Quay trở lại cửa hàng của mình còn chưa mở cửa buôn bán, Phương Giải nhớ đến dáng vẻ kinh ngạc của con gái bảo bối Ngô Nhất Đạo mà không nhịn được cười. Tiểu nha đầu kia ác độc thật, vì chỉnh hắn mà không ngờ lại không tiếc dùng cha làm đệm lưng. Thường nói hiểu con gái không ai bằng cha, quả nhiên là không giả. Ngô Nhất Đạo thấy điểm tâm đưa lên đều là đồ ngọt, ngay lập tức đã đoán được Ngô Ẩn Ngọc không có ý tốt rồi.
Ông ta trước tiên để Đỗ Quyên quay về, sau đó bất đắc dĩ giải thích với Phương Giải. Phương Giải dĩ nhiên cũng sẽ không để tâm tới trò đùa dai của tiểu nha đầu này, tuy nhiên trong lòng lại đang ngẫm nghĩ có một lúc chắc chắn phải dạy cho cô nàng xinh đẹp không biết trời cao đất rộng kia một bài học mới được. Sau khi Ngô Nhất Đạo quay về gạt Ngô Ẩn Ngọc, nói rằng Phương Giải đã ănđiểm âm, sau đó thì liên tục đi nhà vệ sinh. Ngô Ẩn Ngọc phá lên cười, chỉ có điều không ai để ý sau nụ cười của nàng còn ẩn chứa điều gì khác. Đợi sau khi Ngô Nhất Đạo đi rồi, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên mới nắm quyền vung lên: - Rốt cuộc tiểu tử kia cũng đã nếm chút đau khổ rồi. Nhưng Ngô Ẩn Ngọc lại trầm mặc, cười cười bất đắc dĩ: - Đỗ Quyên, phụ thân lừa ta đấy, tám chín phần là tiểu tử kia không hề ăn điểm tâm. Ta nghĩ lại, những món điểm tâm đưa lên đều là đồ ngọt, phụ thân liếc mắt một cái là nhìn ra vấn đề, cho nên khẳng định không để tiểu tử kia ăn đâu. - Vậy vừa rồi chẳng phải lão gia đã nói...- Phụ thân muốn ta vui vẻ, muốn ta thấy tiểu xảo của ta đã thành công. Ngô Ẩn Ngọc phẩy cánh tay trở lại ngồi bên giường, nhìn sắc trời dần tối ở bên ngoài, thở dài: - Từ sau khi mẫu thân ra đi, phụ thân càng lúc càng dung túng ta, luôn tìm mọi cách để ta được vui vẻ, không muốn ta chịu chút ấm ức nào. Ta biết ông sợ ta nhớ tới mẹ mà đau lòng, sợ ta cảm thấy vì không có mẹ mà thấy lạc lõng cô đơn. Đỗ Quyên, ta có phải là người như vậy không? Nàng nhìn ngoài cửa sổ thâm thúy nói: - Phụ thân yêu thương dung túng ta, là vì muốn ta vui vẻ, ta kiêu căng thậm chí cố tình gây sự không phải là không muốn cho phụ thân thấy ta rất vui vẻ sao? Chỉ khi ta giả bộ rất vui vẻ, trong lòng phụ thân mới dễ chịu. Thật ra từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân và ta, chưa ai từng thật sự vui vẻ cả.Sống mũi của Đỗ Quyên cay cay, không kìm nổi bước lên cầm tay Ngô Ẩn Ngọc, nói: - Tiểu thư đừng đau lòng nữa, phu nhân đã mất hai năm rồi, mọi việc nên nghĩ thoáng chút. Ngô Ẩn Ngọc cười cười, lau nước mắt, bĩu môi nói: - Không nói chuyện này nữa, tiểu tử thối kia tên là gì nhỉ? Phương Giải đúng không, đừng nóng, sớm muộn gì ta cũng cho hắn đẹp mặt. Trở lại cửa hàng, Phương Giải sắp xếp lại lời nói của Ngô Nhất Đạo một lượt, hắn ngồi trước bàn sách, lấy bút và giấy viết mấy cái tên mà Ngô Nhất Đạo đã nhắc tới. Không nói đến Vương Duy, Trương Cuồng, Mạc Tẩy Đao, đây là những nhânvật xuất thân trong quân đội, nguyên nhân vì so sánh ra họ có kinh nghiệm lý lịch hơn nhiều so với con cháu hàn môn, mà trong số các con cháu quý tộc được lựa chọn này cũng có một vài nhân tài thật sự, trong đó có mấy người tài danh khắp thiên hạ, gia thế hiển hách, văn tài võ công đều giỏi, so sánh với những người này, Phương Giải càng không có chút ưu thế nào. Công tử Bùi gia Bùi Sơ Hành bốn tuổi được xưng là thần đồng có thể tinh thông điển tịch, nghe nói khi năm tuổi lúc Hồng Tụ Chương khai trương đã từng làm một bài thơ để tặng, ngay cả Trung Thân vương Dương Kỳ cũng khen miệng không dứt. Bùi gia tại Đại Tùy cũng được tính là thế gia danh môn, người của Bùi gia ở trong triều làm quan đếm không xuể, phụ thân của y là Hoàng môn Thị Lang Bùi Diễn, địa vị tại Môn Hạ tỉnh tương đương với Phó Xạ, hơn nữa còn là tùy tùng gần Hoàng Đế, chiếu chỉ phần lớn là do người này soạn.Khi còn trẻ, tên tuổi của Bùi Sơ Hành ở đế đô gần như người nào cũng biết, năm thứ ba khi bệ hạ đăng cơ trong đại tiệc tiết Trung thu với quần thần, Bùi Diễn mang theo con trai đi dự tiệc. Bệ hạ thấy cậu bé răng trắng môi đỏ mà yêu thích, đã hỏi liền mấy câu để khảo nghiệm học thức, không thể tưởng tượng được cậu bé này đã trả lời hết sức rõ ràng, nói có sách mách có chứng, mặt rồng Bệ hạ vô cùng vui mừng, lâp tức phong cậu bé là Triều Thỉnh Lang chính thất phẩm. Công tử của Tạ gia Giang Nam là Tạ Phù Diêu lúc chín tuổi danh tiếng của y ở Giang Nam ai ai cũng biết. Mới sáu tuổi, tiên sinh mà nhà y mời tới đã bị y quay cho đủ vấn đề đến choáng váng đầu óc. Tới khi y chín tuổi, nghe nói tiên sinh vừa dạy y buổi đầu tiên đã không có gì để dạy nữa đành phải gói gém đồ đạc cáo từ, từ đó về sau thanh danh y vang lớn. Điều khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi là, y còn là đệ tử ký danh TamThanh Quan núi Võ Đang. Nghe nói Trương chân nhân Tam Thanh Quan núi Võ Đang khi làm khách Tạ gia, nhìn một cái là nhận ra y có tư chất phi phàm, nhận làm đệ tử ký danh. Hàng năm đều đặc biệt phái người xuống núi Võ Đang đến Tạ gia Giang Nam, truyền thụ đạo pháp Võ Đang cho Tạ Phù Diêu. Còn có Thôi Bình Châu của Bác Lăng Thôi gia, Vương Định của Giang Nam Vương gia, Lư Phàm của Sâm Châu Lư gia, những người này đều là thanh niên tài tuấn đại danh đỉnh đỉnh. Tính toán, Phương Giải đừng nghĩ muốn nổi tiếng ở trong cuộc thi ở Diễn Vũ Viện, có thể bình an tiến vào Diễn Vũ Viện đã coi như là thuận lợi rồi. Mấy ngày này nghỉ ngơi, Trầm Khuynh Phiến đã có thể tự mình đi lại. Nàngthấy Phương Giải mặt mày nhăn nhó, nàng ngồi đối diện với hắn, cười cười hỏi: - Sao vậy, thiếu tự tin à?Phương Giải đưa tờ giấy mà mình viết một số tên cho Trầm Khuynh Phiến, nói: - Những người này đều rất nổi danh, còn ta chỉ là một tiểu tốt biên quân, Tán Kim Hậu nói ta có thể tranh giành cao thấp với họ, ta dùng gì để tranh giành với họ đây? Có thể thi vào Diễn Vũ Viện, với ta mà nói đã không tệ rồi. - Không đúng. Trầm Khuynh Phiến lắc đầu nói: - Ngươi cũng đã biết vì sao Tán Kim Hậu nói với ngươi như vậy, chẳng lẽ y không biết ngươi căn bản không so được với đám con cháu danh môn thế gia này sao? - Vậy y có ý gì?- Y đang nhắc nhở ngươi, ngươi nhất định phải tranh giành. - Vì sao? - Bởi vì ngươi đã gặp Bệ hạ, cũng được mấy vị Đại học sĩ tôn sùng. Nhìn bề ngoài ngươi chỉ là một tiểu tốt biên quân, nhưng trên thực tế trong triều từ lâu đã có người để ý tới ngươi rồi. Ngươi thấy tên tuổi của đám con cháu quý tộc này mà phát sầu, có lẽ bọn họ cũng đang có những ý nghĩ không tốt với ngươi. Trong triều đình, các thế gia nắm quyền chủ chốt. Lợi ích được phân chia rõ ràng Nhìn bề ngoài sẽ không thấy rõ ràng, nhưng ám đấu khẳng định là rất kinh khủng. - Bệ hạ đã gặp ngươi, hơn nữa còn tán dương ngươi ngay trước mặt vài vị Đại học sĩ. Sau khi trở về, mấy vị Đại học sĩ kia sẽ không nói gì sao? Tán Kim Hậu nhất định là nghe được đồn đại gì đó, lúc này mới đặc biệt tìm ngươi để nhắc nhở.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 133: Rác rưởi cũng có chỗ hữu dụng (1)
Chương 133: Rác rưởi cũng có chỗ hữu dụng (1)