TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 248: Truyền thừa chi đạo

Một ngọn đèn lồng thật lớn trên cao tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Không khí lúc này như đang dần chuyển mình, cảnh vật cũng vậy. Một vị lão nhân đã gần trăm tuổi, vẻ mặt vui vẻ đang thoải mái quan sát tất cả.

Hạ Nhất Minh đi tới bên cạnh lão nhân, cười nói:

- Bảo gia. Trời đã tối rồi. Pháo cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta đi xem một chút chứ.

Nơi này chính là Thái Thương Hạ gia trang.

Bất quá, quy mô hiện này của Hạ gia so với trước kia đã không thể gọi là " trang" nữa mà có thể gọi là Hạ gia bảo thậm chí là Hạ gia trấn.

Dừng chân ở Thiên La thủ đô vài ngày theo yêu cầu của Vu Thụy Bồi, Hạ Nhất Minh đã nhanh chóng trở lại Hạ gia trang.

Nơi này trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh mà nói, không khí đón năm mới quả thực khác xa so với khi tại Thiên La thủ đô với đám người nịnh nọt xung quanh.

Hạ Nhất Minh trở về đương nhiên là việc rung động cả Thái Thương huyện. Nhưng người có thể tiếp xúc với hắn quả thật cũng không có bao nhiêu.

Cho dù là hai thế gia còn lại trong Thái Thương huyện lúc này cũng chỉ có thể đứng xa xa mà kính ngưỡng.

Huống hồ, lúc này cũng không phải chỉ có một mình Hạ Nhất Minh trở về, đồng hành với hắn còn có Hoành Sơn nhất mạch Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi, cũng hai người vừa mới tấn giai tiên thiên, Lục Chánh Nghi và Viên Lễ Huân. Càng có thêm một người cao cao tại thượng trong mắt mọi người chính là Bách Linh Bát. Điều này khiến bất cứ ai đứng trước Hạ gia trang không khỏi có cảm giác tự ti.

Lúc này trong Hạ gia trang có tư cách lớn nhất, dĩ nhiên là người đang trấn giữ Hạ gia Hạ Lai Bảo.

Bởi vì có quan hệ với Hạ Nhất Minh cho dù là Vu Kinh Lôi đối với mọi người trong Hạ gia trang cũng hết sức khách khí.

Giờ phút này, màn đêm buông xuống, hoạt động đón chào năm mới bên ngoài đã bắt đầu. Lúc này Hạ Nhất Minh tới đây cùng Hạ Lai Bảo đi xem một vòng.

Hạ Lai Bảo vẻ mặt già nua lúc này không ngớt mỉm cười. Đối với tiểu tử đã quen nhìn từ nhỏ tới lớn này, hôm nay nhìn thấy lão không khỏi tràn ngập ngọt ngào.

Đáp ứng một tiếng, hai người một già một trẻ tiến vào trong sân.

Lúc này trong sân đã có không ít người, ở giữa còn bày ra vài vật kỳ lạ. Nhưng trước khi Hạ Nhất Minh tới cũng không có ai dám động tới những vật này.

Vừa thấy Hạ Nhất Minh tới, mọi người nhất nhất hỏi thăm không ngớt.

Hạ Nhất Minh mỉm cười gật đầu đáp lại. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Viên Lễ Huân.

Lúc này Viên Lễ Huân trên mặt không che giấu vẻ tươi cười hạnh phúc. Đây có thể là thời gian hạnh phúc nhất trong những năm qua của nàng.

Ở nơi đây lúc này đã tập trung tất cả những nhân vật quyền thế tại Thái Thương huyện.

Không chỉ có Trình Trữ Sinh cùng Từ Ẩn Kiệt mà ngay cả đại đương gia của Kim Lâm Viên gia Viên Thành Chí, cùng thân đệ của Viên Lễ Huân là Viên Lễ Tường cũng đã có mặt.

Ngay cả người của hai đại thế gia tại Kim Lâm quốc cũng thay mặt chưởng môn, vượt ngày dặm đường xa cùng Viên gia có mặt tại đây để chúc mừng năm mới.

Hành động này quả thực có chút lấy lòng, nhưng cho dù là các đại gia tộc tại Kim Lâm hay đại thế gia trong Thái Thương huyện khi làm việc này, người ngoài cũng không cảm thấy hèn mọn mà ngược lại hâm mộ không thôi.

Nếu các gia tộc khác có thể có cơ hội tốt như vậy để tạo dựng quan hệ với Hạ gia chỉ sợ cũng không để ý tất cả mà chạy tới nơi này rồi.

Khi thấy Hạ Nhất Minh cùng Hạ Lai Bảo tới, Hạ Thuyên Danh vung tay lên, nhất thời từ trong đám đông bước ra vài người.

Bọn họ rõ ràng là đã được huấn luyện vô số lần, động tác hết sức nhịp nhàng hướng các vị đại lão hành lễ. Sau đó bọn họ đồng loạt tiến tới nơi để những vật phầm kỳ lạ kia.

Trên tay mỗi người này đều cầm một ngọn đuốc. Lúc này bọn họ đem ngọn lửa cẩn thận đưa vào đám vật phẩm kia.

Hạ Lai Bảo nghi hoặc hỏi:

- Nhất Minh. Kia là những vật gì vậy?

Khi Hạ Vũ Đức không có tại gia trang, Hạ Lai Bảo quả thực có bối phận cao nhất, nhưng cho tới lúc này lão cũng không để ý tới chuyện trong trang. Bởi vậy khi nhìn thấy những vật kỳ lạ kia không tránh khỏi thấp giọng dò hỏi.

Hạ Nhất Minh cười cười, nói:

- Bảo gia. Đây là lễ vật mừng năm mới phụ thân Lễ Huân đưa tới từ Đại Thân quốc. Hình như gọi là...pháo hoa.

Hạ Nhất Minh vừa dứt lời, bỗng một âm thanh " ầm, ầm" từ trong sân truyền tới.

Mọi người vốn đang xôn xao bàn tán, nghe được tiếng nổ này nhất thời trong sân biến thành một mảnh tĩnh lặng.

Trên bầu trời đêm, nhất thời nở ra muôn ngàn đóa hoa rực rỡ. Ban đầu là những đóa hoa màu đỏ, một lát lại biến thành màu lam, cuối cùng biến thành từng giọt vàng như mưa rơi khắp nhân gian.

Theo âm thanh thứ nhất vang lên, những chùm pháo hoa còn lại cũng lần lượt được phóng lên cao.

Chỉ bất quá trên bầu trời lúc này lại hiện ra như đám mây ngũ sắc, có khi là những bông hoa đủ mọi sắc màu, khi thì như thiên nữ tán hoa, khi thì như luồng sáng bay đi. Ánh sáng lóe lên khiến không gian như một rừng hoa rực rỡ sắc màu.

Kể cả Hạ Nhất Minh đứng trong đám người lúc này cũng trợn mắt cứng lưỡi nhìn lên bầu trời.

Chỉ có một số người đã từng đi khắp thiên hạ như đám người Vu Kinh Lôi mới có chút biểu hiện bình thường.

Chẳng qua, mặc dù bọn họ đã từng thấy cái gọi là " pháo hoa" đó nhưng cũng số lượng cùng với chất lượng so với những chùm pháo hoa lúc này quả thực không đáng nhắc tới.

Sau một khắc toàn bộ pháo hoa trên sân đã được đốt lên.

Trông không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, lúc này mọi người mới như bừng tỉnh, tất cả đều hô một tiếng " hảo"

Hạ Lai Bảo hoan hỉ nói:

- Thứ này thật sự rất tốt. Viên gia chủ đối với con rể như ngươi thật coi trọng hả.

Hạ Nhất Minh mỉm cười, theo thực lực không ngừng đề cao của hắn, những chuyện tương tự thế này cũng tự nhiên mà xẩy ra.

Sau khi thấy được một màn vừa rồi, Hạ Lai Bảo mới có chút lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Đáng tiếc. Đáng tiếc...

Hạ Nhất Minh trong lòng hết sức thắc mắc. Đây là đại lễ mừng nắm mới, không biết vì sao Bảo gia lại có vẻ cảm thán như vậy.

- Bảo gia. Ngài có tâm sự sao?

Hạ Nhất Minh dò hỏi.

Hạ Lai Bảo liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão của Hoành Sơn một cái, âm thanh thấp hẳn xuống:

- Nhất Minh. Nếu lão thái gia có mặt ở đây, chắc hẳn ngài cũng cảm thấy không uổng cuộc đời này.

Mặc dù hai người Hạ Vũ Đức cùng Hạ Thuyên Tín dịp đón năm mới cũng không trở về Hạ gia trang, nhưng có Hạ Nhất Minh trở về cũng đủ bù đắp sự tiếc nuối này.

Giờ phút này Hạ gia trang đã trở thành trung tâm của Thái Thương huyện, thậm chí là trung tâm của cả Lâm Lang quận.

Không chỉ có giới quyền quý tề tụ tại đây, ngay cả Hoành Sơn đệ nhất nhân Vu Kinh Lôi cùng vị tân trưởng lão cũng cùng xuất hiện ở nơi này. Cảnh tượng này nếu để Hạ Vũ Đức trông thấy, quả thực lão có thể nói sống không uổng kiếp người.

Hạ Nhất Minh trầm mặc trong chốc lát đột nhiên mỉm cười nói:

- Bảo gia. Chuyện này có gì khó chứ. Sang năm chúng ta lại mở đại tiệc mời khách. Hơn nữa còn mời cả Dược trưởng lão cùng mấy vị Đại sư trong Đại sư đường của Khai Vanh quốc tới nữa.

Hạ Nhất Minh tùy ý nói, dường như hắn chỉ cần mời là có thể khiến những người này tới đây. Từ đầu tới giờ, hắn chưa từng lo lắng đám người kia sẽ không tới.

Hạ Lai Bảo than nhẹ một tiếng, cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới có đủ tự tin như vậy.

Bữa tiệc đón năm mới của Thái Thương Hạ gia tại Lâm Lang quận Thiên La quốc đã trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất, bất kể là ai nếu có may mắn dự bữa tiệc này giá trị của bản thân nhanh chóng tăng gấp trăm lần.

Từ đó, Thái Thương Hạ gia đã trở thành một lực lượng không thể không nhắc tới tại Thiên La quốc, mỗi một động tĩnh nơi này đều khiến vô số người chú ý.

Bầu trời đêm điểm một vài ánh sao lấp lánh.

Lễ đón năm mới đã qua nhưng không khí vẫn nguyên vẹn như cũ, Hạ Nhất Minh mấy ngày nay cùng phụ mẫu, huynh đệ hết sức hạnh phúc.

Chỉ duy nhất một điều tiếc nuối là Viên Lễ Huân phải rời xa hắn.

Sau lễ mừng năm mới, Viên Thành Chí đề nghị muốn Viên Lễ Huân trở về Viên gia một chuyến.

Viên lão thái gia Viên Tắc Vũ từ sau khi huynh đệ Viên gia chia rẽ tới nay, thân thể đã không còn khỏe mạnh nữa. Lúc này Viên Thành Chí tới Hạ gia trang, mặc dù là tới tạo quan hệ nhưng cũng có ý muốn đem Viên Lễ Huân cùng Viên Lễ Văn trở về để thấy mặt lão thái gia lần cuối.

Hạ Nhất Minh dù không muốn cũng phải để Viên Lễ Huân trở về.

Cũng may Viên Lễ Huân đã đạt tới tiên thiên cảng giới, giờ phút này cho dù cha con nàng có gặp được nhau, hẳn cũng mỉm cười. Bởi vậy khi nàng trở về, Hạ Nhất Minh cũng hết sức yên tâm.

Đại tiệc kết thúc, Viên Thành Chí lập tức mang theo tỷ muội Viên Lễ Huân, Viên Lễ Hiên cùng Viên Lễ Tường rời đi. Đi theo còn có Tứ tỷ của Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Linh. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Sau khi Viên Lễ Hiên nguyện ý muốn rể, hắn cùng Hạ Nhất Linh cũng không còn khúc mắc nào nữa.

Hạ Thuyên Nghĩa quả nhiên đúng lời, từ đó về sau cũng không ngăn cản Hạ Nhất Linh nữa và coi Viên Lễ Hiên như con ruột của mình. Điều này khiến Hạ Nhất Đào có đối chút ấm ức.

Lúc này Viên Lễ Hiên mang theo Hạ Nhất Linh trở về Viên gia, dĩ nhiên việc đầu tiên là gặp lão gia tử, nhưng cũng đồng thời là lần cuối cùng trở lại Viên gia.

Lúc này trong phòng, Hạ Nhất Minh đang nhìn về phương xa, hắn nhìn bầu trời trong lòng nghĩ tới một người nào đó.

Bỗng nhiên, Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:

- Bách Linh Bát. Ngươi nói bầu trời này so với Thiên La quốc có phải lớn hơn không?

Từ một chỗ âm u bên trong, thân ánh của Bách Linh Bát bỗng hiện ra, gã lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi dùng mắt thường để nhìn dĩ nhiên nó so Thiên La quốc lớn hơn.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hồi lâu sau hắn rốt cuộc chậm rãi nói:

- Rộng lớn hơn cả Thiên La quốc, thật sự là muốn ra nhìn một lần.

Bách Linh Bát ngẩng đầu nhìn Hạ Nhất Minh im lặng không nói.

Hạ Nhất Minh chợt cảm thấy ánh mắt khó hiểu của gã, liền hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Không có.

Bách Linh Bát lạnh nhạt nói:

- Nguyện vọng của ngươi rất tốt. Có lẽ ngươi không làm được, nhưng con cháu của ngươi chắc sẽ làm được.

- Sao ngươi biết.

- Căn cứ vào trí nhớ của ta. Tại quốc gia của ta, có người muốn đi tới những ngôi sao trên trời bởi vậy mới đem khoa học kỹ thuật phát triển lên.

Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Ở cùng Bách Linh Bát một thời gian, hắn ít nhiều cũng hiểu được vài thứ.

Mặc dù đối với Hạ Nhất Minh rất nhiều thứ hắn không thể tưởng tượng ra, nhưng có một điều Hạ Nhất Minh có thể khẳng định, sau khi nói chuyện cùng Bách Linh Bát, hơn nữa còn hiểu biết lẫn nhau, hắn hiểu được rất nhiều, rất nhiều...

Mặc dù trước mắt có thể nói, có lẽ những điều này chưa thể mang đến chỗ tốt cho Hạ Nhất Minh, nhưng hắn có thể khẳng định, những điều này nhất định có thể trợ giúp hắn trên con đường tu luyện đầy khó khăn.

Bỗng nhiên, Bách Linh Bát nhảy dựng lên, một lần nữa tiến vào trong bóng tối như chưa từng xuất hiện.

Hạ Nhất Minh hai tai vừa động, lập tức xoay người nói:

- Vu trưởng lão. Huynh đêm khuya tới đây, có gì chỉ bảo?

Vu Kinh Lôi cười ha ha, từ bên ngoài bước vào, chân thành nói:

- Hạ trưởng lão. Thuận Phong Nhĩ của ngươi quả thực là thần thông. Tiểu huynh mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng vừa tiến vào đây đã bị ngươi phát hiện, không nghĩ được...

Lão lắc đầu, quả thực Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:

- Huynh quá khen. Tiểu đệ bất quá chỉ may mắn nghe được mà thôi.

Vu Kinh Lôi khoát taym dột nhiên thu lại vẻ tươi cường, nghiêm mặt nói:

- Hạ trưởng lão. Tiểu huynh có việc muốn hỏi.

Hạ Nhất Minh dẫn Vu Kinh Lôi vào bên trong. Vu Kinh Lôi cố ý chọn lúc này mà tới, khẳng định là muốn thương lượng việc mà không phải một hai câu có thể giải quyết.

Hai người lần lượt ngồi xuống, Hạ Nhất Minh nói:

- Vu trưởng lão. Mời nói.

Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, nói:

- Sư đệ. Từ khi đệ tiến vào thâm sơn, chẳng những gặp được Bách tiền bối còn khiến Viên cô nương tấn giai tiên thiên. Nếu như ta dự đoán không lầm, trong tay đệ hẳn có phương pháp khiến người ta mau chóng tấn giai tiên thiên?

Hạ Nhất Minh khẽ giật mình. Trong lòng thầm nghĩ, thế giới này quả nhiên không có có ngốc. Nhìn thấy Viên Lễ Huân nhanh chóng tấn giai như vậy, quả nhiên có người đoán được nguyên do.

Chẳng qua ngoài Vu Kinh Lôi cũng không ai có dũng khí dám hỏi Hạ Nhất Minh mà thôi.

Do dự một chút, Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, nói:

- Trên tay đệ quả thực có một loại thuốc có thể khiến người ta trong thời gian ngắn nhất khiến thực lực đại tăng. Hơn nữa, nếu có Tiên thiên kim đan phối hợp, như vậy nhất định có thể tấn giai tiên thiên. Bất quá...

Hắn dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:

- Loại thuốc này vô cùng trân quý. Ngay cả tiểu đệ trên tay cũng chỉ có ba bình mà thôi. Hơn nữa loại thuốc này quả thực độc nhất vô nhị, từ nay về sau hẳn cũng không thể làm ra.

Vu Kinh Lôi vẻ mặt hiện ra vẻ thất vọng, nói:

- Thì ra còn cần phải có Tiên thiên kim đan phối hợp nữa.

Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:

- Đây là hiển nhiên. Nếu không có Tiên thiên kim đan, lẽ nào có thể tấn giai tiên thiên.

Vu Kinh Lôi thở dài một tiếng, nói:

- Không sai. Đúng là như vậy.

Vu Kinh Lôi đối với những lời của Hạ Nhất Minh quả thực hoàn toàn tin tưởng. Nếu là thực sự có một loại thuốc có thể thay thế Tiên thiên kim đan, nhiều năm như vậy không có khả năng tránh được sự chú ý của kẻ khác.

Bất quá, tác dụng của loại thuốc này cũng không thực sự quá lớn.

Đối với một ẩn thế môn phái, khiến một vị đệ tử kiệt xuất trong vòng năm, sáu mươi năm đạt tới thập tầng đỉnh phòng cũng không phải là một vấn đề lớn. Nếu đệ tử này thiên phú hơn người, cũng không cần quá bốn mươi năm cũng đạt tới cảnh giới đó.

Nhưng đối với những môn phái cường đại, chính thức để bọn họ coi trọng cũng không phải là hậu thiên đệ tử mà chính là tiên thiên trưởng lão.

Khẽ lắc đầu, Vu Kinh Lôi đem việc này bỏ qua. Loại thuốc này số lượng không nhiều, vậy để cho Hạ gia trang sử dụng đi, Hoành Sơn nhất mạch cũng không cần can dự vào.

Ho nhẹ một tiếng, Vu Kinh Lôi nói:

- Hạ trưởng lão. Sau khi Vu Hi Thần trở về trong phái lại có thêm hai khỏa tiên thiên nội đan. Nghe Dược trưởng lão nói, trên người ngươi còn có loại linh dược có thể tăng thêm khả năng luyện chế Tiên thiên kim đan.

- Trên người tiểu đệ quả thực có vật đó. Chẳng lẽ Dược đạo nhân lại một mở lò luyện đan?

- Đúng vậy. Trước khi chúng ta xuống núi, Dược trưởng lão cũng có ý muốn sau khi ta gặp ngươi đem chuyện này ra bàn bạc.

Vu Kinh Lôi nét mặt trở lên ngưng trọng, khi nói tới Tiên thiên kim đan, cho dù là ai cũng không khỏi rúng động trong tâm.

Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút nói:

- Nếu Dược trưởng lão muốn, đệ sẽ hai tay dâng lên.

Lần trước luyện chế hai khỏa Tiên thiên kim đan tiêu hao không hết một khỏa Vô mọng quả, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không keo kiệt.

Vu Kinh Lôi trên mặt lộ ra vẻ vui mừng nói:

- Hạ trưởng lão quả nhiên hào phóng. Nếu lúc đó có thể luyện chế hai khỏa kim đan, như vậy một viên sẽ thuộc về ngươi.

Hạ Nhất Minh giật mình nói:

- Nếu vậy xin đa tạ Vu trưởng lão.

Tiên thiên kim đan, thứ này cho dù là ai cũng không cưỡng được sức hấp dẫn.

Vu Kinh Lôi ánh mắt liếc xung quanh, đột nhiên hỏi:

- Hạ trưởng lão. Nếu ngươi lại có được một khỏa Tiên thiên kim đan, sẽ xử lý thế nào?

Hạ Nhất Minh nhất thời nhíu mày. Một khỏa Tiên thiên kim đan đã cấp cho Đại bá sử dung. Như vậy trong gia trang ngoài hắn ra cũng đã có một vị tiên thiên cường giả tọa trấn, Hạ gia trang đã vững như núi.

Nhưng khỏa Tiên thiên kim đan thứ hai này sẽ cấp cho ai sử dụng đây?

Gia gia cùng Bảo gia đã lớn tuổi, hiển nhiên là có thể tính sau. Còn cha mẹ, huynh đệ mình, nhiều như vậy...

Đừng nói là một khỏa kim đan, cho dù năm bình cơ nhân dịch trong tay hắn cũng còn lâu mới đủ.

Dường như biết được suy nghĩ này của hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi lặng lẽ cười, nói:

- Hạ trưởng lão. Ta hỏi ngươi một vấn đề.

- Vu trưởng lão cứ nói.

- Ngươi muốn cho Hạ gia trang truyền thừa ngàn năm hay chỉ muốn nó một đời huy hoàng.

Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:

- Dĩ nhiên là truyền thừa ngàn năm rồi.

- Ngươi đã nghĩ như vậy không bằng đem khỏa Tiên thiên kim đan đó giữ lại.

Vu Kinh Lôi nghiêm mặt nói:

- Trong Hoành Sơn nhất mạch, chỉ cần có hơn ba vị tiên thiên trưởng lão là đủ. Tuyệt đối sẽ không sử dụng Tiên thiên kim đan nữa. Thứ này, chỉ khi môn phái không có ai đạt tới tiên thiên cảnh giới mới có thể sử dụng. Nếu có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, như vậy chỉ có thể khiến môn phái huy hoàng nhất thời mà không thể truyền thừa ngàn năm.

Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, trong đầu hắn nhất thời nảy sinh vô số ý nghĩ.

Trong các gia tộc truyền thừa ngàn năm, mặc dù không có tiên thiên cường giả nhưng lại có cao thủ thập tầng đỉnh phong.

Mỗi gia tộc cơ hồ có không dưới ba bốn hậu thiên cao thủ thập tầng đỉnh phong.

Trong mỗi gia tộc nếu không có dự trữ cực hạn kim đan, Hạ Nhất Minh tuyệt đối không tin. Nhưng tới lúc này hắn mới hiểu được, thì ra những gia tộc đó đều hết sức hạn chế sử dụng cực hạn kim đan.

Có lẽ chỉ có biện pháp nảy mới có thể khiến gia tộc duy trì dài lâu...