"Thật sự là đi ăn khuya?" - Lương Ưu Tú nhìn người trước mắt đang tỉnh queo, hơn nửa đêm lại đi rủ hắn ăn khuya.
"Chị đã nói là đi ăn khuya mà. Chị không biết nói tiếng Thái, nên muốn cậu đi cùng làm thông dịch viên. Những thứ này nhìn rất ngon.. chẹp." - Đào Tuyết Ương giơ ra một cuốn sách ẩm thực, giới thiệu một đống thức ăn ngon. Chuyến đi này có người chi trả toàn bộ chi phí, không ăn là ngu. Lương Ưu Tú thở phào nhẹ nhõm, cũng may dù đã khuya nhưng bên Thái vẫn có rất nhiều người đi chơi, không sợ đụng "thứ dơ bẩn". Có lẽ học tỷ thật sự đói bụng, hiếm thấy chị ấy không gây chuyện. Lương Ưu Tú cũng thả lỏng tâm trạng đi theo hưởng thụ thức ăn ngon. "Đào học tỷ, không phải nói đi ăn khuya sao?" - Đi theo sau hơn nửa tiếng, Lương Ưu Tú lo lắng hướng về Đào Tuyết Ương hét to. Nói là đi ăn khuya, sao lại đến chỗ này? Đây rõ ràng là con đường đến nhà của Phương Mộc lúc sáng, trên đường lại không một bóng người. Rất đáng sợ!! "Ăn no mới có sức làm việc. Lúc sáng, Hôn Âm không cho chị đến gần ngôi nhà, không có nghĩa là chị không đi điều tra. Chị không thể chờ đến sáng mai để nói chuyện với Phương Mộc, nếu không biết trong ngôi nhà đó có cái quỷ gì, thì tối nay chị không ngủ được." - Đào Tuyết Ương thấy trước mắt có một sự kiện linh dị, bảo nàng không được đều tra. Nàng sẽ giống như người bị ung thư mà không có thuốc trị vậy. Lương Ưu Tú xoa trán, một ngày nào đó lòng hiếu kỳ có thể giết chết Đào học tỷ. Lúc nãy, dụ dỗ hắn đi ăn uống là trò lừa gạt, thì ra ăn tối xong mới có sức để chạy. Lương Ưu Tú thầm khẩn cầu trời Phật, thần thánh, tốt nhất đừng có chuyện gì xảy ra. "Những căn nhà ở kế bên, hoặc gần khu nhà của Phương Mộc hình như cũng không có ai ở. Có thể thấy được, những người từng sống xung quanh đây đều biết ngôi nhà họ Phương có vấn đề, nên tất cả dọn đi nơi khác. Nhưng, cách đó một con đường chắc sẽ còn người ở. Chúng ta tìm xem ở đó có cửa hàng tiện lợi 24h không? Nếu có, thì vào cửa hàng hỏi thăm sẽ có người biết. Với lại, trong đó chắc cũng có ma quỷ..hờ..hờ..~~" - Đào Tuyết Ương nói câu cuối cố ý kéo dài âm thanh, còn nhẹ giọng thở. Nàng muốn hù Lương Ưu Tú. Lương Ưu Tú trong lòng đã run lẩy bẩy, nhưng vẫn kiên quyết biểu hiện mình có thần kinh thép chuyện gì cũng không sợ. Nhìn thế nào Lương Ưu Tú cũng là đàn ông con trai, nếu học tỷ gặp nguy hiểm, hắn phải có trách nhiệm tiến lên phía trước bảo vệ. "Yên tâm học tỷ, nếu như gặp phải con quỷ xấu xa nào đó. Em sẽ bảo vệ chị." "Cậu nhìn chị rất yếu à?" "..........." Đào Tuyết Ương dũng cảm đi phía trước, tìm người để hỏi thăm chuyện căn nhà của Phương Mộc. Lương Ưu Tú rầu rĩ, đi theo sau. Đêm đã về khuya, rất ít ngôi nhà còn sáng đèn, ban đêm yên tĩnh luôn làm người ta lạnh sống lưng. Càng đi về phía trước, bóng tối sau lưng sẽ trở nên quỷ dị, chúng ta sẽ cảm thấy như có ai đó đang đi theo phía sau. Không dám quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi về phía trước. Hai người cứ đi vòng vòng khu phố yên tĩnh này, lần đầu tiên đến Thái Lan không biết đường, chắc đã đi lạc. Bởi vì, có Lương Ưu Tú trí nhớ siêu phàm nên nhớ được đường về khách sạn. Nhưng kỳ lạ, sao con đường này giống như hai người vừa mới đi qua? "Đào học tỷ, có gì đó không đúng. Đường này chúng ta vừa đi qua lúc nãy." "Cậu nói gì?" "HÙ!!" "Á...." "Á...." Trong màn đêm yên tĩnh, tự nhiên có ai đó vỗ vai Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú. Đang trong trạng thái căng thẳng thần kinh, bất ngờ có người vỗ vai tim muốn rớt ra ngoài, cả hai la làng. "Bình tĩnh, là chúng tôi. Ha ha ~~ bộ dạng sợ hãi của hai người thật khó coi." Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú cố gắng bình tĩnh, nhìn người vừa lên tiếng thì ra chính là Lâm Quang Hi và Hạng Ngữ Tranh. Cho xin đi, đừng có trong bóng tối thình lình chạy ra, vỗ vai người khác như thế, bị hù chết thì làm sao? Dù Đào Tuyết Ương và Lương Ưu Tú gan to bằng trời, cũng không thể bình tĩnh. Người so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, người có thể hù chết người. "Ba hồn bảy vía bị dọa bay mất mấy cái rồi đó. Sao hai chị ở đây?" - Đào Tuyết Ương vuốt nhẹ ngực, động viên tinh thần cho bản thân. Lương Ưu Tú đứng bên cạnh có lẽ hồn bay mất luôn rồi, sắc mặt tái xanh. "Lúc chúng tôi ra khỏi chợ đêm, thì nhìn thấy hai người. Tò mò nên đi theo, với lại cái tên này đang muốn viết tiểu thuyết kinh dị. Đúng lúc, có thể thu thập tư liệu sống! À quên, tên tôi là Hạng Ngữ Tranh." "Lâm Quang Hi." Hai nguời tự giới thiệu tên mình, xem ra hai người này cũng can đảm gớm, vì viết truyện ma nên tự mình trải nghiệm, chuyên nghiệp thật. Lâm Quang Hi và Hạng Ngữ Tranh muốn đến Thái Lan thu thập vài tin tức về những câu chuyện kì lạ, chứ không phải đi để xem quỷ là thứ gì. Hơn nửa đêm, tự nhiên nhìn thấy đồng hương nên tò mò đi theo sau, hai người họ không biết rằng, Đào Tuyết Ương chính là một kho truyện kinh dị đầy kịch tính. "Hai chị tin trên đời này có ma à?" - Có rất nhiều người không sợ ma, bởi vì không thấy nên không sợ, chưa gặp nên không tin. Rất nhiều người tin vào khoa học nhiều hơn là ma quỷ, thần thánh. "Tin chứ. Tôi còn tin rằng các người cũng có liên quan đến mấy thứ đồ "dơ bẩn", đúng không?" - Lâm Quang Hi từ khi nhìn thấy bọn họ, đã quan sát và nghe được những lời họ nói. Nàng khẳng định đám người này không bình thường, nàng và Hạng Ngữ Tranh cũng gặp rất nhiều việc khó giải thích, nên tin cũng rất bình thường. "Nhưng, bát tự của hai chị không cứng. Tốt nhất nên ít dính đến mấy chuyện này thì hơn. Nếu nhẹ thì bệnh, nặng có thể chết." - Cái người quanh năm, suốt tháng gây chuyện, lại đi khuyên người khác đừng dính vào phiền phức. Chuyện lạ bốn phương. "Bây giờ, chúng ta đang gặp phiền phức đây. Đụng tới Quỷ Đả Tường rồi." - Lương Ưu Tú chán nản nói. Hai hay bốn người gặp Quỷ Đả Tường thì kết quả cũng không khác lắm, chỉ có nhiều người chết hơn thôi. Nếu Sư Âm ở đây, mấy con quỷ không dám làm bậy. "Oa, không ngờ có thể gặp sự kiện linh dị nhanh như vậy." - Hạng Ngữ Tranh vui vẻ nở nụ cười tuyệt đẹp. Tình hình bây giờ còn cười được sao? "Hai chị không sợ thì tốt rồi. Đôi khi mấy con Quỷ Đả Tường chỉ muốn chơi trốn tìm với chúng ta thôi, em đi trước." - Đào Tuyết Ương xung phong đi trước. Nàng không lợi hại, nhưng so với người bình thường thì có ích hơn một chút. Cả đám không thể làm gì ngoài việc đi thẳng về phía trước, tìm đường ra. Lương Ưu Tú bất an, liếc nhìn sau lưng một chút, phía sau hắn là bóng tối trải dài vô tận. Còn nhìn thấy một làn khói trắng như có như không, xem ra bọn họ đang đi trên con đường không có lối về. Lương Ưu Tú lấy điện thoại ra xem, không có tín hiệu, tất cả chỉ đành phải dựa vào chính mình. Hi vọng có cách tìm thấy con Quỷ Đả Tường. Bốn người giữa đường gặp nhau, trở thành bạn đồng hành. Đi được một quãng, bọn họ thấy một nhóm người Thái Lan. Xem ra bọn họ đã thoát khỏi mê cung của Quỷ Đả Tường, nhưng đi lòng vòng nãy giờ, hiện tại không biết đã đến chỗ nào. "Phía trước có người, em đến đó hỏi đường thử xem." - Nơi này chỉ có duy nhất Lương Ưu Tú là nam, cũng là người duy nhất biết tiếng Thái. Hắn muốn đi tới trước để hỏi đường. Nhóm người Thái vừa gặp được cũng đang đi tới chỗ bọn họ, đó là một nhóm toàn đàn ông. Lương Ưu Tú bước tới trước, chấp tay trước ngực chào, rồi hỏi họ đây là đâu? Muốn tới nhà họ Phương phải đi như thế nào? Câu trả lời thật làm người ta tuyệt vọng, đám người đó cũng bị lạc đường. Nói đúng hơn, cả hai nhóm giống nhau đụng phải Quỷ Đả Tường. Lương Ưu Tú quay về thông báo, thật xui xẻo. Đám người đàn ông Thái Lan đó cũng đã đi đến gần bọn họ, dùng ánh mắt thèm muốn nhìn Hạng Ngữ Tranh. Họ nhìn Hạng Ngữ Tranh từ đầu đến chân, rồi thì thầm đánh giá cái gì đó, cảm giác thật kinh tởm. Hạng Ngữ Tranh nhờ Lương Ưu Tú phiên dịch, chỉ thấy hắn lúng túng không dám nói. Hắn quay đầu nói tiếng Thái với mấy người đàn ông kia, không ai hiểu gì hết. Mấy người kia chỉ đẩy Lương Ưu Tú sang một bên, rồi giơ tay chụp lấy Hạng Ngữ Tranh. Cô ấy giật mình lùi về sau. "Dám vô lễ với lão nương!" - Hạng Ngữ Tranh là loại người mặt thiên thần, nhưng bên trong là một con ác quỷ. Dám đùa giỡn với nàng, không biết sống chết. "Vợ của lão gia ta các người cũng dám đụng, chán sống!" - Lâm Quang Hi tức giận, bước lên đứng chắn trước mặt Hạng Ngữ Tranh, muốn đánh nhau nàng tiếp hết. Lâm Quang Hi đã rất lâu không đánh nhau, nhưng mỗi ngày đều có luyện tập. Nhìn hai nàng là dạng người dễ ức hiếp sao? "Khoan khoan, có gì từ từ nói chuyện, đừng đánh nhau." - Đào Tuyết Ương làm người tốt ra khuyên can. Nhưng vô ích, bọn đàn ông kia dùng một tay đẩy nàng văng vào tường. "Đau chết, bọn khốn kiếp." "Đào học tỷ, chị có sao không?" "Cậu bảo vệ hai chị ấy đi, đừng lo cho chị." Lương Ưu Tú khổ mạng, hắn là quan văn không phải võ tướng, làm sao biết đánh nhau. Nhưng nhìn những người phụ nữ, bị một đán đàn ông lực lưỡng ăn hiếp, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Tay không đánh giặc thì không được, nhưng không ai cấm dùng vũ khí. Lương Ưu Tú lấy trong balo một cây đèn pin, bật lên chiếu thẳng vào mặt người đàn ông đứng gần nhất. Không biết tại sao, hay có sức mạnh ở đâu truyền đến, mà cổ của hắn bị đánh gãy, đầu nghiêng sang một bên. Người đàn ông vừa bị đánh gãy cổ, trừng mắt nhìn Lương Ưu Tú, rồi hắn lấy tay dựng thẳng lại cái đầu. "Mợ nó, bọn họ toàn là quỷ." - Đào Tuyết Ương lập tức đứng dậy. Bị dính Quỷ Đả Tường, giữa đường còn gặp phải một nhóm quỷ Thái Lan. Đào Tuyết Ương giật đèn pin trong tay Lương Ưu Tú, tiếp tục quay về phía trước chiếu lên đầu nhóm "người" lạ. Vừa cầm đèn pin, vừa chạy đến bên cạnh người chồng tốt Lâm Quang Hi đang đánh nhau, nói hai người đó biết đây là quỷ, đánh không được, chỉ có thể chạy. Lương Ưu Tú lấy Linh Địch đeo trên cổ, quay về phía đám "người" lạ thổi vài cái. Nhưng tác dụng không lớn, chỉ có thể làm đám "người" đó di chuyển chậm một chút. Không lẽ Linh Địch với ma quỷ Thái Lan không có hiệu quả sao? "Vẫn có chút hiệu quả, cậu tiếp tục thổi đi. Sư Phù có cho chị một lá bùa, anh ấy nói khi nào dùng, chỉ cần niệm chín chữ khẩu quyết là được." - Đào Tuyết Ương móc trong túi ra một lá bùa màu vàng, trên mặt dùng chu sa viết ấn chú. Ấn chú thường nhìn chả hiểu nó viết cái gì, nhưng trên đó có một chữ "Lôi", chắc là tuyệt chiêu nào đó. "Nhưng lần trước chị có dùng được đâu." - Lương Ưu Tú không muốn làm học tỷ thất vọng, nhưng học tỷ nhà hắn xem ra tương khắc với mấy thứ khẩu quyết này. Đào Tuyết Ương không quan tâm có xài được hay không, nắm lá bùa trong tay rồi niệm: "Lâm, Binh, Đấu, Giả.....Cái gì tiếp theo?" - Thời khắc quan trọng mà quên khẩu quyết. Những người đàn ông đang đuổi theo họ, khuôn mặt đang từ từ biến thành ác quỷ rồi. Từng khuôn mặt dữ tợn, từng cặp mắt chỉ có một màu trắng dã, đang dí theo họ. "Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền....a" - Lương Ưu Tú hét lớn. Nhưng Đào Tuyết Ương chưa kịp niệm, có một con quỷ đuổi theo kịp, vung tay đánh mạnh vào người Đào Tuyết Ương, làm nàng té nhào xuống đất. Đào Tuyết Ương lần thứ hai muốn chửi thề. "Ta liều mạng với tụi bây." Lương Ưu Tú cũng bất chấp, nhưng mọt sách thì làm gì có sức mà đánh, bị quất mạnh sang một bên. Hạng Ngữ Tranh và Lâm Quang Hi biết tình thế không ổn, cấp tốc kéo hai người họ đứng lên rồi cả đám tiếp tục chạy. Đào Tuyết Ương không thể mượn sức mạnh, vì đang gặp phải Quỷ Đả Tường, còn bị dí chạy thục mạng thời gian đâu đứng niệm chú. Bọn họ bây giờ chỉ cầu mong chạy thoát cái đám ác quỷ kia là may mắn lắm rồi. Đào Tuyết Ương dùng sức vung vung cổ tay, làm Khu Hồn Tỏa trên tay rung lắc. Nàng đang cầu cứu Sư Âm, nàng gặp nguy hiểm Sư Âm chắc chắn phải biết. Trên bầu trời xuất hiện một ngọn lửa, Phượng Hoàng từ trên trời đáp xuống trước mặt họ. Dang đôi cánh khổng lồ của mình, đập nhẹ nhàng, hàng loạt quả cầu lửa bay ra thiêu cháy đám ác quỷ. Mấy con quỷ tép riu này, với Phượng Hoàng chỉ là buổi điểm tâm nhẹ, nhưng bốn người phía sau lưng thì nằm la liệt trên đất. . truyện kiếm hiệp hay- ---------------------------------------- Bát tự canh: nó là cách gọi của yếu - nặng bóng vía mà chúng ta hay nói. Trong thuật số huyền học, người có bát tự cứng nghĩa là mệnh cách chí dương, hoặc dương nhiều hơn âm, yếu thì ngược lại. Mệnh cách dương hay âm thì dựa vào bản mệnh được sao, thần, phật hay thuộc ngũ hành nào chiếu.....Giải thích rất dài dòng không hiểu nổi ^^! Mình có đọc qua cũng chả hiểu nổi. Quỷ Đả Tường: quỷ gây ảo giác về thị lực. Nó sẽ tạo một ảo giác về không gian, chỉ một con đường đơn giản gặp quỷ này sẽ phải đi lòng vòng mãi một chỗ như đi mê cung vậy. Chu sa: là một loại mực màu đỏ, làm ra từ một loại khoáng sản cũng màu đỏ luôn. Thời xưa, nó là một loại mực rất mắc, hoặc dùng làm cống phẩm cho vua. Có triều đại còn dùng máu pha với chu sa sẽ ra màu đỏ rất đẹp.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư
Chương 59: Du Lịch Thái Lan (3)
Chương 59: Du Lịch Thái Lan (3)