TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 980: Ngươi nghĩ cái gì? ((2))

Thấy Phương Giải không có dị nghị, Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói:

- Nếu La Úy Nhiên vẫn còn nắm quyền hành của Đại Nội Thị Vệ Xử trong tay, như vậy chắc chắn đã âm thầm làm một số việc, có lẽ từ trước tới nay y vẫn liên hệ với tiểu Hoàng Đế. Lúc tiểu Hoàng Đế lên ngôi, Dương Kiên đoạt quyền, La Úy Nhiên trở về hiển nhiên là không hợp thời cơ. Ngay cả Đô thống của Cấp Sự Doanh cũng bị Dương Kiên giết chết, giết thêm một người như La Úy Nhiên không phải là việc khó gì với Dương Kiên.

- Tiểu Hoàng Đế biết mình không thể mất quá nhiều, cho nên mới bảo La Úy Nhiên lưu lại bên ngoài. Không ai biết thế lực ngầm của Đại Nội Thị Vệ Xử lớn cỡ nào. Cũng không ai biết La Úy Nhiên nắm trong tay lực lượng gì. Mà lực lượng này tuy hùng mạnh, nhưng không thể bằng được một đội quân khổng lồ. Nếu tiểu Hoàng Đế muốn đoạt lại hoàng quyền, thì rất cần một đội quân mạnh mẽ.

- Cho nên…

Ngô Nhất Đạo thở dài một tiếng:

- Những tướng lĩnh được xếp vào trong tân binh, thoạt nhìn đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, kỳ thực đều là người của Đại Nội Thị Vệ Xử. Có lẽ từ rất lâu trước, La Úy Nhiên đã phụng mệnh xếp nhiều người của Đại Nội Thị Vệ Xử vào trong Hàng Thông Thiên Hạ rồi. Mà Hàng Thông Thiên Hạ quá lớn, lớn tới mức ta không thể nhìn chằm chằm vào từng người.

- Nếu phỏng đoán này là thật, như vậy La Úy Nhiên có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt từ những thứ y an bài. Thứ nhất, cho dù hiện tại tiểu Hoàng Đế đã chết, nhưng y bắt đầu bố trí từ lúc tiểu Hoàng Đế còn sống, nói không chừng y và tiểu Hoàng Đế luôn có mối liên hệ bí mật. Là tiểu Hoàng Đế bảo La Úy Nhiên từng bước khống chế Hắc Kỳ Quân. Nếu y thành công, vậy thì tương đương với việc Chủ Công và Hàng Thông Thiên Hạ dốc toàn lực huấn luyện một đội quân cho tiểu Hoàng Đế.

- Thứ hai, sau khi tiểu Hoàng Đế chết, La Úy Nhiên khẳng định đã nhận được tin từ sớm, nhưng y vẫn không dừng lại. Những người được xếp vào trong quân đội đều là người của Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên y chẳng phải lo lắng điều gì. Nếu Chủ Công hoài nghi, thì sẽ hoài nghi ta trước. Mà y rõ ràng hơn một việc, nếu muốn cướp lấy quyền chỉ huy của Hắc Kỳ Quân, việc thứ nhất chính là khiến Chủ Công bất hòa với ta. Chủ Công càng hoài nghi ta, thì càng có lợi cho y.

- Cho dù bị Chủ Công phát hiện, bắt đầu tẩy rửa những tướng lĩnh được xếp vào trong tân binh, thì La Úy Nhiên cũng không đau lòng. Bởi vì y hiểu, nếu Hàng Thông Thiên Hạ dần dần thoát ly khỏi quan hệ với Hắc Kỳ Quân, vậy thì y sẽ càng có lợi hơn.

Ngô Nhất Đạo một hơi nói xong, nhìn vào mắt Phương Giải, tổng kết lại:

- Nếu ta là La Úy Nhiên, ta cũng có thể làm như vậy.

- Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch…

Phương Giải không nhịn được thì thào:

- Rốt cuộc y đã chuẩn bị bao nhiêu thứ ở phía sau? Một người đã chết, rốt cuộc còn muốn ảnh hưởng tới thiên hạ này bao lâu?

Ngô Nhất Đạo trầm mặc, qua hồi lâu mới cảm thán nói:

- Nếu những phỏng đoán này là thật, như vậy Thiên Hữu Hoàng Đế không chỉ an bài những thứ đó. Bởi vì y rõ ràng, những thứ đó còn chưa đủ để trợ giúp tiểu Hoàng Đế củng cố địa vị, chưa đủ để thắng được Dương Kiên.

- Có lẽ…

Hai mắt Ngô Nhất Đạo lóe lên một cái:

- Y còn bố trí sâu hơn nữa.

Một người thành công, lúc còn sống ảnh hưởng tới rất nhiều người, cho dù chết đi cũng ảnh hưởng tới rất nhiều người. Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch không tính là một người thành công, nhưng không hề nghi ngờ rằng, cho dù y đã chết, nhưng y vẫn ảnh hưởng tới thiên hạ Trung Nguyên. Dường như y luôn có thể làm ra một số chuyện mà không người nào nghĩ ra được, chấn kinh một số người.

Lúc trước ai có thể ngờ tới, y lại liên kết với người Mông Nguyên?

Lúc trước ai có thể ngờ tới, y lại buông tha cho đại quân tây chinh?

Lúc trước ai có thể ngờ tới, y làm sống lại Thái tổ Hoàng Đế?

Lúc trước ai có thể ngờ tới, thậm chí ngay cả Dương Kiên y cũng không tin tưởng?

Sau một năm y chết, vẫn được người khác coi trọng, kỳ thực y đã thành công một mặt rồi.

Sau khi Ngô Nhất Đạo rời đi, Phương Giải luôn nghĩ, nếu La Úy Nhiên thực sự là người được Hoàng Đế Dương Dịch an bài, vì phục hưng Hoàng thất mà chuẩn bị, như vậy sau khi tiểu Hoàng Đế chết, La Úy Nhiên sắm vai gì? Y vẫn không buông tha cho việc đưa người của mình vào trong Hắc Kỳ Quân. Làm như vậy là vì ai?

Kỳ thực những phỏng đoán của Ngô Nhất Đạo đều giống với phỏng đoán của Phương Giải. Không phải là Phương Giải không hoài nghi Ngô Nhất Đạo, nhưng hắn nhanh chóng phủ định. Giống như Ngô Nhất Đạo nói, việc sắp xếp người của Hàng Thông Thiên Hạ vào trong quân đội không giấu diếm được mọi người. Với năng lực của Ngô Nhất Đạo, chắc chắn sẽ không làm việc nông cạn như vậy.

Chính vào lúc đó, Phương Giải mới bắt đầu chú ý tới cái người từ trước tới nay hắn không chú ý, người đó tên là La Úy Nhiên, một trong bốn đệ tử của Vạn Tinh Thần, cái người dường như luôn bị những người khác áp đảo. Bất kể Dương Kỳ, Tiêu Nhất Cửu, hay là Hạng Thanh Ngưu, đều khiến người ta để ý tới hơn là y. Mà một người có thể được Vạn Tinh Thần thu làm đệ tử, thực sự đơn giản sao?

La Úy Nhiên

Tam đệ tử của Vạn Tinh Thần.

Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì?

Sau khi trời tối, Phương Giải rời khỏi lều lớn xem thương thế của Mạt Ngưng Chi. Kỳ thực Phương Giải vẫn muốn kéo dài khoảng cách với cô nàng này. Gút mắc giữa hai người quả thực quá phức tạp. Phương Giải thấy áy náy cũng như đề phòng nàng. Cô nàng này còn khó nắm bắt hơn cả Trầm Khuynh Phiến lúc trước. Lúc trước thái độ của Trầm Khuynh Phiến với Phương Giải lúc nóng lúc lạnh, nhưng chưa bao giờ thực sự động sát tâm với hắn. Mạt Ngưng Chi thì khác, lúc này nàng có thể mỉm cười, ngay sau đó nàng có thể sẽ rút đao.

Phương Giải chính là cảm thấy như vậy.

Trước khi đi vào lều lớn của Mạt Ngưng Chi, Phương Giải do dự ở bên ngoài khá lâu, cuối cùng mới vén mành đi vào. Ngọn đèn dầu trong lều vải không sáng cho lắm. Trong quân chỉ có mấy nàng là nữ, tất nhiên sẽ không có tôi tớ hầu hạ. Mà người như Mạt Ngưng Chi, tuyệt đối sẽ không vì ánh sáng tối đi mà chỉnh lại bấc đèn. Không phải vì nàng lười, mà là vì nàng không cần.

Phương Giải tiến vào, nhìn thoáng qua bóng dáng thướt tha nằm trên giường, đầu tiên là đi tới chỉnh đèn dầu sáng hơn rồi kéo cái ghế ngồi xuống, cách giường đủ xa, ít nhất dài hơn chiều dài một thanh đao.

- Đao không ở bên cạnh ta, sao ngươi phải tránh xa như vậy?

Mạt Ngưng Chi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói.

Phương Giải cười cười:

- Không phải ta chưa từng thấy qua thanh đao dài mấy trăm bước. Nếu thực sự là chém vào ta, ta phải lui tới tận ngoài cửa. Nếu cách mấy trăm bước mà có thể hỏi thăm được, thì ta nguyện ý làm vậy.

- Ai cần ngươi hỏi thăm?

Ngũ khí của Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên lạnh lùng.

Trong lòng Phương Giải tự nhủ, quả nhiên là một cô nàng khó phỏng đoán. Câu nói đầu tiên êm dịu giống như nàng không phải là Mạt Ngưng Chi. Câu thứ hai khiến cho người ta lập tức đề phòng giống như bất kỳ lúc nào cũng phải chịu một đao vậy.

- Chỉ là ta lo lắng…

Phương Giải tìm bừa một từ, bắt đầu có chút hối hận đi vào cái lều này.

- Lo lắng điều gì?

Ngữ khí của Mạt Ngưng Chi bỗng nhiên nhẹ xuống, điều này làm cho Phương Giải khó thích ứng.

- Lo lắng cô có bị thương nặng không.

Sau khi nói ra lời này, Phương Giải không biết phải giải thích gì hơn. Quả nhiên, ngữ khí của Mạt Ngưng Chi lại chìm xuống:

- Cho nên ngươi tới xem ta có bị thương tới chết hay không chứ gì?

Phương Giải sững sờ, không biết phải nói gì.