- Nó là Long.
Ngao Mẫn Hành khẽ nói.Hạ Nhất Minh giật mình, nói:- Nó là Thần long?Tại Tử vong chi địa, Hạ Nhất Minh từng gặp qua ba đầu Thần long. Bất luận hai đầu Đông phương Thần long hay Tây phương Thần long thấp nhất cũng là Ngụy thần cảnh cường giả. Hơn nữa bộ dạng chúng rõ ràng khác tên vừa bỏ chạy kia. Điều này khiến Hạ Nhất Minh vô cùng nghi hoặc.- Nó quả thật là Long. Bất quá không phải Thần long mà nắm giữ huyết mạch Hải dương Á long.Ngao Mẫn Hành ánh mắt liếc qua bảo trư, nói:- Thời gian nó tiến giai Thần đạo chưa lâu, nhưng trong đại dương có thể phát huy lực lượng cực hạn, có lẽ không dưới Thần thú bạn sinh của ngươi...Hạ Nhất Minh có hai đầu Thần thú bạn sinh cả thiên hạ đều biết, đám người Ngao Mẫn Hành mặc dù ghen tỵ cùng phẫn nộ nhưng không kém phần hâm mộ.- Hải dương Á long?Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, nói:- Trách không được trong cổ tịch từng nói qua. Chỉ sau khi tiến giai Thần đạo mới có tư cách tiến vào Ngoại hải. Hắc hắc..niên đại Thần đạo khẳng định Thần thú hoành hành Ngoại hải.Đôi mắt Ngao Mẫn Hành ánh lên vẻ hoài niệm, nói:- Trước kia Ngoại hải quả thực là thiên hạ của Thần thú. Bất quá có thể thống trị Thần thú thiên hạ chỉ có Thần long, Phượng hoàng, Kỳ Lân. Đáng tiếc tiến vào Tử vong chi địa, những Thần thú này cơ bản tuyệt tích.Hạ Nhất Minh lắc đầu, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.Ngao Mẫn Hành đột nhiên nhíu mày nói:- Nếu lão phu nhớ không lầm. Đầu Thần thú kia chính là Thiết Giáp Long. Chẳng những thân thể cứng như sắt, cốt mâu trên lưng càng ẩn chứa uy lực cường đại. Chỉ là lão phu nghĩ không ra vì sao nó công kích chúng ta?Đôi mắt Hạ Nhất Minh có chút sáng bừng, Thiết Giáp Long mặc dù trúng công kích của Lôi điện vẫn chạy nhanh hơn. Thậm chí khi Ngao Mẫn Hành công kích, đám cốt mâu trên lưng nó vững vàng đối chọi.Thần thú tên gọi Thiết Giáp Long này qua nhiên danh bất hư truyền.- Chúng ta tiến vào lãnh địa của nó.Một âm thanh chậm rãi vang lên phía sau mọi người.Mọi người kinh ngạc nhìn lại bởi âm thanh vừa rồi do Bách Linh Bát phát ra.- Bách huynh. Nơi này là lãnh địa của Thiết Giáp Long?Hạ Nhất Minh hoài nghi hỏi.- Đúng. Nơi này có dấu hiệu nó để lại.Bách Linh Bát khẳng định.Đám người Hạ Nhất Minh đảo mắt xung quanh nhưng trừ mặt nước mờ mịt cùng đám sinh vật hải dương không thấy bất cứ dấu hiệu nào.Mặc dù bọn họ không biết Bách Linh Bát sao có thể xác định đây là lãnh địa Thiết Giáp Long nhưng nếu gã nói vậy, khẳng định có vài phần nắm chắc. Hơn nữa mọi người cũng biết vì sao đầu Thần thú kia công kích bọn họ.Trao đổi ánh mắt, nhất thời vẻ mặt bọn họ hiện lên vẻ dở khóc dở cười, đặc biệt Ngao Mẫn Hành trong lòng không khỏi buồn bực. Nghĩ không ra tùy ý chọn một hòn đảo đặt Truyền tống trận lại gặp phải Thần thú Ngoại hải. Vận khí này quả thực khiến kẻ khác không còn gì để nói.Lão lắc đầu như muốn vứt chuyện này qua, theo sau nói:- Hạ huynh. Sí nhiệt lĩnh vực của ngươi có thể để lão phu đại khai nhãn giới một lần?Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:- Không vấn đề. Bất quá Ngao Tông chủ tại Thủy Tinh Cung đoán tạo Thần khí cũng nên cho ta đánh giá một phen.Ngao Mẫn Hành cười nói:- Ngươi thật sự không chịu thiệt bao giờ. Cũng được. Các ngươi bàn luận một chút.Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động. Tu vi võ đạo bản thân hắn thế nào Ngao Mẫn Hành tương đối rõ ràng. Nhưng lúc này lão để Ngao Bác Duệ khiêu chiến, khẳng định lão vô cùng tin tưởng Thần khí Ngao Bác Duệ vừa đoán tạo.Mỉm cười. Hạ Nhất Minh khẽ nói:- Có thể được Ngao Tông chủ chỉ điểm thật sự cầu không được. Tay cầm Tị thủy châu, thân thể hắn như du ngư bơi lên mặt biển.Lôi điện cùng bảo trư ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn. Bảo trư thích xem náo nhiệt mà Lôi điện trong thân thể lưu chuyển huyết dịch cuồng chiến. Mặc dù chúng nó không ra tay nhưng vẫn vô cùng hứng thú.Nhìn hai đầu Thần thú nhanh như chớp phóng lên, hai người Ngao Mẫn Hành trong lòng mắng chửi không thôi. Thần thú cường đại như vậy tại sao chạy hết tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, lão thiên gia thật sự không công bằng.Dưới đáy biển đột ngột xuất hiện một bóng đen lớn.Trong biển rộng, thể tích bóng đen này không phải lớn nhất nhưng khí tức trên thân thể nó không nghi ngờ cường đại nhất.Nơi khí tức nó lướt qua, đám sinh vật đại dương hoảng hốt bỏ chạy. Bất luận sinh vật bình thường hay linh thú cường đại giống như gặp thiên địch, căn bản không dám đứng lại.Tốc độ bóng đen chậm dần, trong đôi mắt nó tràn ngập phẫn nộ cùng khuất nhục, may mắn cùng sợ hãi.Đối với nó mà nói kinh nghiệm vừa rồi không thể quên. Rõ ràng dám Thần đạo nhân loại đánh chết xâm nhập lãnh địa của nó, nhưng kết quả bản thân nó chạy trối chết, ngay cả nhà cũng không dám trở lại.Tư vị tha hương này đã không biết bao năm chưa từng cảm nhận? Tựa hồ từ khi nó tấn giai Thánh thú, bắt đầu tung hoành Ngoại hải, xưng hùng hải vực, vô địch một phương.Trí tuệ không kém nhân loại, bởi thế trong đầu nó chợt xuất hiện suy nghĩ.Ngoại hải tồn tại vô địch không phải nó, cũng không phải đám gia hỏa kia mà là một địa phương thần bí.Chỉ có nơi đó mới có thể xưng hào Vô địch Ngoại hải, thậm chí thiên hạ.Nhất thời trong lòng nó không khỏi do dự. Khi nó vừa sinh ra, còn chưa trưởng thành, vương giả tại hải vực này là mẫu thân nói cho nó, đó là nơi ở của Thần linh, không thể tới gần. Nơi này chính là hoàng đế không ngai tại Ngoại hải, tiếp nhận tất cả cường giả Ngoại hải triều bái.Nếu vô duyên vô cớ tới gần nơi này sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí tử vong cũng có khả năng.Thiết Giáp Long do dự, nó vô thức giãy giụa thân thể, bất quá đau nhức khiến nó bừng tỉnh. Nó quay đầu nhìn lại mảnh cháy đen phía sau, dưới sự oanh kích của lôi điện lực, lân phiên cùng da thịt đã bị đốt cháy lẫn lộn. Nếu không phải đang dưới biển sâu, khẳng định có thể ngửi thấy mùi thịt nướng mê người.Mặc dù chút thương tích này với Thần thú mà nói không ảnh hưởng tới sinh mạng, nhưng cũng khiến Thiết Giáp Long uất ức cùng oán hận vô hạn. Rốt cuộc nó vẫy đuôi di chuyển về địa phương trong trí nhớ.Cấm địa kia là một nơi phiêu hốt tại Ngoại hải, nhưng không biết vì sao mỗi đầu Thần thú đều có thể cảm nhận lực lượng nào đó tồn tại. Bởi thế mặc dù Ngoại hải mênh mông, Thiết Giáp Long tuyệt đối không lạc đường.Từ đáy biển vài đạo thân ảnh vọt lên không trung.Hạ Nhất Minh hai chân buông lỏng, ánh mắt lấp lánh hữu thần, thân thể như tiến vào cảnh giới thần kỳ nào đó, dung hòa cùng cảnh vật đại dương.Ngao Mẫn Hành trong lòng khẽ động. Lão biết sau ba tháng bế quan tại Thủy Tinh Cung, Hạ Nhất Minh chẳng những ngưng kết Sí nhiệt lĩnh vực, mà tu vi võ đạo của hắn cũng có tiến bộ.Sắc mặt khẽ đổi, lão nói:- Hạ huynh. Ngươi đã sử dụng Tiên dịch thần dược?Hạ Nhất Minh nhún vai, có chút hâm mộ nói:- Trong tay Hạ mỗ chỉ có một giọt Tiên dịch thần dược không nỡ dùng tới, sao có thể giống cách ngươi hào phóng như vậy.Ngao Mẫn Hành lặng lẽ cười, nói:- Hạ huynh. Ngươi muốn dùng Tiên dịch thần dược khi trùng kích Ngụy thần cảnh phải không?Hạ Nhất Minh trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười đầy hàm ý. Trong đầu hắn thầm nghĩ, nếu sau này tại Thủy Tinh Cung không tìm thấy Tiên dịch thần dược, dĩ nhiên sẽ dành lại. Nhưng nếu có thể tìm được lượng lớn, đương nhiên sẽ không keo kiệt một giọt này.Sau khi thấy được vẻ mặt này của Hạ Nhất Minh, hai người Ngao Mẫn Hành tưởng rằng hắn xác nhận.Ngao Bác Duệ vẻ tươi cười thu liễm, nghiêm mặt nói:- Hạ huynh. Lão phu tại Thủy Tinh Cung đoán tạo được một kiên Thần khí này, mời ngươi thưởng thức.Lão vung tay, nhất thời một mảnh quang mang xanh biếc lóe lên. Chậm rãi một đoạn rễ cây xuất hiện trên tay lão.Trên rễ cây này tràn ngập khí tức sinh mệnh. Cỗ lực lượng sinh mạng này khiến người ta cảm giác vô cùng dễ chịu. Cho dù là Hạ Nhất Minh lúc này cũng muốn tới gần cảm nhận.Đương nhiên lý trí nói cho hắn, đây không phải món đồ chơi mà là một kiện Thần khí. Thần khí nắm giữ chủ phách cùng lực lượng của riêng nó. Nếu mang tâm trạng vui đùa tiếp xúc, chờ đợi hắn tuyệt đối không phải chuyện tốt.Cẩn thận quan sát hồi lâu, Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:- Ngao Tông chủ. Lần trước giao thủ cùng Ngả Đức Văn cũng dùng kiện thần binh này?Ngao Bác Duệ thản nhiên nói:- Không sai. Lúc đó nó còn chưa tiến giai Thần khí, bởi thế không thể thừa nhận Lĩnh vực thần khí của Ngả Đức Văn. Bất quá một tháng trước đã được ta khôi phục.Hạ Nhất Minh nhất thời rõ ràng, thời gian ba tháng trong Thủy Tinh Cung của Ngao Bác Duệ quả thật không uổng phí. Lão chẳng những phục dụng Tiên dịch thần dược nâng cao cảnh giới, hơn nữa ngưng tụ cùng cải tại kiện thần binh.Chỉ là kiện thần binh này có tiềm chất tiến giai Thần khí, tuyệt đối không phải vật thường.Trong lòng khẽ động, hắn nghĩ tới Thần thụ chọc trời kia.Trong nháy mắt vẻ mặt khẽ biến, hắn ngưng trọng hỏi:- Ngao Tông chủ. Vật này có liên quan gì với Thần thụ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1086: Thiết Giáp Long
Chương 1086: Thiết Giáp Long