TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 1066: Ngươi có thể làm gì

Thời điểm Phương Giải rời khỏi đại doanh núi Chu Tước là đang mùa đông. Trải qua Tây Nam tới Đông Bắc, Đông Cương đã xuân về hoa nở. Đương nhiên, đây là vì mùa xuân ở Đông Cương tới sớm hơn Giang Bắc Tây Bắc Đại Tùy. Hơn nữa mùa xuân của Đông Cương trôi qua rất nhanh. Mọi người còn chưa thích ứng với mùa xuân ấm áp thì đã tiến vào mùa hè nóng bức.

Mùa hè ở Giang Nam Đại Tùy cũng rất nóng, nhưng là cái nóng ẩm ướt. Mà mùa hè ở Đông Cương là nóng bỏng. Cho dù dân bản xứ cũng không dám cởi trần đi dưới mặt trời.

Hơn một trăm người mặc áo gấm bảo vệ một cỗ xe ngựa đi về hướng thành Đông Đỉnh. Kỳ thực thành Đông Đỉnh không tính là lớn, sở dĩ nổi tiếng bởi vì Mộc phủ ở trong tòa thành này.

Dọc theo đường đi, người đi đường nhìn thấy đội ngũ này đều tránh né. Dân chúng vô thức lựa chọn rời xa phiền toái. Không ai biết trong xe là nhân vật lớn của gia tộc nào. Hơn trăm hộ vệ mặc cẩm y đã khiến cho người ta sợ hãi. Hơn nữa người đi đường phát hiện, cách thành ba mươi dặm có một cỗ xe ngựa có ký hiệu Mộc phủ.

Cho nên mọi người không nhịn được đoán, là nhân vật như thế nào có thể khiến cho người của Mộc phủ rời khỏi thành ba mươi dặm nghênh đón?

Ở Đông Cương, dường như không có nhân vật nào như vậy.

Đứng chờ ở bên ngoài đình hóng mát là một công tử trẻ tuổi có phong thần như ngọc. Nếu dân chúng trong thành Đông Đỉnh nhìn thấy vị công tử này, sẽ lập tức nhận ra đó chính là tiểu công gia Mộc Nhàn Quân của Mộc phủ, người nổi tiếng khắp Đông Cương. Nghe nói vị này là một thiên tài, ba tuổi đọc thơ, năm tuổi làm văn, bảy tuổi tu luyện ở Bồng Lai Tông.

Nữ tử đi ngang qua đình hóng mát đều ghé mắt nhìn y, ánh mắt đầy ái mộ.

- Cũng không biết là kẻ đáng ghét nào…

Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đi du lịch cùng cha mẹ, nhìn thấy công tử đẹp trai đứng chờ ở ven đường, không nhịn được tức giận nói:

- Lại khiến cho tiểu công gia đứng chờ ở ven đường lâu như vậy, thật không hiểu cấp bậc lẽ nghĩa. Gió lớn như vậy, tiểu công gia làm sao chịu được?

Cha nàng thở dài không nói gì. Mẹ nàng mím môi cười, thỉnh thoảng cũng nhìn trộm vị tiểu công gia có dung mạo còn xinh đẹp hơn con gái của mình.

- Tiểu công gia của Mộc phủ thật là hiền lành. Nếu đổi là nhân vật lớn của gia tộc khác, đã sớm ở trong đình nghỉ ngơi, còn hộ vệ thì xua đuổi người đi đường. Nhưng nhìn tiểu công gia mà xem, không hề kiêu căng chút nào, đó mới là khí độ chân chính. Huynh xem, hắn còn mỉm cười với muội kìa.

Một thiếu phụ lẩm bẩm nói, nam nhân của nàng hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Lúc đội ngũ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tất cả mọi người không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Ai cũng muốn biết là đại nhân vật từ nơi nào tới, mà có tư cách khiến cho tiểu công gia phải đứng ở gió lớn chờ lâu như vậy. Lúc nhìn thấy hơn một trăm Kiêu Kỵ Giáo mặc áo gấm màu xanh khoác áo choàng đỏ thẫm, mọi người càng thêm hiếu kỳ. Đội ngũ này cực kỳ uy nghiêm, nhưng nhìn thế nào cũng giống như một đội quân hùng mạnh.

Xe ngựa dừng lại trước đình hóng mát. Người đánh xe cung kính vèn rèm xe lên. Có người từ bên trong đi ra. Người này vừa xuất hiện, liền khiến xung quanh kinh hô.

- Nhìn xem, là Kỳ Lân bào!

- Trời ạ, là một vị Quốc công gia.

- Ủa, từ khi nào Đại Tùy có một vị Quốc công gia trẻ tuổi như vậy?

Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi lúc trước còn bất bình thay cho tiểu công gia, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Phương Giải, không nhịn được hét lên:

- Trời ạ, trẻ tuổi như vậy đã là Quốc công rồi. Con chưa từng nghe nói Đông Cương có vị Công gia nào trẻ tuổi như vậy. Hơn nữa…hắn còn dễ nhìn hơn tiểu công gia.

Nàng không nói rõ được chỗ nào nhìn thuận mắt, nhưng chỉ cảm thấy Phương Giải dễ nhìn hơn.

- Cũng chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể khiến tiểu công gia Mộc phủ tự mình ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh đón.

Nàng lẩm bẩm nói, hai mắt tỏa sáng.

Thiếu phụ lúc trước khen ngợi Mộc Nhàn Quân kia, khi nhìn thấy Phương Giải liền khó di chuyển ánh mắt. Bộ Kỳ Lân bào tượng trưng cho thân phận Nhất Đẳng Quốc Công kia thật quá chói mắt. Mà người mặc bộ áo đó còn dễ nhìn hơn Mộc Nhàn Quân.

- Ta biết rồi…

Thiếu phụ hạ giọng nói:

- Tiểu công gia dù tuấn mỹ nhưng hơi lộ vẻ nhu nhược. Vị Quốc công gia này lại có một khí chất rất lạnh lùng…chỉ có điều nói không rõ đó là khí chất gì.

Nam nhân của nàng thở dài:

- Đó là sát khí không tán đi được.

Thiếu phụ quay đầu nhìn trượng phu, sau đó gật đầu:

- Chúng ta đi thôi!

Hai người sóng vai đi về hướng xa xa, không quay đầu lại nhìn nữa. Nam ăn mặc mộc mạc, nữ mặc một bộ váy bông. Nhìn hai người bọn họ rất xứng đôi, thật giống như một cặp trời sinh.

- Về sau nhìn thấy anh nào đẹp trai có thể yên lặng ngắm được không? Nàng cứ bình luận như vậy khiến lòng ta thật không thoải mái.

- Tấn ca, huynh đang ghen đấy à?

- Không phải!

- Ha ha, vậy thì về sau huynh nhìn chằm chằm vào nữ nhân xinh đẹp, muội sẽ không véo tai huynh nữa.

- Thật không?

- Có mà thật…Thấy nam tử đẹp trai, muội có thể ngắm. Huynh thấy nữ nhân xinh đẹp, nhất định không được liếc nhìn. Nếu nhìn cũng chỉ được nhìn lén, với lại không được để muội phát hiện. Nếu muội phát hiện, vậy thì đừng mơ chạm vào người muội. Huynh nhớ chưa?

- Nhớ kỹ rồi…

Nam tử ngượng ngùng cười nói:

- Hình như đã bảy ngày rồi nàng không cho ta chạm qua…

- Vì sao? Sao muội không nhớ?

Thiếu phụ hỏi y.

Không đợi y trả lời, thiếu phụ nhíu cái mũi tinh xảo, nói:

- Bất kể vì sao, nhất định là huynh làm sai.

Nam tử cười khổ lắc đầu:

- Khi nào thì bỏ lệnh cấm?

Thiếu phụ kia bỗng nhiên e lệ nói ra hai chữ:

- Đêm nay…

Nam tử cười ngây ngô, một lát sau mới thu hồi nụ cười, có chút lo lắng nói:

- Đông Cương lại nổi bão rồi.

Lúc Mộc Nhàn Quân nhìn thấy Phương Giải, tim của y thắt lại. Sự đau đớn này không phải là đau như dao cứa vào, mà như bị người ta bóp chặt lấy. Y hít sâu vài hơi, khiến cho mình bình tĩnh lại. Y biết người đại tu hành nhìn như hùng mạnh, nhưng đôi lúc lại yếu ớt khiến cho người ta khó mà tin được. Y biết rất nhiều người tu hành, vì một số việc nhà mà tâm tình bị hủy, không thể tiến bộ thêm được nữa.

Hiện tại, Mộc Nhàn Quân biết trong lòng mình đã có một tâm ma.

Từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, trong mắt mọi người y đều là thiên tài không ai sánh kịp. Bất kể gia thế, dáng người, thiên phú tu hành hay là trí tuệ, y đều được mọi người ngợi khen. Nhất là sau khi tới Bồng Lai Tông, bảy tuổi y đã nổi bật cả tông môn. Cho dù nhiều đồng môn lớn tuổi hơn y cũng phải gọi y một tiếng sư thúc. Bởi vì y là đệ tử thân truyền của Tô Dương.

Lúc nhìn thấy Phương Giải, y vô thức nhìn thoáng qua ngực của mình.

Quần áo là mới, không có cái lỗ kia.

Kỳ thực cái lỗ đã không ở trên quần áo, mà ở trong lòng.

- Bái kiến Quốc công!

Y lấy lại bình tĩnh, cho dù chỉ là làm bộ bình tĩnh.

Nhưng

Lúc nhìn thấy nữ tử đi theo Phương Giải xuống xe ngựa, lòng của y không thể nào bình tĩnh lại được nữa. Lần trước gặp Phương Giải, bên cạnh Phương Giải có một nữ tử xinh đẹp như không thuộc về nhân gian. Khí chất lạnh lùng diễm lệ của nàng ta khiến tận bây giờ Mộc Nhàn Quân cũng không quên. Vẻ đẹp đó, cao cao tại thương. Mà so với nữ tử đi bên cạnh Phương Giải hôm nay, nàng kia biến thành một nữ nhân bình thường. Sự chuyển biến đó khiến cho Mộc Nhàn Quân phải ghen tỵ.

Thời khắc Mạt Ngưng Chi đi xuống xe ngựa, Mộc Nhàn Quân cảm thấy tim mình như bị dao cắt.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì mà bên cạnh Phương Giải đều là nữ tử chỉ có trên trời mới có?

Mạt Ngưng Chi thật đẹp, đẹp tới không tỳ vết.

Nàng vừa xuống xe ngựa, lập tức hấp dẫn mọi sự chú ý. Thiếu nữ mê trai lúc trước khi nhìn thấy Mạt Ngưng Chi, không nhịn được há hốc miệng, sau đó cúi đầu kinh hô:

- Nàng ta…sao có thể đẹp như vậy?

Mẹ nàng đi tới ôm bả vai con gái.

- Cũng đúng.

Thiếu nữ lẩm bẩm nói:

- Chỉ có nữ tử như nàng ta, mới xứng với vị Quốc công gia trẻ tuổi…

- Chúng ta đi thôi!

Cha nàng thở dài, xoay người rời đi.

- Mẫu thân, đó có phải…thế giới kia không?

Thiếu nữ hỏi.

Mẹ nàng lắc đầu, không biết phải trả lời như thế nào.

- Khách khí.

Phương Giải cười nói với Mộc Nhàn Quân:

- Làm phiền tiểu công gia đi xa như vậy để chờ ta, thật là thất lễ. Nếu như ta biết trước, thì đã đi nhanh hơn rồi, không phải để tiểu công gia đợi lâu như vậy.

- Quốc công gia là quý khách.

Khuôn mặt Mộc Nhàn Quân có chút vặn vẹo, nụ cười có vẻ dữ tợn. Y cố gắng khiến lòng mình bình tĩnh lại, nhưng mỗi khi vô ý nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ kia cười nhẹ nhìn Phương Giải, tim y liền đau đớn. Y bỗng nhiên sợ hãi, rốt cuộc hiểu ra thế nào gọi là tâm tình bị phá hủy.

Chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

- Ta đã chuẩn bị bánh kẹo và trà ngọn ở trong đình. Quốc công gia có thể nghi ngơi ở đây một lát rồi lên đường. Đã tới nơi này rồi, cách thành Đông Đỉnh cũng không xa lắm…

Mộc Nhàn Quân còn chưa nói hết, thì trông thấy nữ nhân kia chậm rãi đi tới đứng ở bên cạnh Phương Giải, thật giống như nữ nhân lần trước nhìn thấy, dường như bọn họ đã quen với việc đứng bên cạnh Phương Giải.

Y đột nhiên dừng lời, sau đó quay đầu đi không dám nhìn khuôn mặt hoàn mỹ kia nhiều hơn.

- Gia phụ vẫn đang chờ, nếu Quốc công không mệt, thì chúng ta mau chóng trở về cũng tốt.

Nói xong câu đó, y muốn xoay người trở về. Lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nữ tư kia vươn tay nắm lấy tay Phương Giải, rất là tự nhiên.

Giờ khắc này, Mộc Nhàn Quân cảm thấy mình bị đánh bại.

Bại không nhất định là tu vị.

Mà là cuộc đời.

Lúc Phương Giải cảm giác được tay của Mạt Ngưng Chi đặt ở khuỷu tay mình, không ngờ tim hắn lại đập thình thịch. Hắn hơn kinh ngạc cúi đầu nhìn bàn tay nắm trên cánh tay mình, sau đó vô thức nhìn Mạt Ngưng Chi. Lúc nhìn sang thì phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, đôi mắt trong suốt kia có một thần thái khác. Trong khoảng thời gian ngắn Phương Giải hơi sửng sốt, không hiểu ý nghĩa trong đôi mắt kia.

Nhìn thấy sự kinh ngạc của hắn, nàng hơi nhếch cằm, ánh mắt đắc ý.

Dường như muốn nói cho Phương Giải biết, ngươi làm gì được?