TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 276: Vạn lý truy sát

Chân khí không lồ trong cơ thể như thủy triều sục sôi, trong cơn giận dữ càng khiến khí thế của Hạ Nhất Minh đạt tới tình trạng trước nay chưa từng có.

Tác Qua cùng Hồng Lang Vương hai người liên thủ vốn đã tương đương với hai vị Nhất đường thiên cường giả, hơn nữa tuyệt chiêu nhân lang hợp nhất của bọn họ còn chưa thi triển ra, nhưng không ngờ dưới tình huống này lại chọn lựa trốn chạy. Điều này khiến Hạ Nhất Minh thật sự không ngờ tới.

Khi tính kế với Xà Nho, Hạ Nhất Minh từng mượn năng lực hóa hình của Bách Linh Bát để che giấu đi Khai Sơn thức thứ hai mươi hai. Nhưng khi đối mặt với Tác Qua cùng Hồng Lang Vương, hắn tuyệt đối không ngờ, đối phương không thèm để ý tất cả quay lưng bỏ chạy.

Càng đáng hận hơn chính là bọn chúng sau khi chui vào lòng đất liền giống như biến mất không thể dò xét được.

Trong nhất thời, sự tức giận trong lòng Hạ Nhất Minh không thể áp chế mà bùng phát lên. Không chỉ căn hận gã Đồ đằng sứ giả đáng khinh bỉ mà đối với tính toán sai lầm của bản thân càng phẫn nộ hơn.

Sự tức giận này truyền cả tới Đại Khảm Đao trên tay Hạ Nhất Minh, đao quang sáng chói, thậm chí không chút nào kém hơn đôi mắt của Bách Linh Bát.

Tiếp đó Hạ Nhất Minh chém mạnh một đao.

Một cỗ lực lượng khó tin theo đao phong chém xuống.

Mặt đất không thể chịu nổi áp lực cường đại, dưới một đao đã tách ra một khe lớn.

Hạ Nhất Minh dù sao cũng còn chút lý trí, một đao này cũng không đem toàn bộ chân khí phát ra, nhưng mặc dù chỉ với Kim hệ lực lương cũng đã đạt tới tình trạng kinh khủng.

Dưới mặt đất truyền lên một âm thanh kêu khóc, sau đó một đạo hồng ảnh vọt ra hướng nơi xa bỏ chạy.

Trên không trung còn vẩy ra một vệt máu tươi...

Hạ Nhất Minh giật mình, đột nhiên vui mừng khôn xiết. Hắn không chút nghĩ ngợi đưa ra một tay, bàn tay hơi khum lại, châm khí lập tức phát ra. Châm khí hung hăng bắn thằng vào cái mông đã trụi một mảng lông của Hồng Lang Vương. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Hạ Nhất Minh giận dữ phát ra một đao, thật không thể ngờ Tác Qua cùng Hồng Lang Vương không có rời đi mà ẩn nấp tại chỗ chờ cơ hội phản kích.

Nhưng cũng chính vì thế nên khi Hạ Nhất Minh chém xuống một đao, một người một sói vô cùng xui xẻo kia căn bản là không có thời gian tránh né, lập tức lĩnh trọn.

Cũng may cho bọn họ là Hạ Nhất Minh phát xuất cũng không phải Ngũ hành hợp nhất toàn lực mà chỉ là Kim hệ lực lượng, nếu không cho dù Hồng Lang Vương xương cốt như kim cương, dưới một đao này cũng phân làm hai.

Bất quá cho dù như vậy Tác Qua cũng không thể tránh khỏi bị trọng thương. Một cánh tay cùng vai và lưng bị đao mang nháy mắt xẹt qua, trên người máu tươi đầm đìa nhìn qua đáng sợ như quỷ thần. Hồng Lang Vương vốn da dày xương cứng, mặt dù bị đau thấu xương nhưng tốt xấu cũng không có ngoại thương.

Hạ Nhất Minh ánh mắt thoáng nhìn đã biết được thương thế của Tác Qua. Hắn lập tức rõ ràng, Tác Qua lúc này đã không còn đủ sức uy hiếp nữa, nếu có thể lưu lại Hồng Lang Vương, như vậy bọn chúng khó thoát được kiếp này.

Bắt đầu truy kích, Hạ Nhất Minh tay trái phát ra chân khí gây tê liệt, Hồng Lang Vương lúc này chỉ lo chạy trốn, ở giữa không trung sao có thể thoát được một chiêu này.

Hạ Nhất Minh khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng, quá trình đuổi giết rốt cuộc đã chấm dứt.

Nhưng đôi mắt Hạ Nhất Minh trong lúc đó đột nghiên ngưng lại. Châm khí sắp tiếp xúc với thân thể Hồng Lang Vương, bị Tác Qua một tay vung ra đánh bật.

Cho dù lâm vào tình huống trốn chạy, Tác Qua cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác. Mắt thấy châm khí sắp sửa đánh trúng Hạ Nhất Minh, trong lòng gã đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm.

Mặc dù bản thân rất tin tưởng châm khí kìa không chút nào gây thương tổn cho Hồng Lang Vương, nhưng Tác Qua vẫn nhanh chóng ra tay đánh bật một châm này.

Chân khí cường đại ngưng tụ trong tay nháy mắt cùng châm khí va chạm. Nhưng khi Tác Qua tưởng rằng có thể dễ dàng đánh bật châm khí, đột nhiên phát hiện một lực lượng vô cùng quen thuộc trùng kích.

Cỗ lực lượng này không mạnh mẽ nhưng vô cùng quỷ dị.

Trong nháy mắt Tác Qua nằm trên lưng Hồng Lang Vương toàn thân cứng đờ, rơi vào trạng thái tê liệt.

Giờ phút này, ngay cả đôi mắt gã cũng không cách nào động đậy.

Tới lúc này Tác Qua mới biết được, cảm giác nguy hiểm tới từ đâu. Thì ra Hạ Nhất Minh cũng nắm giữ tuyệt kỹ của lão bằng hữu Xà Nho.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu gã, Hồng Lang Vương đã thuận lợi đáp xuống mặt đất, hơn nữa giống như cá gặp nước, dễ dàng chui vào lòng đất.

Hạ Nhất Minh huýt dài một tiếng, chân khí điên cuồng dung nhập vào Đại Khảm Đao. Kim quang lại lóe lên, một đao không do dự chém thẳng xuống đất.

Dưới một đao cường đại này mặt đất lại xuất hiện một khe lớn, nhưng lúc này cũng không chạm tới Hồng Lang Vương. Đầu ngàn năm biến dị linh thú này vô cùng tông minh, nó như cá lặn sâu dưới nước, ngay cả Tác Qua trên lưng cũng không chịu chút thương tổn nào.

Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, liều mạng chui sâu vào lòng đất.

Hạ Nhất Minh tinh thần tập trung cao độ, đôi tai kịch liệt rung lên, lấy năng lực lớn nhất nghe ngóng động tĩnh trong lòng đất.

Hành tung của một người một sói khi nãy nhanh chóng biến mất bởi bọn chúng khi tiến sâu vào lòng đất lập tức ẩn núp. Hạ Nhất Minh không đoán được ý đồ phản kích của bọn chúng dĩ nhiên là bởi chúng đã ẩn núp. Mà giờ phút này Hồng Lang Vương nhanh chóng bỏ chạy, khiến Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm nhận được phương hướng của nó.

Lúc này Hạ Nhất Minh cảm nhận được một người một sói kia tốc độ cực nhanh tiến về phía nam.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, mặc dù hắn không biết rõ vị trí của thâm sơn Đồ đằng nhưng cũng biết được phương hương của nó. Từ nơi này xuất phát, muốn trở về thâm sơn, hẳn là phải đi về hướng tây hoặc lệch hướng bắc một chút.

Nhưng Hồng Lang Vương dưới lòng đất lại thẳng tiến về phương nam.

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu hắn, chẳng lẽ bọn chúng không phải trở về Đồ đằng nhất tộc.

Xa xa một người đang chạy tới nơi này. Mặc dù đang chạy trên tuyết nhưng tốc độ vô cùng nhanh. Khi nhìn được động tác của người này, Hạ Nhất Minh cũng đã biết ai đang tới.

Trên hai tay Bách Linh Bát vẫn là thi thể Xà Nho cùng quái xà nhìn qua vô cùng kinh khủng kia. Bất quá Hạ Nhất Minh tự hỏi, không biết Bách Linh Bát trong đầu có chính thức hiểu rõ hai chữ " kinh khủng" này không? Bởi vì Hạ Nhất Minh còn chưa gặp qua một người so với Bách Linh Bát còn kinh khủng hơn.

- Bọn họ đi về hướng này.

Bách Linh Bát thản nhiên nói.

- Người làm sao biết?

Hạ Nhất Minh trong lòng kinh ngạc. Bách Linh Bát vừa mới tới, sao đã có thể biết được. Nhưng trong lòng hắn vừa động nhìn hai thi thể kia lập tức nhớ tới năng lực của Bách Linh Bát.

Mắt nhìn Xà Nho, Hạ Nhất Minh hàn quang chợt lóe, chính người này đã đẩy Thủy Huyễn Cận lão ca vào chỗ chết. Bất quá, nếu hắn đã chết, Hạ Nhất Minh cũng không đi làm cái chuyện hủy thi diệt cốt cho hả giận.

Do dự một chút, Hạ Nhất Minh đưa tay tìm kiếm, quả nhiên từ trên thi thể Xà Nho tìm được một kiện giáp y bó sát. Bất quá kiện giáp y này đã sớm bị hắn một đao chém thành hai nửa.

Nhẹ nhàng lột bỏ kiện y giáp trên thi thể Xà Nho xuống, hai tay Hạ Nhất Minh lướt nhẹ trên những hoa văn. Những hoa văn này cũng giống như hoa văn trên thân thể Thạch Vương như lớn hơn nhiều.

Tác Qua từng nói Hồng lang giáp trên thân gã là do Hồng Lang Vương khi biến dị lột bỏ ra. Như vậy kiện y giáp trên người Xà Nho hẳn cũng không ngoại lệ.

Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm đoán, chẳng lẽ quái xà này trước đó thân thể lớn hơn, nhưng sau khi biến dị lại bị rút nhỏ lại.

Hạ Nhất Minh đầu thầm nghĩ, động tác trên tay vẫn không chút nào chậm chạp lấy ra chiếc vòng trên cổ. Đem y giáp cùng thi thể Thạch Vương đặt vào không gian giới, ngay cả thanh chủy thủ của Xà Nho cũng được hắn " tiện tay" ném vào.

Sau đó Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Bách Linh Bát, chúng ta đuổi theo...

Một chân bước lên trước, bộ dạng Hạ Nhất Minh lúc này như người dùng ván trượt tuyết, thân thể hắn trong nháy mắt đã vọt đi.

Bách Linh Bát hai mở tốc độ, vẫn không hề hoa mỹ tức tốc đuổi theo. Chỉ bất quá, vô luận tốc độ Hạ Nhất Minh có nhanh bao nhiêu cũng đừng mong bứt khỏi gã.

Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống, cát bụi trên đường lấp lóe phản chiếu ánh sáng, không khí nóng nực báo hiệu mùa hè sắp tới.

Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát dường như đồng thời xuất hiện trên sườn núi.

Ngắm nhìn núi non kéo dài vô tận, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi.

Từ khi bắt đầu truy kích Tác Qua cùng Hồng Lang Vương, Hạ Nhất Minh chưa từng nghĩ thời gian kéo dài như vậy.

Từ trời đông giá rét tới bây giờ là mùa hè buông xuống, suốt ba tháng thời gian, bọn họ từ núi này xuyên non khác, cũng không biết đã đi được bao xa.

Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát hai người không ngừng di chuyển, bọn họ đã sử dụng toàn bộ sức lực nhưng cứ khi sắp đạt được mục tiêu nó lại dần trôi xa.

Đến lúc này Hạ Nhất Minh mới biết được năng lực cường đại nhất của ngàn năm biến dị linh thú.

Cho dù là Hồng Lang Vương hay là Thạch Vương, bọn chúng không chỉ có năng lực di chuyển trong đất mà ngay cả người được chúng bảo vệ cũng có được loại năng lực khó tin này.

Hồng Lang Vương sau khi đỡ thân thể bị thương cứng ngắc của Tác Qua rời đi, hai người Hạ Nhất Minh lập tức theo sát trên mặt đất.

Nửa ngày sau đó, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương rốt cuộc từ dưới đất chui lên, lúc này bọn họ tạm thời thoát khỏi Hạ Nhất Minh.

Tuy nói tốc độ di chuyển dưới lòng đất không cách nào so sánh với trên mặt đất, nhưng vấn đề là dưới mặt đất di chuyển theo đường thẳng, còn trên mặt đất đặc biệt là trong chốn sơn lâm thế này lại gặp phải vô số trở ngại.

Hồng Lang Vương sau khi di chuyển tới một ngọn núi thì dừng trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu. Hai người Hạ Nhất Minh có thể đuổi tới đây thì bọn chúng cũng đủ thời gian để chữa lành vết thương. Mà Tác Qua mặc thoát khỏi trạng thái tê liệt nhưng không thể động thủ, bởi vậy xa xa nhìn thấy Hạ Nhất Minh bọn họ lập tức lần nữa chui vào lòng đất.

Trong quá trình chạy trốn Tác Qua cũng đã từng muốn đánh lén hai người Hạ Nhất Minh, nhưng Hồng Lang Vương khi gặp phải Bách Linh Bát có chết cũng không chịu mạo hiểm.

Tác Qua lúc này có thể chạy trốn khỏi tay Hạ Nhất Minh cũng chỉ dựa vào năng lực của Hồng Lang Vương mà thôi, mất đi đầu ngàn năm biến dị linh thú này trợ giúp, hắn cũng hoàn toàn bỏ đi ý định đánh lén.

Bất quá, cho dù như thế nhưng chỉ cần Hồng Lang Vương xuyên qua một ngọn núi mặc cho Hạ Nhất Minh có tăng tốc thế nào cũng đừng mong trong thời gian ngắn đuổi được Tác Qua.

Cứ như vậy, một đuổi một chạy, từ núi non Tây Bắc đã chạy tới phương Nam xa xôi, mà khí trời cũng đã thay đổi, dĩ nhiên cũng qua vài tháng thời gian.

Lúc này Hạ Nhất Minh đi tới đỉnh núi, ánh mắt nhìn về phía trước nói:

- Bách Linh Bát, cảm giác được hắn ở nơi nào?

- Ở phía trước.

Bách Linh Bát thản nhiên nói.

Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, nói:

- Câu này ngươi nói ít nhất cũng một ngàn lần.

- Đó là vì ngươi đã hỏi một ngàn lần.

Bách Linh Bát âm thanh châm chích đáp lại.

Hạ Nhất Minh ánh mắt xem thường nhìn gã, bất quá hắn trong lòng cũng không khỏi có chút vui mừng. May ngay khi hắn gặp Bách Linh Bát đã nhờ gã để lại tín hiệu trên mỗi đế giầy của đám Đồ đằng tộc nhân. Nếu không trong khoảng thời gian này chỉ sợ Hồng Lang Vương bọn chúng đã thoát khỏi sự truy tung của hắn.

- Phía trước có nguy hiểm, ngươi vẫn muốn tiếp tục đuổi theo?

Bách Linh Bát đột nhiên hỏi.

Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi:

- Nguy hiểm gì?

- Không biết.

- Ngươi lại nói lung tung gì vậy?

Hạ Nhất Minh đang định phản bác, trong đầu bất chợt nảy sinh suy nghĩ, hai mắt lập tức ngưng trong hẳn lên:

- Ngươi nói là Tác Qua?

- Không sai. Trên đường trốn chạy, hắn kỳ thực có rất nhiều cơ hội thoát khỏi tay ngươi, nhưng hắn lại cố ý di chuyển chậm lại để ngươi đuổi theo. Hơn nữa mặc dù không ngừng thanh đổi phương hướng khiến ngươi hoa mắt nhưng nơi hắn muốn tới khẳng định là phương Nam không thể nghi ngờ. Mà nơi này tuyệt đối không phải là thâm sơn Đồ đằng.

Bách Linh Bát nghiêm mặt nói:

- Lấy thân phận cùng trí tuệ của Tác Qua, nếu không tuyệt đối nắm chắc sẽ không cố tình dẫn dụ ngươi tới đây. Bởi vậy khẳng định phía trước có nguy hiểm.

Hạ Nhất Minh ung dung cười:

- Bách huynh. Huynh có sợ hãi nguy hiểm không?

Bách Linh Bát suy nghĩ một chút sau đó thành thật nói:

- Sợ.

Hạ Nhất Minh không biết nói gì nữa, rốt cuộc hắn lắc đầu, đôi mắt toát ra vẻ kiên định, chậm rãi nói:

- Ngươi có đề nghị gì?

Bách Linh Bát bình tĩnh nói:

- Dựa theo tính toán, ngươi tốt nhất nên buông tha.

Hạ Nhất Minh trên mặt có vẻ sớm biết trước sẽ như vậy, hắn khẽ lắc đầu nói:

- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Có chút nguy hiểm cũng nên nếm thử cho biết.

Bách Linh Bát thờ ơ im lặng, dường như gã cũng sớm đoán kết quả sẽ như vậy.

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng dậm chân, chân khí như triều cường nháy mắt trào sôi trong cơ thể.

Trải qua gần nửa năm truy đuổi, chân khí Hạ Nhất Minh so với khi vừa ngưng kết Phong chi hoa còn mạnh mẽ hơn vài phần.

Lặn lội đường xa, ăn gió nằm sương, thời khắc nào cũng toàn lực cảm nhận phương hướng của Hồng Lang Vương, nếu là một người khác khẳng định đã sức cùng lực kiệt, cho dù là Nhất đường thiên cường giả muốn gắt gao truy đuổi phía sau Hồng Lang Vương cũng tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

Nhưng trải qua lần ma luyện này, tu vi võ đạo của Hạ Nhất Minh càng tiến thêm một bước, giống như một viên ngọc thô đã được mài giũa, phát ra ánh sáng của chính mình.

Trên người hắn đã ít đi vài phần sốc nổi, nhiều thêm hơn một ít trầm ổn. Trước mỗi quyết định đều cẩn thận suy nghĩ.

Có lẽ đây mới chính là thu hoạch lớn nhất của hắn.

- Bách huynh. Chúng ta tiếp tục đi nào.

Hạ Nhất Minh lập tức xuất phát, trong nháy mắt hắn đã hóa thành một cơn gió, nhẹ nhàng bay đi rất xa, sau lưng hắn Bách Linh Bát một bước không rời.

Mặc dù bọn họ đều biết phía trước khẳng định có nguy hiểm chờ đợi, nhưng bọn họ chưa bao giờ có ý định buông bỏ trong lòng.

Cho dù phía trước chờ đợi họ là núi đao hay biển lửa, Hạ Nhất Minh đều tuyệt đối tin tưởng có thể san bằng núi đao, xẻ đôi biển lửa, bắt Tác Qua cùng Hồng Lang Vương chém dưới đao...

Ở một nơi xa, Tác Qua hai mắt mở lớn, gã nhìn núi cao xa xa, dường như cũng cảm nhận khí thế cường đại tới từ trên người Hạ Nhất Minh.

Trải qua nửa năm nay, hai vị cường giả cũng nảy sinh cảm ứng thần kỳ nào đó.

Cho dù hai bên không gặp mặt, nhưng chỉ cần một bên truy đuổi hoặc bỏ chạy, đối phương đều cảm ứng được.

Sự liên lạc tinh thần này thật khó giải thích, căn bản là không ai có thể giải thích, nhưng lúc này nó quả thực tồn tại.

Nhẹ nhàng vuốt lên thân thể Hồng Lang Vương, cái đầu sói lúc này đang ngẩng thật cao. Mặc dù Bách Linh Bát từng để lại trong lòng Hồng Lang Vương một tâm ma khó diệt, nhưng trải qua nửa năm bỏ chạy này, tinh thần của nó cũng dần khôi phục, ngay cả xa xa nhìn thấy Bách Linh Bát nó cũng không giống như ban đầu chạy trối chết.

Người thay đổi, cái đầu ngàn năm biến dị linh thú này cũng chậm rãi thay đổi.

Hôm nay bọn họ so với nửa năm trước cũng đều có biến hóa thật lớn. Đặc biệt là Tác Qua, vết thương trên người đã khỏi, tu vi của gã lại bắt đầu có dấu hiệu đột phá.

Sinh tử chi chiến, không phải một mình Hạ Nhất Minh có được thu hoạch.

- Hồng Vương, chúng ta lại phải đi thôi.

Tác Qua quay đầu, gã nhìn về phương xa.

Trong tầm mắt hắn có một rặng mây đỏ. Không phải ánh nắng chiều mà là một mảnh thật lớn màu đỏ trên bầu trời, dưới mảnh màu đỏ đó là một ngọn núi lửa trải dài trăm dặm.

- Hồng Vương. Chúng ta lại trở về nơi này rồi...

- Ngao ô...

Âm thanh Hồng Lang Vương truyền tới tận chân trời, trong tiếng sói tru đó có một sự kiêu ngạo thuộc về riêng nó.