Phương Giải và Di Thân Vương đứng ở lầu hai dựa vào lan can nhìn Lưu Hoa Thủy Tụ. Cảnh này tất nhiên sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy. Có lẽ sáng ngày hôm sau, chuyện này sẽ được lưu truyền khắp thành Trường An. Theo lý thuyết, một vị Vương gia nhàn tản uống rượu ăn cơm với một học sinh thiên tài của Diễn Vũ Viện, cũng không có cái gì không ổn. Nhưng trải qua miệng lưỡi thế gian, nó lại trở nên phức tạp.
Tức Chúc Tâm múa xong điệu múa Lưu Hoa Thủy Tụ, không dừng lại trên sân khấu dù chỉ một giây. Lúc đi xuống sân khấu, nàng như hữu ý vô ý liếc nhìn Phương Giải một cái. Không có cảm tình, không có sự chán ghét gì trong đó. Thậm chí giống như nhìn một người đi đường.Phương Giải biết người của Hồng Tụ Chiêu không có cảm tình gì với vị Di Thân Vương này. Mình đứng cạnh y khiến cho người của Hồng Tụ Chiêu không vui là phải. Nhưng Phương Giải không hề có bất kỳ áy náy nào. Tức Chúc Tâm nhảy điệu Lưu Hoa Thủy Tụ không vì hắn, mà là vì nể mặt Di Thân Vương.Lại nói tiếp, cho dù có thù hận lớn cỡ nào, nếu Di Thân Vương tự mình mời Tức Chúc Tâm nhảy một điệu, thì đã là người của Hồng Tụ Chiêu là không thể cự tuyệt được. Đây chính là một chuyện khiến cho người ta rất bất đắc dĩ.Tức Chúc Tâm đã rời đi, nhưng khách nhân bên trong Hồng Tụ Chiêu vẫn si mê như cũ. Bọn họ nhìn về hướng Tức Chúc Tâm biến mất, suy nghĩ xuất thần. Dường như linh hồn cũng bị lôi đi.- Dựa theo lệ thường, bệ hạ sẽ mở đại tiệc quần thần vào năm mới. Các giáo thụ của Diễn Vũ Viện đều được mời. Còn chọn ra mười học sinh ưu tú nhất tiến cung. Tất nhiên là không thiếu ngươi. Chuẩn bị cho tốt vào. Có lẽ bệ hạ sẽ bảo ngươi làm gì đó trước các vị quần thần.Dương Dận cười nói:- Ngươi là vị thiên tài khó gặp của Đại Tùy trong vòng trăm năm qua. Thành tích chín môn xuất sắc cũng đã được ghi vào sách sử. Tới lúc đó đừng làm xấu mặt bệ hạ…Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút.- Đa tạ Vương gia.Phương Giải chắp tay thi lễ. Biết buổi trò chuyện hôm nay tới đây là kết thúc:- Bên kia còn có mấy vị bằng hữu đang chờ học sinh, học sinh cáo từ trước, mong Vương gia thứ tội.- Đi thôi.Dương Dận mỉm cười nói:- Ta và ngươi coi như có duyên. Có lẽ về sau sẽ có nhiều cơ hội trò chuyện hơn.- Nếu Vương gia triệu kiến, học sinh sao dám không tới?Phương Giải mỉm cười cáo từ, xoay người đi về nhã gian đối diện. Lúc hắn đẩy cửa đi vào, không nhịn được thở phào một tiếng:- Thật mất tự nhiên.La Úy Nhiên cười cười nói:- Xem chừng sáng sớm ngày mai, tin thí sinh đứng đầu Diễn Vũ Viện Phương Giải gặp gỡ Di Thân Vương ở Hồng Tụ Chiêu sẽ truyền khắp kinh thành. Tuy một người chỉ là học sinh chưa nhập sĩ, một người là thân vương rời xa triều đình. Nhưng hai người gặp gỡ nhau, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Phương Giải nói:- Kệ bọn họ đi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ta.- Vì sao?La Úy Nhiên hỏi.- Ngài và Trác tiên sinh đều ở đây, chứng kiến ta bị Di Thân Vương gọi tới, chẳng lẽ ta lại không nghe theo? Những vị đại nhân vật kia nói gì đều không quan trọng, những dân chúng kia nghị luận thế nào cũng không sao, chỉ cần bệ hạ biết tình hình thực tế là được. Có thể chứng kiến Lưu Hoa Thủy Tụ, cho dù bị người khác mắng sau lưng là trèo cao cũng đáng.Trác Bố Y lắc đầu cười:- Không phức tạp như vậy đâu. Chuyện này cũng chỉ như gió thoảng qua mà thôi.Phương Giải ừ một tiếng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:- Chỉ Huy Sứ đại nhân, bệ hạ đang tức giận với chiến sự Tây Bắc à?- Sao ngươi hỏi vậy?La Úy Nhiên hỏi lại.Phương Giải nói:- Không phải ngài vừa nói rồi sao? Nếu sáng sớm ngày mai bệ hạ gặp ta, có thể sẽ hỏi về chiến sự Tây Bắc. Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Biết tâm trạng hiện giờ của bệ hạ thế nào, để ta còn chuẩn bị. - Hóa ra ngươi đang chuẩn bị vuốt mông ngựa.La Úy Nhiên cười nói:- Thực ra bệ hạ không tức giận. Chỉ có điều hiện giờ tâm tình không được tốt thôi. Năm nghìn tinh binh Đại Tùy liền chết trận như vậy, bệ hạ nhất định sẽ đau lòng. Vì trận chiến Tây Bắc mà bệ hạ trù tính lâu như vậy. Trước đó lại an bài lâu như vậy. Nhưng trận chiến đầu tiên lại diễn ra không như ý. Cho dù không tức giận, thì cũng sẽ phiền muộn.Phương Giải gật đầu, lại hỏi:- Mà…Húc Quận Vương Dương Khai, là người như thế nào?Nghe Phương Giải hỏi câu này, La Úy Nhiên hơi biến sắc:- Chẳng lẽ ngươi đã quên những lời ta vừa nói với ngươi?Phương Giải vội vàng khoát tay nói:- Tất nhiên sẽ không quên. Lúc hồ đồ nên hồ đồ, lúc im miệng nên im miệng…- Biết thế là tốt.La Úy Nhiên nói:- Bất kể ngày mai bệ hạ hỏi ngươi cái gì, ngươi có thể không biết, thậm chí giả ngu. Nhưng không thể đụng chạm vào những việc không có khả năng đụng. Thân phận của ngươi chưa tới mức có thể tùy ý nói chuyện. Đừng vì chứng tỏ bản thân mà nói những điều không cần thiết.- Ta nhớ kỹ rồi.Phương Giải gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị.……Lúc rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, mặt trăng đã mọc cao cao. Trên đường cái cơ hồ không nhìn thấy người đi đường. Mấy người Phương Giải vẫn ngồi xe ngựa của phủ Tán Kim Hầu. Kỳ Lân vẫn nhận trách nhiệm làm phu xe. Phương Giải giúp đỡ Trầm Khuynh Phiến đã hơi ngà ngà say lên thùng xe. Không quên sờ trộm mông nàng một cái.Cũng không biết vì sao hôm nay Trầm Khuynh Phiến lại muốn uống rượu, mà lại uống hết gần một cân. Dưới ánh trăng sáng, giai nhân mặt đỏ bừng lườm Phương Giải một cái, phong tình vô hạn.Đại Khuyển bĩu môi nói:- Ta ở bên ngoài ngồi với Kỳ Lân.Phương Giải nói một tiếng cảm ơn chân thành.Đại Khuyển căm tức liếc Phương Giải một cái, lập tức ngồi chen với Kỳ Lân. Cũng may y vốn gầy gò. Nếu đổi thành người khác ngồi chen được với Kỳ Lân là rất khó. Một người cao lớn khôi ngô, một người gầy như que củi ngồi cạnh nhau, tạo ra cảnh tượng khá thú vị.Phương Giải tiến vào thùng xe, ngồi xuống bên cạnh Trầm Khuynh Phiến.- Sao uống nhiều rượu vậy?Hắn hỏi.Trầm Khuynh Phiến mắt say lờ đờ nhìn hắn, cười quyến rũ, sau đó tựa vào vai hắn, nói:- Huynh nói chuyện của huynh, muội uống rượu của muội, chứ có lý do gì đâu?- Có.Phương Giải nâng cằm nàng, nhìn vào mắt nàng, nói:- Có phải bọn họ nói gì đó khiến nàng thương tâm không?- Muội có gì mà thương tâm.Trầm Khuynh Phiến rúc vào lòng Phương Giải giống như con mèo nhỏ, kéo tay hắn đặt lên ngực mình:- Chỉ là có chút nhàm chán mà thôi.- Có một số việc, nên tâm sự với người khác sẽ đỡ khó chịu.Phương Giải hạ giọng nói.Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười buồn, nói:- Lúc đi đường, muội có nói qua với huynh, muội và Tiểu Yêu tỷ đều là người Nam Yến. Cái gọi là Nam Yến, chỉ là Đại Thương kéo dài hơi tàn mà thôi. Nghe mẹ nói, cha muội là một vị tướng quân Đại Thương, đã chết trận trong cuộc chiến với Đại Tùy. Ông ấy là một trong số ít vị tướng lĩnh Đại Thương thà chết không chịu khuất phục. Cho nên kết cục tất nhiên không được tốt.Nàng nằm trong ngực Phương Giải, nhìn đồ trang trí trong xe, lẩm bẩm nói:- Muội thậm chí còn không nhớ mình từng thấy qua phụ thân chưa…Mẹ nói, sau khi nước bị diệt, quân đội Đại Tùy giống như bầy sói tàn sát bừa bãi lãnh thổ Đại Thương. Nhà của muội bị tịch thu. Nếu không phải mẹ có tu vị không tầm thường, thì chỉ sợ cũng không thoát khỏi bị binh lính làm nhục rồi. Mẹ dẫn theo muội chạy trốn, tìm một nơi ẩn cư. Mẹ rất ít khi đề cập tới phụ thân. Nhưng linh vị của phụ thân luôn được lau chùi sạch sẽ.Trong lòng Phương Giải đau xót, không nhịn được thở dài:- Mỗi khi chiến tranh, không thể thiếu cảnh cửa nát nhà tan.Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói:- Lúc nhỏ muội đã được mẹ đưa tới tông môn tu luyện. Tu luyện không bao lâu thì gặp tên sát tinh kia. Tông môn gần như bị y hủy hoại…Năm đó muội bao nhiêu tuổi nhỉ?Nàng nhíu mày, tựa hồ như không nhớ rõ.- Phương Giải…muội sinh cho huynh một đứa con được không? Đừng để con của chúng ta tu luyện. Tốt nhất là không thể tu hành như huynh. Nhưng nhất định phải xinh đẹp. Nếu là con gái, muôi sẽ tự tay may những trang phục kỳ quái mà huynh nghĩ ra kia, sau đó để con bé mặc còn đẹp hơn hoa. Nếu là con trai, sẽ dạy nó đọc sách viết chữ từ nhỏ. Còn muốn dạy nó làm sao để câu dẫn con gái nhà người ta…được không?Nàng rất nghiêm túc nói.Phương Giải ngẩn ra, lập tức cười khổ:- Điều này…- Huynh không muốn à?Thanh âm của nàng thoáng chút không vui.Phương Giải cười hì hì, nói:- Ta chỉ cảm thấy có chút quái dị. Ta mới ngần này tuổi mà đã có con…nghĩ mà có chút sợ hãi.- Huynh không muốn à?Thanh âm của Trầm Khuynh Phiến có chút lạnh lùng, mắt hạnh trợn lên.Không đợi hắn trả lời, Trầm Khuynh Phiến mạnh mẽ rời khỏi ngực Phương Giải, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Phương Giải tưởng nàng tức giận, vừa định giải thích, thì nghe thấy Đại Khuyển ở bên ngoài thấp giọng nhắc nhở:- Có sát khí!……Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Kỳ Lân cầm côn đồng đứng trước xe ngựa. Cây côn này là của Hoành Côn. Từ sau khi Hoành Côn chết, nó liền trở thành vũ khí của Kỳ Lân. Đại Khuyển ngồi trên thùng xe, tay đã đeo vuốt.Trầm Khuynh Phiến và Phương Giải đi xuống xe ngựa, sửa sang lại y phục của mình, Trầm Khuynh Phiến chậm rãi đi về phía trước vài mét, nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt đầy nghi hoặc. Phương Giải thì sang bên kia. Bốn người đứng ở bốn vị trí rất tinh tế. Kỳ Lân, Trầm Khuynh Phiến, Phương Giải tạo thành một hình tam giác. Còn Đại Khuyển thì ở giữa.- Vẫn còn sát khí.Đại Khuyển thấp giọng nói, cảnh giác nhìn bốn phía.Phương Giải ừ một tiếng, theo thói quen sờ thắt lưng, nhưng lại phát hiện mình không mang theo thanh tàn đao kia.Vừa lúc đó, có tiếng ồn ào vang lên ở đường cái đội diện. Theo sát đó là một dải đuốc xé rách màn đêm. Một nhóm người từ đường khác chạy tới, chạy về hướng xe ngựa. Lúc những người này xuất hiện, Đại Khuyển hít hà cái mũi rồi nói:- Đi rồi.Phương Giải sửng sốt, đi tới trước xe ngựa, nhìn đoàn người đang tới.- Đối diện là ai?Có người lớn tiếng quát. Phương Giải nghe thấy tiếng dây cung giương lên rồi tiếng áo giáp va chạm vào nhau. Cho nên hắn giơ hai tay lên, lớn tiếng đáp:- Ta là Phương Giải, học sinh của Diễn Vũ Viện. Vừa mới ở Hồng Tụ Chiêu uống rượu với Di Thân Vương điện hạ.- Tiểu Phương đại nhân?Trong đám đông có một người nghi hoặc hỏi.- Đúng vậy!Phương Giải lớn tiếng đáp.Không bao lâu, có một người đi ra từ đám đông. Lúc người đó tới gần, mới thấy y mặc áo giáp của Hữu Vũ Vệ. Người cầm đầu chừng ba mươi tuổi. Y tới gần cẩn thận đánh giá Phương Giải vài lần, lập tức quay đầu la lớn:- Đúng là Tiểu Phương đại nhân!Y chắp tay nói với Phương Giải:- Mạo muội rồi. Tại hạ là Lữ Suất Lôi Chí Bân của Hữu Vũ Vệ. Lúc ở cuộc thi Diễn Vũ Viện từng gặp qua Tiểu Phương đại nhân. Tối nay là do tại hạ tuần tra, đang đuổi bắt thích khách.- Thích khách?Phương Giải hơi sửng sốt, hỏi:- Thích khách nào? Ám sát ai?- Viên công tử.Lôi Chí Bân thở dài một tiếng, nói:- Ngay ở trong Tân Nguyệt Lâu.Tân Nguyệt Lâu là một thanh lâu khá nổi tiếng trong thành Trường An. Thanh lâu nổi tiếng nhất trong thành Trường An không thể nghi ngờ là hai tòa thanh lâu theo danh nghĩa thuộc về Tán Kim Hầu là Túy Hồng Lâu và Thanh Di Lâu. Tiếp theo mới tới Tân Nguyệt Lâu. Nghe nói các cô nương trong đó đều tói từ vùng sông nước Giang Nam, thướt tha động lòng người.- Viên công tử nào?Phương Giải hỏi.- Là Viên Thành Sư, học cùng trường với đại nhân. Là con thứ của Tổng Đốc Viên Sùng Vũ. Chừng nửa canh giờ trước Viên công tử bị người ta đâm chết trong Tân Nguyệt Lâu. Chúng tôi vừa mới tuần tra nơi đó. Mấy nữ tử thanh lâu nói rằng người ám sát Viên công tử chạy về hướng này, nên chúng tôi đuổi theo.- Viên Thành Sư…Phương Giải cẩn thận nhớ lại, nhưng không có quá nhiều ấn tượng với y. Chỉ nhớ y là người có chút ương ngạnh, có không ít kẻ theo đuôi bên cạnh.Hắn chắp tay nói:- Ta một mực ở Hồng Tụ Chiêu, Di Thân Vương và Trác tiên sinh của Đại Nội Thị Vệ Xử có thể làm chứng cho ta. Nếu cần ta tới nha môn hoặc Hữu Vũ Vệ viết lời khai, ta sẽ đi.Lôi Chi Bân đáp lễ:- Tuy xác định ngài không liên quan gì, nhưng ta vẫn sẽ ghi lại là từng gặp ngài. Nếu người của phủ Trường An hỏi, kính xin Tiểu Phương đại nhân phối hợp. Đa tạ!- Không sao.Phương Giải tránh đường, trong lòng nghĩ thầm, là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám ám sát con của một vị Đại tướng quân biên cương Nhị Phẩm trong thành Trường An?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 261: Sát khí
Chương 261: Sát khí