TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Ngân
Chương 166: Hành Động!


Tiêu Hoằng ở trong nhà, tuy rằng không biết đám người Miêu Thần đang làm gì, nhưng cũng khẳng định tuyệt đối 100% là Miêu gia hận mình thấu xương, đồng thời sẽ trăm phương nghìn kế tìm kiếm mình, hơn nữa sẽ bất lợi với mình.

Trước mắt, chuyện duy nhất mà Tiêu Hoằng có thể làm là nắm chặt thời gian tăng lên thực lực. vẫn là câu cũ, chỉ có thực lực mới là đáng tin nhất.

Ra khỏi phòng tắm, trải qua 3 giờ huấn luyện, Ngự lực trong người Tiêu Hoằng đã đạt tới 3422 cổ, cố gắng huấn luyện ngày mai, ngày kia sẽ đạt đến Ngự giả cấp ba.

Vừa lúc có thể sử dụng xong hai bình dung dịch Huyết Luyện còn lại.

Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, Tiêu Hoằng đứng dậy, cẩn thận cắt hai đóa hoa nhung trắng, chứa chất dịch trắng vào trong lọ thủy tinh, bảo quản cẩn thận.

Sau đó Tiêu Hoằng bắt đầu dựa vào những gì học được cải tiến công thức chế tạo Văn đan. Khác với trước, lần này Tiêu Hoằng còn có thủ đoạn phía sau, đó là dùng Văn đan chữa trị xong liền tiến hành điều trị nhanh, chủ yếu vận dụng một loại Văn đan giải độc khác, cùng với những dược phẩm trợ tim.

Hình thành một cái hệ thống chữa trị khổng lồ, hơn nữa đã chế tạo ra hàng mẫu Văn đan giải độc.

Thời gian hai ngày vội vàng trôi qua, hai ngày nay, ngoại trừ đi học, Tiêu Hoằng gần như không ở bên ngoài lâu, phần lớn thời gian đều ở trong phòng nghiên cứu.

Không chỉ Văn đan chữa trị, còn cải tiến đạo cụ Quyền Tàng, cải tiến chủ yếu là áo choàng đen, bên trong gắn thêm Ma Văn phòng ngự, kính mắt sao năm cánh, gắn thêm Ma Văn nhìn đêm.

Như vậy sẽ thuận tiện cho Tiêu Hoằng đi trong đêm đen.

Bản thân Tiêu Hoằng hiểu rõ, Duy Lâm công quốc đã đến, còn có quân đội của Lạc Tuyết Ninh, tuyệt đối là thuốc nổ hẹn giờ. Nói không chừng có lúc nổ tung, vì không liên lụy tai vạ đó tới mình, Tiêu Hoằng quyết định làm một số chuyện bí ẩn, sử dụng thân phận Quyền Tàng thì tốt hơn.

Dù sao thân phận này che giấu đủ sâu, cơ bản ngoại trừ bản thân Tiêu Hoằng ra, không có người thứ hai biết tới.

8 giờ sáng, lúc này Tiêu Hoằng đã tu luyện nửa giờ trong bồn tắm, hiện giờ Ngự lực trong người Tiêu Hoằng đã đến 2498 cổ, còn một chút nữa sẽ tăng lên Ngự giả cấp ba.

Lúc này Tiêu Hoằng ngồi trong bồn tắm lớn mới mua, sắc mặt tái nhợt. Trải qua thời gian dài dùng Văn đan bổ huyết cùng với Nhuận Tạng, đã hơi có màu hồng nhuận, tình trạng thân thể Tiêu Hoằng hiện giờ đang không ngừng tốt lên.

Có thể nói bây giờ mỗi lần huấn luyện, Tiêu Hoằng vẫn cảm giác đau đớn, nhưng bây giờ Tiêu Hoằng đã học được chịu đựng, hoặc gọi là thích ứng.

20 phút trôi qua, Ngự lực trong người Tiêu Hoằng đã lên đến 2502 cổ, rốt cuộc bước lên trình độ Ngự giả cấp ba. Tuy rằng Ngự lực trong người còn có thể duy trì tu luyện, nhưng Tiêu Hoằng không tiếp tục nữa, lập tức ngừng tu luyện, đứng lên rời bồn tắm.

Hôm nay là ngày hội biểu diễn lần 2, cần nhiều chỗ sử dụng Ngự lực, Tiêu Hoằng phải tiết kiệm một chút.

Mặc áo da cùng quần bỏ cao cấp mà Mộ Khê Nhi mua cho Tiêu Hoằng, soi gương, lại đeo kính râm thật to, Tiêu Hoằng rời phòng.

Từ cửa sau đi ra Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, Tiêu Hoằng lái xe Ma Văn đi tới sân vận động Tạp Gia, trên đường tràn ngập cảnh giác.

Tuy rằng không biết kế hoạch của Miêu Thần cùng Miêu Đông Thăng, nhưng Tiêu Hoằng hiểu rõ sáu chữ Học sinh Phân viện nào đó hiện giờ đã là cây to đón gió. Chỉ cần hai ngày, khắp Thái Ngô thành đã không ai không biết không ai không hiểu, nghe nói ngay cả thị trưởng cũng tự mình hỏi chuyện này.

Hành động như thế nhìn như không có gì, nhưng mà Tiêu Hoằng nhìn thấu mấu chốt đã nghĩ kỹ, đó là sự tồn tại của mình tuyệt đối là cái gai trong mắt Miêu Đông Thăng, bởi vậy Tiêu Hoằng không thể không đề phòng.

Đi vào sân vận động Tạp Gia, dừng xe Ma Văn ở góc khuất, Tiêu Hoằng ngó trái ngó phải, sau đó đi vào sân vận động từ cửa hông.

Lúc này vẫn là đám nhân viên trước, xếp thiết bị cùng với Ma Văn vào vị trí tương ứng. Hiện giờ Mai Kiệt lòng dạ tinh tế đã thu toàn bộ nhân viên tham dự hội biểu diễn vào Tập đoàn Khoa Long, vì phòng ngừa những người này lộ bí mật hội biểu diễn, đặc biệt là thân phận thật của Tiêu Hoằng.

Đối với công nhân bình thường, có thể gia nhập Tập đoàn Khoa Long, bọn họ tự nhiên cầu còn không được.

Hơn nữa lúc này Mai Kiệt cũng ngửi được mùi vị khác thường, đặc biệt từ Mai Long ngự văn hành phái ra hai mươi mấy cao thủ xen lẫn trong hội trường, đảm bảo tất cả an toàn, đặc biệt là Tiêu Hoằng.

Thời gian nhanh chóng đến 6 giờ tối, trong sân vận động Tạp Gia đã xôn xao, nhưng mà lúc này người xem nhìn cảnh tàn phá này đã không còn nghi ngờ, trong ánh mắt đều ẩn chứa chờ mong vô tận.

Nhìn vào phòng điều khiển, từ ghế người xem chỉ có thể thấy được bóng người ở bên trong. Mọi người đều biết rõ, ở bên trong chính là học sinh Phân viện nào đó gần đây cực kỳ nổi tiếng, hiện giờ người ở Thái Ngô thành đã đặt cho hắn danh hiệu Mộng Ảo đại sư.

Không lâu sau, nháy mắt khi người xem đến đủ, Tiêu Hoằng mở lại Ma Văn ảnh hiệu. Dựa theo tiêu hao năng lượng trước mắt, Tiêu Hoằng phỏng đoán Ma Văn ảnh hiệu do mình chế tạo cũng chỉ chịu được lần trình diễn này.

Tuy rằng trước đó những người này đều xem qua tiếp sóng trực tiếp, nhưng mà hình ảnh giống y như thế xuất hiện, vẫn khiến ánh mắt họ sáng lên. Cảm giác ở hiện trường tuyệt đối kỳ diệu hơn là nhìn qua màn hình Ma Văn.

Cùng lúc đó, bên trong khu ký túc xá số 1 Phân viện Tây Tân Ma Văn, Lạc Tuyết Ninh, Khoa Tư cùng với đám người Hứa Quốc Hào đều bắt đầu kiểm tra trang bị của bản thân. Ngoại trừ bao Ma Văn cùng quân trang đi đêm màu xám, còn có giáp phòng hộ đơn giản, chủ yếu bảo vệ tim và đầu.

Kiểm tra xong mọi thứ, thí nghiệm máy nhìn đêm, mọi thứ bình thường, Lạc Tuyết Ninh liếc Hứa Quốc Hào:

- Hiện giờ bắt đầu đồng bộ thời gian. thời điểm hành động là 7 giờ 30 phút, là thời điểm hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi đạt tới cao trào. Nhớ kỹ, nhiệm vụ của mọi người là cố gắng thu hút quân đội Duy Lâm ở Thái Ngô thành đi kho hàng Phúc Long, tốt nhất có thể tranh thủ cho ta khoảng thời gian 2 giờ.

- Đã rõ.

Hứa Quốc Hào nói, tiếp theo đeo bao tay da màu đen lên tay, đồng bộ Ma Văn thời gian. Khác với đồng hồ dân dụng, Ma Văn thời gian này chính xác tới từng giây.

- Mặt khác, ta muốn nói với mọi người, mọi người chỉ là đánh nghi binh, nhớ kỹ là kiềm chế kẻ địch, không cần phải liều chết, cố gắng sống sót, cùng với không nên tổn hại tới bình dân. Rố chưa?

Lạc Tuyết Ninh căn dặn tiếp.

- Rõ, trưởng quan.

Người ở đây đồng loạt đáp lời.

- Tốt. xuất phát.

Lạc Tuyết Ninh cũng không do dự nữa, dù biết lần này bản thân mình có lẽ mạo hiểm rất lớn, nhất là làm lộ tin tức, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng, hiện giờ Lạc Tuyết Ninh chỉ có thể đặt cược vào vận may của mình.

Tiêu Hoằng ở sân vận động Tạp Gia, không biết kế hoạch của Lạc Tuyết Ninh. Vào lúc này vẫn đang trong phòng điều khiển, bình thản khống chế Ma Văn ảnh hiệu.

Nhưng trong lòng Tiêu Hoằng mơ hồ cảm giác không đúng, không khí xung quanh phát ra mùi vị làm khiến hắn trở nên cảnh giác.

Nhưng Tiêu Hoằng sẽ không vì chuyện này mà rối loạn Ngự lực của mình, vẫn trật tự khống chế Ma Văn ảnh hiệu, ánh mắt không ngừng quét người xem trên đài ở xung quanh.

Chỉ nhìn từ bề ngoài, không có gì khác thường.

Thời gian đến 7 giỜ 30, đám người Hứa Quốc Hào tách khỏi Lạc Tuyết Ninh đã xuất hiện ở trên con đường gần kho hàng Phúc Long.

Nhìn sơ đồ sao chép từ Quyền Tàng, đối chiếu với cảnh vật trước mắt, Hứa Quốc Hào phân biệt rõ ràng những điểm đánh dấu trên bản đồ.

- Nhìn thấy kho hàng góc đông nam chứ? Hành động!

Nhìn Ma Văn thời gian, Hứa Quốc Hào ra lệnh.

Tiếp theo mấy trăm quân nhân quân đoàn Bối La cùng mấy chục quân đội Tân Cách công quốc rời khỏi xe Ma Văn.

Mười mấy người đều cầm lấy ống phóng tên lửa Ma Văn, không nói hai lời bắn về phía xa, bắn ra mười mấy viên đạn hỏa tiễn.

Ầm Ầm...

Lập tức tiếng nổ liên tục vang lên, kho hàng xám xịt không cửa sổ ở xa xa lập tức bùng lên mười mấy cột lửa.

Còn Hứa Quốc Hào cũng không có phát động xung phong mù quáng, vẫn lựa chọn phương thức đả kích từ xa, phát động tiến công liên tục lên kho hàng.

Nhưng mà một lát sau, nhìn thấy mấy trăm tên đeo mặt nạ xuất hiện, lập tức phản kích đám người Hứa Quốc Hào.

Hai bên lập tức va chạm vào nhau.

Bốn chiếc xe bắt đầu né tránh, bình dân như thường lệ chạy tán loạn khắp nơi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chiến đấu đã tiến vào giai đoạn gây cấn.

Lúc này Hứa Quốc Hào dường như cảm giác không đúng. Đối phương phản ứng quá nhanh, dường như sớm biết có người tới tấn công, nhưng mà lúc này nói gì cũng chậm rồi, đã chấp hành chiến thuật, chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Trên con đường khác, Lạc Tuyết Ninh dang dẫn Khoa Tư cùng với một tên thủ hạ tên Tát Cơ, nhanh chóng chạy đến Tiêu Gia Thôn. Dựa theo kế hoạch nhiệm vụ trước đó, thời gian cho Lạc Tuyết Ninh cùng lắm là 2 giờ.

Lấy được thứ đó, nghĩ cách rút lui, về phần lộ tuyến rút lui thì chưa xác định, mọi chuyện tùy cơ ứng biến.

Ở trong sân vận động Tạp Gia, không khí thoải mái hơn nhiều, lúc này mọi người đắm chìm trong mộng ảo do Tiêu Hoằng dệt lên. Thẳng đến 8 giỜ, trong hội trường hiện lên ánh sáng, Mộ Khê Nhi "biến mất", toàn bộ hội trường khôi phục cảnh tượng đổ nát, hội biểu diễn mới coi như hoàn toàn chấm dứt.