TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 1012: Nghe trộm

Ngao Mẫn Hành nhíu mày, nói:

- Mã huynh. Các ngươi có ý gì.

Mã Dự hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngao huynh. Mấy người chúng ta bên kia không trêu chọc gì ngươi. Cần gì ngươi phải dụng độc vụ công kích.

Ngao Mẫn Hành sửng sốt hồi lâu theo sau nhìn lại vách thông đạo, nhất thời hiểu ra nguyên nhân. Thì ra vừa rồi lão tống đám độc vụ đi lại đúng là nơi đám người Mã Dự đang di chuyển.

Ở nơi quỷ dị này thông đạo chằng chịt như mạng nhện, hai bên cho dù cách nhau khá xa cũng thường có chuyện. Chỉ là với tu vi võ đạo của họ, tại hiểm địa này dĩ nhiên vô cùng cẩn thận, không dám có chút khinh thường.

Bởi thế vách hai thông đạo cách nhau khá xa, bọn họ cũng không cách nào phát hiện hành tung đối phương.

Cười khổ một tiếng, Ngao Mẫn Hành nói:

- Ba vị hiểu lầm rồi.

Nguyên Quyên đôi mắt sắc lạnh lóe lên, nói:

- Ngao Mẫn Hành. Người khác sợ thần khí Ngũ Hành Hoàn của ngươi nhưng ba người chúng ta liên thủ cũng không sợ.

Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Thì ra trên người Ngao Mẫn Hành còn có một kiện Ngũ Hành Hoàn. Hiển nhiên đây chính là kiện siêu cấp thần khí Ngũ Hành Hoàn. Đồng dạng Nguyên Quyên mặc dù miệng nói không sợ nhưng trong lòng rất kiêng kỵ, nếu không cũng không nói thẳng hai người một thú liên thủ.

Ngao Mẫn Hành chớp mắt, nói:

- Lão phu cũng không cố ý đắc tội với các ngươi. Vừa rồi chỉ là ngoài ý. Ba vị tin tưởng cũng được, không tin tưởng lão phu cũng không trách.

Sắc mặt đám người Mã Dư trầm xuống, không khí trong huyệt động có chút khẩn trương.

Hai người Hạ Nhất Minh trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu bọn họ khai chiến ở đây, ba người bọn hắn chẳng phải bạo lộ hành tung sao? Tuy nói bọn họ không có ác ý nhưng tình huống này xảy ra cũng tương đối xấu hổ.

Âm thanh Ngao Bác Duệ đột nhiên vang lên:

- Tổ sư gia. Ba vị này là...

Âm thanh của lão nhất thời phá vỡ cục diện bế tắc, chẳng những Ngao Mẫn Hành sắc mặt tốt hơn mà ba người Mã Dự cũng buông lỏng tâm trạng.

Kỳ thực bọn họ sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ đó mà ra tay giao chiến, chỉ là khó mở miệng xuống nước mà thôi. Ngao Bác Duệ mở lời trong huyệt động bất luận người ẩn thân hay lộ diện đều thở phào nhẹ nhõm.

- Bác Duệ. Ba vị này đều là tiền bối cao nhân cùng thời với ta.

Ngao Mẫn Hành sau khi giới thiệu xong, nói:

- Đây là hậu bối của lão phu. Là Ngũ Hành Môn Tông chủ đương đại Ngao Bác Duệ. Tu vị của hắn còn chưa tới Thần đạo.

Dừng một chút lão giải thích:

- Các ngươi còn chưa biết, khi phong ấn của chúng ta mở ra, chỉ có mấy vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tiến vào. Ài. Biến hóa bên ngoài quá lớn, các ngươi tuyệt đối không thể đoán ra.

Mã Dự cũng thở dài một tiếng, muốn nói về cảm khái, còn ai có thể cảm khái hơn lão.

Năm ngàn năm, môn phái thứ hai thiên hạ đã tan thành mây khói, điều này là đả kích quá lớn với lão.

Ánh mắt Ngao Mẫn Hành sao không nhận ra, giật mình nói:

- Các ngươi cũng biến biến hóa ra sao?

Nguyên Quyên gật đầu, nói:

- Chúng ta từng gặp một tân Thần đạo, hắn đã kể lại biến hóa bên ngoài.

Nói tới đây ánh mắt không nhịn được nhìn sang Mã Dự:

- Lĩnh Lang nhất môn trong năm ngàn năm đã biến mất, bởi thế Mã Dự tâm tình không tốt, mong Ngao huynh thứ lỗi.

Ngao Mẫn Hành khoát tay, nói:

- Đệ muội khách khí rồi.

Mã Dự cũng là nhân vật kiêu hùng, rất nhanh lão thu liễm tâm tình, ánh mắt đảo qua nói:

- Không ngờ Ngao huynh vận khí không tốn gặp phải biến dị quái vật. Bất quá cũng chỉ Ngũ hành thần lực của ngươi mới có thể giải quyết nó dễ dàng.

Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, nói:

- Mã huynh. Lão phu vừa tới đây chưa lâu, trước đó quái vật này đã bị người khác giải quyết.

Đám người Mã Dự kinh ngạc giật mình, lão chậm rãi gật đầu, ánh mắt chuyển qua đột nhiên ánh lên vẻ nghi hoặc, nói:

- Các ngươi có nhìn ra người nào đánh chết quái vật này?

Có thể tiến vào nơi này cũng chỉ có vài người, mấy trăm năm nay bọn họ vô cùng quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn. Mà mỗi người am hiểu vũ kỹ không giống nhau, cách thức đối phó với đám quái vật này cũng khác nhau. Nhưng lúc này mọi người rõ ràng thất vọng, bởi bọn họ căn bản không nhìn ra quái vật này chết trong tay ai.

- Lão phu vừa tới, nơi này đã bị bao phủ bởi vụ khí. Khi lão phu đẩy đám độc khí đó đi thì cảnh này đã xuất hiện trước mặt.

Ngao Mẫn Hành chậm rãi nói.

Nguyên Quyên kinh hô một tiếng, khó tin nói:

- Nếu như vậy, quái vật này vì sao mà chết?

Ngao Mẫn Hành lắc đầu cười khổ, nói:

- Nói ra lão phu cũng không tin, nhưng xem bộ dạng thi thể này tựa hồ có người tiến vào vụ khí xé quái vật này thành hai nửa.

- Không có khả năng.

Nguyên Quyên không chút do dự nói:

- Mặc dù chúng ta không bị độc chết cũng chưa ai dám làm như vậy.

Quả thật càng tới gần quái vật , độc khí càng mãnh liệt hơn, cho dù cường giả đứng đầu cũng không lựa chọn như vậy.

Bạch hổ khẽ động cái mũi cực lớn, tựa hồ như dò xét gì. Đám người Nguyên Quyên sắc mặt khẽ biến, Bạch Hổ tốt xấu gì cũng là Thần thú. Có lẽ sẽ phát hiện mùi vị gì.

Nhưng sau một lát, Bạch Hổ hắt xì một cái thật lớn, nói:

- Ngao Mẫn Hành. Ngươi thổi đám độc vụ tản mác. Nơi này đều là độc khí, ta không phát hiện được gì.

Ngao Mẫn Hành sắc mặt già nua đỏ bừng. Bất quá vừa rồi Bạch Hổ không ở nơi này, đưng nhiên lão không nghĩ nhiều như vậy, lúc này hối hận đã muộn.

Hai người Hạ Nhất Minh trong lòng mừng thầm, đối với hành động của Ngao Mẫn Hành khi nãy vô cùng cảm tạ. Nếu không như không phải lão có hành động đó, chỉ sợ Bạch Hổ đã tìm ra vị trí của họ.

- Bất luận là ai ra tay, đám kia càng chết nhiều càng tốt.

Mã Dự thu hồi ánh mắt, chần chừ nói:

- Ngao Tông chủ, Lĩnh Lang lúc này đã thực sự tuyệt diệt sao?

Mặc dù trong lòng lão biết Hạ Nhất Minh tuyệt đối không lừa gạt nhưng khi gặp người thứ hai không nhịn được hỏi lại.

Ngao Bác Duệ ánh mắt ngưng trọng nói:

- Tiền bối. Lĩnh Lang nhất môn quả thật đã rời khỏi giang hồ.

Lão trả lời tương đối khéo léo nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.

Mã Dự lắc đầu, hoàn toàn hết hi vọng. Nguyên Quang đưa tay nắm lấy tay trượng phu. Mã Dự miễn cưỡng mỉm cười, trong đôi mắt mơ hồ ngấn nước.

Dưới Thần đạo tất cả đều là kiến hôi. Nhưng đối với môn phái của mình những vị Thần đạo cường giả đương nhiên có tình cảm sâu sắc. Cho dù cảnh giới bọn họ đã cao như vậy nhưng khó lòng dứt bỏ hoàn toàn.

Nguyên Quyên đột nhiên mở miệng nói:

- Ngao Tông chủ. Không biết Thần khí Cửu Long Lô của nhất mạch Lưu Ly Đảo chúng ta có từng xuất hiện?

Hạ Nhất Minh trong lòng chấn động, thầm than một tiếng.

Ngao Bác Duệ do dự một chút, nói:

- Nguyên tiền bối. Cửu Long Lô đã rơi vào tay một người. Hơn nữa mấy năm nay từng xuất hiện một lần.

Nguyên Quyên hai mắt sáng ngời. Vừa rồi nàng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ có thể tra ra.

- Ngươi biết Cửu Long Lô?

Bạch Hổ ha ha cười nói:

- Thứ này đã biến mất bảy ngàn năm, các ngươi không cho rằng thần khí mô phỏng chính là Cửu Long Lô chứ?

Ngao Bác Duệ nghiêm mặt nói:

- Tiền bối. Mặc dù chuyện này vãn bối không thấy tận mắt nhưng vãn bối tin tưởng, đó đích thực là Hỏa hệ đệ nhất thần khí Cửu Long Lô.

Nguyên Quyên khẽ trầm xuống, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi có thể khẳng định?

Ngao Bác Duệ sắc mặt ảm đạm nói:

- Người kia tiến vào trong Vạn Thụ Cốc, sử dụng thần khí này đại chiến cùng Thần thụ đại nhân. Mặc dù chưa phân thắng bại nhưng cũng đủ để Động Thiên Phúc Địa tổn thất lớn.

Lão dừng một chút, nói tiếp:

- Ngay cả Thụ thần cũng không thể áp chế, trong thiên hạ chỉ có Hỏa hệ thần khí Cửu Long Lô. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Ngao Mẫn Hành sắc mặt đại biến, nói:

- Bác Duệ. Có người bên trong Vạn Thụ Cốc vận dụng Cửu Long Lô? Vì sao ngươi không nói?

Ngao Bác Duệ cười khổ một tiếng, nói:

- Lão tổ tông. Đệ tử không còn mặt mũi mở miệng.

Ngao Mẫn Hành sắc mặt trầm xuống, không khí trong huyệt động vô cùng căng thẳng.

Sau hồi lâu sát khí trên người lão mới lắng xuống, hơn nữa tiêu tán hết. Bất quá tất cả mọi người đều biết, lão nhân này không phải bỏ đi sát tâm mà chỉ dùng ý niệm chôn dấu trong lòng.

Nguyên Quyên đợi khi sát khí biến mất mới nhẹ giọng nói:

- Ngao Tông chủ. Người kia là ai?

Ngao Mẫn Hành do dự hồi lâu, nói:

- Nguyên tiền bối. Tên người này không nên để vãn bối nói ra.

- Hừ. Giữ tự trọng sao.

Nguyên Quyên lạnh nhạt nói:

- Nếu lão thân đoán không nhầm. Người này hẳn có tiến vào cùng các ngươi.

Ngao Bác Duệ cười khổ gật đầu.

- Cũng tốt. Nếu ngươi không nói lão thân cũng có thể hỏi người khác.

Nói rồi nàng vỗ lên đầu Bạch Hổ nói:

- Hổ ca. Ngươi tìm giúp ta người tên Hạ Nhất Minh kia.

Bạch Hổ gật đầu, nói:

- Rất đơn giản. Ngươi muốn tìm bây giờ sao?

Nguyên Quyên trong mắt lóe lên quang mang nói:

- Cửu Long Lô mất tích đã hai ngàn năm. Ta nhất định phải đem nó về bổn môn.

Bạch Hổ thở dài, nói:

- Muội tử. Chúng ta tiến vào nơi này còn có cơ hội trở về sao?

Nguyên Quyên bật cười, đôi mắt nàng càng hiện lên vẻ thất vọng.

Mã Dự ánh mắt đảo qua, nói:

- Phu nhân. Người này nếu có Cửu Long Lô trong tay hẳn không phải hạng vô danh. Hẳn cũng có tư cách tiến vào nơi này.

Lão trầm giọng nói:

- Ngao Tông chủ. Lão phu không cần ngươi nói tên người kia, chỉ hỏi ngươi một câu. Người kia có tiến vào đây hay không?

Âm thanh của lão đột nhiên dừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên mặt Ngao Bác Duệ, bọn họ lập tức biết vì sao Mã Dự ngưng lời.

Bởi vì vẻ mặt Ngao Bác Duệ lúc này vô cùng cổ quái, đó là vẻ mặt căn bản không thể diễn tả bằng lời.

Ngao Mẫn Hành nhíu mày, lo lắng hỏi:

- Bác Duệ. Ngươi làm sao vậy?

Ngao Bác Duệ sắc mặt cười như không cười, khóc như không khóc, nói:

- Tiền bối. Người các ngươi mới gặp là ai?