TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ
Chương 723: Thiên vị

Edit: Chirido

Beta: Nora

Trương thị nói sợ dĩ nhiên là vì nghĩ tới Cổ thị.

“Đại đương gia là loại người…“ Trương thị chỉ nói một nửa, cũng không nói ra hết Liên Thủ Nhân là hạng người gì. ”Nếu ông ta cưới thêm vợ, ai biết ổng cưới phải hạng người gì? Nhỡ gặp phải người tâm thuật bất chính, lòng dạ hung ác… mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.”

Trường hợp của Trương thị gọi là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chẳng qua bà lo lắng cũng không phải dư thừa. Liên Thủ Nhân đi thêm bước nữa, bất kể gặp phải loại người gì, ít ra người ta cũng làm vợ con trai trưởng. Ở niên đại này, ảnh hưởng của con trai và con dâu trưởng đối với gia đình không thể coi nhẹ được.

Thật ra thì dù cho không phải niên đại này, ở nơi nào đạo lý cũng giống như vậy, chẳng qua trình độ có hơi khác biệt.

“Đại đương gia người đó… ” Liên Thủ Tín lắc đầu than thở.

Thật ra tự bản thân Liên Thủ Nhân cũng không có bao nhiêu chủ ý, ông ta chỉ muốn tư lợi, có khi hiểm độc đến mức không màng tới đạo đức là gì. Ổng đối với người khác, bao gồm huynh đệ con cháu trong nhà cũng không có chút cảm tình nào. Nếu như chỉ một mình ông ta cũng không có bao nhiêu hành động lớn. Nhưng nếu như bên cạnh có người nghĩ kế cho ổng, châm ngòi thổi gió, hướng ổng vào việc xấu lại là chuyện khác.

Trường hợp Liên Thủ Nhân và Cổ thị có thể áp dụng thành ngữ “lang bái vi gian” (cấu kết làm chuyện xấu), cũng có thể nói là vẽ đường cho hươu chạy. Bởi vì tiêu chuẩn đánh giá bất đồng nên không nói rõ được rốt cuộc ai đóng vai hổ ăn thịt người, ai là ma cọp vồ*.

*Ma cọp vồ: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.

Để Liên Thủ Nhân lẻ loi một mình thì ông ta một bàn tay không thể vỗ thành tiếng được (sức một người chẳng làm nên việc gì), đối với mọi người mà nói cũng là an toàn nhất .

Nếu như Liên Thủ Nhân lại tái giá, mặc dù nhân phẩm đối phương không xấu, sau này cũng sẽ có hằng hà sa số phiền toái kéo đến thôi. Không nói chuyện khác, chỉ nói một việc ―― tự bản thân Liên Thủ Nhân không có năng lực nuôi sống vợ con.

“Lão gia tử thật sự thương yêu đại đương gia thật lòng.” Liên Thủ Tín nói: “Mẹ Kế Tổ vừa mất, mới chôn cất xong, lão gia tử liền mang một bọc bạc đưa cho bà mối, vội vàng tìm vợ khác cho Đại đương gia. Ông đòi hỏi đối phương phải có điều kiện tốt hơn, nhất định không chịu quả phụ, phải là cô nương chưa chồng mới được. Còn phải là cô nương bộ dạng xinh đẹp, điều kiện gia đình khá giả. Lúc cưới Cổ thị về đã tốn không ít tiền.”

“Cổ thị vừa mất, đoán chừng lão gia tử đã sớm tính toán cưới người khác cho đại đương gia. Chẳng qua chuyện tình lúc đó còn lộn xộn nên lão gia tử không dám nói thôi. Bây giờ thấy ta có chuyện vui nối tiếp vào nhà, liền muốn thừa dịp giải quyết xong chuyện của Đại đương gia… Cái ăn cái mặc chắt chiu từng li từng tí, một đồng tiền cũng không nỡ dùng, chính là chờ có ngày hôm nay.”

Liên Mạn Nhi cũng cho rằng lời Liên Thủ Tín nói không sai, Liên lão gia tử là thật tâm thương yêu Liên Thủ Nhân. Bởi ông ta là đứa con đầu lòng, lại thêm tình cảm đặc thù cho con trai sao? Hay bởi Liên Thủ Nhân vừa đến tuổi thanh niên đã thi đậu tú tài làm cho Liên gia nở mày nở mặt, cho ông hi vọng vực dậy Liên gia?

Liên Mạn Nhi nghĩ, chuyện tình cảm này đôi khi cũng rất khó phân biệt rõ ràng. Cũng có thể đây là duyên phận giữa cha và con.

Một nhà Liên Mạn Nhi không đồng ý để Liên Thủ Nhân tái giá. Mặc dù bọn họ ngăn cản là xuất phát từ nguyên nhân vô cùng đúng lý hợp tình nhưng cũng không thể dễ dàng nói ra miệng.

“Không biết lão gia tử đang nghĩ gì nữa?” Trương thị cau mày không hiểu nói: “Thời gian này vượt qua cũng không đơn giản, không phải cuối cùng ông cũng nói đã thông suốt, suy nghĩ rõ ràng minh bạch rồi sao?”

Ông cưng chiều Liên Thủ Nhân cả đời đã hình thành nên thói quen ăn sâu tận xương tủy. Thói quen đó đã biến thành một loại bản năng và áp đảo hoàn toàn lý tính. Ngay cả người ngoài cũng nhìn thấy lão gia tử cưng chiều Liên Thủ Nhân thế nào. Cũng có thể Liên lão gia tử áy náy, tự trách bản thân đối với con trai trưởng chưa đủ tốt.

Liên Mạn Nhi nghĩ nhất định không thể để Liên lão gia tử đạt thành chuyện này được.

“Cha, lúc cha nói chuyện với ông nội, mẹ Nha Nhi ở gian ngoài nghe được rồi hả?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.

“Ừ. Chắc là nghe thấy hết rồi.” Liên Thủ Tín gật đầu nói.

“Sau đó bà ta bỏ chạy, không thừa nhận đã nghe lén đúng không?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, lại hỏi.

“Đúng.” Liên Thủ Tín gật đầu.

“Con cảm thấy nhất định bà ta đã chạy đi tìm cha Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Chuyện Đại đương gia muốn cưới vợ, nhất định cha mẹ Nha Nhi không bằng lòng đâu.”

“Đúng rồi đó.” Trương thị và Liên Thủ Tín cũng nghĩ vậy, gật đầu đồng ý lời Liên Mạn Nhi nói: “Lấy vợ sẽ tốn không ít tiền. Lão gia tử nói số tiền này ông sẽ lo liệu, đó là tiền chung của nhà cũ. Hai vợ chồng Nhị đương gia làm sao có thể đồng ý… Tứ Lang cũng đã đến tuổi rồi, hai người đó nói tiền này phải cho Tứ Lang lấy vợ, sao có thể dùng cho Đại đương gia được chứ.”

“Cha, lúc ông nội thương lượng với cha chuyện này, bà nội có nói gì không ?” Liên Mạn Nhi lại hỏi Liên Thủ Tín.

“Lão thái thái không nói gì cả.” Liên Thủ Tín liền nói.

Liên Mạn Nhi như có điều suy nghĩ. Hơn nữa, nhà cũ Liên gia nếu nói người sống tự tại nhất, không vướng bận nhất không phải là người nhìn có vẻ tùy tiện như Liên Thủ Nghĩa hay Hà thị, mà là người bá đạo nhất Chu thị.

Trong lòng Chu thị thật sự không có chuyện gì phải vướng bận, bà chỉ theo đuổi nguyện vọng duy nhất là được sống thoải mái. Vì vậy bà rất thờ ơ với mọi chuyện. Có thể Liên lão gia tử làm ra rất nhiều quyết định sai lầm nhưng không thể phủ nhận, ông thật sự rất quan tâm Liên gia, vì tương lai Liên gia mà mưu tính. Ngược lại Chu thị chưa bao giờ nghĩ đến những thứ này.

Bất luận đối với con cháu hay tương lai Liên gia, Chu thị chưa bao giờ để ý đến. Cho dù là đứa con bà yêu thương nhất – Liên Tú Nhi, chỉ sợ hôm nay cũng bị bà quên lãng mất rồi.

Chu thị luôn nói người khác lòng lang dạ sói, thật ra người lạnh bạc nhất, người ích kỷ nhất Liên gia chính là bà ta. Có thể chính bà cũng hiểu tính tình này của mình, cho nên đặc biệt sợ người khác giống bà! Bởi vì như vậy đối với bà quá ư bất lợi!

Liên Thủ Nghĩa không tim không phổi không phải di truyền từ Liên lão gia tử. Liên lão gia tử tuyệt đối không có loại phẩm chất này. Chẳng qua đây là một hình thức biểu hiện sự lạnh bạc, ích kỷ khác của Chu thị mà thôi.

Liên Mạn Nhi thở ra một hơi, kéo suy nghĩ thoát khỏi Chu thị trở về.

“Con đoán nhà cũ bên kia, người thực sự để bụng chuyện này cũng chỉ có ông nội và Đại đương gia.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Những người khác không những mặc kệ không quan tâm mà còn mãnh liệt phản đối là đằng khác.

Một phòng Liên Thủ Nghĩa thì không cần phải nói, nhất định là mãnh liệt phản đối. Mà Liên Kế Tổ và Tưởng thị chỉ sợ cũng không muốn “Mẹ nhỏ” vào cửa để rồi sau này phải hầu hạ thêm một pho tượng Phật khác.

“Con thấy khả năng chuyện này thành công sẽ không lớn. Liên quan đến tiền bạc, một phòng Nhị đương gia tuyệt đối sẽ không chịu bị thiệt thòi đâu!” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Mấy người Nhị đương gia chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng cha thấy lão gia tử quyết tâm cũng không nhỏ đâu.” Liên Thủ Tín nói.

“Chuyện này chúng ta đừng dây vào, cứ chờ xem thế nào đã.” Liên Mạn Nhi nói.

Người một nhà đều đồng ý yên lặng quan sát chuyện diễn biến ra sao.

Bên này cả nhà vừa thương lượng xong thì Liên Thủ Lễ hấp tấp vội vàng chạy vào cửa.

“Không xong…” Liên Thủ Lễ chạy tới lôi Liên Thủ Tín hướng nhà cũ đi.

“Có chuyện quan trọng gì hả ca?” đương nhiên Liên Thủ Tín không dễ dàng bị ông ta lôi đi như vậy, hỏi.

Liên Thủ Lễ gấp gáp hoang mang rối loạn nói năng lộn xộn, nhưng vẫn nói rõ chuyện tình.

Vì chuyện tìm vợ cho Liên Thủ Nhân, Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nghĩa cãi nhau. Lúc sau Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang lần lượt từ bên ngoài trở về, cục diện liền biến thành Liên lão gia tử đối đầu với ba người Liên Thủ Nghĩa, Hà thị cùng Tứ Lang.

“Cha nói cưới cho đại ca trước. Mấy người Nhị ca lại tranh cãi đòi cưới cho Tứ Lang trước, không ai nhường ai, càng cãi càng lợi hại, đã thu hút không ít người. Cha tức tối thở không ra hơi, ta thấy nếu còn tiếp tục sẽ không tốt, vội vàng tới tìm đệ. Lão Tứ, tranh thủ thời gian đi nhanh lên, đệ nhanh đi với ta. Vạn nhất cha xảy ra chuyện gì…”

“Tam ca, chuyện này đệ có thể làm gì?” Vẻ mặt Liên Thủ Tín quấn quýt nhìn Liên Thủ Lễ: “Đệ có thể nói đỡ cho người nào, làm chủ cho người nào chứ? Đệ nên nói cưới vợ cho Đại đương gia trước hay cho Tứ Lang trước đây?”

“Tam ca, tâm trí đệ rất hỗn loạn. Nếu không, huynh nói chuyện này nên làm thế nào đi? Huynh tán thành cho ai, đệ liền theo huynh.” Liên Thủ Tín nhìn Liên Thủ Lễ nói.

“Chuyện này…” Liên Thủ Lễ á khẩu không trả lời được.

Lúc này, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng chạy tới.

“Cha, cha đừng tìm phiền toái cho Tứ thúc.” Hai mẹ con nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Liên Diệp Nhi vội vàng khuyên nhủ Liên Thủ Lễ: “Muốn Tứ thúc phải làm sao mới được chứ. Chuyện lần này người khác có thể không biết, con còn không biết Tứ thúc khó khăn thế nào sao? Tại sao mỗi lần có chuyện, bọn họ không tự tới tìm Tứ thúc, lại sai cha tới?”

“Cha, cha suy nghĩ lại đi, ai đối tốt với chúng ta thật lòng?! Tứ thúc, Tứ thẩm con, hay những người nhà cũ? Chuyện trước kia cha quên rồi sao?”

Liên Diệp Nhi vừa nói chuyện, vành mắt cũng đỏ lên. Nàng xấu hổ vì Liên Thủ Lễ đã đối xử với Liên Thủ Tín như vậy, cũng hổ thẹn với một nhà Liên Mạn Nhi. Đồng thời, nàng cũng thấy Liên Thủ Lễ rất đáng thương, cũng rất tức giận. Nhưng đó là cha ruột của nàng, nàng vẫn không thể nói nặng lời.

“Cha đứa nhỏ…” Triệu thị chỉ gọi một tiếng, vành mắt cũng đỏ lên rồi không nói được gì tiếp nữa.

Liên Thủ Lễ sửng sốt, giây sau liền rũ tay xuống, thả Liên Thủ Tín ra.

“Lão Tứ, chuyện này, ta không thể nói gì, ta nói người nào cũng không được.” Liên Thủ Lễ ngồi xổm xuống, nói liên miên với Liên Thủ Tín: “Đệ không giống ta, đệ có địa vị, đệ nói chuyện bọn họ sẽ nghe… Người khác ta không thèm quản, ta chỉ là lo lắng cho cha, sợ cha chịu không được xảy ra chuyện gì…”

Liên Thủ Tín chậm rãi bước tới bên cạnh Liên Thủ Lễ, nhưng không ngồi xổm xuống như ông.

“Tam ca, bây giờ có lẽ ở bên ngoài đệ có chút địa vị nhưng ở nhà cũ bên kia, đệ có địa vị gì chứ? Không phải chẳng qua chỉ là chỗ để rút tiền thôi !” Liên Thủ Tín mang theo tự giễu nói: “Huynh thấy đệ nói chuyện gì mà mấy người đó nghe? Nếu nghe theo sao bây giờ mỗi ngày đều làm ầm ĩ như vậy?”

“Tam ca, bọn họ chèn ép đệ, huynh cũng không thể đi theo bọn họ chèn ép đệ chứ.” Liên Thủ Tín bất đắc dĩ cười nói.

“Lão Tứ, ta không có, ta tuyệt không có ý này.” Liên Thủ Lễ sốt ruột gấp gáp đứng lên, mặt đỏ tới mang tai, giải thích với Liên Thủ Tín.

Cùng lúc đó, ngoài cửa nhà cũ Liên gia đã bị người vây ba tầng trong ba tầng ngoài rồi. Sắp bắt đầu mùa đông, người nhà nông không cần ra ruộng làm việc, phần lớn đều ở trong nhà, cũng không có việc gì cần hao tốn thể lực. Bọn họ có rất nhiều thời gian và tinh lực chú ý nhàn sự quanh làng xóm, nhất là chuyện cưới vợ. Bởi vì trong nhà cãi nhau quá lớn, có vài người lớn tuổi hay lui tới nhà cũ đã đẩy cửa vào trong sân, định giúp đỡ khuyên giải.

“… Chúng ta đều do hai người nhặt về sao…” tiếng Liên Thủ Nghĩa như muốn thổi bay nóc nhà.