TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư
Chương 41: Ma Nữ Ngàn Năm (8)

" 'Nó' đâu?"

"Cái gì ở đâu?"

"Đệ đang giả ngu à? Con ma nữ đó không phải đệ thả chẳng lẽ ta thả?"

Sáng hôm sau, Sư Âm thấy cái lọ nhốt Vãn Nhi đã bị mở ra, cũng biết là Sư Phù làm. Sư Âm rất hối hận, tại sao không trói cái tên đệ đệ này thêm một ngày nữa. Em trai ruột thịt của nàng bất chấp hậu quả, đem ma nữ bọn họ cực khổ phong ấn trong bình thả ra. Làm sao mà si mê đến mức này, hên cho hắn là không làm thiên sư, nếu không đã bị cả giới thiên sư trừng phạt.

"Ta cũng đã đoán trước, nên cho Tiêu Sinh một lá bùa hộ thân. "Nó" bị tổn hao nguyên khí rất nặng, không dễ dàng tiếp cận hắn. Tốt nhất là bắt lại được trước khi "nó" giết chết Tiêu Sinh, nếu "nó" thật sự giết người, đừng mong ta niệm tình tha thứ!"

"Vãn Nhi đã hứa, 'em ấy' sẽ không giết Tiêu Sinh lúc này."

"Ma quỷ nói mà đệ cũng tin?"

"Em tin!"

Sư Âm tức giận, giơ tay tán vào đầu Sư Phù một cái thật mạnh, sao lại có một đệ đệ ngu ngốc như vậy.

"Mới sáng sớm, có chuyện gì từ từ nói, đừng dùng bạo lực gia đình mà. Mặc dù ngày hôm qua bị Tiểu Phù phá hoại, nhưng em và chị cũng song kiếm hợp bích bắt được 'cô ấy' rồi. Hôn Âm, chị đừng trách anh ấy nữa." - Hôm qua, vì tiêu hao hết sinh lực nên lăn đùng ra ngủ, đến bây giờ mới thức. Vừa khôi phục sinh lực tràn trề, đã thấy Sư Âm đang ngược đãi em trai, không biết rõ sự việc đã xen vào.

"Hắn đem ma nữ thả ra rồi." - Sư Âm nhìn thấy bạn gái lại khỏe mạnh, tràn đầy sức sống đang đi đến, thở dài nói.

"Cái gì? Tiểu Sư, anh đối với Vãn Nhi đúng là nhất kiến chung tình nha. Thật cảm động trời đất!!"

"Đừng có thêm dầu vào lửa!" - Não của Sư Âm muốn nổ tung rồi, người bạn gái này tốt nhất nên ngủ thêm vài ngày.

"Em là quan tâm mà, đâu có châm thêm dầu. Nhưng bây giờ làm sao đây? Bắt lại rất khó đó."

"Em đã nghĩ qua, muốn giải trừ oán khí của Vãn Nhi, phải biết 'em ấy' với Tiêu Sinh đã xảy ra việc gì đến mức trải qua ngàn năm vẫn còn thù hận." - Sư Phù mặc dù không muốn biết quá khứ của hai người kia, nhưng trong đó ẩn chứa sự thù hận cả ngàn năm. Việc liên quan đến Vãn Nhi, hắn nhất định phải nghĩ cách giải quyết.

"Đệ linh lực cao hơn ta, nhưng chuyện hơn một ngàn năm rất khó để biết."

"Có một thứ làm được, Sinh Tử Luân Hồi kính ở Địa Phủ."

"Đệ có điên không?" - Sư Âm nhíu chặt lông mày, Sư Phù quả nhiên yêu Vãn Nhi đến phát điên. Sinh Tử Luân Hồi kính muốn mượn là mượn được sao? Xem như Địa Phủ cho mượn, nhưng làm sao mà sử dụng? Vô tri.

"Đó là gì vậy? Nghe tên rất lợi hại." - Đào Tuyết Ương vẫn thích tò mò những thứ mới lạ. Nghe tên hình như có thể xem được sự sống chết của con người, cả những kiếp trước và kiếp này.

"Đó không phải đồ có thể đem ra chơi, đừng có mù quáng làm càn. Đệ cho rằng Địa Phủ sẽ lập lức cho đệ mượn Sinh Tử Luân Hồi kính sao?" - Sư Âm thấy em trai mình suy nghĩ hão huyền.

"Có lẽ được, chúng ta cầu xin Tiểu Hắc, Tiểu Bạch có thể bọn họ sẽ đem gương cho chúng ta mượn. Với lại, Tiểu Bạch là người rất dể nổi nóng, chúng ta cứ đeo bám làm phiền, hắn chịu không được sẽ cho chúng ta mượn phải không?"

Sư Âm bóp trán, tại sao bạn gái của mình cũng suy nghĩ ngây thơ như vậy? Thật sự muốn đổi người yêu.

"Giơ tay biểu quyết, hai nhiều hơn một....vậy....Cứ quyết định vậy đi, 'chị dâu ' chúng ta đi tìm Tiểu Hắc, Tiểu Bạch."

"A phải rồi, đem Lương Ưu Tú đi theo luôn, khẳng định có thể hữu dụng. Hình như Tiểu Hắc, Tiểu Bạch có quen với kiếp trước của em ấy. Chắc cơ hội cầu xin cũng cao hơn."

"Được, vậy chúng ta trước tiên đi tìm Lương Ưu Tú."

Sư Âm nhìn hai người tự nói, tự quyết định, hoàn toàn không để nàng vào trong mắt, đã tung tăng đi ra khỏi nhà, tôn nghiêm của "chủ nhà" để đâu. Nhưng nếu Sư Âm không đi theo, lỡ có chuyện gì thì làm sao? Một là người yêu, một là em trai ruột, hợp lại để chọc tức nàng. Hai tên Quỷ Sai kia tâm tư khó lường, nhỡ đi đến Địa Phủ làm khách rồi thành kẻ chết yểu ở đó luôn thì sao.

Lương Ưu Tú là người đầu óc mê man nhất, vừa mới hết tiết học đã bị Sư Phù và Đào Tuyết Ương lôi đi sền sệt. Dọc đường đi ra khỏi trường còn nghe giải thích cái gì mà Sinh Tử Luân Hồi kính, rồi đi gặp Hắc Bạch Vô Thường đại nhân cầu xin, là cái quái gì?

"Khoan đã, vậy bây giờ chúng ta là đi gặp Hắc Bạch Vô Thường đại nhân để cầu xin cho mượn Sinh Tử Luân Hồi kính? Rồi dùng kính xem quan hệ kiếp trước của Tiêu Sinh và Vãn Nhi? Rồi đi giúp Vãn Nhi giải trừ oán khí, phải vậy không?" - Lương Ưu Tú nghe hai người nói rồi tổng kết lại, hắn không thể đi mà không biết mình phải làm cái gì. Còn có đi tim Hắc Bạch Vô Thường đại nhân mượn kính để xem, hắn có thể giúp cái gì?

"Tiểu Lương rất giỏi nha, mới nói qua một lần đã nhớ rõ, hiểu rồi thì đi đi!" - Đào Tuyết Ương xem học đệ nhỏ tuổi dể dạy, cười nhìn Lương Ưu Tú.

"Vậy giờ phải đi đâu?"

"Đương nhiên là tìm Tiểu Hắc, Tiểu Bạch mượn kính!"

"Khoan khoan, đó là Quỷ Sai mà? Đi đâu để tìm? Địa Phủ đâu phải khu vui chơi!" - Học đệ thật bất lực với học tỷ lúc nào cũng ngây thơ.

"Lên xe trước, chị biết nơi nào có thể tìm được họ." - Sư Âm lên tiếng, dáng người cao ráo, thanh mảnh, chân thon dài mang giày cao gót, môi to son đỏ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào xe. Đào Tuyết Ương ngó thấy cả đám sinh viên đang liếc mắt đưa tình với thiên sư xinh đẹp, rất khó chịu giục mọi người nhanh lên xe.

"Sư tiểu thư!" - Lương Ưu Tú kinh ngạc, hắn tưởng rằng là tự ý Sư Phù và Đào Tuyết Ương làm loạn, không ngờ vị thiên sư tiểu thư bạo lực cũng tham gia. Chuyện này nghe nói thôi cũng đã rất vô lý, thật sự mọi người mất trí hết rồi.

Đào Tuyết Ương không cho học đệ một giây suy nghĩ, lập tức nhét hắn vào chỗ bên cạnh tài xế, Sư Phù lái xe, nàng và Sư Âm ngồi ở phía sau. Lương Ưu Tú trên đường đi có chút không yên lòng, giống như là đâm đầu vào chỗ chết vậy. Mấy anh chị này không phải bị quỷ ám đến điên rồi chứ?

Nơi có thể thường xuyên gặp được Hắc Bạch Vô Thường chính là bệnh viện, chỗ đó lúc nào cũng có người chết, cứ ngồi đại một góc cũng có thể gặp hai người đó. Nhưng hôm nay không may rồi, cả đám ngồi chờ tận 2 tiềng cũng không có ai chết. Ngồi cầu mong người ta chết, đúng là chuyện không có đạo đức, Sư Âm đã không còn kiên nhẫn, còn ba người kia thì đứng ngồi không yên mong trong phòng bệnh kia có ai thanh thản qua đời.

"Mọi người có nghe thấy gì không?" - Đào Tuyết Ương đột nhiên lên tiếng.

"Nghe cái gì?" - Lương Ưu Tú mù mờ, trong bệnh viện người ra, người vào, tất nhiên có rất nhiều tiếng động. Không biết học tỷ đang nói đến cái gì.

"Tiếng xích sắt!" - Sư Âm nhàn nhạt nói, ánh mắt hướng về phía phòng phẩu thuật.

"Có người sắp chết, nghe tiếng xích sắt là Quỷ Sai đã đến." - Sư Phù giải thích, vì Lương Ưu Tú là người bình thường, ngoại trừ cái đầu siêu cấp thì không có gì hết.

Mọi người nói xong, không bao lâu liền nghe thấy phía bên cánh cửa truyền ra một trận gào khóc. Người nhà nghe bác sĩ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức", không thể tin được khóc thét lên, có người chết. Quả nhiên, đứng ngoài cửa phòng mổ là linh hồn người vừa chết, hai cái bóng một đen, một trắng lập tức xuất hiện.

Bọn họ không thể đứng ngay hành lang đầy người mà nói chuyện, nếu không cả đám bác sĩ sẽ nhào ra trói bọn họ lại, đẩy vô khoa tâm thần.

"Xem ra, các người ở đây không phải là trùng hợp." Hắc Vô Cứu nhìn bốn người, dịu dàng nở nụ cười.

"Có việc nhờ vả, xin thỉnh hai người lên sân thượng nói chuyện."

"Không cần phiền phức." - Hắc Vô Cứu vung tay, khung cảnh hành lang liền biến đổi. Hắn đang tạm thời cho mọi người vào kết giởi của vùng "hư không".

"Cầu xin Quỷ Sai? Chắc là chẳng phải chuyện gì tốt. Nếu các ngươi muốn chết, ta rất vui vẻ thực hiện." - Bạch Tất An đung đưa Câu Hồn Khóa cười hì hì.

"Chúng tôi muốn mượn Sinh Tử Luân Hồi kính nhìn một chút." - Sư Âm lúc nào cũng dứt khoát, nhanh và gọn.

Hắc Vô Cứu vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc, nụ cười lúc nào cũng trưng trên mặt biến mất, Bạch Tất An thì tức giận.

"Các người tưởng Sinh Tử Luân Hồi kính là gương bình thường sao? Muốn mượn là liền đem cho mượn, có là trấn bảo ở Địa Phủ làm sao dể dàng cho mượn. Các ngươi không đủ tư cách, dẹp ngay ý nghĩ này đi!" - Bạch Tất An giống như đang nghe chuyện cười, đám người này cầu xin Quỷ Sai cho mượn Sinh Tử Luân Hồi kính, chạm dây.

"Chúng ta thực sự có chuyện rất quan trọng cần dùng, phải xem tiền kiếp của một người. Nếu không cho mượn, vậy Tiểu Bạch ngươi nói cho ta biết, ta lập tức không cần mượn." - Đào Tuyết Ương là vô địch "mặt dày vô sỉ", nhưng Bạch Tất An vẫn không phản ứng.

"Một ác linh bị người ta phong ấn hơn ngàn năm, bây giờ bị giải phong. Tại sao các người không đem "nó" câu về Địa Phủ?" - Sư Âm nói nghi vấn trong lòng, nếu Quỷ Sai tự mình rước "nó" đi, bọn họ không cần mệt nhọc làm việc. Bởi vì, bị giam cầm linh hồn cả ngàn năm, chắc cũng đã qua thời gian được đầu thai.

" 'Người' cô nói là Liễu Vân Yên? Năm đó, nàng đã chết nhưng tuổi thọ chưa tận, linh hồn ở lại trần gian quá lâu bỏ lỡ cơ hội đi đầu thai. Bây giờ, toàn thân đầy oán khí, nếu không thể giải trừ mà đem nàng câu về Địa Phủ, chỉ sợ cả Địa Phủ nàng cũng đánh sập. Lúc nàng chết, không thể câu hồn ta và Bạch Tất An đã bị phạt rất thê thảm, nhưng bây giờ mọi chuyện không liên quan chúng ta." - Hắc Vô Cứu không người, nghiêm túc, đàng hoàng trịnh trọng nói. Đúng là "miệng nam mô, bụng một bồ dao găm", lúc nghiêm túc thật đáng sợ.

"Liễu Vân Yên? Tên của 'em ấy' là Liễu Vân Yên?" - Sư Phù đến bây giờ mới biết được tên thật của Vãn Nhi, thật đáng cười.

Đào Tuyết Ương xem hoàn cảnh trước mắt, đẩy nhẹ Lương Ưu Tú, quay về học đệ nháy mắt. Lương Ưu Tú biết phải làm gì, chắc chắn kiếp trước hắn quen biết với Hắc Bạch Vô Thường nên mới bị lôi đến để giúp đỡ cầu xin.

"Vậy, nếu các anh không muốn chuốc phiền phức, vậy để chúng em giải quyết chuyện này. Xin vui lòng đem Sinh Tử Luân Hồi kính cho chúng em mượn, dùng xong sẽ trả lại nguyên vẹn, vật hoàn cố chủ." - Lương Ưu Tú hít sâu nói một hơi. Ch* đẻ! Hắn chỉ là phàm nhân, Đào học tỷ dù ngớ ngẩn nhưng lúc bộc phát cũng có thể dùng dây leo gì đấy. Hắn chỉ được trí nhớ hơn người, sức chiến đấu thì như vũng bùn, đạp là bẹp dí. Lương Ưu Tú đang suy nghĩ mình sẽ bị giết chết như thế nào đây.

"Ha ha ha ~~~ Tiểu tử ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa." - Bạch Tất An nghe Lương Ưu Tú nói liền thấy rất buồn cười, Lương Ưu Tú không biết có gì đáng cười?

"Cầu xin hai anh đem Sinh Tử Luân Hồi kính cho chúng em mượn." - Lương Ưu Tú lặp lại.

"Thật dễ nghe..ha ha ha ~~ Này, Hắc Vô Cứu, hắn cầu xin chúng ta kìa, vậy cho bọn họ mượn đi! Ha ha ~~~!!" - Bạch Tất An tâm tình rất tốt.

"Được." - Làm người kinh ngạc, đến Hắc Vô Cứu cũng đồng ý.

Đào Tuyết Ương yên lặng, nhìn Lương Ưu Tú giơ lên hai ngón tay cái, dẫn hắn đi theo là quyết định sáng suốt. Lương Ưu Tú bây giờ có thể khẳng định, kiếp trước hắn và Hắc Bạch Vô Thường có thù với nhau, chắc chắn luôn.

Hắc Vô Cứu ngửa lòng bàn tay một vầng sáng xuất hiện, thứ gì đó đang từ từ to ra, hình thành một cái gương treo bồng bềnh giữa không trung.

"Đã cho mượn, còn dùng được hay không thì do mấy người." - Hắc Vô Cứu cười xấu xa.

Mọi người nhìn vào gương, không khác gì một cái gương bình thường. Chắc rằng bọn họ không dùng được nên mới cho mượn.