TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Tích
Chương 100: Dò hỏi (2)

Một đường lặng im, Tiêu Yến mím chặt môi không nói một lời.

"Hoàng thượng, đã đến trong khu vực Dương Châu." Chỉ có Vinh Thiển đúng lúc nhắc nhở hai vị chủ nhân.

"Biết rồi." Tiêu Yến nhàn nhạt đáp lại.

Bạch Lạc Tích thấy thế chỉ có thể vén rèm ra, nhìn phong cảnh ven đường, hai hàng hoa và dương liễu toàn bộ dựa vào nước, một đường sân cho đến núi, mười dặm Sấu Tây Hồ, nơi từ xưa tới nay văn nhân trí thức chắc chắn đến.

"Hoàng thượng, chúng ta phải đi gặp ai?"

"Đến rồi tự nhiên thì biết, gấp cái gì." Tiêu Yến không kiên nhẫn trả lời.

"..."

Bạch Lạc Tích bĩu môi, tâm tình lại như phong cảnh ngoài rèm, hồi lâu chưa từng thoải mái, non sông Giang Nam tươi đẹp vẫn là mê người như vậy.

Qua một lát, bên hồ cách đó không xa mơ hồ xuất hiện tiểu lâu một màu trắng.

"Hoàng thượng, đến rồi."

"Đi thông báo" Tiêu Yến dặn dò.

Vinh Thiển tiến lên nhẹ gõ, quản gia theo tiếng mở cửa, như là đã chờ đợi đã lâu, trực tiếp đem mọi người dẫn vào trong viện.

Mấy ngày liền gấp rút lên đường mệt nhọc, bước vào trong điện, không tên an lòng, trong điện dòng nước trong nhẹ lay động chuông. Một vị nữ tử tuổi tác xấp xỉ Tiêu Yến xuất hiện ở trước mặt chúng nhân, mang theo dịu dàng điềm tĩnh nữ tử Giang Nam vốn có, mặc dù không có dung nhan nghiêng nước, nhưng nhìn theo lại để người thoải mái không tên, muốn tới gần

"Trên đường cực khổ rồi, mau vào nghỉ ngơi một chút đi." Không có kính cẩn vấn an, cố ý xu nịnh, càng giống như là bạn cũ nhiều năm không gặp, không cần nói năng rườm rà, tất cả đều ở trong lòng.

"Vị này chính là?" Thấy được Bạch Lạc Tích, nữ tử nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Yến.

"Nha, lần trước nhắc tới, ngươi nói muốn gặp đứa nhỏ này, ta thì mang đến." Tiêu Yến thuận miệng nói qua.

"Lạc Tích?"

"Ạch, Lạc Tích bái kiến.. Di mẫu." Bạch Lạc Tích thấy nữ tử quen biết với Tiêu Yến, gật đầu thi lễ.

"Không nhớ ta rồi sao? Khi còn bé còn ôm lấy ngươi." Nữ tử mỉm cười nâng dậy Bạch Lạc Tích.

".. Ôn di?"

Ở trong đầu tìm kiếm chốt lát, một cái tên hiện lên, Trang Ôn. Trang gia cũng là danh môn vọng tộc quyền thế triều chính, Cao Tổ lúc khai quốc thì phong Trang thị làm Vương khác họ, cha truyền con nối, cho tới bây giờ, đây cũng là Thân Vương khác họ duy nhất. Địa vị trong triều có thể tưởng tượng được, Tiêu Yến đối với hắn càng là tín nhiệm rất nhiều, ở bề ngoài xem như binh quyền được 1 phần 3, trên thực tế toàn quốc hai phần ba binh quyền vẫn là nắm ở trong tay Trang thị, có thể nói từ sau khi Bạch gia bị diệt môn, thì không có ai có thể chống lại với Trang gia. Chỉ là vị trước mắt này, không có lòng với chính sự, ngược lại là người nhàn tản hiếm thấy của Trang gia, nhưng mà thuở nhỏ cùng Tiêu Yến học tập luyện võ, hai người cảm tình rất là thắm thiết.

"Cao lớn rồi, lần trước thấy ngươi vẫn nhỏ như thế." Trang Ôn nói chuyện còn dùng tay ước lượng một hồi.

"Đều nói cho ngươi mang đến cho ta nhìn một chút, không mang đến nữa, ta đều muốn không nhận ra rồi." Nhìn một lát, Trang Ôn quay người chế nhạo Tiêu Yến ngồi phía trên.

* * * Ta ngàn dặm xa xôi tới thăm ngươi, cả hớp trà cũng không cho, còn như vậy, lần sau không đến. "Tiêu Yến bất mãn bị lạnh nhạt.

" Đều sớm chuẩn bị xong rồi, trước tiên dùng bữa đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, muộn chút đi ra ngoài dạo."Trang Ôn vung vung tay với hạ nhân, thức ăn rực rỡ muôn màu được bưng lên.