TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 789: Thế Khó Xử

Liên Thủ Tín vì tức giận mà có chút kích động, nói chuyện như thế là để phát tiết.

Liên Mạn Nhi không nói Liên lão gia tử thiên vị, trong lòng chỉ có đám người Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ, chuyện này không thể nghi ngờ. Nhưng khách quan mà nói, Liên lão gia tử cũng không có ý định muốn hại các nàng.

Liên lão gia tử không có ý muốn hại các nàng, nhưng nếu mọi chuyện đều nghĩ cho mấy người Liên Thủ Nhân, thì có thể sẽ đem lại nguy hiểm cho các nàng, làm đá đặt chân cho bọn họ.

Chỉ là, tuy tính tình Liên Thủ Tín mềm yếu, trọng tình cảm, còn có chút ngu hiếu, nhưng có một số chuyện ông rất có nguyên tắc, có điểm mấu chốt. Mà ra ở riêng lâu như vậy, Liên Thủ Tín cũng có chủ ý của riêng ông, không dễ dàng lại bị lão gia tử xỏ mũi dắt đi nữa.

Vả lại, Ngũ Lang, Tiểu Thất và Mạn Nhi ngày càng trưởng thành, lời nói cũng đều có trọng lượng hơn.

Tuy rằng sống trong thời đại này, họ không thể không vì hoàn cảnh xung quanh mà thỏa hiệp, nhưng đại đa số chuyện đều nằm trong vòng khống chế của bọn họ. Hôm nay Liên lão gia tử đưa ra rất nhiều yêu cầu nhưng chiếm thế thượng phong vẫn không phải là Liên lão gia tử.

Chỉ cần không vượt qua điểm mấu chốt và trái nguyên tắc, các nàng đều sẽ đồng ý, đây chính là chuyện đã được thương lượng từ trước.

Hai người Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, cả đời này đều sẽ sinh sống trong nhà cũ, cái loại bảo đảm cho bọn họ ra ngoài làm công là chuyện mà nhà Liên Mạn Nhi sẽ không bao giờ làm, từ Liên Thủ Tín trở xuống đều sẽ không quản bọn họ, mà cũng không quản nổi.

Không chỉ vì hai người bọn họ phạm trọng tội, danh tiếng thối nát, mà còn vì quan hệ đến vấn đề bối phận, danh không chính ngôn không thuận, đối với hai người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa mà nói, Liên Thủ Tín là em, Ngũ Lang, Tiểu Thất là cháu, như vậy cái loại đánh không được, mắng không xong, nặng không đúng, nhẹ không phải thì làm sao có thể quản được chuyện của hai người bọn họ.

Mà đối với mấy người Liên Kế Tổ, Nhị Lang này, Liên Thủ Tín cả đời này là thúc thúc của bọn hắn, có thể dạy dỗ, quản lý bọn hắn, cho nên cả nhà đã thương lượng, đồng ý tìm việc làm cho họ.

Về phần sau này, từ thế hệ Ngũ Lang trở xuống sẽ có quan hệ huyết mạch với nhà cũ ngày càng xa, vậy có quản hay không, nhà cũ bên kia náo loạn đến mức nào, cũng không ảnh hưởng lớn đến Ngũ Lang và Tiểu Thất.

Mà bây giờ, Liên lão gia tử và Chu thị vẫn còn, huyết thống của Liên Thủ Tín và đám cháu Liên Kế Tổ, Nhị Lang còn rất gần, mặc dù đã chia nhà ở riêng, nhưng nhà cũ có chuyện gì, người ta vẫn sẽ liên hệ đến Liên Thủ Tín.

Nếu mấy người nhà Liên Thủ Tín vô danh, chỉ là người nông dân bình thường thì cũng thôi, các nàng bây giờ đã có thanh thế nên ở một phương diện nào đó mọi người sẽ kỳ vọng cao đối với bọn họ, tiêu chuẩn phê bình cũng hà khắc hơn.

Dù không suy nghĩ đến nhân tố bên ngoài, nhưng từ phương diện tình cảm của bản thân, Liên Thủ Tín và Trương thị là hai người mềm lòng trọng tình nghĩa, điển hình cho người nhà nông thuần phác, lương thiện, không nhớ thù, mà dễ dàng nhớ ân.

Có cha mẹ như vậy, đám con cái không thể nào xấu được. Tuy đã trải qua cực khổ, bọn họ có đầy đủ lý do để trở nên tàn nhẫn, khắc nghiệt nhưng bọn họ lại không làm như vậy. Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất không hề thay đổi, bọn họ không trở thành những kẻ có lòng dạ độc ác.

Bọn họ chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn thôi.

Bọn họ sẽ không quên ân oán với nhà cũ, nhưng lặng lẽ quan sát bấy lâu, bọn họ đều thống nhất không để ân oán khuếch tán, lan tràn trong phạm vi năng lực của bọn họ, bọn họ nguyện ý cho đám người Nhị Lang một cơ hội.

Nhưng có thể nắm bắt được cơ hội đó hay không thì phải nhờ vào bản thân bọn hắn.

Suy nghĩ đến nhân phẩm của đám người nhà cũ, Liên Mạn Nhi thừa nhận dù cuộc sống của Liên lão gia tử không thể an nhàn thì cũng không thể oán trách bất cứ ai.

“Cha bọn nhỏ, chàng nói Tứ Lang có thể làm ở cửa hàng giấy cuộn lâu không?” Trương thị hỏi Liên Thủ Tín.

“Đứa nhỏ Tứ Lang này, ta cũng không đoán được.” Liên Thủ Tín thú thật: “Nhưng cũng phải cho nó một cơ hội.”

“Cứ chờ mà xem.” Ngũ Lang nói: “Cha không nghe bọn họ luôn miệng nói sao, làm như chúng ta có thể tìm cho bọn họ công việc vừa có thể ăn nhậu chơi bời, lại kiếm được nhiều tiền.”

Liên Mạn Nhi gật đầu, hàm ý sau lời Liên Thủ Nghĩa nói có thể nghe ra, bọn họ đối với việc đi làm công không có chuẩn bị tâm lý phải chịu khổ, mà chỉ nghĩ có thể làm công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền.

Nhưng làm gì có công việc như vậy.

Ai người ta vung tiền mời bọn hắn về làm đại gia, làm ông chủ lớn chứ? Không có ai đâu à!

“Cứ chờ xem vậy.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha, chúng ta viết thư gửi cho bên huyện thành, giao việc này cho bọn họ, để bên đó có sự chuẩn bị.” Ngũ Lang nói.

“Ừ, nên làm như vậy.” Liên Thủ Tín gật đầu: “Nhất định phải nói với bọn họ phải quản thật chặt khi Tứ Lang sang bên đó làm công, càng nghiêm khắc càng tốt!”

Chưởng quỹ cửa hàng Đặng Ký là anh em họ của Tưởng chưởng quầy, đối với chuyện nhà của Liên gia cũng hiểu rõ một hai, không phải là cái gì cũng không biết, sẽ không xảy ra chuyện “hiểu lầm” gì. Mà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng có thể thông qua Tưởng chưởng quầy, dặn dò đưa người vào.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước an bài cho La Tiểu Ưng vào làm, chỉ là bây giờ đổi cho Tứ Lang.

“Chúng ta cho Lục Lang đến trường học, ông nội rất kinh ngạc.” Liên Mạn Nhi lại nói.

“Chúng ta đã hết lòng giúp đỡ rồi.” Liên Thủ Tín nói: “Ta tức giận là vì cái gì? Ta là người thế nào chứ? Lão gia tử còn không biết sao? không cần ông nói ta cũng… ông… ông làm ta rất đau lòng.”

Phụ thân đối với con và cháu trai chẳng ra làm sao, Liên lão gia tử xem Liên Thủ Tín và Ngũ Lang là loại người gì chứ, cho là bọn họ sẽ vì vậy mà vui vẻ được sao?

“Chúng ta không thẹn với trời đất, chúng ta cũng không có lỗi với bất kỳ ai trong bọn họ, cũng không cần bọn họ nói chúng ta tốt.” Trương thị nói: “Cứ nghĩ như vậy, trong lòng ta thấy thoải mái hẳn ra.”

Mấy đứa nhỏ đương nhiên có thể cảm thấy được Liên Thủ Tín lúc ở nhà cũ bị thái độ thiên vị của Liên lão gia tử làm tức giận, tổn thương.

“Không biết ông nội có chịu cho Kế Tổ ca đi cửa hàng giấy cuộn làm công không?” Liên Mạn Nhi đột nhiên cười nói.

“Mười phần là không chịu.” Ngũ Lang cũng cười.

Công việc ở cửa hàng giấy cuộn tuy nhẹ nhàng, nhưng đối với một số người mà nói, việc dù nhẹ cũng là việc, Liên Kế Tổ đã từng làm qua việc gì sao? Hơn nữa, đi cửa hàng làm thợ học nghề, bị người sai phái, địa vị xã hội thấp đi một tầng, Liên Kế Tổ nhất định không muốn đi, dù là Liên lão gia tử cũng không nỡ để cháu đích tôn đi “chịu khổ”

“Nếu ông nội đồng ý, mà hắn cũng muốn đi, vậy thì còn có thuốc chữa.” Liên Mạn Nhi nói.

“Chúng ta nghĩ nhiều cũng vô dụng, bên kia rốt cuộc quyết định như thế nào, chúng ta rất nhanh sẽ biết.” Ngũ Lang nói.

Không sai, còn có một chuyện, Liên Mạn Nhi rất muốn biết đáp án chuyện Liên lão gia tử và Chu thị có đồng ý cho Tứ Lang ở nhà Liên Lan Nhi hay không?

Bất kể có đồng ý hay không, chỉ sợ nhà cũ bây giờ đang rất náo loạn, Liên Mạn Nhi híp mắt cười giống như đại Hoa được ăn cá no, thoả mãn nằm phơi nắng. Thiên vị à, vậy phải gánh chịu hậu quả của thiên vị đi, hừ hừ….

Để cho Liên Kế Tổ đi học việc ở cửa hàng, có phải Liên lão gia tử đau lòng muốn chết không?

Để Tứ Lang ăn ở nhà Liên Lan Nhi, có phải Chu thị sẽ tức đến đỉnh đầu bốc khói không?

Thiên vị rõ ràng như vậy, mấy người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang đó sẽ nghĩ như thế nào?

******************

Nhà cũ

Sau khi tiễn mấy cha con Liên Thủ Tín về, Liên lão gia tử quay về phòng, lập tức lên giường, dựa vào gối nằm xuống, thậm chí giày cũng không cởi.

Liên lão gia tử nằm đó nhắm mắt lại, mặt xám như tro.

Người trong phòng chỉ cho là Liên lão gia tử có chút mệt mỏi, cũng không nghĩ sâu xa, bọn họ không quan tâm sức khỏe của Liên lão gia tử vì hiện nay còn có chuyện quan trọng hơn cần lão gia tử quyết định.

Vui mừng nhất chính là Tứ Lang, chí ít niềm vui ấy cũng làm giảm không ít tối tăm trên khuôn mặt hắn.

“Ông nội, cháu và Kế Tổ ca đi làm ở cửa hàng tốt hơn nhiều, chúng cháu sau này cũng có bạn.” Tứ Lang mở miệng nói chuyện.

Liên Kế Tổ ngồi trên băng ghế, xê dịch mông không yên, hắn liếc nhìn Tứ Lang một cái, sau đó lại mong chờ nhìn Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử bị thúc giục liền mở mắt ra, dù Tứ Lang không nhắc chuyện này, ông cũng phải đưa ra quyết định, bởi vì Liên Thủ Tín bên kia đang chờ tin ông.

Lão gia tử mở mắt trừng trừng nhưng không nói chuyện, nửa ngồi dậy nhìn Tứ Lang. Tứ Lang lập tức lên tiếng, nhìn lão gia tử cười cười.

Miệng Liên lão gia tử hơi kéo ra, không hiểu sao, ông cảm thấy nụ cười của Tứ Lang có chút ý xấu.

“Ông nội, cháu… cháu tay chân vụng về, sẽ làm hỏng chuyện, kiếm không được bao nhiêu tiền. Cháu… cháu… không bằng cháu cứ ở nhà, còn có thể làm chút việc nhà… làm chân chạy… ông nội, cháu…” Liên Kế Tổ thấy Liên lão gia tử ngồi dậy, vội vàng cầu xin lão gia tử, trong ánh mắt hắn rõ ràng không nỡ xa lão gia tử, nhưng không nói ra.

“Chúng ta cho Kế Tổ đi đi.” Liên Thủ Nghĩa ở bên cạnh nói: “Kế Tổ học nhiều, linh hoạt hơn Tứ Lang. Công việc ở cửa hàng, Kế Tổ nhất định làm tốt, có hai người bọn họ sau này nhà chúng ta không cần lo rồi cha, cha sau này cũng có thể yên tâm.”

Cái gọi là thói quen thành tự nhiên, bởi vì từ trước tới nay, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ không cần làm việc, chuyện này dường như đã trở thành quy định trong nhà, cho dù là từ Thái Thương trở về, cả nhà biến hóa nghiêng trời lệch đất nhưng loại thói quen này vẫn còn lưu lại.

Trong nhà có việc gì thì Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ lúc nào cũng sẽ xếp cuối cùng, có lúc thậm chí còn bị bỏ quên. Ngay cả Liên Thủ Nghĩa, hôm nay nếu Liên Mạn Nhi không nhắc đến, ông ta nhất thời sẽ không nghĩ tới việc để cho Liên Kế Tổ đi làm công ở cửa hàng.

Chỉ khi nào nhắc tới rồi, Liên Thủ Nghĩa mới cảm thấy đó là ý kiến hay, cho Liên Kế Tổ đi cửa hàng giấy cũng có thể kiếm thêm tiền cho nhà.

Liên lão gia tử hơi quay mặt nhìn Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩ lại đưa mặt cười về phía ông. Liên lão gia tử không nhịn được khẽ chau mày, không hiểu sao, ông cảm thấy Liên Thủ Nghĩa cũng không có ý tốt.