Tin tình báo trọng yếu như thế, tự nhiên không thoát khỏi lổ tai Tiêu Hoằng. Nhìn mật của Ngân cốt mã bị lấy ra tản ra ánh huỳnh quang, tuy rằng trong lòng Tiêu Hoằng như trước ngứa ngáy, nhưng thực lực của Tiêu Tề Sơn đã làm cho Tiêu Hoằng chùn bước.
Lý Văn ở bên cạnh, đúng lúc này huých nhẹ Tiêu Hoằng một cái, đồng thời đưa mắt làm hiệu hỏi ý kiến.
Tiêu Hoằng tự nhiên hiểu được hàm nghĩa của loại ánh mắt này, hắn hơi lắc lắc đầu, ngón trỏ nhẹ nhàng dựng thẳng trước miệng, sau đó chỉ chỉ phía sau.
Bốn người nhẹ gật gật đầu, tiếp theo thần không hay quỷ không biết, lẳng lặng thối lui về phía sau.
Ước chừng lui ra xa mấy chục thước, đám người Tiêu Hoằng mới đứng lên, hiển nhiên tin tình báo vừa rồi tuyệt đối rất trọng yếu. Nếu cứ như vậy đâm đầu đi vào Ám Dung Sơn, phỏng chừng chết tám lần cũng không biết vì sao mình chết.
- Này! Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lý Văn mở miệng hỏi.
- Hiển nhiên, ở cửa động phỏng chừng hết tám phần còn có Địa độn long, chỉ bằng vài người chúng ta, đừng nghĩ đi ra ngoài. Việc cấp bách trước mắt, chính là truyền tin tình báo cho các đồng bạn khác, rồi cùng nghĩ biện pháp mau mau rời chỗ này.
Tiêu Hoằng bình tĩnh phân tích.
- Theo ý tứ của huynh, còn đi tới hướng bắc ư?
Lý Văn hỏi tiếp.
- Đúng vậy! Biện pháp này cũng là tìm kiếm đồng bạn tốt nhất, nhưng chúng ta ngàn vạn lần không cần đi vào Ám Dung Sơn. Hơn nữa, ven đường phải hết sức cẩn thận, bởi vì chúng ta còn không biết có bao nhiêu người bịt mặt.
Tiêu Hoằng đáp lại.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền mang theo đám người Lý Văn, tiếp tục đi tới hướng bắc. Không hề nghi ngờ, hiện tại bọn họ cần phải tranh thủ thời gian.
- Này! Các ngươi nói xem, nếu người bịt mặt phải tận khả năng tiêu diệt nhiều cao thủ của Thái Ngô Thành, vừa rồi vì sao không tập kích chúng ta?
Hồng Phong đi tuốt đàng trước, khó hiểu hỏi.
- Điều này cần phải hỏi sao? Ở trong mắt người ta, ngươi cho rằng chúng ta xứng với danh hiệu cao thủ à? Ở trong mắt người ta, cao thủ tối thiểu cũng phải là cấp bậc Ngự Giả đấy.
Yến Nam đáp lại.
Trả lời như vậy xem ra thực trào phúng, nhưng cũng không thể phủ nhận, trả lời như vậy là chính xác nhất.
- Cũng có một lý do khác, chính là mấy tên hắc y nhân quấy rối kia, tự nhận là không có nắm chắc trăm phần trăm, xử lý toàn bộ chúng ta!
Tiêu Hoằng nói tiếp, dù sao ở hắn xem ra, đám người bịt mặt quấy rối này, cũng không có lòng tốt như vậy, hơn nữa Tiêu Hoằng có thể cảm nhận được ba người bịt mặt gặp trước đó, cũng không có thực lực cao cường như đám người nam nhân tóc dài.
Lại rất cẩn thận đi tới gần một giờ, ven đường đụng phải rất nhiều linh thú, phần lớn đều là thú ăn cỏ nên cũng không có nguy hiểm. Trong đó một con Tiên vĩ thú sức chiến đấu chỉ có Ngự Đồ cấp mười, liền bị đám người Tiêu Hoằng hợp lực xử lý. Tuy rằng so ra kém linh thú quý báu cấp bậc Ngự Giả, nhưng trên thân nó có thể thu được giá trị cũng có hơn một trăm kim tệ.
Đổi lại là ngày thưòng, có lẽ bao nhiêu đó sẽ bỏ qua, nhưng hiện tại vẫn là thu lấy toàn bộ, bởi vì tình thế có biến, bất cứ lúc nào đều có thể phải chạy trốn rời nơi đây. Bởi vậy, kế hoạch cũng thay đổi theo, có thể mang đi một chút là được một chút, dù sao cũng tốt hơn là so với hai tay trống trơn.
Đừng quên, cơ hội hôm nay như vậy, nhưng Tiêu Hoằng đã dùng tiền lời giá trị 1000 kim tệ đổi lấy, mặc dù phải lỗ vốn, cũng không thể để mất đi nhiều lắm.
Trên đường, đám người Tiêu Hoằng cũng gặp một số người, tuy nhiên, không phải là đoàn đội Thiếu Giang. Trong đó còn bao gồm Sài Sương, xem ra dường như cũng đã tản lạc cùng đoàn đội, Bì Hải Phi thường kèm bên cạnh đã không thấy tung tích, chỉ còn lại có hai tên Tây Tân Ma Văn học viện đi theo, ít nhiều có chút có hơi chật vật.
Tuy nhiên, đám người Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm, sau khi phát hiện liền đi vòng, thừa dịp đối phương còn không có phát hiện, tự thân lẫn mất từ rất xa. Hơn nữa Tiêu Hoằng đối với loại cao ngạo, bá đạo của đại tiểu thư Sài Sương này, cũng không có ấn tượng tốt lắm.
Về phần Yến Nam đi đoạn hậu, vừa đi vừa lưu ý Ma Văn thăm dò, đồng thời cũng không ngừng dùng Ma Văn thông tin, ý đồ liên hệ với đồng bạn ở phụ cận. Tuy nhiên, đáng tiếc thủy chung không có kết quả.
Mà thời điểm Tiêu Hoằng cẩn thận lưu ý bốn phía trên hướng đi, trong đầu luôn lăn qua lộn lại suy nghĩ thân phận của đám người bịt mặt. Nữ nhân tự xưng là Kiều Nam kia từng xưng mình là người của Tiên Phong Đoàn, Tiên Phong Đoàn là cái gì? Tiêu Hoằng chưa từng nghe nói qua. Tuy nhiên, trong mơ hồ Tiêu Hoằng kìm lòng không được nghĩ tới đám người đối chiến cùng Bối La trên đường phố lúc trước.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng không có chứng cớ, chỉ là trực giác. Nhưng bọn họ vì sao muốn tiêu diệt cao thủ của Thái Ngô Thành? Là để làm suy yếu ba thế lực lớn? Hay còn có ý đồ gì khác?
Hết thảy Tiêu Hoằng không nghĩ ra, cũng tận khả năng khắc chế chính mình, không cần nghĩ tới nhiều lắm, bởi vì Tiên Phong Đoàn rốt cuộc muốn làm gì, không có quan hệ với mình, trước mắt, trọng yếu nhất chính là an toàn cho bản thân, Ám Dung Sơn phỏng chừng là không thể đến gần rồi, mà điểm mấu chốt của Tiêu Hoằng là phải bình an rời nơi này.
“Chít chít... xì xì... grừ!”
Ngay thời điểm Tiêu Hoằng một đường đi tới trước, thanh âm như thế, cùng với tiếng gầm nhẹ còn nhỏ, không ngừng vang bên tai Tiêu Hoằng, tiếng kêu la như vậy rõ ràng cũng không phải linh thú gì lớn lắm.
- Thanh âm gì vậy?
Diệp Gia Chính trong đội ngũ luôn luôn trầm mặc không lên tiếng, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Đừng quản tới nó!
Tiêu Hoằng đáp lại, ở loại thời điểm này, tuyệt đối là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, có thể không phân tâm, thì không cần quan tâm. Hơn nữa nghe theo mức độ tiếng gầm rú cũng không phải là linh thú nguy hiểm.
Nhưng, ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới nói dứt lời, đồng thời xuyên qua một mảng bụi cây cao tới thắt lưng, trước mắt liền xuất hiện một cái hố sâu, chiều sâu ước chừng ba thước.
Vừa định đi vòng qua, trong lúc vô tình, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy phía dưới hố sâu, có một con vật hình dáng giống con sóc, da lông màu trắng, bộ dáng béo phì, đang tựa vào một bên hố sâu, thân thể cùng với hai trảo nhỏ đang bám trên vách đất, bộ dáng có vẻ thực bất lực. Bộ lông trắng tinh của nó trải qua bùn đất dính bện lại thành từng chùm từng chùm, thỉnh thoảng bắn ra một đám ngọn lửa nho nhỏ.
Mà ở phía trước nó chính là bảy tám con thằn lằn đen cùng cỡ với nó. Tuy nhiên, những con thằn lằn đen này đều không phải là linh thú, chỉ là động vật ăn thịt bình thường, hiển nhiên là xem con linh thú giống như con sóc trước mặt này, trở thành bữa tối.
Đối với con linh thú trong hố sâu, tự nhiên Tiêu Hoằng nhận biết, nó tên là Kỳ lang, là một loại mãnh thú ăn tạp, trong miệng nó có thể bắn rải ra một loại chất lỏng, gặp không khí sẽ tự cháy; có răng nanh sắc bén; cũng có thể dùng hỏa diễm công kích đối thủ. Lúc trưởng thành thân thể dài gần hai thước, lực công kích có thể đạt tới Ngự Giả cấp ba cấp bốn, chỉ số thông minh khá cao, thông hiểu nhân tính. Đương nhiên, con Kỳ lang trong hố sâu, chỉ là con con, đại khái chỉ mới một hai tháng, răng nanh chưa có mọc dài, ngoài chất lỏng tự cháy trong miệng, cũng không có lực công kích gì.
Giờ phút này, trong đôi mắt con tiểu Kỳ lang đã tràn ngập sợ hãi, tuyệt vọng, hố sâu cao như vậy bằng vào thân hình của nó, cũng rất khó nhảy ra được.
Nhìn thấy có người trên miệng hố, con tiểu Kỳ lang chớp chớp mắt ra vẻ cầu xin giúp đỡ, cũng bày ra một bộ dáng thật đáng thương.
Tiêu Hoằng tự nhiên chú ý tới phản ứng của con tiểu Kỳ lang. Vào thời điểm này, cân nhắc theo góc độ khách quan, tận lực càng tránh ít phiền toái càng tốt. Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy con tiểu Kỳ lang kia, Tiêu Hoằng vẫn là động lòng trắc ẩn, gần như ngay thời điểm ba con thằn lằn phóng tới tiểu Kỳ lang, Tiêu Hoằng liền nhanh như tia chớp bắn ra ba cánh hoa hồng, trực tiếp chém đứt đầu ba con thằn lằn này, các con thằn lằn khác theo bản năng lui về phía sau.
Không chút chậm trễ, từ trong túi hành trang lấy ra một sợi dây thừng, một đầu buộc lại một nút thòng lọng, xong Tiêu Hoằng liền thả dây thừng xuống, treo thòng lọng ở trước mặt tiểu Kỳ lang.
Tiểu Kỳ lang ngẩng cái đầu nhỏ xíu lên, nhìn Tiêu Hoằng, hơi do dự một chút, vẫn là đưa chân trước móc lên đầu thòng lọng. Theo thân mình nó còn treo lơ lửng giữa trời, còn không quên thè thè lưỡi với thằn lằn còn thừa phía dưới, dường như là một loại trào phúng chế giễu.
Đặt con tiểu Kỳ lang trên bàn tay mình, Tiêu Hoằng có thể nhìn thấy rõ ràng, trên cánh tay tiểu tử kia có một số vết thương, trên da lông đầy bùn đất, đã bện lại, dính cả vào trên làn da, nhìn qua giống như con mèo nhà bị vứt bỏ, chật vật không chịu nổi. Xem bộ dạng nó dường như đã đói bụng một thời gian dài, có thể sống đến bây giờ, sinh mệnh lực coi như rất ngoan cường.
Giờ phút này nó đang chờ mong nhìn Tiêu Hoằng, dường như đang khát cầu điều gì.
Tiêu Hoằng dường như có thể xem hiểu loại ánh mắt này, tiện tay từ bên hông gỡ xuống bình nước, đồng thời rót vào cái nắp một chút nước sạch.
Lại nhìn tiểu tử kia, không có mảy may khách sao, dùng chân trước ôm lấy cái nắp bình, uống một hơi cạn sạch, tiếp theo liền chỉ chi trước vào bình nước, bày ra một bộ dáng còn muốn uống tiếp.
- Đây là con gì vậy?
Yến Nam đánh giá một chút con vật nhỏ mặt xám mày tro này hỏi.
- Kỳ lang, một loại linh thú phi thường hung mãnh, lại phi thường thông hiểu nhân tính.
Tiêu Hoằng đáp lại, rồi dứt khoát đặt miệng bình nước ngay bên miệng tiểu tử kia, mặc cho nó uống từng ngụm từng ngụm.
- Kỳ lang? Không phải đâu, ta xem nó thật giống như một con chuột mập.
Yến Nam bày ra một bộ dáng khoa trương nói. Lân lang hắn tự nhiên biết, thủ hạ của Tang Hoành Vân chính là một gã Hoán Văn giả, cũng có một con, nhìn qua vô cùng hung ác, phi thường bảo hộ chủ nhân.
- Đây chỉ là con nhỏ, sau này trưởng thành sẽ khác hẳn! Chính cái gọi là nữ lớn lên mười tám lần biến, có một số linh thú cũng thuộc dạng này.
Tiêu Hoằng nói tiếp, thấy tiểu tử kia uống đã thèm, liền ném cho nó một miếng bánh bích quy ép khô.
Tiếp nhận miếng bánh bích quy, tiểu tử kia không chút do dự, liền bắt đầu không ngừng gặm nhắm, hiển nhiên là rất đói bụng rồi.
- Con vật này, huynh định xử lý thế nào?
Lý Văn hỏi tiếp.
- À...
Ngay lúc Tiêu Hoằng còn đang cân nhắc, nhìn lại tiểu tử kia, hai chi trước còn đang ôm miếng bánh bích quy, mà đã ngủ say ở trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng, hiển nhiên là nó mệt muốn chết rồi. Mà loại Lân lang này tính cảnh giác cực cao, lại dám ngủ trong lòng bàn tay một người, chỉ có thể chứng minh một điều đó chính là nó đối với người này, đã thành lập đủ tín nhiệm.
Kỳ thật Tiêu Hoằng cứu nó ra, đã chuẩn bị thả nó đi, nhưng giờ khắc này Tiêu Hoằng bỗng nhiên lại nhớ tới Mộ Khê Nhi, còn nhớ tới lúc trước nổi lên thuận miệng đồng ý.
Hơi chút do dự, Tiêu Hoằng lấy ra từ trong túi hành trang một cái hộp gỗ, sử dụng tiểu đao đục vài cái lỗ thủng quanh hộp gỗ, sau đó nhẹ nhàng đặt tiểu Kỳ lang đang ngủ say vào trong đó, đậy nắp hộp để phía trên túi hành trang.
Ngay lúc Tiêu Hoằng làm xong hết thảy, cách đó không xa bỗng nhiên lại truyền đến một trận tiếng xao động mãnh liệt, tiếng bước chân chạy hổn loạn, vừa dồn dập, vừa trầm trọng, thậm chí Tiêu Hoằng còn mơ hồ có thể nghe được tiếng rống trầm thấp của dã thú.