhiên nói:

- "Quản là phải quản."

Hắn hơi hơi nâng tay, lập tức có người đi đến, ôm quyền chờ hắn phân phó.

- "Mang vài người đi theo xuống."

Lục Gia Học nhìn La Nghi Ninh cùng Từ Vĩnh liếc mắt một cái.

Thân tín lập tức mang theo vài người Thần cơ doanh xuống lầu, Lục Gia Học lại tiếp tục cùng Binh bộ thượng thư uống trà. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]

*** *** *** *** ***

Từ Vĩnh dẫn Nghi Ninh mới đi ra hậu viện, chậm rãi đi tới bên cạnh người Nghi Ninh.

- "Không biết cô nương là tiểu thư nhà ai? Ta trước kia tựa hồ chưa thấy qua."

Nghi Ninh liếc mắt nhìn hắn:

- "Từ công tử, ta đã lập gia đình, công tử vẫn phải gọi là phu nhân mới tốt, không nên quá mức đường đột."

Từ Vĩnh lên tiếng:

- "Ta thấy cô nương bất quá mười bốn mười lăm tuổi, gọi phu nhân mới là vô lý. Trên gác xép tửu lâu có một nhã gian thực yên tĩnh, cảnh sắc cũng vô cùng tốt. Không bằng ta thỉnh cô nương ăn chút đồ ăn, uống chút gì đều có thể, lại đưa cô nương chút lễ."

- "Ngươi không cần ngọc bội của ngươi sao?"

Từ Vĩnh mở quạt lay động, làm cái bộ dáng đăng đồ tử, cười nói:

- "Nếu như cô nương bồi tại hạ ăn cơm, ngọc bội tự nhiên đưa cho cô nương."

Hắn mở tay ra, khối Mặc Ngọc kia ngay tại trong lòng bàn tay của hắn, ngọc chất vô cùng tốt, thật là khối ngọc tốt.

- "Cô nương gả là người nào, nói với ta. Ta thích cô nương, nếu cô nương nguyện ý đi theo ta, nhất định là sẽ được hưởng vô số vinh hoa phú quý. So với phu gia trước kia cường đại hơn rất nhiều."

Nghi Ninh trong lòng cười lạnh, đằng trước còn lưu luyến si mê Tạ Uẩn, quay đầu đã nói thích nàng? Chỉ sợ cũng là tới làm cho nàng xấu mặt mà thôi, nào có cái gì có thích hay không? Cho dù thích, người hành vi phóng đãng như thế, cũng nên nói hắn rất lớn mật!

Nàng cười nói:

- "Từ công tử thật là tự tin. Ta đối với ngọc vô tình, đối với ngươi cũng không ý. Từ công tử đã không mất ngọc, ta đây sẽ không phụng bồi."

Dứt lời xoay người muốn đi, Từ Vĩnh không nghĩ tới nàng thế nhưng không nghe theo, theo sau ra dấu, hộ vệ hắn liền tiến vào trong viện. Lại tiến lên một bước:

- "Cô nương đừng đi, ta nơi này còn chưa nói xong...."

Hắn giơ tay muốn bắt lấy tay Nghi Ninh, Nghi Ninh ngược tay liền tát hắn một cái, vốn tâm tình đang không tốt lắm, dồn đến một cái làm cho nàng nổi cáu.

Từ Vĩnh chỉ cảm thấy bàn tay của nàng mềm mại, đánh ở trên người một chút cũng không đau. Ngược lại lập tức liền bắt được tay nàng.

Nha đầu thấy thế kinh hô đi lên kéo, lại bị vài tên hộ vệ vây quanh.

Nghi Ninh tránh thoát không được, giận dữ nhìn hắn. Lần trước thời điểm Thẩm Ngọc Nghi Ninh bị bệnh, không tinh thần. Lần này nàng cũng là tức giận, nàng thấy Từ Vĩnh là tên dầu muối không ăn, trong lòng nảy sinh ác độc, rõ ràng nhấc chân liền đá hắn một cước.

Từ Vĩnh bị nàng đá vào cẳng chân một trận đau đớn. Sắc mặt nhất thời liền thay đổi, nắm càng chặt:

- "Tính tình ngươi thật sự dã man, còn dám đá người!"

Nghi Ninh cười lạnh, đột nhiên đi vài bước tới gần hắn. Từ Vĩnh sửng sốt, ngược lại là bị nàng làm cho lui lại mấy bước…

- "Không chỉ đá ngươi, còn phải đạp ngươi."

Nghi Ninh nói xong, lại đạp hắn một cước. Lần này lực đạo của nàng một chút cũng không giữ lại. Từ Vĩnh không chú ý nhất thời liền lui về sau, lập tức rơi vào trong hồ nước, nước bắn tung tóe ướt sũng.

Từ Vĩnh lần này đã thật sự tức giận, cả người đều là nước. Không kiên nhẫn cùng Nghi Ninh chơi đùa, mặt trầm xuống nói:

- "Đè nàng lại cho ta!"

Vài tên hộ vệ lập tức muốn động thủ, Thanh Cừ liền ngăn trở.

Vừa rồi đã kêu tiểu nha đầu đi mật báo, giờ phút này Thẩm Luyện đang âm thầm chờ, vừa thấy trận này liền lập tức dẫn người tiến lên, bảo vệ La Nghi Ninh chặt chẽ.

Từ Vĩnh nguyên tưởng chỉ là một phu nhân của một gia đình bình thường, xem trận này căn bản không phải!

Hộ vệ này thân hình cao lớn, vừa thấy đó là người có luyện công phu. Gia đình bình thường căn bản là nuôi không nổi. Thân phận phụ nhân này cũng không bình thường, càng không thể là ngoại thất người khác nuôi dưỡng, làm sao có thể có ngoại thất như vậy!

Nghi Ninh chậm rãi dùng khăn tay lau nước trên tay, nhìn Từ Vĩnh nói:

- "Từ công tử, phu quân nhà ta tuy rằng không phải sinh ra trong nhà huân tước, lại cũng khó đối phó. Vừa rồi ngươi vu hãm ta lấy ngọc bội của ngươi, ta vốn là cố ý nói rõ ràng, ai nghĩ ngươi lại càn quấy, rơi vào cái kết cục chật vật như vậy! Ta thật muốn hỏi ngươi, một cái ngọc bội Mặc Ngọc của ngươi trị giá bao nhiêu bạc?"

Từ Vĩnh sắc mặt cực kỳ khó coi, sợ lần này đã đụng đến thiết bản. Muốn vì mỹ nhân xuất đầu, ngược lại là chọc một thân nhục nhã. Bất quá hắn đã quen thói ngông cuồng, khuê nữ Dụ Đức Hữu Xuân Phường đều dám đùa giỡn, còn có cái gì không dám. Chính là lúc này đối phương người đông thế mạnh, hắn ngược lại bị vây vào thế yếu.

Hắn tùy theo cười nói:

- "Phu nhân hiểu lầm, ngọc bội Mặc Ngọc kia thực sự không thấy, ta mới sốt ruột."

Hắn một lần nữa mở tay ra, ngọc bội kia đích xác lại không ở trong lòng bàn tay hắn,

- "Phu nhân ngươi nhìn một cái, ngươi còn chưa trả lại ngọc bội cho ta mà!"

Dù sao hắn chỉ nói ngọc bội không thấy thôi. Cô nương này có thể làm gì hắn!

Vài cái nha đầu nghe vậy cũng không còn lời gì để nói, người này như thế nào hỗn đãn như thế!

Đột nhiên một thanh âm ở sau lưng vang lên.

- "Ta cũng muốn hỏi một chút, một cái ngọc bội của ngươi trị giá bao nhiêu bạc?"

Nghi Ninh xoay người, nhìn thấy Lục Gia Học một thân thường phục mang theo người đứng ở cửa. Có thể là đã đứng một hồi lâu, có thế này mới chậm rãi đi vào. Thân binh của hắn xông vào, vây quanh toàn bộ nơi này. Binh sĩ đã được ma luyện ở chiến trường khí thế hoàn toàn không giống với, sát khí mười phần.

Từ Vĩnh đã được hộ vệ đỡ lên, vừa thấy người đến là Lục Gia Học, rất kinh ngạc:

- "Các hạ là Lục đô đốc... Lục đại nhân?"

- "Đúng vậy."

Lục Gia Học ngồi xuống trên ghế đá ở trong sân, sau đó dựa vào bàn đá. Hắn người này, vô luận cái dạng gì đều có loại long hổ khí, cực kỳ bá đạo.

Từ Vĩnh bị gió thổi qua cảm thấy cả người rét lạnh, xem tư thái Lục Gia Học thả lỏng, hắn lần này chỉ sợ là thật sự chọc phiền toái.

Lục Gia Học tùy theo cười,

- "Trị giá bao nhiêu bạc, ta bồi thường cho ngươi, ngươi muốn hay không?"

Như thế nào Lục Gia Học đột nhiên xuất hiện!

Nghi Ninh còn nhớ rõ lần trước thời điểm nhìn thấy hắn, ngụy trang ở trong hòm đồ cưới của nàng là đầu người đổ máu.

Lục Gia Học vốn cũng không nghĩ sẽ đi xuống, bất quá nghĩ đến Ngụy Lăng thật tình yêu thương nữ nhi này, mặc kệ nàng cũng không tốt.

Vừa rồi đứng bên ngoài cửa không có lập tức tiến vào, nghe được bọn hắn nói vài lời thôi. Nàng rất thú vị, còn đá người ta vào trong hồ nước. Tính tình luôn là có chút giương nanh múa vuốt, cho dù ôn thuần như thế nào cũng giấu không được.

Người kia cũng là như thế. Lục Gia Học nhàn rỗi không nghĩ đi Vệ sở, ngay tại trong phòng nàng nằm không dậy khi dễ nàng, nàng lại muốn tam tòng tứ đức, chịu đựng tức giận cười với hắn.

Kết quả thời điểm hắn ngủ, trên mặt bị nàng dùng mực vẽ ba chòm râu mèo. Khi hắn tỉnh lại phát hiện đi tìm nàng tính sổ, người nọ liền vẻ mặt thuận theo giả bộ hồ đồ, hắn liền hướng vào trong lòng nàng véo, ghé vào trên mặt nàng chà xát, đem mực đồ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, chà xát làm mặt nàng đau.

Nàng lập tức cầu xin tha thứ kêu không thoải mái, Lục Gia Học khi dễ đủ. Lại nâng mặt nàng ở trong tay, dùng ngón tay tinh tế lau cho nàng.

Từ Vĩnh sắc mặt trắng bệch, lại quay đầu nhìn Nghi Ninh, vẻ mặt nàng lạnh lùng nhìn chính mình.

Từ Vĩnh chỉ cảm thấy vô cùng chật vật, vội vàng ôm quyền nói:

- "Đô đốc đại nhân, ta thực sự không biết vị phu nhân này có quan hệ với ngài... Ta sẽ xin lỗi với vị phu nhân này, mong rằng đại nhân chớ tính toán."

- "Xin lỗi cũng sẽ không xong."

Lục Gia Học vuốt ve ban chỉ trong tay nói,

- "…Ngươi liền đánh chính mình hai bạt tay đi."

Từ Vĩnh sắc mặt càng khó xem, nhưng nghĩ đến hậu quả chọc giận Lục Gia Học, chỉ hận chính mình vì sao mạnh mẽ xuất đầu. Hắn là ẩu tả, nhưng cũng biết ai nên chọc ai không nên dây vào. Vị này kết quả là ai, làm sao có thể để cho Lục Gia Học đứng ra vì nàng nói chuyện?

Hắn nhẫn tâm ngoan ngoãn, lập tức cạch cạch đánh chính mình hai bạt tay, vô cùng vang dội:

- "Tạ đại nhân dạy bảo."

Sau đó Từ Vĩnh hướng hắn cáo lui, Lục Gia Học không nói gì. Từ Vĩnh đứng ở tại chỗ cực kỳ cứng ngắc, nhưng Lục Gia Học không để cho hắn đi hắn tuyệt đối không dám đi.

Thẳng đến trên trán Từ Vĩnh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Lục Gia Học mới vẫy tay cho hắn rời đi.

Sau khi người rời đi trong viện nhất thời trở nên yên tĩnh, Nghi Ninh thầm nghĩ ai muốn hắn xuất đầu đâu, nàng dẫn theo nhiều người như vậy, nếu giảng đạo lý giảng không thông, đánh cũng muốn đánh cho tiểu tử này đến tàn phế. Nay ngược lại còn phải cảm tạ hắn?

Nàng chỉ có thể đi đến trước mặt hắn, hướng hắn khom người nói lời cảm tạ:

- "Việc hôm nay thật cảm tạ nghĩa phụ thay con nói chuyện, không biết làm sao hồi báo, chỉ có khắc ở trong tâm khảm. Chắc nghĩa phụ sự vụ bận rộn, con sẽ không quấy rầy nghĩa phụ."

Nàng vừa đi tới cửa, Lục Gia Học lên tiếng:

- "Đứng lại, ta cho ngươi đi à?"

- "Nghĩa phụ còn có chuyện gì?"

Sau một khắc, Nghi Ninh ngồi ở trong phòng, tách hột lựu cho Lục Gia Học.

Lấy dao nhỏ tách ra, lại một tiểu cánh hoa một tiểu cánh hoa bài ra. Dùng cái thẻ bạc đặc chế khiều lấy ra.

Lục Gia Học đang cùng Binh bộ thượng thư chơi cờ, trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ nước vang lên.

Lục Gia Học cũng không có ý khác, chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này rất không để hắn vào mắt. Nói như thế nào hắn coi như là ở thời điểm nàng thành thân đã cứu nàng, tuy rằng đầu người là hắn tự mình đưa tới. Vừa rồi cứu nàng cũng không thấy được nàng có nhiều cảm kích, rõ ràng đề nghị bắt nàng vào giúp hắn tách hột lựu, chỉ ra ý khiển trách.

Nghi Ninh ở một bên nhìn hắn chơi cờ, trình độ của hắn thực tệ. Không nói đến Binh bộ thượng thư đã nhường hắn năm con, hắn còn hạ không được người ta.

Nhưng xem cờ không được nói, nàng cũng không muốn chỉ điểm Lục Gia Học, đương nhiên cũng không dám. Phỏng chừng hai môn khách đứng bên cạnh hắn cũng là không dám, thắng thua bất quá là tùy ý Đô đốc, chỉ điểm ai biết Đô đốc có vui vẻ hay không.

Người điều có sở trường sở đoảng, Lục Gia Học hành quân bày trận là thiên tài, nhưng trừ bỏ viết chữ đẹp mắt một chút, cầm kỳ thư họa với hắn mà nói đều là bậy bạ.

Binh bộ thượng thư phỏng chừng không dám đánh mất mặt mũi Lục Gia Học, lại nhường hắn hai con, vẫn là thắng Lục Gia Học.

- "Trò chơi của Văn nhân."

Lục Gia Học ném quân cờ vào trong chung cờ, bưng trà lên uống.

Binh bộ thượng thư liền cười nói:

- "Nghĩa nữ ngươi là thê tử Trạng nguyên lang, trình độ hẳn là cũng không kém, không bằng cho nàng đến đi thay ngươi thử xem."

Binh bộ thượng thư một lão nhân râu một bó lớn, cũng không để ý nam nữ gì.

Lục Gia Học liếc nhìn Nghi Ninh một cái, Nghi Ninh liền lập tức ngồi xuống đối diện Binh bộ thượng thư, cười nói:

- "Vậy thỉnh Phó đại nhân đi trước."

Tay nàng tách hột lựu đã mỏi, vừa vặn nghỉ ngơi.

Phó đại nhân cười ha ha, thật sự thích nàng ngay thẳng, liền bắt đầu đi trước.

Lục Gia Học khẽ nhíu mày, cũng không nói cái gì ngồi ở bên cạnh xem nàng chơi cờ.

Lúc này cửa phòng bị gõ, tại cửa có người nói chuyện. Nghi Ninh nơi này đang chơi cờ, bên kia có người vào:

- "...Nói là nha đầu tiểu thư Anh quốc công phủ."

Lục Gia Học cho nàng đi vào.

Là Phù Hồng nha đầu nhị đẳng bên người Nghi Ninh, La Thận Viễn cho quyền Nghi Ninh sai sử. Nàng đi vào, đến ở bên tai Nghi Ninh thấp giọng nói:

- "Phu nhân, vị Lục phu nhân cùng ngài ở Tường Vân xã nói chuyện, nghe nói ngài ở chỗ này uống trà, phái người tới nói muốn thỉnh ngài nhất tự..."

Quân cờ trong tay Nghi Ninh phách một tiếng dừng ở trên bàn cờ.

- "Việc này một lát lại nói."

Lục Gia Học đang ở bên cạnh, Nghi Ninh sợ lộ ra manh mối gì, biểu cảm bình thản,

- "Không thấy ta đang chơi cờ sao?"

Phù Hồng lập tức gật đầu, thối lui đến ngoài cửa.

Mấy người khác tựa hồ cũng không có nghe được nha đầu của nàng nói gì. Nghi Ninh nghiêng đầu liếc nhìn Lục Gia Học một cái, hắn tựa hồ cũng không có nghe được, tay bưng chén trà cực kỳ vững vàng.

Nàng có thế này mới thở hắt ra, tâm nói sao Tạ Mẫn cũng ở chỗ này! Thật khéo, ngày thường muốn chạm mặt cũng không có, hiện tại vừa chạm vào chính là tụ tập quá nhiều.

Phó đại nhân nghiêng một bên từ từ nói:

- "Hầu gia, hôm nay chơi cờ liền thôi. Không bằng Hầu gia lần sau theo mấy người chúng ta đi Vĩnh Lạc phường chơi mấy đêm, Hầu gia tu thân dưỡng tính thật sự không tốt..."

Vĩnh Lạc phường là một đổ phường*, rất nhiều quan to quý nhân đều thích nơi đó, cũng chơi thật sự lớn.

(Chú thích: đổ phường là nơi cờ bạc)

Nghi Ninh nhớ được thực nhiều năm trước, Lục Gia Học trước kia thường cùng mấy công tử gia buổi tối vụng trộm đi chơi, vận may của hắn rất nhiều, thường xuyên thắng. Trở về lại mua cho nàng một ít đồ ăn vặt.

- "Lúc nào rảnh rồi nói sau."

Lục Gia Học thanh âm lại đột nhiên có chút nhẹ.

- "Ngụy cô nương nghe đi, nghĩa phụ cô nương keo kiệt dữ dội, đây là sợ thua bạc đi." Phó đại nhân cười tủm tỉm hướng Nghi Ninh nói.

- "Nghĩa phụ giỏi về bài bạc, hẳn là không phải sợ thua bạc."

Nghi Ninh cũng là cười.

- "…là sợ thắng bạc của Phó đại nhân, Phó đại nhân không bài bạc bằng nghĩa phụ."

Nàng vừa dứt lời, liền phát hiện động tác uống trà của Lục Gia Học đột nhiên dừng lại.

Sau đó chậm rãi xiết chặt chén trà trong tay.

Mà Phó đại nhân cùng vài vị môn khách khác, ánh mắt nhìn Nghi Ninh cũng có chút cổ quái, không khí nhất thời có chút đông lạnh.

Nghi Ninh không rõ chính mình nói sai cái gì, cẩn thận ngẫm lại chẳng lẽ là vui đùa không đúng.

Lúc nàng đang muốn mở miệng, một môn khách của Lục Gia Học đột nhiên hỏi nàng:

- "Ngụy tiểu thư, đại nhân nhà chúng ta chưa bao giờ từng bài bạc, ngài làm sao mà biết đại nhân am hiểu đánh bài vậy?"

Nghi Ninh có chút chợt ngẩn ra…

‘hắn rõ ràng đã đánh bài mà, hơn nữa chơi rất khá. Chẳng lẽ mọi người đều không biết?’

- "Hầu gia, ngài đã đánh bài à. Thế nào trước kia không từng nói với ta?" Phó đại nhân cười cười hỏi Lục Gia Học.

Nghi Ninh nghe đến đó cả người cứng ngắc, trên người liền từng đợt nóng lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

‘Có phải hay không nàng đã nói lỡ lời! Chẳng lẽ sau này hắn không từng bài bạc, thế cho nên không có người biết?’

Vậy thì không đúng, cho dù hắn cái thời điểm kia cũng sẽ không bài bạc, thế nào đến miệng môn khách liền biến thành chưa bao giờ từng bài bạc?

- "Ta không bài bạc, chính là năm đó không thể không nói dối mà thôi."

Lục Gia Học đột nhiên nở nụ cười, thanh âm hắn thật bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh, giống như trước khi bão táp tiến đến, cảm giác bình tĩnh trước khi mặt biển gợn sóng.

- "Nghĩ đến cảm thấy ta sẽ bài bạc, trên đời này chỉ một người kia."

Ngữ khí lại nhẹ lại chậm, lại nói năng có khí phách.

Nghi Ninh tim đập như đánh trống, nàng lập tức đẩy mạnh ghế dựa, xoay người bỏ chạy!

Tay nàng kịch liệt phát run, có loại dự cảm, nếu nàng không chạy chỉ sợ cũng đi không được!

Chén trà rốt cuộc bị bóp nát, rắc một tiếng vang lên. Nàng mới bước ra cửa đã bị một bàn tay to như kìm sắt nắm giữ, sau đó chính là luồng khí như tường đồng vách sắt đánh úp lại, âm thanh hắn âm trầm như muốn lấy máu:

- "La Nghi Ninh —— ngươi muốn đi chỗ nào?"

Trong phòng nhất thời như vắng ngắt, không có người biết đã phát sinh cái gì?

Nghi Ninh sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, một loại tuyệt vọng sợ hãi chi phối nàng. Nàng cố gắng giơ tay giãy dụa, muốn né ra áp chế của Lục Gia Học:

- "Ngài buông ta ra, ngài muốn làm gì!"

Lục Gia Học đã biết... Hắn đã biết lại như thế nào! Có thể lại giết nàng sao? Vừa rồi vốn không nên chạy, nàng chạy như vậy, Lục Gia Học chính là không nghi ngờ cũng phải hoài nghi. Chỉ đổ thừa nàng vừa rồi bị nhiễu loạn tâm thần, trong lúc nhất thời phân không rõ nên làm cái gì, hoàn toàn là phản ứng của bản năng.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Nói vừa rồi chính là cái ngoài ý muốn? chỉ sợ Lục Gia Học cho dù ngu xuẩn cũng sẽ không tin đi, huống chi hắn luôn luôn là tuyệt đỉnh thông minh.

Lục Gia Học cầm lấy tay nàng một phen đè lại trên cửa, hắn không buông nàng ra, sức lực không có lơi lỏng. Cũng không quay đầu lại nói:

- "Phó đại nhân, chỉ sợ hôm nay không thể đi theo ngài. Các ngươi đi ra ngoài trước —— ta có lời muốn nói cùng nghĩa nữ này của ta."

Binh bộ thượng thư giật giật môi muốn nói cái gì, nhìn thấy Lục Gia Học vẫn cứ mang theo mỉm cười. Trong lòng chả trách đây là như thế nào, vừa rồi nghĩa nữ này không phải còn chơi cờ vui vẻ sao. Ông miễn cưỡng cười cười:

- "Vậy hầu gia không cần vội... Chúng ta…..ngày khác lại tán gẫu."

Trong phòng còn lại hai môn khách, hai mặt nhìn nhau. Lục Gia Học đột nhiên liền nổi giận:

- "Đều cút ra ngoài cho ta!"

Hai môn khách kia chưa bao giờ từng thấy qua hắn nổi giận, sợ tới mức phát run, vội vàng đáp ứng lui ra ngoài.

Lục Gia Học mới kéo La Nghi Ninh vào cửa, cửa loảng xoảng một tiếng đã bị khóa lại.

Trước nay chưa từng gặp qua nguy cơ để cho tâm Nghi Ninh không chỉ kinh hoàng, nàng nhanh chóng cân nhắc, bất đắc dĩ tay phát run, tinh thần khẩn trương cao độ. Trong đầu đúng là trống rỗng.

Lục Gia Học buông lỏng tay, sau đó đè lại tay nàng cưỡng bức nàng ở trên giường la hán, cúi người xuống nói:

- "Ngươi vừa rồi chạy cái gì —— chột dạ, hay là sợ hãi?"

Ngữ khí Lục Gia Học rất thâm trầm, mặt hắn gần trong gang tấc, anh tuấn thâm thúy, đều là năm tháng đao tạc rìu khắc. Nàng đều rất quen thuộc, cùng xa lạ.

- "Đô đốc đại nhân nói cái gì con không rõ."

Hiện tại Nghi Ninh chỉ có thể giả ngu, nàng không thừa nhận, chẳng lẽ Lục Gia Học còn có thể làm gì nàng sao? Việc quá mức vớ vẩn quỷ quái, Lục Gia Học sẽ không tin!

Nhưng vừa rồi thật sự là rất rõ ràng, trừ phi hắn ngu xuẩn đến cực điểm, nếu không làm sao có thể không có chút hoài nghi. Lục Gia Học cho tới bây giờ cũng không ngu xuẩn! Liền tính thời điểm hắn trẻ tuổi, bất cần đời cũng chỉ là bề ngoài của hắn, hắn là người tâm tính tương đối lợi hại.

Lục Gia Học vừa cười, tiếng cười của hắn rất trầm thấp, thậm chí là đè nén. Nhưng sau đó hắn liền nắm chặt cằm Nghi Ninh, dùng một chút lực liền áp nàng ở trên giường.

- "Ngươi không rõ? Bá vương tá giáp, thanh sơn trung cốt. Vừa rồi nha đầu ngươi nói, ngươi cùng một vị Lục phu nhân nói chuyện, ngươi cho là ta không có nghe được? Ngươi giả vờ ngốc cái gì. Năm đó ta bên ngoài mưu sự, lừa ngươi ta chơi bài bạc. Ngươi khi đó thật sự đơn thuần, luôn luôn tin lời ta nói, không nghĩ tới thế nhưng tin đến bây giờ —— La Nghi Ninh, ngươi còn dám nói ngươi không rõ!"

Nghi Ninh nhắm mắt lại.

Đúng vậy, chính là nàng ngốc! Năm đó hắn căn bản là không phải đi bài bạc, bất quá là ở bên ngoài mưu sự, lừa gạt nàng mà thôi.

- "Ta cái gì cũng đều không biết, ta nói ngài bài bạc chính là đoán mà thôi."

Nghi Ninh nói,

- "…Đô đốc đại nhân, ta đã lập gia đình, nam nữ thụ thụ bất thân, ta lại là nghĩa nữ của ngài. Ngài là muốn truyền ra ngoài làm cho ta thân bại danh liệt sao!"

Nàng vặn cổ tay muốn từ dưới thân hắn né ra.

- "Ngươi không thừa nhận? Ta có rất nhiều biện pháp cho ngươi chậm rãi thừa nhận!"

Môi Lục Gia Học cơ hồ liền dán lên mặt non mịn của nàng,

- "Chúng ta trong lúc đó..... còn có cái gì xa lạ. Ngươi theo ta lên - giường, ta đối với ngươi rõ như lòng bàn tay, lập tức sẽ biết."

- "Ngươi cút đi!"

Nghi Ninh giận muốn đánh hắn.

- "…Ta là nghĩa nữ của ngươi, đã lập gia đình. Ngươi đang nghĩ cái gì ta không biết! Ngươi nhận sai người!"

- "Thả ngươi tuyệt không có khả năng." Lục Gia Học lạnh lùng nói, hắn đứng dậy cũng cầm lấy nàng.

‘Nếu nàng thật là nàng, mình lại tự tay đem người đưa đến trên tay người khác, còn ra đồ cưới. Mình đối với nàng làm chuyện khinh thị này, một cọc cọc một kiện kiện, bởi vì không biết đây là nàng... Thật sự là rất buồn cười! Nếu thật là nàng, nếu là nàng...’

Loại ẩn ẩn phẫn nộ này làm cho hắn muốn hủy diệt hết thảy.

Hiện tại ở trong lòng hắn chắc chắn đã là bảy tám phần, chính là nội tâm tro tàn lại cháy cuồng nhiệt cùng tuyệt vọng không ngừng đan vào, không thể hoàn toàn xác định, sợ việc này chỉ là ảo giác mà thôi. Sợ hay là chỉ vui mừng một hồi, cuối cùng chính là công dã tràng!

Bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Nghi Ninh ẩn ẩn nghe được là giọng của Thanh Cừ:

- "Phu nhân của chúng ta đâu? Lão phu nhân tìm phu nhân trở về..."

Trân Châu đã đi tìm Thanh Cừ đến!

Nghi Ninh tuyệt vọng cảm nhận được võ tướng bực này, người như Từ Vĩnh cũng không thể so sánh, lực nắm của hắn căn bản là không có cách nào tránh thoát. Nàng cúi đầu hung hăng cắn một ngụm, tay này cứng rắn như đồng thiết. Hắn lại cúi đầu cười nhạo nàng, nói:

- "Ngươi có phải hay không ngu xuẩn? Còn có thể cắn ta? Ta để cho ngươi cắn! Tóm lại ngươi đừng nghĩ lại đi, ngươi cho dù không phải ngươi cũng phải đi theo bên người ta. Thừa nhận, nói với ta ngươi có phải hay không!"

Thanh âm của hắn càng ngày càng nghiêm khắc!

Hắn còn đè nặng nàng, Nghi Ninh ngược tay lại đụng đến một cái này nọ... trên giường la hán.

Là cái thẻ bạc nàng dùng để tách hột lựu!

Nàng giơ lên thừa dịp hắn chưa chuẩn bị liền hướng mặt hắn đâm tới, Lục Gia Học theo bản năng chợt nghiêng qua một bên, tay chính là buông lỏng.

Nàng nhân cơ hội hắn buông tay liền xoay người xuống giường. Trong nháy mắt này suy nghĩ đã chuyển qua trăm ngàn lần, chạy ra cửa căn bản là không được, có người của hắn canh giữ ở đó. Nhưng cửa sổ là có thể, đây là lầu hai, hơn nữa dưới lầu tất cả đều là cây lựu, nàng nhảy xuống chính là trầy da rất nhỏ, nhiều nhất chính là trẹo mắt cá chân.

Có nên nhảy hay không? Hắn đã xuống giường, tới bắt nàng, thật sự là không có thời gian! Nghi Ninh càng nghĩ càng sốt ruột.

************

......

- -----oOo------