Ngọc Nhi...
Tiêu Hề Diệp thụ sủng nhược kinh, nắm lấy tay Thẩm Ngọc, chỉ có hắn mới biết để Thẩm Ngọc chủ động thân mật không dễ dàng gì, tim Tiêu Hề Diệp đập kịch liệt, hắn trông chờ thời khắc này đã lâu. Ngay sau đó Tiêu Hề Diệp cũng minh bạch Thẩm Ngọc vì sao phải làm như vậy. Cho dù có là giả, Tiêu Hề Diệp cũng như ăn mật. "Huyền Kiêu, xem ra vẫn là ngươi quá mức tự tin, Ngọc Nhi, y đã sớm quên đi ngươi." Quân Huyền Kiêu không chớp mắt nhìn Thẩm Ngọc chằm chằm, ánh mắt giống như vực sâu nhưng lại không có quá nhiều kinh ngạc, tựa như muốn đem Thẩm Ngọc nhìn thấu. Y đúng là có chút thay đổi, không còn giống như trước kia một người làm nô làm hạ nhân dùng ánh mắt sùng kính cuồng nhiệt nhìn mình, cũng không cần đối với bất kỳ người nào khúm núm vâng vâng dạ dạ nữa, giống như có linh hồn của chính mình, cả người chói sáng. Bụng có thi thư khí tự hoa*, Thẩm Ngọc vốn khí chất như ngọc, hiện tại lại thêm một chút khí phách thư sinh, có một cổ tự tin bên trong, càng trở nên loá mắt hơn. *Bụng có thi thư khí tự hoa: Nghĩa là chỉ cần thường xuyên đọc sách, khí chất tự nhiên có thay đổi. Quân Huyền Kiêu có chút không thích ứng được một Thẩm Ngọc như vậy, trước đây hắn có thể dễ dàng khống chế Thẩm Ngọc, hiện tại lại giống như thoát ra khỏi sự chi phối của hắn, cảm giác muốn cao chạy xa bay. "Phải không?" Quân Huyền Kiêu nhếch miệng cười, mang theo tia tà khí lẫm liệt nói, "Vậy vì sao phải tới nơi này, cũng không dám nhìn ta?". Thân thể Thẩm Ngọc ngưng trệ trong chốc lát, y đúng là không dám nhìn thẳng Quân Huyền Kiêu, y sợ ánh mắt sắc bén như ưng của Quân Huyền Kiêu tra xét, chính mình liền lộ ra nguyên hình. "Tự cho là đúng!" Tiêu Hề Diệp tức giận nói, "Ngọc Nhi sở dĩ đến đây, cùng quên hay không quên tình không chút quan hệ nào, y là tới hỏi ngươi, ngươi đến cùng đem mẹ y mang đi nơi nào?!" Quân Huyền Kiêu ánh mắt thong dong, cười dài một tiếng. "Thì ra là như vậy, Tiêu Hề Diệp, thủ đoạn của ngươi cũng thật không ít, chỉ có thể chứng minh ngươi đang chột dạ." Quân Huyền Kiêu chuyển đề tài lại thừa nhận, "Chính là lão bà tử Thẩm phủ kia đi, mấy tháng trước, Bổn vương đã sai người từ trong tay Thẩm tri phủ đưa đi, còn giấu ở chỗ nào thì.... hiện tại ta không muốn nói." Dưới cơn thịnh nộ Tiêu Hề Diệp cầm lấy roi gai bên cạnh, tàn nhẫn đánh xuống, chát chát một tiếng, lồng ngực Quân Huyền Kiêu nhiều hơn một đạo vết máu sâu, trên roi có gai xé rách da thịt của hắn, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một mảnh. "Ha ha..... Tiêu Hề Diệp, ngươi đem thập đại khốc hình* trong Thiên Lao đều thử qua một lần, xem Bổn vương có thể nói ra không?! Ha ha ha..." *Thập đại khốc hình: Lột da, yêu trảm, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình, lăng trì, ải thủ, phanh chử, cung hình, ngoạt hình, cắm châm, chôn sống, rượu độc, côn hình, cứ cát, đoạn chuy, rót chì, đạn tỳ bà, trừu tràng, phích lịch xa...nói chung là những hình phạt tàn khốc nhất. Quân Huyền Kiêu cười đến càng ngông cuồng hơn, dường như chính hắn mới là người hành hình, hắn dùng đầu lưỡi đỏ thắm nhẹ liếm môi một cái, dáng vẻ khát máu ngông cuồng, nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn cho đỏ cả mặt. Một roi này, tuy là đánh ở trên người Trấn Bắc Vương, Thẩm Ngọc lại lo lắng đến đau, y cúi đầu không dám nhìn lên vết thương của hắn, những vết máu đỏ đậm kia phảng phất như ngọn lửa, thiêu đến tâm Thẩm Ngọc đau nhói. Tiêu Hề Diệp thuận thế ôm lấy Thẩm Ngọc, cho y dựa vào lồng ngực của mình, ôn nhu an ủi. "Ngọc Nhi, ngươi không cần phải sợ." Thẩm Ngọc là đang sợ, nhưng y sợ không phải hình phạt, y là sợ chính mình sẽ không nhịn được thay Trấn Bắc Vương cầu xin. "Ngọc Nhi!" Nhìn thấy Thẩm Ngọc dựa người vào Tiêu Hề Diệp, Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên hét lớn lên một tiếng. (¬‿¬) "Ngươi tới! Ta nói cho ngươi biết mẹ ngươi ở đâu." Thẩm Ngọc vẻ mặt không thể tin xoay người lại, Trấn Bắc Vương nở nụ cười khó hiểu, hắn thật sự dễ dàng như vậy đem tung tích của mẹ nói cho mình? Cũng không do Thẩm Ngọc có tin hay là không, phàm chỉ cần có một tia hi vọng, y đều muốn nắm lấy. Thẩm Ngọc đi tới trước mặt Quân Huyền Kiêu, gần trong gang tấc, y bỗng nhiên cảm thấy như trở về những ngày trước kia, đối với người nam nhân này yêu thương không chút nào giảm bớt đi. "Ngươi lại đến gần một chút, ta chỉ nói cho ngươi nghe, không muốn để cho Tiêu Hề Diệp nghe được." Bị thanh âm của Quân Huyền Kiêu đầu độc, Thẩm Ngọc theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của hắn. "Ngươi lại muốn giở trò gì?!" Tiêu Hề Diệp lạnh giọng. Quân Huyền Kiêu lười trả lời hắn, chỉ một lòng hướng Thẩm Ngọc nói: "Không phải ngươi muốn biết sao? Lại gần đây một chút, Bổn vương có thể nói cho ngươi....." Thẩm Ngọc không tự chủ được đi lại gần, bọn họ cơ hồ kề sát cùng một chỗ, Trấn Bắc Vương mày kiếm đậm đến như mực, con ngươi ngăm đen sâu không lường được, mũi cao thẳng...hết thảy những thứ này mỗi ngày đều xuất hiện ở trong mộng của Thẩm Ngọc, làm cho y cam tâm khuynh đảo, hàng đêm tưởng niệm. Quân Huyền Kiêu cúi đầu, tới gần cổ vai Thẩm Ngọc, híp mắt lại mũi mạnh hít sâu vào một cái. "Ngọc Nhi, ngươi thật là thơm a...." Quân Huyền Kiêu kéo lên khóe miệng, nở nụ cười tà mị. Mùi thơm trên người Thẩm Ngọc không phải mùi phấn son của nữ nhân, là độc hữu thanh u, y suốt ngày ở Kỳ Lân Các đọc sách viết chữ, cũng nhiễm phải một ít hương mực. Thanh âm Trấn Bắc Vương thuần hậu trầm thấp, mang theo giọng khàn khàn, giống như một con rắn có nọc độc, làm Thẩm Ngọc đầu váng mắt hoa, Thẩm Ngọc tự véo mình một cái mới có thể duy trì sự tỉnh táo. Ở lúc Thẩm Ngọc đang muốn dùng tay ra hiệu dò hỏi tung tích của mẹ, gò má bị một vật ấm áp dán lên, vừa chạm vào liền tách ra, chỉ là thập phần dùng sức, Trấn Bắc Vương còn giống như đùa dai lè lưỡi, quét qua môi Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc hoảng sợ lùi về sau vài bước, ở tình huống như thế này Trấn Bắc Vương vẫn còn có tâm tư đùa giỡn khinh bạc y, cưỡng hôn y một cái?! "Ngọt, vẫn ngọt giống như trước kia vậy! Ha ha ha..." Quân Huyền Kiêu liếm môi một cái, giống như một hài tử nếm được đường, hài lòng. "Ngươi....." Tại sao?! Thẩm Ngọc tâm tư một mảnh hỗn loạn, hắn không phải chán ghét, vứt bỏ mình sao? Tại sao còn muốn hôn y? Hay là để chọc giận Diệp Đế?! Làm Thẩm Ngọc sợ hãi chính là, tim chính mình đập rộn lên, lại có một chút....vui mừng?! Coi như là Trấn Bắc Vương lợi dụng mình cười nhạo Diệp Đế, Thẩm Ngọc cũng cam tâm tình nguyện. "Quân Huyền Kiêu!!" Tiêu Hề Diệp quả nhiên giận đến không kiềm được, cầm lấy roi gai tàn nhẫn đánh xuống mấy lần, chỉ đổi lấy được tiếng cười ngày càng hung hăng kiệt ngạo của Quân Huyền Kiêu. "Ngọc Nhi, ngươi không cần để ý đến người điên này, hắn căn bản là đang đùa bỡn chúng ta, đi, ngươi đi về trước." Tiêu Hề Diệp thân thiết nắm lấy cánh tay Thẩm Ngọc, hành động này của Quân Huyền Kiêu, làm cho hắn ghen ghét dữ dội. Cũng có thời điểm Tiêu Hề Diệp không kìm nổi lòng, nhưng hắn đều cố gắng khắc chế xuống, bởi vì hắn muốn làm một người quân tử, khiến Thẩm Ngọc cam tâm tình nguyện đem mình giao phó cho hắn, mà Quân Huyền Kiêu chính là một kẻ mười phần khốn nạn, muốn làm gì thì làm, không hề chú ý đến cảm thụ của Thẩm Ngọc. "Ngọc Nhi." Quân Huyền Kiêu bỗng nhiên hô to, "Ngày mai ngươi trở lại, không chừng Bổn vương thật sự sẽ nói cho ngươi biết." Tiêu Hề Diệp vừa tức vừa giận, tên khốn kiếp này muốn dùng tung tích của mẹ đến dụ Thẩm Ngọc, để cho Thẩm Ngọc mỗi ngày đều đến nhìn hắn, thật tốt để hắn tiêu khiển làm nhục sao?! ....
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Á Nô
Chương 102: Khinh bạc cưỡng hôn
Chương 102: Khinh bạc cưỡng hôn