Đầu bếp thiếu một cánh tay, vì vậy tốc độ cũng chậm.
Nhưng kể cả như vậy, y cũng không thể nhớ tại sao lúc đó mình lại nhớ là sáu người.Nhưng trong trí nhớ của y lúc đó quả thật là có sáu người.- Tôi nhớ rất rõ! Lúc đó khi qua thảo nguyên gặp lang kỵ của Mông Nguyên ức hiếp dân chúng.Tôi bảo mấy người bọn họ đi giết người, lúc ấy tôi nói, giết người thì được nhưng không được để bị giết.Dù sao tôi sẽ không ra tay nhưng sáu người chúng tôi đều phải sáu người đi, không thể thiếu một người.Hơn nữa ban đầu lão gia tử cũng nói với tôi, tổng cộng là sáu người.Đầu bếp ảo não nói:-Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm!Hạng Thanh Ngưu ‘ném’ cho y cái nhìn với ý ‘Lẽ nào ngươi không thể nhầm sao?’:-Ngươi không nhớ nhầm mới là không hợp với lẽ thường.- Sư phụ...Thạch Vịnh khoát đầu ngón tay tính toán, có chút không chắc chắn, hỏi:-Ý của Ngài là tổng cộng sáu người?-Đúng vậy!Đầu bếp gật đầu.-Vậy thì…Có tính cả Ngài vào không? Thạch Vịnh lại hỏi.Đầu bếp lập tức sửng sốt, nhìn chung quanh một chút, nói:-Tính…Tính cả ta sao?Nói đến đây, Phương Giải cũng hiểu được, không kìm nổi muốn bật cười: -Ban đầu lão gia tử nói với ngươi, có tính cả ngươi tổng cộng là sáu người không? Không thể trống một người được, nhưng trí nhớ của ngươi thật khiến người khác khó chịu.- Lẽ nào thật sự tính cả tôi vào? Phương Giải nói:-Bất luận là tính hay không thì cứ quay về thành Trường An rồi nói tiếp.Y cúi đầu vẫn hôn mê ôm lấy Hãn Tốt đang hôn mê đặt lên sau lưng sư tử rồi cột chặt lại.Không ai biết rằng người có tên kỳ quái này tại sao lại hôn mê đến vậy? Ban đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến một người lâm vào hôn mê vậy? Phương Giải bắt mạch cho Hãn Tốt, thân thể người này không bị trọng thương, thân thể rất tốt, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác bất an.Đoàn người lên đường, rời khỏi nơi lạnh khủng khiếp này.- Ban đầu trong bộ tộc người Bắc Liêu có một người Hán làm tiên sinh ở đó, sau đó chết rồi…Các ngươi có biết người này không? Phương Giải hỏi Diệp Trúc Hàn.Diệp Trúc Hàn lắc đầu, nói:-Ta không biết! Nhưng nghĩ thì phần nhiều là người của sơn trang nhất phẩm.Theo như ta biết, ở trong Thập Vạn Đại Sơn ngoài chúng ta ra thì chỉ có tông môn kia thôi.Nhưng sau đó Lưu Yến Tước chạy đến khiêu chiến với người của sơn trang nhất phẩm.Kết quả là giết luôn, một hơi tiêu diệt luôn sơn trang nhất phẩm.Chuyện này y không nói cho chúng ta biết và chúng ta cũng giả bộ như không biết.Phương Giải ừ một tiếng.Đó vốn là một người không có liên quan gì đến đại sự, chết thì cũng chết rồi.- Nói ra thì ngươi đừng chê cười, đã sống ở đây quá lâu, đột nhiên rời khỏi thì trong lòng thật sự có chút sợ hãi.Hiện giờ ta cũng không dám nghĩ, mỗi ngày nhìn thấy rất nhiều người thì sẽ có tâm trạng như nào? Ta có thể giao lưu với họ không, có thể trở thành bạn với họ không? -Không khó!Phương Giải cười an ủi:-Lúc ngươi đứng sóng vai với ta, thật ra ngươi đã làm được rồi.Diệp Trúc Hàn cẩn thận ngẫm nghĩ lời này, phát hiện đúng là như vậy.Mình vẫn luôn mong chuyện này đang xảy ra, hưng phấn trong lòng thật ra lớn hơn sợ hãi rất nhiều.Trên thế giới này có thể đứng cạnh người lạnh lùng này không nhiều, thật sự có thể an tâm vứt bỏ hết tất cả mọi thứ trên thế giới thật ra đúng là vô tình.Chỉ cần còn có tình thì sẽ không làm được.- Tại sao ngươi lại muốn đến tìm bọn ta? Diệp Trúc Hàn hỏi Phương Giải:-Ta biết nói thế này có thể có chút không lễ phép, nhưng ta vẫn tò mò.Ngươi không phải là người có thể vì chuyện không liên quan mà dốc sức như vậy.Sư phụ nói ngươi là Vương gia của Trung Nguyên, nếu đã như vậy thì nhất định có rất nhiều chuyện lớn phải làm.Vì chúng ta mà ngươi chạy tới Thập Vạn Đại Sơn này, không thể không có mục đích.- Ta cũng không biết!Phương Giải thành khẩn trả lời:-Có lẽ sau này ta và ngươi sẽ sóng vai đi làm một chuyện gì đó! Một chuyện kể cả phần lớn dân chúng cũng không biết nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đến cả thế giới.Chuyện này sẽ không để cho ngươi lưu danh sử sách nhưng lại có nguy cơ trùng trùng thập tử nhất sinh.Sở dĩ ta tìm các ngươi, chỉ vì chỉ thị của tiền bối, thậm chí ta cũng không dám chắc, chỉ thị này rốt cuộc có lợi gì không? -Là gì?Diệp Trúc Hàn tò mò bị Phương Giải cho mắc câu.Phương Giải không có gì giấu diếm, dùng lời mà Diệp Trúc Hàn có thể nghe hiểu được, nói một lần chuyện của Đại Luân Tự đại thảo nguyên Tây Vực, bao gồm những thứ không muốn người khác biết.Diệp Trúc Hàn rất nghiêm túc nghe, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi.Hai người cứ như vậy vai sóng vai đi trước, giống như bạn cũ nhiều năm.Lúc sáng sớm rời khỏi động băng, đến giữa trưa lúc nghỉ ngơi Diệp Trúc Hàn mới biết rõ chân tướng.- Nhưng nếu như theo những gì ngươi nói thì cần chín người mới được.Lão Tiểu và Lưu Yến Tước đều chết trong tay ngươi rồi, nói cách khác bất luận thế nào thì chín người này cũng không thể đông đủ được.Phải làm thế nào được? Diệp Trúc Hàn hỏi.-Không biết!Phương Giải nói:-Hiện giờ ta không có tâm trạng nghĩ mấy thứ này.Sau khi đón các ngươi về Trường An thì ta sẽ đến Đông Cương.Ở Đông Cương có hàng triệu kẻ địch từ bên kia sông đang tàn sát dân chúng người Hán, đang cướp đất đai của chúng ta.Chuyện trên thảo nguyên không vội, chuyện của Đông Cương mới cấp bách nhất.- Dẫn ta đi đi!Diệp Trúc Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thạch Vịnh:-Mặc dù ta không có quan niệm gì về quốc gia nhưng cũng biết mảnh đất này không thể để người ngoài chiếm được.Ta đi rồi chỉ cần giết thêm một kẻ địch cũng coi như tận lực rồi.- Bất luận hắn có phải là sư phụ của ta hay không, ta cũng không quên những lời ban đầu hắn nói với bọn ta.Người tu hành chính là phải hành hiệp trượng nghĩa, chính là làm việc vì dân chúng, làm những việc dân chúng không làm được.Hắn từng nói, nếu như ngươi dùng tu vi lớn mạnh ức hiếp dân chúng, vậy thì ngươi chẳng qua cũng chỉ là tên hề.Ta muốn trở thành một người được mọi người tôn kính…Không phải bị người khiếp sợ, không phải giống như Lão Tiểu và Lưu Yến Tước.Phương Giải gật đầu:-Ngươi sẽ làm được!-…-…- Đầu bếp, đau không?Hạng Thanh Ngưu vừa thay thuốc cho đầu bếp vừa hỏi.- Đau!Đầu bếp nhìn tay bị cụt của mình, nhếch miệng nói:-Đây cũng chính là lý do tại sao ta không muốn đánh nhau, nghĩ tới đánh nhau đã thấy đau.Bất luận là ta đánh người khác bị thương hay người khác đánh ta thì ta đều chịu không nổi.Người khác bị thương, ta nghĩ chắc chắn sẽ đau, trong lòng sẽ thấy ăn năn…Ta trước nay chưa từng nghĩ, có một ngày thân thể mình không được đầy đủ.Hắn nhìn Hạng Thanh Ngưu liếc mắt một cái:-Đây là thuốc gì vậy, sao lại đau vậy?Hạng Thanh Ngưu lườm y một cái:-Mẹ kiếp! Đây là thuốc trị thương tốt nhất của Nhất Khí Quan đó, đặt trong một bình nhỏ cũng ít nhất phải bán trên năm mươi kim đó, không phải ai cũng mua được đâu.Ta chỉnh bình hướng lên trên vẩy vẩy, nếu đổi lại người khác thì đã sớm bị đau chết rồi.Ta nghĩa mỏng vân thiên, ngươi lại nói ta đắp thuốc phá gì?- Ngươi không thể quan tâm một chút đến tâm trạng của ta sao?Đầu bếp u oán nói.Hạng Thanh Ngưu thở dài:-Được rồi được rồi, coi như ta không nói gì…Ngươi có hối hận không?- Hối hận cái gì?-Có hối hận khi tháo bỏ một tay của mình đi không?-Không!Đầu bếp lắc đầu:-Đau thì có đau nhưng không hối hận.- Vì sao?-Vì ta nợ họ!Đầu bếp tháo hồ lô rượu từ thắt lưng của htn, dùng răng cắn nút lọ, sau đó uống một ngụm lớn:-Trước đây khi ta không nhớ gì cả cũng không có gì áy náy.Sau khi nhìn thấy bọn họ, nếu như không phải chuộc chút tội lỗi thì chỉ e nửa đời này ta không được an ủi.Ngươi có thể nói giữ lại cánh tay này về sau có chút lợi? Đó không phải chuộc lỗi mà là nhận sai.Hạng Thanh Ngưu không có cãi lại.-Nói những cái khác đi…Nếu như ngươi cũng là người mà ban đầu Vạn lão gia chọn thì lẽ nào ngươi cũng khai giới sao? Nói như thế thì kẻ biến thái mà ta quen đúng là quá nhiều rồi.Ta luôn cảm thấy mình đã rất yêu nghiệt rồi, kết quả sau khi quen biết Phương Giải mới phát hiện hắn mới là kẻ yêu nghiệt.Sau khi quen hắn lại quen được rất nhiều yêu nghiệt khác… Đầu bếp nói:-Giới không phải là thứ gì to tát, khai giới rồi thì có gì khoác lác?Hạng Thanh Ngưu cúi đầu, nói:-Ngươi không biết nói chuyện!-Ngươi thất vọng rồi à?Đầu bếp nói:- Trên thế giới này người có thể khai giới mặc dù ít nhưng không phải chỉ có một hai người.Nhưng người hiểu đạo thì chỉ có ngươi thôi.Ban đầu Vạn lão gia từng nói, mặc dù công pháp đạo tông không có gì kỳ quái nhưng là công pháp đường đường chính chính nhất trên đời này, còn thành tựu của đạo tông sẽ nằm trên người ngươi.Hạng Thanh Ngưu nói: -Ta biết rằng! Ta chưa từng nghĩ mình không bằng các ngươi, chẳng qua là cảm thấy các ngươi có mà ta không có thì có chút không vui.Đầu bếp:-…--Sau khi trở về, ngươi muốn đi theo Phương Giải đến Đông Cương không?Đầu bếp hỏi.-Ừm!Hạng Thanh Ngưu nói:-Thật ta ta và Phương Giải ban đầu cũng đâu có giao tình sâu đậm gì đáng nói, lúc trước ta cũng chỉ là ở đặt cược thôi.Tiêu Nhất Cửu phủi mông đi rồi, Nhị sư huynh phóng khoáng, Tam sư huynh càng miễn bàn, Nhất Khí Quan giao cho trong tay của ta, ta không nghiêm thì đã nguy rồi.Lúc đó, ta gánh toàn bộ Nhất Khí Quan đứng ở bên cạnh Phương Giải, chẳng phải là đặt cược rằng sau này Phương Giải sẽ có thành tựu lớn sao?-Hiện tại thì sao?Đầu bếp hỏi.-Hiện tại?Hạng Thanh Ngưu cười, nhìn bóng lưng của Phương Giải ở phía trước:-Thật ra nam nhân này nếu cả đời không có người giao tình nào thì cũng thất bại rồi.Phương Giải có một đám người giao tình, cho nên hắn là hào kiệt một phương.Ta không tham lam, có một là đủ rồi, cho nên ta là khách giang hồ.Khách giang hồ…Đầu bếp hít một hơi thật dài.......Đông SởHoàng cungTẩm cung Đông Sở của Hoàng đế được kiến tạo ở trên vách núi, giống tấm bình phong gần biển rộng, đẩy nó ra là có thể nhìn đến biển rộng.Từ trong phòng ngủ đi ra là một bình đà lớn, đứng ở chỗ này dường như có thể nhìn xuống toàn bộ Đông Hải.Đứng ở chỗ này, có được thiên hạ bao la rộng lớn.Cho nên, Lai Mạn rất thích ở nơi này.-Bệ hạ...Chiến sự Đông Cương, dường như có chút bất lợi.Thi Ngụy Đệm Cách có lỗi với sự tín nhiệm của bệ hạ, chôn vùi gần mười vạn nhân mã ở Phượng Hoàng đài.Hiện tại địa vị của quân đội người Hán ở Phượng Hoàng đài đã vượt qua Mộc phủ, càng ngày càng nhiều người dám can đảm chống cự thiên uy của bệ hạ thiên.Thật sự nếu không đánh được Phượng Hoàng đài thì đây không phải là tin tốt với chiến trận này.Kha Khắc Bác cung kính đứng ở phía sau Lai Mạn.Người này là một trong hai lão tướng dưới trướng Lai Mạn.Người kia chính là đại công Tu Luân Tư.Tuy nhiên, Kha Khắc Bác lại sớm rời khỏi chiến trường, mà phụ trách bày mưu tính kế cho Lai Mạn.Lai Mạn luôn cho rằng, trên chiến trường người trẻ tuổi càng đấu tốt hơn một chút.Nhưng về quyết sách thì vẫn là người già có trí tuệ hơn.- Ngươi thấy phải làm như thế nào?Lai Mạn hỏi.-Bệ hạ, chúng ta lấy được Đông Sở quá mức thuận lợi, cho nên ý chí chiến đấu của binh lính lên cao, nghĩ rằng có thể lấy được Đại Tùy thuận lợi như lấy được.Nhưng đã lâu như vậy, không công phá được Đông Cương Đại Tùy, đối với sĩ khí mà nói này thật sự không là một chuyện tốt.Nếu không thể ủng hộ sĩ khí, ta sợ chiến sự sẽ lâm vào vũng bùn.-Ủng hộ sĩ khí thế nào?Lai Mạn lại hỏi.Kha Khắc Bác thật cẩn thận nhìn Lai Mạn liếc mắt một cái, sau đó thử thăm dò nói: -Bệ hạ thân chinh?Lai Mạn đã trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: -Vậy thì thân chinh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1411: Thân chinh
Chương 1411: Thân chinh