TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Á Nô
Chương 199: Hôn lễ gián đoạn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Bên ngoài người chủ trì thấy mặt trời càng ngày càng lên cao, đã sắp lên đến đỉnh đầu rồi, vừa oi bức lại nôn nóng, khiến hắn đổ mồ hôi đầy đầu.

"Linh công tử, Ngọc công tử, đã sắp đến giờ Ngọ rồi, không thể kéo dài thời gian được nữa, nếu không sẽ không được may mắn đâu..." Người chủ trì lau mồ hôi trên trán thúc giục.

Sở Linh không nói gì, trong tay cầm một đầu dây khiên hồng*, Thẩm Ngọc cắn môi trắng bệch.

*Dây khiên hồng: dải lụa đỏ, tân lang tân nương mỗi người cầm một bên gọi là khiên hồng.

"Ngọc Nhi..." Sở Linh gọi một tiếng.

"Dạ?"

Thẩm Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, trước mặt là một đầu khác của khiên hồng, hoa hồng kết ở bên trên như ẩn như hiện trước mắt y, y run rẩy đưa tay ra, chậm chạp đến gần khiên hồng.

Đang lúc định cầm lên, bên ngoài ồn ào náo động một trận.

Ầm ầm ầm -------

Tiếng đập cửa dồn dập, từ trên ghế đệm Thẩm Ngọc suýt nữa thì nhảy bật lên, màu xám tro trên mặt tan đi, mừng rỡ như điên.

"Hắn tới rồi! Nhất định là hắn tới..."

Thẩm Ngọc bỏ qua dây khiên hồng, chạy như bay đến bên cửa, nhất định là ách vệ, nếu như không phải là hắn, làm sao lại gõ cửa đầy nôn nóng như vậy?

Đập vào mắt là khuôn mặt của Sở Dực.

"Ngọc ca... Linh ca! Linh ca!"

Sở Dực gật đầu xin lỗi Thẩm Ngọc một cái, sau đó xông vào trong.

"Xảy ra chuyện rồi!" Sở Dực hoang mang rối loạn hô to, "Huynh mau đi xem một chút đi, hộ vệ canh lối ra đào nguyên truyền tin, nói có người bao vây lối ra, đang muốn tấn công vào đây...."

"Cái gì?!" Sở Linh cả kinh thất sắc, "Đệ nói cho rõ, là người nào?"

"Đệ không biết, hộ vệ kia lại ở bên ngoài, cũng chỉ vội vàng tới đưa tin, hình như là quân lính, không phải quân phỉ đạo (trộm cướp), tình huống khẩn cấp, lúc này trưởng bối trong tộc mới để cho đệ đến tìm huynh..."

Sở Dực thở hổn hển vội vã nói xong, chạy bất chấp làm cả người toát mồ hôi.

"Quân lính? Làm sao quân lính tìm được tới đây?"

Sở Linh lẩm bẩm nói xong, nghĩ đến một loại khả năng, nếu như là hắn, dưới cơn nóng giận làm ra loại chuyện này, ngược lại cũng hiểu được.

"Ta đi xem một chút!"

"Vậy hôn lễ làm thế nào? Tiếp tục hay là..." Người chủ trì hỏi.

"Đại sự làm trọng, trước cứ hoãn một chút đi."

Sở Linh vội vàng bỏ lò sưởi tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng, đột nhiên dừng lại ở cạnh cửa.

"Ngọc Nhi, trước tiên đệ cứ chờ ở nơi này một chút, ta đi kiểm tra trước, nếu không có việc gì, sẽ trở lại tiếp tục." Sở Linh dặn dò, "Mọi người giải tán trước đi, Sở Dực, truyền lệnh tất cả hộ vệ qua đây canh giữ."

Thẩm Ngọc còn đang ở trong kinh hoàng, bị chuyện đột phát làm cho ứng phó không kịp, đại lễ thành hôn êm đẹp bị gián đoạn, người bên ngoài cũng mù mịt đầy đầu, có điều vẫn đi nghe lệnh, mới vừa rồi sân nhỏ nhốn nháo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

"Ngọc công tử..."

Tiểu nha hoàn vào phòng, bưng tới một chén canh sâm, với mấy đĩa thức ăn tinh xảo.

"Từ sáng sớm đến bây giờ người vẫn chưa dùng bữa, ăn trước một chút lấp đầy bụng đi, ta lấy từ phòng bếp tới đấy."

Nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, thấy Thẩm Ngọc hồi lâu không nhúc nhích, cho là y thương tâm vì chuyện hôn lễ gián đoạn.

"Ngọc công tử, người không cần lo lắng, chẳng qua là chậm trễ chút, Linh công tử trở lại nhất định vẫn có thể thành thân."

Thẩm Ngọc không phải đang đau lòng, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua đầu óc y rối loạn, nghe Sở Dực nói có quân lính đang tấn công cửa vào, vậy quân lính là ai phái tới? Nếu như là Quân Huyền Kiêu, vậy hắn từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tìm tới, hay hắn chính là ách vệ, mấy ngày nay không xuất hiện, không thể để lộ thân phận, nên muốn xuất hiện vào lúc này?

Nhưng dựa theo tính tình Quân Huyền Kiêu sao lại còn chạy đi hiệu lệnh quan binh? Hắn có ngang ngược tàn bạo đến đâu, cũng phải phá hỏng hôn yến trước đã rồi nói sau.

Thẩm Ngọc đã không phân biệt được rõ nữa rồi.

Là Quân Huyền Kiêu vẫn tốt, ít nhất sẽ còn vì y lưu lại một ít tình cảm, sẽ không làm gì tộc nhân Sở thị, nhưng điều Thẩm Ngọc lo lắng lại là người bên ngoài không liên quan đến Quân Huyền Kiêu.

Thẩm Ngọc cảm thấy không bằng tự mình đi xem cho biết, còn hơn ở đây nghĩ ngợi lung tung.

"Ngươi gọi người dắt giúp ta một con ngựa tới đây." Thẩm Ngọc nói với nha hoàn.

"Bây giờ sao? Nhưng Linh công tử bảo người yên lặng chờ tin tức, chắc chắn nơi đó rất nguy hiểm, nếu chạy loạn..." Nha hoàn ngập ngừng nói.

"Không sao, ngươi cứ đi đi."

Nha hoàn không lay chuyển được y, chỉ đành bảo nam đinh đi dắt ngựa tới, Thẩm Ngọc chưa quá thành thạo cưỡi ngựa, cứ đi như vậy, nha hoàn cho là y lo lắng Sở Linh công tử, liền bắt đầu cảm động đến rơi nước mắt.

Cửa vào vùng phụ cận bách tính đã rút lui, không dễ gì Thẩm Ngọc mới tìm được người hỏi đường, tìm được chỗ.

Hộ vệ Sở thị đều ở núi bên này, hành lang lối vào duy nhất có đá lớn ngăn trở, không thấy được tình huống bên ngoài, Thẩm Ngọc chỉ nghe thấy âm thanh khua gõ leng keng loảng xoảng.

Thẩm Ngọc bỏ ngựa một bên, leo lên dốc núi, y đã thấy Sở Linh rồi, hắn đang đứng ở trên gò, dẫn đầu các hộ vệ kiểm tra.

"Sở Linh đại ca!" Thẩm Ngọc lớn tiếng gọi hắn.

Sở Linh quay đầu, thấy là Thẩm Ngọc, chạy tới kéo y một cái, lo lắng nói: "Ngọc Nhi, sao đệ lại tới đây? Nơi này nguy hiểm, đệ mau trở về đi!"

"Bên ngoài là quân lính sao? Là do người nào phái tới?"

Thẩm Ngọc đứng ở chỗ cao, tầm nhìn mở rộng, có thể thấy dưới núi có hơn ngàn người, quả thực là trang phục quan quân binh sĩ.

"Không thể xác định, ta nghi ngờ là người Hung Nô!"

....

Haizz, vẫn không thấy Quân Huyền Kiêu đâu, Ngọc Nhi tưởng Quân Huyền Kiêu đến mà mừng phát điên lên, thương thật sự????

Mà Ngọc Nhi lại thế rồi, mãi không từ bỏ được yêu hắn, thương hắn, nhớ hắn, Quân Huyền Kiêu mãi là chấp niệm của y!

Tiếp tục hi vọng đi các cô....