TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1192: Không phục

Cổ tay Hạ Nhất Minh khẽ đảo, một đoàn quang mang lập tức xuất hiện. Theo sau hắn chậm rãi bước trên hư không, cứ thế tới trước mặt Bạch Kình.

Nếu là Thần đạo cường giả khác, cho dù nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại như bạch mã, Bạch Kình cũng không cảm thấy e ngại. Bất quá sau khi cảm nhân Quang Ám lực lượng trên thân thể Hạ Nhất Minh, nó vô thức liều mạng lui ra sau.

Bi ai là thể tích nó thật sự quá lớn, hơn nữa vốn là sinh vật đại dương, khi rời xa biển rộng, tốc độ không cách nào so sánh với Hạ Nhất Minh.

Khi Hạ Nhất Minh tới trước mặt Bạch Kình, hắn vung tay, đoàn quang mang nháy mắt bao phủ thân thể nó.

Bạch Kình hống lên một tiếng thê lương, máu tươi thấm đẫm thân thể qua bảy vết thương lớn.

Chịu bảy vết thương lớn nhưng đối với thân thể nó không tính là trí mạng, bởi thế nó tiếp tục lui nhanh ra sau.

Chỉ là bản thân Bạch Kình cũng không phát hiện, quang mang công kích của Hạ Nhất Minh ẩn giấu lực lượng kỳ dị nào đó.

Khi lực lượng này tiếp xúc cùng thân thể Bạch Kình lập tức gắt gao bám chặt. Bất luận từ góc độ nào cũng không thể nhìn ra dấu vết khác.

Đồng dạng bởi Bạch Kình da dày thịt chắc, chút lực lượng này càng không thể tạo ra gánh nặng.

Vài bóng người chớp động phía dưới, chính là ba người Viên Lễ Huân, Băng Tiếu Thiên cùng Mưu Tử Long bay ra từ Băng Cung. Trên mặt họ có thể chứng kiến vẻ vui mừng tột độ, cho dù lão Thần đạo cường giả Mưu Tử Long cũng không ngoại lệ.

Tuy nói lão không có nhiều cảm tình với Băng Cung nhưng dưới tình huống này Băng Cung còn có thể toàn vẹn. Hơn nữa với phương thức hóa giải nguy cơ như vậy, thanh danh cả đời lão có thể bảo toàn.

Nếu bởi lão phán đoán sai khiến Băng Cung rơi vào diệt vong, danh vọng cả đời lão sẽ chịu đả kích nghiêm trọng. Cho dù ngày sau lão giúp Băng Cung kiến tạo môn phái, xưng hùng Bắc cương cũng không cách nào xóa đi vệt đen này. Cục diện xoay vần, thoáng chốc ưu thế Thần thú đã không còn mảy may.

Mưu Tử Long cười dài một tiếng, nói:

- Hạ lão đệ. Ngươi tới đúng lúc lắm. Chúng ta cùng nhau lưu lại chúng.

Thân thể ba đầu Thần thú thoáng ngưng lại, đôi mắt chúng ánh lên vẻ hung mãnh, chỉ là mơ hồ có thể thấy được điểm dao động, không biết xử lý ra sao. Hạ Nhất Minh đột ngột xuất hiện rõ ràng phá vỡ kế hoạch của chúng. Lúc này bất luận Thiết Giáp Bối Long hay Hải báo đều vô cùng hối hận.

Nếu chúng chịu nghe theo lời hai vị Ngụy thần cảnh nhân loại, tình huống lúc này đương nhiên khác biệt. Không ngờ Hạ Nhất Minh còn có Lôi điện thật sự chạy tới nơi này.

Bất quá lúc này có hối hận cũng muộn, tâm niệm cả ba khẽ động. Nếu đám người Hạ Nhất Minh thật sự muốn tiêu diệt chúng, phải làm thế nào mới tốt?

Phía chúng có thêm Lý Áo Ba Đặc, Lô Khắc cùng hai đầu Thần long trợ giúp khẳnh định không thua kém. Nhưng vấn đề khi những người này ra tay, bố cục tỉ mỉ sắp xếp hoàn toàn đổ sông đổ biển.

Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ nói:

- Lão ca. Đối phó vài đầu Thần thú này chẳng lẽ còn cần các ngươi. Mình tiểu đệ là đủ.

Lôi điện hí vang dường như rất đồng tính với ý kiến của Hạ Nhất Minh. Ánh mắt Viên Lễ Huân nhìn lại, lo lắng nói:

- Nhất Minh. Bách huynh cùng bảo trư đâu?

Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói:

- Ta cùng bọn họ thu thập dược thảo, đã tìm được vài thứ. Bất quá sau khi nghe tin tức của mọi người, ta lập tức cùng Lôi điện chạy tới. Bách huynh cùng bảo trư ở lại tiếp tục thu thập dược thảo.

Viên Lễ Huân cùng Mưu Tử Long nhất thời ngẩn ra, trong đầu vô cùng hoài nghi. Hạ Nhất Minh vốn đang luyện chế đan dược sao có thể bỏ đi thu thập dược liệu.

Bất quá khi chứng kiến vẻ nghiêm trang trên mặt Hạ Nhất Minh, bon họ không hẹn cùng nghĩ. Không phải hắn xuất hiện, ngay cả họ cũng bị qua mắt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu, nếu Hạ Nhất Minh nói vậy hẳn có ý khác. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Ba đầu Thần thú trên không trung trao đổi ánh mắt, trên mặt đất hai vị Thần đạo cường giả nhân loại cũng đồng dạng có hành động này.

Trong lòng bọn họ không khỏi mừng thầm, chẳng lẽ Thần may mắn thực sự đứng về phía họ.

Đối với điều Hạ Nhất Minh nói, bọn họ không chút hoài nghi. Hơn nữa khi thấy Hạ Nhất Minh xuất hiện tại thời khắc cuối cùng càng chứng tỏ hắn nghe tin vội vã chạy tới.

Ánh mắt Băng Tiếu Thiên liếc qua ba đầu Thần thú, cười nói:

- Hạ huynh. Chúng xâm phạm Bắc Cương chỉ đích danh phải dùng nội đan Bạch mã huynh bồi tội. Ngươi tính thế nào?

Lão nói những lời này chủ tâm khơi dậy sát khí Hạ Nhất Minh.

Bạch mã tuyệt đối có thể coi như ruột thịt của Hạ Nhất Minh, nếu mất đi nội đan, cho dù Bạch mã không chết cũng không thể sống tốt. Bởi thế khi Hạ Nhất Minh nghe những lời này quả nhiên phát hỏa. Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết hướng tới ba đầu Thần thú. Trong mắt Lôi điện đồng dạng ánh lên sát khí, nó hí nhẹ một tiếng, tử liện vờn quanh chiêc sừng trên đình đầu tùy thời có thể phát động công kích.

Ba đầu Thần thú âm thầm đề cao cảnh giác, sau khi chứng kiến uy lực Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện phóng thích, chúng đã không còn dám khinh thường Thần đạo nhân loại. Bạch Kình khẽ quẫy đuôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiết Giáp Bối Long.

Đầu Thần thú huyết mạch Á long do dự một lát, đột nhiên hét lên:

- Long Mã. Các ngươi ỷ ngươi đông thế mạnh thì có bản lĩnh gì? Ngươi thật hổ danh Thần thú.

Ánh mắt Lôi điện cao ngạo như chưa từng để lời châm chọc này vào tai.

Bất quá sắc mặt Hạ Nhất Minh đanh lại, cả giận nói:

- Lôi điện dĩ nhiên là Thần thú cường đại nhất. Bằng vào ngươi có tư cách bình phẩm?

Thiết Giáp Bối Long đôi mắt lóe tinh quang, nói:

- Năm đó các ngươi xâm nhập lãnh địa của ta. Thậm chí mấy vị Thần đạo cường giả liên thủ đuổi đánh ta. Chẳng lẽ đó không phải lấy nhiều khi ít.

Hạ Nhất Minh bật cười, nói:

- Chuyện năm đó là do ngươi ra tay trước đúng không? Hắc hắc...

Trên mặt hắn hiện lên vẻ cổ quái, nói:

- Ngươi có dũng khí khiêu khích cùng lúc nhiều Thần đạo cường giả như vậy, có thể chạy thoát đã là may mắn nghịch thiên. Chẳng lẽ thật sự muốn tìm chết không thành?

Nếu Thiết Giáp Bối Long là một nhân loại khẳng định lúc này sắc mặt đỏ bừng.

Lúc trước Truyền tống trận có tới sáu vị Thần đạo cường giả, cho dù là Thần thú Ngụy thần cảnh cũng đừng mong chống lại. Nhưng Thiết Giáp Bối Long dám ngang nhiên công kích, gan lớn cỡ này có thể coi như thiên hạ vô song.

Chỉ là Thiết Giáp Bối Long mặc dù sống lâu nhưng hoàn toàn không biết vì về Truyền tống trận. Đột nhiên cảm ứng dao động thiên địa lực lượng, nó tường rằng đám người kia khiêu khích, bởi thế mới ra tay. Không ngờ vừa ra tay đã chọc phải tổ ong vò vẽ, thiếu chút nữa tính mạng cũng để lại.

Đôi mắt lóe lên vẻ hung ác, Thiết Giáp Bối Long tức giận nói:

- Mặc kệ thế nào năm đó các ngươi cũng là lấy nhiều khi ít, dựa vào uy phong nhân loại, uổng danh Thần thú.

Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, nói:

- Hay cho một tên cuồng vọng. Nói như vậy hôm nay Hạ mỗ giúp ngươi không làm Thần thú...

Lôi điện đột ngột hí vang ngắt lời Hạ Nhất Minh.

Nó rất khi làm trái ý Hạ Nhất Minh, bất quá khi có quyết định thường khá bướng bỉnh, không chịu thay đổi.

Lúc này nó kiêu ngạo nhìn Thiết Giáp Bối Long giống như một gã cường giả tràn đầy tự tin đang nhìn địch nhân.

Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, hắn mở miệng muốn nói rốt cuộc lắc đầu im lặng. Phía đối diện tinh thần ba đầu Thần thú thoải mái hơn đôi chút.

Trong lòng Mưu Tử Long xuất hiện dự cảm không tốt, lão thấp giọng nói:

- Lão đệ. Long mã nói gì?

Nếu trước đây đương nhiên Hạ Nhất Minh không hiểu ý tứ bạch mã, bất quá lúc này dĩ nhiên không phải vấn đề:

- Lôi điện nói. Chúng nó muốn thế nào mới tâm phục khẩu phục?

Hạ Nhất Minh cười khổ nói.

Ba người Mưu Tử Long trong lòng đồng thời kêu không ổn. Chỉ e sẽ bỏ qua cơ hội lưu lại ba đầu Thần thú kia.

Quả nhiên Thiết Giáp Bối Long đột nhiên rống lên:

- Ta muốn cùng ngươi đơn đả độc đấu. Có thể chiến thắng ta, ta đương nhiên tâm phục khẩu phục.

Đôi mắt Lôi điện thoáng ngưng lại, vẻ hãnh diện cùng miệt thị ngay cả người ngốc cũng có thể nhận ra.

Nó tiếp tục hí lên, bất quá âm thanh không chút giận dữ mà tràn ngập hưng phấn. Không hẹn đám Thần đạo cường giả đồng thời bồi thêm một câu. Đúng là tên cuồng chiến. Tử điện tím sẫm đột nhiên bạo phát trên chiếc sừng bạch mã, đồng thời một cỗ khí tức phô thiên cái địa phóng thẳng tới ba đầu Thần thú. Thiết Giáp Bối Long vội vàng nói:

- Chờ một chút. Không phải lúc này.

Trong âm thanh của nó không ngờ mang theo vài phần kinh hoảng. Bởi vậy có thể thấy nó kiêng kỵ lực lượng lôi điện của bạch mã ra sao.