Một cỗ hơi thở bạo lệ từ phía song đầu linh thú phát tán ra, bốn con mắt trên hai chiếc đầu lâu mơ hồ chuyển sang màu hồng. Tựa hồ máu trên song đầu linh thú chảy ra đã tụ tập vào đôi mắt của nó, khiến cho kẻ khác không khỏi cảm thấy không rét mà run.
Giờ phút này Hạ Nhất Minh cũng có thêm một loại cảm giác khác.Từ sau khi võ đạo của hắn đại thành, kinh nghiệm giao đấu với tiên thiên cường giả cũng không ít.Nhưng từ đó đến giây phút này, chưa bao giờ hắn có cảm giác khủng hoảng như vậy.Không sai, đây là một loại cảm giác khủng hoảng, phảng phất như từ trên người song đầu linh thú có một loại lực lượng mà hắn không có năng lực kháng cự.Mặc dù Hạ Nhất Minh mới vừa rồi còn khiến cho cả người con song đầu linh thú này nhiễm đầy máu, nhưng điều này cũng chưa đại biểu cho thực lực của hắn đã vượt xa song đầu linh thú.Mà trên thực tế, nó biểu hiện ra sự chuyển ngoặt tự do trên không trung, cùng với một thân xương cốt cứng như kim cương, cũng đủ cho thấy nó chưa lộ ra toàn bộ bản lĩnh của mình.Không biết gì mới là điều đáng sợ nhất…Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, trái tim hắn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng đập của nó.Trên người hắn cũng tản ra một loại hơi thở cường đại, tựa hồ muốn áp đảo hết thảy mọi thứ. Đôi mắt hắn toát ra ánh mắt sáng bén, nhìn thẳng về phía song đầu linh thú.Tay phải đang nắm giữ Đại Khảm Đao chậm rãi giơ lên.Dài gần bốn thước, nặng ba trăm sáu mươi cân, Đại Khảm Đao cứ như không có sức nặng nào bị hắn dùng một tay từ từ giơ lên cao.Đầu đao lóe sáng lên chỉ về hướng song đầu linh thú ở phía xa xa, từ trên thân Đại Khảm Đao sinh ra một loại sát khí ngập trời.Đôi mắt song đầu linh thú tựa hồ hơi co lại một chút, nó cảm nhận được trên người nhân loại này có một cỗ hơi thở cường đại tới mức khó tin, giống như núi non trùng điệp. Cho dù hơi thở của nó có cường đại, hung hãn hơn nữa, tựa hồ cũng vĩnh viễn bị cỗ lực lượng này áp chế.Song đầu linh thú phẫn nộ gào thét lên một tiếng, đầu nó tự nhiên rụt thấp xuống, sau đó trực tiếp vọt tới phía trước.So với lúc vừa đến, tốc độ bây giờ còn nhanh hơn một bậc, cơ hồ chỉ trong một khắc thời gian là nó đã tới trước người Hạ Nhất Minh.Khóe miệng Hạ Nhất Minh lộ ra một tia tươi cười trào phúng, thân thể hắn trong nháy mắt đã động.Hơi thở khiến cho người ta có cảm giác như kim cương vô biên bất tồi của hắn trong nháy mắt đã xảy ra biến hóa, dần trở nên hư vô mờ mịt, phảng phất như vô ảnh vô tung.Thân thể Hạ Nhất Minh trong một phiến không gian này đã để lại vô số tàn ảnh, đây là Phong lực lượng, chỉ có người nắm giữ tinh túy của Phong lực lượng mới có thể tạo thành tốc độ cực hạn như thế này.Giờ phút này hai chân Hạ Nhất Minh hơi hé mở ra, hai chân hắn tựa hồ như có thêm một loại lực lượng nâng đỡ, lấy tốc độ ngang với song đầu linh thú đảo quanh người nó. Hai chân hắn tựa hồ như không chạm vào đất, phảng phất như hắn cứ đạp trên không mà tiến.Kỳ thật, đây chỉ là một loại ảo giác, thân pháp của Hạ Nhất Minh sau khi đạt tới tốc độ cực điểm khiến cho người ta sản sinh ra loại ảo giác này mà thôi.Ở xung quanh và hai chân hắn đều có một dòng chân khí xoay quanh, song đầu linh thú tựa hồ cũng hết sức ão não, nó đứng im tại chỗ, hai chiếc miệng mở rộng ra cùng với hàm răng sắc bén cắn loạn xung quanh nhưng không thu hoạch được gì. Bốn ánh mắt của song đầu linh thú tràn ngập thần sắc lo lắng, mặc dù bộ dáng vẫn hung mãnh như trước nhưng từ nó thoát ra một loại cảm giác thất thủ vô sách.Hạ Nhất Minh cầm Đại Khảm Đao di chuyển theo thân pháp cũng liên tục huy vũ, mặc dù bởi vì thân pháp mau lẹ, khiến cho hắn không thể phát ra uy lực chính thức của Đại Khảm Đao, không thể tạo thành hiệu quả rõ ràng. Nhưng mà khi Đại Khảm Đao chém xuống song đầu linh thú lại có thể gây cho nó ít nhiều đau đớn, khiến cho nó phát ra những tiếng hống phẫn nộ kinh thiên động địa.Từ từ, trong Hạ Nhất Minh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị, song đầu linh thú lần thứ hai gây cho hắn cảm giác nguy hiểm cao độ. Thế nhưng trong lúc giao thủ, tựa hồ cũng không có gì hơn, chẳng lẽ đây là do hắn cảm giác sai lầm chăng?Trong lòng Hạ Nhất Minh có sự bất an không hiểu, Đại Khảm Đao mặc dù được chém xuống không chút lưu tình, nhưng lại bảo lưu lại đao mang cường đại.Hắn cũng rõ bản thân vì sao lại làm vậy, nhưng dưới cảm ứng lực thần kì của mình. Hắn tự nhiên sẽ lựa chọn như vậy.Hạ Nhất Minh tựa hồ tình nguyện dùng nhiều sức một chút, cũng không muốn sớm thi triển ra tuyệt kỹ của bản thân.Quần đấu song với đầu linh thú một hồi lâu, sau một canh giờ, đao thế của Hạ Nhất Minh càng lúc càng mạnh, dần dần đã hóa thành một quang cầu thật lớn, đem song đầu linh thú bao vây ở trong đó. Lúc này, trên đầu linh thú đã xuất hiện vô số vết thương, máu từ những vết thương đó chảy ra càng ngày càng nhiều, tựa hồ như tùy thời nó có thể bỏ mạng vì hết máu.Song đột nhiên, thân hình song đầu linh thú mềm nhũn ra, cứ như vậy đứng không còn vững nữa ngã rầm xuống mặt đất.Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, trải qua cả canh giờ giao đấu, ngay cả là với một tiên thiên cường giả như hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.Tiên thiên cường giả mặc dù lợi hại, nhưng hắn vẫn chỉ là một con người. Tiên thiên chân khí mặc dù cường đại, nhưng lấy sự hấp thu của loài người cũng vô pháp hấp thu được vô cùng vô tận.Dưới sự thi triển toàn lực, cùng với một đầu linh thú đánh cả canh giờ, đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đây tuyệt đối là một gánh nặng rất lớn.Giờ phút này mắt thấy chiến thắng đã nắm trong tay, trong lòng Hạ Nhất Minh tự nhiên buông lỏng, Đại Khảm Đao như một tia chớp chém xuống.Nhưng đúng lúc này, tại một khắc buông lỏng của Hạ Nhất Minh, con linh thú đang trong tình trạng kiệt quệ, co quắp mà ngã xuống bỗng ngẩng đầu lên.Đôi mắt của nó mặc dù không che giấu sự mệt mỏi, tuy nhiên lúc này lại lóe lên quang mang sáng ngời tới cực điểm.Nó há mồm ra, từ trong đó sinh ra một loại lực lượng cường đại khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy lông tóc dựng ngược.Trái tim Hạ Nhất Minh kịch liệt dao động, dưới tinh thần hắn đang thư giãn, đột nhiên xảy ra biến cố như thế, giống như đang ở trên cao đột ngột rơi xuống, khiến kẻ khác hít thở không thông.Hắn rốt cục cũng hiểu được mình vì sao đối với con song đâu linh thú này lại có kiêng kỵ như thế, nguyên lai lúc con linh thú này thả lỏng dĩ nhiên còn có thể phun ra được loại hơi thở này.Trong một canh giờ giao thủ, nó bị Đại Khảm Đao gây thương tích khắp người, nhưng vẫn kiên trì không sử dụng loại hơi thở này, mà chỉ dùng miệng để cắn, khiến cho người ta có cảm giác nó sẽ không thể phun ra cái gì.Cho đến tận giờ phút này, cảm ứng được tinh thần của Hạ Nhất Minh đã buông lỏng nó mới chính lức lộ ra một chiêu chí mạng.Một cỗ hơi thở màu xanh mãnh liệt hơn lửa, trong nháy mắt đã tới bên người Hạ Nhất Minh.Đây là chiêu thức mà song đầu linh thú đã chuẩn bị từ lâu, cũng là lực lượng cường đại nhất của nó. Gió và lửa phảng phất trong nháy mắt đã xé rách không gian, đem khoảng cách giữa nó và Hạ Nhất Minh trong nháy mắt rút ngắn tới cực hạn.Ánh mắt Hạ Nhất Minh ngưng trọng hẳn, tinh thần của hắn trong nháy mắt đạt tới tình trạng cao nhất.Trước cánh cửa sinh tử, khung cảnh trước mắt Hạ Nhất Minh trong nháy mắt đã thay đổi, giống như hắn một lần nữa lại trèo lên đỉnh núi cao.Hắn cảm nhận được vô tận cơn mưa vô tận trong núi, cảm thụ được ngọn gió thổi qua trên đỉnh núi, thổi qua những áng mây mù mờ ảo.Đại Khảm Đao trong tay tự nhiên sáng lên, một đoạn đao mang màu xanh biếc từ Đại Khảm Đao xuất hiện, đón đỡ đạo phong hỏa đang nồng đậm phun tới.Một đao này quét ngang qua liệt hỏa, một cỗ hơi thở kỳ dị tràn lan ra xung quanh, phong hỏa cường đại trong nháy mắt bị bạo liệt.Liệt hỏa do song đầu linh thú phun ra dĩ nhiên bị một đoạn đao này phá vỡ.Vô số hoa lửa bay múa trong khung trung, hoa lửa này mặc dù cũng ẩn chứa hỏa lực cường đại, nhưng đối với cấp bậc của Hạ Nhất Minh và song đầu linh thú mà nói thì vẫn không thể gây thương tổn.Ngay sau đó Hạ Nhất Minh buông tay, cây Đại Khảm Đao nặng kinh khủng lần đầu tiên ở trong chiến đấu rời khỏi tay hắn.Thân thể hắn bay lên không trung, thân thể của Hạ Nhất Minh giờ phút này tựa hồ đã biến thành gió. Chính thức là gió.Một đoàn gió màu xanh phun tới được thổi vào người Hạ Nhất Minh đem thân thể hắn trôi trên không, giống như thổi vào một chiếc lá, giống như thổi vào một cái hồ nước.Thân thể Hạ Nhất Minh trôi dạt ở trong ngọn gió màu xanh, giống như hắn đã dung nhập vào trong đó, biến thành một bộ phận ở trong đó.Cuối cùng, khi ngọn gió màu xanh biến mất, thân hình Hạ Nhất Minh đã bị thổi ra ngoài trăm thước.Song đầu linh thú lẳng lặng nhìn Hạ Nhất Minh, sau khi phun ra hơi thở đó tinh thần của nó rất nhanh chóng đã tới thấp đến cực điểm, giống như một người mười ngày đêm đã không ăn không uống, không ngủ, chỉ sau một khắc là sẽ gục xuống.Nhưng, ánh mắt của nó vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Nhất Minh, nó tựa hồ không thể nghĩ ra, trong lúc Hạ Nhất Minh lâm vào tuyệt cảnh còn có thể sử dụng biện pháp tránh khỏi, đây là một điều thật khó tin a.Thân thể nó run lên,ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, xoay người như liều cái mạng giả, hướng về phía nội cốc chạy đi, trong nháy mắt đã không còn thấy nữa.Sắc mặt Hạ Nhất Minh vô cùng tái nhợt, mặc dù ngay từ khi giao thủ, hắn cũng đã để lại một con bài. Thế nhưng không ngờ được con song đầu linh thú này lại có thể ẩn nhẫn như thế được.Hắn chợt nổi lên cảm giác muốn mắng chửi, linh thú như vậy quả thật giảo hoạt như loài người a.Nếu không có trải qua hai lần lĩnh ngộ, bản thân đối với gió và mưa nắm giữ đã vượt xa so với người bình thường. Như vậy hắn lúc này nếu không bị liệt hỏa biến thành tro bụi, thì cũng bị ngọn gió màu xanh đó biến thành những khối thịt vụn rồi.Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt như băng, toàn bộ chân khí tựa hồ đã thoát ra khỏi cơ thể.Đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh đối mặt với tử vong gần như vậy, tình cảnh vừa rồi ngay cả hắn cũng cảm thấy khó có thể thoát nổi. Mặc dù cuối cùng hy hữu vô hiểm vượt qua cửa này, nhưng cảm giác sợ hãi đã in sâu vào tâm trí, làm cho hắn trong nháy mắt đã mất đi dũng khí của bản thân.May là, song đầu linh thú so với hắn còn khiếp sợ hơn, cho nên mới có chuyện không nhân đó truy kích, mà quay trở về nội cốc. Nếu nó vừa rồi không để ý đến hết thảy xông lên, thì Hạ Nhất Minh khó có thể thoát khỏi kiếp nạn này.Nhìn song đầu linh thú chạy trốn, Hạ Nhất Minh nổi lên một ý niệm trong đầu: " Dĩ nhiên lại bỏ chạy a, hơn nữa chạy trốn cũng không xa lắm".Song cước khẽ động, Hạ Nhất Minh tiến lên mấy bước, ánh mắt đảo qua rơi vào Đại Khảm Đao đang nằm im trên mặt đất, cước bộ hắn đình chỉ lại, ánh mắt tản ra xung quanh dần dần ngưng tụ lại.Hắn nhìn Đại Khảm Đao đang nằm trên mặt đất, đột nhiên trong đầu hắn vô ý thức hiện lên hình ảnh của Gia gia Hạ Vũ Đức.Đao trong tay lão nhân rung lên, từng đạo âm thanh cấp bách vang lên:- Nhất Minh từ nay về sau thanh đao này thuộc về cháu.- Nhất Minh bốn mươi năm trước, Gia gia lẻ loi với thanh đao này đi tới Thái Thương huyện. Chính bằng thanh đao này, mới kiến dựng lên được đại nghiệp to lớn của Hạ gia. Gia gia đã sớm có quyết định, thanh đao này sẽ truyền lại cho người xuất sắc nhất của Hạ gia, để cho nó chứng kiến ngày của Hạ gia huy hoàng.Lão ngẫng đầu, cười nói:- Ta có thể dùng thanh đao này khai sáng ra cơ nghiệp Hạ gia, Nhất Minh, cháu có thể đem phần cơ nghiệp này tiếp tục phát triển đi lên không?Bóng người trong đầu lắc lư vài cái, sau đó xuất hiện Viên Lễ Huân như nhược, yếu đuối.- Thiếu gia, khi nương ta còn sống đã dạy ta và đệ đệ. Mỗi một người sống ở trên đời này đều có trách nhiệm của riêng mình. Trách nhiệm này có lớn, có nhỏ tùy theo năng lực của từng người, năng lực yếu thì gánh vác việc nhỏ, chỉ cần người có đủ khả năng làm, vậy là đủ rồi.Bất tri bất giác, Hạ Nhất Minh đã đi tới bên cạnh thanh Đại Khảm Đao, hắn chậm rãi cúi xuống nắm chặt thanh đại đao, ánh mắt đang mông lung của hắn một lần nữa ngưng tụ lại trên cây đao.Gương mặt có đường nét rõ ràng, giờ phút này trở nên cương nghị cứng rắn.Hai mắt Hạ Nhất Minh tỏa sáng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, phảng phất như muốn đem thứ gì đó chọc thủng ra, yên lặng nhìn về phía nội cốc.Gia gia, tôn nhi sẽ không phụ thanh đao này.Lời hứa hẹn ngày xưa trong chốc lát hiện về, hắn cầm thanh đao lên, đi nhanh tới trước, đi qua vô số các mỏm đá nhọn ở giữa nội ngoại cốc mới tiến nhập được vào trong sơn cốc thần bí.Cảnh sắc trong nội cốc hoàn toàn khác hẳn bên ngoài, nơi này so với bên ngoài còn lớn hơn gấp đôi, ở bên trong cốc còn có một cái đầm nước rộng vài trăm mét vuông.Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, sau khi hắn tiến vào nội cốc, công pháp Thuận Phong Nhĩ đã mất đi hiệu quả bình thường của nó. Ở nơi này, thính lực của hắn như bị một loại lực lượng nào đó ước thúc, khiến cho thính lực bây giờ so với người bình thường còn không bằng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.Ánh mắt hắn dừng lại ở trên đầm nước, ánh mắt không khỏi hơi ngẩn ra.Ở chỗ này xảy ra một cảnh tượng khiến cho Hạ Nhất Minh không thể tin được vào mắt mình. Giữa thủy đảm có một khối đá màu trắng, thể tích của nó vào khoảng hai, ba người ôm, không biết là do loại hợp chất gì tạo thành. Nhưng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy khiếp sợ chính là tảng đá này lại lẳng lặng phiêu phù ở giữa thủy đảm tầm nửa thước.Nó giống như không hề có một chút sức nặng nào, lơ lửng ở giữa không trung. Tựa hồ chỉ cần một trận gió nhỏ là có thể dễ dàng nâng nó lên như vậy.Một loại quang mang kỳ dị tử trên tảng đá tán phát ra xung quanh, đây là một quang mang màu trắng như sữa bò. Khi quang mang này trải qua sự phản xạ của làn nước lại khiến cho người xem sinh ra một loại ảo mộng.Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng đảo qua trên người con linh thú, nhất thời thấy được những chỗ bị thương trên người nó do Đại Khảm Đao gây ra đang hồi phục với tốc độ bằng mắt thường cũng thấy được. Chỉ trong chốc lát, tất cả các bộ phận đều đã được trở lại bình thường như cũ.Nếu như thế, tinh thần và tinh lực của con song đầu linh thú này tựa hồ cũng tốt hơn rất nhiều. Mặc dù Hạ Nhất Minh không thể cảm giác được trạng thái đinh phong, nhưng so với trạng thái uể oải khi nãy thì bây giờ đã như một trời một vực.Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được, quang mang màu trắng của cự thạch này không thể chữa trị cho ngoại thương của linh thú, chậm chí ngay cả tinh lực của nó cũng có thể khôi phục.Nếu lúc đầu vừa mới tiến vào sơn cốc đã nhìn thấy tình huống này, hắn có lẽ còn có chút kiêng kỵ. Nhưng giờ phút này, ánh mắt của Hạ Nhất Minh kiên định vô cùng, cước bộ không hề do dự tiến lên phía trước, thân thể của hắn giống như hành vân lưu thủy, Đại Khảm Đao trong tay được nâng lên cao.Ánh mắt song đầu linh thú phát lạnh, cái miệng của nó một lần nữa được mở rộng ra, một đoàn liệt hỏa kèm theo gió được phun ra như thiểm điện.Hạ Nhất Minh cầm đại đao thi triển ra đao mang, một đao chém xuống, trực tiếp đem liệt hỏa và gió bổ ra. Nhưng cước bộ của hắn cũng có chút không đứng vững, phải lui về sau mấy bước.Song đầu linh thú lại há mồm ra, liệt hỏa và gió giống như không cần bất cứ điều kiện gì phun ra, ở giữa không trung tạo thành một bức tường lửa cường đại.Hạ Nhất Minh rùng mình, song đầu linh thú được bạch qua bao phủ lại có thể cường đại như vậy, đây là chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, hắn không dám liều mạng. Ở giữa phong hỏa kiệt lực trốn tránh, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ như nguy cơ trùng điệp. Bất quá, trong lòng Hạ Nhất Minh lại không chút nào rối loạn, lấy thân pháp của hắn, tự nhiên là có thể dễ dàng thoát hiểm, nhưng là muốn xông về phía trước thì tuyệt đối không phải việc dễ.Bỗng nhiên, mặt nước của đầm hơi lay động, một đạo nhân ảnh phá không bay lên, cứ như vậy đem hòn đá ở trên không trung ôm lấy, sau đó hướng về phia đầm nước rơi xuống.Biến cố bất thình lình đã vượt ra ngoài dư liệu của một người, một thú.Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhanh như chớp đã nhìn ra được thân ảnh đó chính là của Viên Lễ Huân. Chỉ là không biết nàng đã làm cách nào tiềm nhập vào trong đầm nước để lúc này đột nhiên xuất hiện.Song đầu linh thú vừa thấy hòn đá chìm vào trong đầm nước, trong nháy mắt đã lâm vào trạng thái cuồng bạo. Nó quay đầu lại, mấy đạo quang mang mây xanh ở trên không trung vẽ thành từng đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đánh trúng về phía Viên Lễ Huân, sau đó bùm một tiếng, cùng với hòn đá chìm vào trong làn nước.Thân thể Hạ Nhất Minh đang không ngừng di động, lúc này đã ngẩn ra, trong nháy mắt đầu của hắn hoàn toàn trống rỗng.Theo sau hòn đá màu trắng đang chìm dần vào trong làn nước, trong lòng hắn cũng trầm sâu xuống.Hắn đột nhiên cảm giác được, tựa hồ có một đồ vật quan trọng bên người đã bị mất đi.Chân khí trong cơ thể theo tiềm thức lưu chuyển, Thủy hệ Ba Văn Công, Mộc hệ Khô Mộc Công, Hỏa hệ Liệt Hỏa Công, Thổ hệ Đại Lực Quyết, và cuối cùng chuyển thành Kim hệ Hỗn Nguyên Kinh.Những loại công pháp này nguyên bổn thuộc về hậu thiên công pháp, sau khi Hạ Nhất Minh tấn chức vào tiên thiên cảnh giới đã từ từ thay đổi tựa hồ đã thoát ly khỏi phạm trù hậu thiên.Giờ phút này, ngũ hành công pháp lưu chuyển, tiên thiên lực trong nháy mắt được bạo phát ra, Đại Khảm Đao được giơ lên cao phát tán ra kim quang….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 165: Đấu chí
Chương 165: Đấu chí