TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1511: Chuyện của bọn họ, chuyện của ta

Hôm nay thành Trường An khá là náo nhiệt.

Bởi vì Phương Giải đã trở lại.

Phương Giải đi bộ tiến vào Trường An, nhìn cảnh dân chúng hoan nghênh, hắn lại khá là bình tĩnh. Thậm chí hắn còn phân biệt được trong những khuôn mặt tươi cười kia có bao nhiêu người thờ ơ, lạnh nhạt. Hắn thật muốn biết kẻ địch sẽ dùng phương pháp gì giết mình rồi cướp lấy giang sơn mà mình thật vất vả mới chiếm được này.

Sau lưng đám người kia, cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế?

Phương Giải suy tính nhiều lắm, cho nên hắn cũng nghĩ tới đám người đó sẽ dốc toàn lực ám sát mình ở đây. Nhưng hắn biết điều đó không có khả năng, bởi vì đám người kia muốn nhìn Hắc Kỳ Quân hỗn loạn trước đã. Nếu Phương Giải chết trên đường cái, thì kế hoạch tiếp theo của đám người kia thật khó mà thực hiện được.

Phương Giải có thể đoán được đám người kia hẳn là đã tích tụ toàn bộ thực lực ở Trường An, chỉ đợi hắn lơ đãng là sẽ tung một kích trí mạng. Trên đoạn đường đi bộ này, Phương Giải phát hiện rất nhiều người hoan nghênh hắn, nhưng ít hơn so với lần hắn từ núi Chu Tước trở về Trường An.

Điều này có chút quỷ dị.

Đám người đó lo lắng là, nếu Hắc Kỳ Quân rối loạn ở nửa đường, thì các tướng lĩnh quan trọng của Hắc Kỳ Quân sẽ trở nên mâu thuẫn, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt vị trí đứng đầu kia. Cứ như vậy, những bố trí của bọn chúng ở Trường An liền mất đi ý nghĩa, bởi vì người bọn chúng chọn đang ở Trường An.

Đây là một phần trong kế hoạch.

Cũng không phức tạp gì.

Văn võ bá quan nghênh đón ở ngoại thành ba mươi dặm, lúc thi lễ với Phương Giải, người nào nhìn cũng rất chân thành. Phương Giải cũng tin tưởng phần lớn trong đó là chân thành, bởi vì những kẻ không chân thành chỉ chiếm bộ phận rất nhỏ. Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn, lúc đối mặt với Phương Giải đều rất kích động.

Phương Giải cười cười.

Chào hỏi thân thiện với tất cả.

Sau đó hắn đi về hướng Sướng Xuân Viện.

Trong Sướng Xuân Viện có vợ con của hắn.

Hắn sốt ruột muốn ôm vợ của mình, ôm con của mình.

Ngô Ẩn Ngọc nhìn đầy đặn hơn trước, đứa con trai đã có thể tập tễnh bước đi. Phương Giải một tay ôm Ninh nhi, một tay ôm Bình Nhi, cho dù đối với hai đứa trẻ này, Phương Giải khá là xa lạ. Thế giới của trẻ con khá đơn thuần, hai tỷ muội lúc đầu hơi mâu thuẫn với Phương Giải, nhưng mối liên hệ máu mủ khiến chúng nó nhanh chóng tiếp nhận hắn.

- Tất cả mọi người khỏe chứ?

Phương Giải hỏi Tang Táp Táp và Ngô Ẩn Ngọc, còn có Hoàn Nhan Vân Thù đang ôm cổ hắn.

- Đều khỏe.

Tang Táp Táp mỉm cười gật đầu.

- Vất vả cho các nàng rồi.

Phương Giải nở nụ cười áy náy.

Các nàng chỉ mỉm cười, chưa từng trách cứ.

- Huynh phải cẩn thận chút.

Ngô Ẩn Ngọc bóp vai cho Phương Giải:

- Gần đây cục diện của thành Trường An khá là quỷ dị. Lúc huynh rời đi không lâu, thường xuyên có người theo dõi Sướng Xuân Viện. Tuy nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng đám người kia đã thử tiến vào không dưới ba mươi lần, mỗi lần đều chết không ít người. Nhưng Táp Táp nói, đám người kia còn chưa dốc toàn lực. Nếu bọn chúng dốc toàn lực muốn bắt bọn muội làm con tin, thì số lượng người chết sẽ còn nhiều hơn.

Tang Táp Táp gật đầu:

- Trước khi huynh về, bọn chúng lại thử một lần. Lần này có cao thủ chân chính, nhưng bọn chúng không biết đầu bếp đã quay trở lại. Tuy đầu bếp không biết đánh nhau, nhưng ông ta chỉ cần đứng đó tỏa ra khí tức của mình, liền đủ kinh sợ rất nhiều người. Còn có La tiên sinh, Chu viện trưởng, vài vị đạo trưởng của Nhất Khí Quan, toàn cao thủ như vậy, đám người kia không dám bộc lộ ra hết thực lực.

- Đúng rồi!

Ngô Ẩn Ngọc chợt nhớ tới một việc:

- Sau khi huynh rời khỏi Trường An không lâu, có lời đồn tỏa ra khắp Trường An, nói rằng huynh là con riêng của La Diệu…Lời đồn này truyền đi rất nhanh.

Phương Giải cũng biết chuyện này.

Bọn chúng đơn giản là muốn tạo thế.

Cho nên Phương Giải cũng lý giải vì sao lần này trở về, số dân chúng Trường An nghênh đón hắn lại ít hơn lần trước. Những người có địa vị cao thường châm chọc dân chúng là một đám ngu muội. Theo bọn họ, tùy tiện dùng vài lời nói dối là có thể lừa gạt được dân chúng.

Hiển nhiên, điều này không phải là không có lý.

Lời đồn có ý đại khái là, Phương Giải là con riêng của La Diệu, cho nên sau khi tới Ung Châu mới chiếm được một đội quân của La Diệu. Sau đó Phương Giải vì đoạt quyền, lập mưu giết chết La Diệu. Một chuyện giết cha tày trời như vậy, luôn khiến cho người khác hiếu kỳ.

Đương nhiên, một con riêng giết cha, có tư cách gì làm Hoàng Đế?

- Không sao.

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Chỉ là vài thủ đoạn không đáng nhắc tới mà thôi…các nàng đều mạnh khỏe mới là điều quan trọng. Lần này trở về cần xử lý nhiều chuyện, cho nên các nàng cố gắng đừng rời khỏi Sướng Xuân Viện. Bọn chúng chắc chắn có bố trí gì khác ở nơi này, mà các nàng là những người thân ta lo lắng nhất, ta sẽ không khiến các nàng gặp chuyện nguy hiểm.

- Huynh yên tâm.

Tang Táp Táp nắm lấy tay Phương Giải:

- Chớ lo lắng cho bọn muội, buông tay buông chân đấu với đám yêu ma quỷ quái dấu trong bóng tối kia, rồi chiến thắng bọn chúng.

Lòng bàn tay của nàng đầy ấm áp.

Điện Thái Cực

Đông Noãn Các

Phương Giải dùng nửa ngày để nghe Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn báo cáo những chuyện xảy ra ở Trường An trong thời gian hắn đi vắng. Thôi Trung Chấn chủ yếu nói về việc tiêu diệt những đạo tặc ở xung quanh Kinh Kỳ Đạo. Đám đạo tặc này phần lớn là bại binh của La Diệu hoặc là Cao Khai Thái. Hơn một năm qua Thôi Trung Chấn không ngừng phái quân đội tiêu diệt bọn chúng, hiệu quả khá tốt.

Độc Cô Văn Tú báo cáo chuyện trong triều đình, phần lớn là chuyện về trị dân. Không thể không nói trí nhớ của Độc Cô Văn Tú khá là tốt. Y không cần mang theo sổ sách vẫn có thể nói rõ ràng các con số. Hơn nữa Phương Giải tin chắc rằng, cho dù bây giờ lấy sổ sách ra so sánh, cũng không tìm thấy bất kỳ sai lầm nào.

Đây là năng lực thực sự của hai người này.

Cho nên trong lòng Phương Giải hơi đau đớn.

Ở trước mặt Phương Giải, Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn không biểu hiện dấu hiệu bất hòa nào. Điều này khác xa với những lời đồn trong triều đình. Kỳ thực mọi người đều rõ ràng, Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn đã tới tình trạng nước lửa không hợp nhau.

- Tuy sản lượng lương thực của Kinh Kỳ Đạo còn chưa hồi phục, nhưng vẫn đủ cho dân chúng ăn no mặc ấm.

Vấn đề cuối cùng của Độc Cô Văn Tú vẫn là dân trị:

- Dựa theo chỉ bảo của Chủ Công, thần ra lệnh miễn thuế má cho các đạo Giang Bắc hai năm. Theo tình hình bây giờ, tới mùa thu hoạch năm sau là kho lúa có thể khôi phục lại. Các dân chạy nạn đã trở về nơi cũ, cho nên quan viên địa phương khá là bận rộn với việc đăng ký lại nhân khẩu. Thần nghĩ, liệu có nên phái quân đội tới khắp nơi hỗ trợ không?

Y nhìn Phương Giải, đợi câu trả lời.

Trước khi đi Phương Giải đã nói qua, quân đội và chính quyền riêng rẽ. Tuy Độc Cô nắm quyền to, nhưng y không thể điều động quân đội.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Làm như lời ngươi nói đi.

Độc Cô cúi đầu bảo vâng.

Thôi Trung Chấn cũng chắp tay nói:

- Để thần trở về an bài, điều động nhân sự trong đại doanh tới các địa phương trợ giúp.

- Không cần.

Phương Giải bỗng nhiên lắc đầu:

- Chuyện này ta sẽ an bài người khác đi làm. Giờ đã không còn chiến sự lớn, cần điều một nhóm người trong Hắc Kỳ Quân tới các địa phương nhậm chức. Quân đội cần chia ra để đóng ở các nơi. Hai người các ngươi đã quen với chính vụ, nhưng phần lớn mọi người còn chưa quen. Nhất là việc dân trị, những người kia chỉ biết đánh giặc, dân trị không phải sở trường của bọn họ. Bảo bọn họ đi xử lý việc gạo, muối, bọn họ chắc chắn sẽ thấy phiền chán và làm việc không hiệu quả.

- Chuyện này ta sẽ để Tán Kim Hầu an bài, điều động các quan quân trung tầng tới địa phương nhậm chức.

Sắc mặt của Thôi Trung Chấn hơi thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại:

- Thần đã rõ.

Phương Giải khoát tay:

- Nếu đã không còn chuyện gì khác, hai ngươi quay về nghỉ ngơi đi. Ta cũng mệt mỏi rồi, lát nữa còn phải chăm sóc Ninh nhi và Bình nhi.

Hai người liếc nhìn nhau, lập tức thi lễ cáo lùi.

- Nhìn ra cái gì không?

Đợi Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn rời khỏi, Phương Giải lập tức hỏi một câu. Trong phòng rõ ràng chỉ có một mình hắn, không biết hắn đang hỏi ai. Kỳ thực có người ở trong căn phòng này, chẳng qua với tu vị của Thôi Trung Chấn, căn bản là không phát hiện ra. Về phần Độc Cô Văn Tú, càng không thể phát hiện.

Không phải là một người, mà là ahi người.

Hai người này đứng ở ngay đằng sau cái tủ trong Đông Noãn Các.

Người đi ra đầu tiên là Ngô Nhất Đạo, đi theo sau là Trần Hiếu Nho.

- Nhìn ra được một ít.

Ngô Nhất Đạo nhìn ra ngoài, thấy Trác Bố Y đã thay đổi trang phục thị vệ đi qua đi lại ở cửa Đông Noãn Các. Ngô Nhất Đạo rất rõ ràng, tuy tu vị của Trác Bố Y không tính là tuyệt đỉnh, nhưng năng lực thiên phú bây giờ của Trác Bố Y đã cao hơn trước rất nhiều. Chỉ cần có người rình coi Đông Noãn Các thì sẽ không giấu diếm được thần lực của Trác Bố Y.

- Độc Cô và Thôi Trung Chấn cùng nhau tới.

Ngô Nhất Đạo thấy Phương Giải chỉ cái ghế bên cạnh, lập tức ngồi xuống. Mộc Tam tiến lên rót trà rồi lùi lại thật xa.

Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:

- Một chiêu này khá độc…Độc Cô nói địa phương không đủ nhân sự, sau đó đưa ra ý kiến để quân đội phái người trợ giúp. Như vậy có thể cài người tới các địa phương, toàn những người có chức quyền thấp. Chẳng hạn như muốn khống chế nha dịch của một huyện, không cần mua chuộc toàn bộ, chỉ cần để người của mình làm Bộ đầu là đủ rồi. Đám quan lại nhỏ ở địa phương, thường có thể tạo ra tác dụng mấu chốt.

- Bọn chúng đang chờ ta trở lại.

Phương Giải cười cười:

- Lời đồn lúc trước và muốn nhúng tay vào công việc ở địa phương bây giờ đều là bước đệm của bọn chúng. Ta rất muốn biết, cái hố mà bọn chúng đã đào cho ta ở đâu.

Trần Hiếu Nho nói:

- Chủ Công đã biết Độc Cô đại nhân và Thôi tướng quân cùng một bọn?

- Ngươi cũng biết à?

Phương Giải hỏi lại.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Thần chỉ là phỏng đoán, bởi vì gần đây cơ sở ngầm mà thuộc hạ phái tới giám sát hai người này đã thiệt hại không ít. Nói cách khác, hai người này đều muốn thoát khỏi giám sát của Kiêu Kỵ Giáo. Đây không phải trùng hợp, tất nhiên là đã mưu tính qua. Chỉ là bọn chúng không ngờ rằng, đồng thời ra tay sẽ lộ ra sơ hở.

Phương Giải gật đầu:

- Bọn chúng tưởng rằng ta biết ít, nhưng kỳ thực ta biết nhiều hơn bọn chúng nghĩ. Mà bọn chúng, chưa chắc biết hết chuyện của ta.