Nó không biết.... không ý thức được chuyện gì đã xảy ra kể từ khi nghe tiếng gọi thảng thốt của Chun.... và loáng thoáng bóng Ella ngay sau đó.... ngay sau khi nó vừa hôn Joe....
bên tai nó lùng bùng những gì đó như lời trách móc.... lời dò hỏi và nó đứng sượng trân ngay bên Joe.... Nhìn chăm chăm xuống bàn chân đang toát mồ hôi ươn ướt.... Thỉnh thoảng nó cảm nhận được là Joe nắm chặt tay nó.... Nó không dám nhìn lên và cũng không nhìn đi đâu khác được... Nó hiểu Chun hiện h đang rất... rất giận..._ Em nói em và.... em và..._ Vâng... em yêu Ariel... chúng em đang yêu nhau...Joe siết chặt tay nó hơn lúc nào hết....._ Đừng nói nữa Joe....Nó thì thầm như chỉ để mình mình nghe được... bên tai nó cũng là một tiếng nói nhỏ nhẹ...._ Đừng làm tôi mất mặt... mọi người đang nhìn đấy...Nó nhận ra giọng nói của Ella.... cũng như cảm thấy Chun đang nhìn nó không chớp mắt..... Tất cả âm thanh bỗng im bặt hãi hùng... hay ít ra với nó là như thế.... Joe và Chun cùng thở.... Và không để bất cứ ai ngăn cản hay ngáng trở.... Chun giằng tay nó ra khỏi Joe và kéo đi một mạch..._ Anh đưa cổ đi đâu???joe án ngay trước mặt Chun và nó... giọng cương quyết..._ Tránh ra nếu cậu muốn mọi chuyện kết thúc... Đó là giọng nói giận dữ nhất của Chun mà nó từng được nghe...Ella kéo nhẹ tay Joe.... _ Tránh ra là khôn ngoan đó....Trong một tích tắc.... Joe nhìn nó... nhìn Chun... rồi đứng tránh ra.... Chun tiếp tục lôi nó xềnh xệch... nó không dám ngoái đầu lại... Nó đã biết một ngày như vậy chắc chắn sẽ tới... một ngày tồi tệ....Chun và nó lên xe... nó bước đi hoàn toàn theo phản xạ mà Chun thúc đẩy.... phải khá lâu sau.... Chiếc xe dừng lại.... trên một mòm đất lớn.... nơi có thể bao quát toàn bộ thành phố.... Trời lúc này đang tối dần.... những ánh đèn nổi bật trong nền sẫm tối ấy... sướng đêm bắt đầu đọng... và không phí lạnh lẽo của một buổi đầu đông làm dịu bớt đi cơn phẫn nộ của Chun..._ Bao lâu rồi???Chun lên tiếng... nghe như anh chàng đã cố gắng nén cho giọng nói nhỏ nhẹ lại..._ Em không biết..._ Không biết!!! Em không biết em thik nó từ bao h sao??? Là nó lôi kéo em phải không... nói cho anh nghe... vì anh hay dọa nó hồi nó còn bé nên nó trả thù anh bằng cách cướp em.... anh đã thấy lạ khi nó hok hề để bụng ngay khi anh xé toang tờ giấy khen mà nó yêu quí.... và nó làm..._ Không phải...Nó nấc lên... nói với nó bây h thật khó...._ Em thik anh ấy!!! sự thật là vậy...._ Tại sao??? Em đã thik anh...._ Là đã.... Chun ah!!!_ Vì anh lừa dối em sao??? Em với nó trả thù anh bằng cách này.... Anh thề với em... đúng là ban đầu anh có ý nghĩ đó.... đuổi em ra khỏi nơi anh sống, trả mọi thứ về trật tự.... Nhưng dần dần anh hiểu ra em chính là trật tự anh cần... và anh muốn.... anh không muốn xa em.... và anh...._ Không phải vì lẽ đó....Bây h nó nhìn thẳng vào mắt Chun... nếu có lúc nó phải nói ra tất cả... ắt hẳn phải là lúc này...._ Em có cảm giác với Joe trước khi em biết mọi chuyện... khi em đứng ở cánh cửa của anh... là lúc em đang nghĩ nói với anh như thế nào về chuyện em thik Joe... Em đã nghĩ là không thể... nhưng em không thể kìm được.... em xin lỗi... em... em..._ Em thik nó????Nó mím môi... lặng lẽ gật đầu..._ Hai người yêu nhau???Chun vẫn hỏi bằng giọng sền sệt...._ Em xin lỗi....Nó lại nói câu nói chán ngắt đó... và nó không dám ngó Chun thêm một giây nào nữa..._ Nói cho em biết... ANH SẼ KHÔNG BAO H CHẤP NHẬN CHUYỆN NÀY!!!Chun hét to vào mặt nó... trước khi giận dữ bỏ lên xe và phóng đi trong tâm trạng uất ức khó tả.... Nó dường như có thể hiểu được đôi chút gì đó cam giác của Chun... Cảm giác khi Chun chắc chắn rằng trong đầu nó không có ai khác ngoài mình... rồi lại tình cờ nhận ra Chun không là gì trong nó.....