Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta tham gia buổi đấu giá như thế nào, biết rõ nhà họ Mạnh vốn rất cảnh giác.
Quả nhiên Viên Thiệu vừa dứt lời đã có một người đàn ông trung niên mặc vest màu đen từ tầng hai đi xuống.
“Hồng Phúc kìa, người chuyên phụ trách đấu giá cho nhà họ Mạnh!” “Trước kia ông ta chưa từng xuất hiện trong những buổi đấu giá như thế này”.
“Xem ra chất lượng của nguồn hàng lần này rất cao, nhà họ Mạnh cực kỳ coi trọng.
Nếu không Hồng Phúc cũng sẽ không xuất hiện”.
… Mọi người trông thấy Hồng Phúc đều vô cùng kinh ngạc.
Viên Thiệu nhếch môi khinh miệt nhìn Dương Thanh, híp mắt nói: “Tôi cũng muốn xem nếu anh không có một trăm triệu thì phải giải quyết thế nào!” Dương Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, không hề có ý định đứng dậy, khác hẳn với bộ dạng của một thằng nhà nghèo sắp bị đuổi khỏi khỏi club Long Đằng.
Tô San thấy Hồng Phúc tới thì vừa kinh hãi lại vừa lo lắng.
Cô ta là cô chủ nhà họ Tô, đương nhiên biết rõ thân phận của Hồng Phúc.
Ông ta có thể thay mặt nhà họ Mạnh phụ trách buổi đấu giá quan trọng như vậy, chứng tỏ ông ta rất được nhà họ Mạnh coi trọng.
“Chào cậu, tôi là Hồng Phúc, người phụ trách của buổi đấu giá ngày hôm nay.
Mong cậu phối hợp để chúng ta kiểm tra tài sản!” Hồng Phúc đi tới trước mặt Dương Thanh, không hề khinh thường anh mà vẫn giữ thái độ lịch sự, bình thản.
“Chú Hồng, anh ấy là bạn cháu đưa tới.
Chú có thể miễn việc kiểm tra tài sản cho anh ấy không ạ?” Tô San quen biết Hồng Phúc nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc.
Hồng Phúc như một người máy không có tình cảm, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cô chủ Tô, theo quy định bất cứ ai đi vào sảnh đấu giá đều phải kiểm tra tài sản!” Tô San vô cùng sốt ruột.
Tuy cô ta biết Dương Thanh không đơn giản nhưng cũng không tin anh có thể lấy ra được một trăm triệu ngay tại đây.
“Chú Hồng…” Tô San định nói tiếp lại bị Hồng Phúc chen vào: “Cô chủ Tô, tôi có thể nể tình bố cô mà không so đo với cô.
Nhưng nếu cô còn tiếp tục ngăn cản, đừng trách tôi không nể mặt nhà họ Tô!” Hồng Phúc vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí giọng điệu chẳng hề thay đổi.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được sự uy hiếp vô hình trong lời nói của ông ta.
Dương Thanh hứng thú nhìn Hồng Phúc, lâu rồi chưa gặp được loại người như thế này.
Loại người này có hai trường hợp, một là thực sự không có ham muốn gì, tinh thần vững vàng, hai là đang giả vờ.
Dương Thanh không nhìn ra được dấu vết giả vờ nào trên người Hồng Phúc, chứng tỏ ông ta là trường hợp thứ nhất, tinh thần cực kỳ vững vàng.
Những người giống ông ta làm việc rất nghiêm túc, cực kỳ uy nghiêm.
Đối với cấp trên, ông ta làm việc cẩn thận tỉ mỉ, đối với cấp dưới, ông ta không cho phép bất cứ ai nghi ngờ mệnh lệnh của mình, chỉ coi trọng kết quả.
Loại người này rất dễ thành công.
Đúng lúc ấy, Quan Chính Sơn đi tới, sắc mặt hơi khó coi.
“Ông Hồng, cậu ấy là bạn tôi, mong ông nể mặt tôi…” Quan Chính Sơn chưa kịp nói hết câu, Hồng Phúc đã lạnh lùng lườm ông ta, bình thản nói: “Một nhà họ Quan nho nhỏ cũng đòi tôi phải nể mặt sao? Nếu còn ai dám xen vào chuyện của tôi thì tự giác cút ra ngoài đi!”
Hồng Phúc không hề nể mặt Quan Chính Sơn, khiến sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.
Không phải ông ta lo lắng Dương Thanh không vượt qua kiểm tài sản, mà ông ta bắt buộc phải đứng ra tỏ thái độ.
Cho dù là nhà họ Mạnh cũng không được sỉ nhục Dương Thanh.
Đầu tiên là Tô San, sau đó là Quan Chính Sơn liên tiếp nói thay Dương Thanh khiến đám người nghi ngờ anh đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng người có thể đi vào buổi đấu giá này, không giàu có thì cũng nắm quyền lớn.
Dương Thanh có thể được hai gia tộc lớn cùng trợ giúp chứng tỏ thân phận của anh không hề đơn giản.
“Ông Hồng muốn kiểm tra tài sản, tôi phối hợp là được mà!” Quan Chính Sơn định tiếp tục lên tiếng thì Dương Thanh đã đồng ý kiểm tra tài sản.
Nhưng ngay sau đó, anh híp mắt nói: “Nếu tôi vượt qua kiểm tra tài sản, có phải người vừa mới vu oan cho tôi nên bị trừng phạt hay không?” Nghe vậy, mặt Viên Thiệu lập tức biến sắc.
Cậu ta chỉ nghĩ ra cách mượn tay nhà họ Mạnh đuổi Dương Thanh đi chứ không hề nghĩ tới trường hợp anh vượt qua kiểm tra tài sản, nhà họ Mạnh sẽ xử lý mình thế nào.
“Chỉ cần cậu có thể vượt qua kiểm tra tài sản thì chính là khách quý của chúng tôi.
Không ai có tư cách vu oan cho cậu”.
Vẻ mặt của Hồng Phúc lạnh tanh không cảm xúc: “Người vu oan cho cậu sẽ bị cho vào danh sách đen, sau này người đó không được phép tham gia các buổi đấu giá do tôi phụ trách nữa!” Nghe Hồng Phúc nói xong, sắc mặt Viên Thiệu vô cùng khó coi.
Viên Mộc cũng sa sầm mặt lại.
Nhưng bọn họ chỉ tức giận với Dương Thanh.
“Được!”
Dương Thanh cười nhạt một tiếng, lấy một tấm thẻ màu đen ném lên mặt bàn.
Anh hứng thú nhìn Hồng Phúc hỏi: “Không biết tấm thẻ này của tôi đã đủ để vượt qua kiểm tra tài sản chưa?” Giây phút Dương Thanh lấy thẻ ra, con ngươi Hồng Phút co lại.
Ông ta chỉ được nhìn thấy loại thẻ này một lần duy nhất trong đời, chính là của chủ nhà họ Mạnh.
Đây là thẻ có cấp bậc cao nhất của ngân hàng Thế Giới, được công nhận là “thẻ King”.
Nó không có hạn mức tiền, người sở hữu nó chủ yếu là các tỉ phú và người có quyền cao chức trọng trong xã hội.
Quan trọng nhất là, người ta không thể yêu cầu làm thẻ đen mà chỉ khi tài sản và danh tiếng của một người đạt tới tầm thế giới, ngân hàng Thế Giới sẽ chủ động mời làm.
Người sở hữu thẻ đen có thể hưởng thụ đãi ngộ, quyền lợi của hội viên cao cấp nhất.
Đến cả một vài chủ gia tộc hàng đầu cũng không có tư cách sở hữu tấm thẻ King này, tại sao một chàng trai chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi lại có được nó? Sao lại như vậy? Đây là suy nghĩ bật ra đầu tiên trong đầu Hồng Phúc.
Chỉ cần tấm thẻ đen này là đồ thật thì không cần kiểm tra tài sản nữa.
Đây là thẻ không có hạn mức, đừng nói là một trăm triệu, mấy chục tỉ nó cũng có thể đáp ứng được.
“Thẻ đen!” Viên Thiệu là con nhà giàu bậc nhất Châu Thành, đương nhiên biết đến sự tồn tại của thẻ đen.
Cậu ta kinh hãi hồi lâu, nhưng ngay sau đó lại cười lại trào phúng: “Dương Thanh à, tôi không biết nói anh ngu ngốc hay nói anh thiếu hiểu biết nữa.
Không ngờ anh lại dám giả mạo chủ nhân của thẻ đen”.
“Ông Hồng, tôi nói thật cho ông biết, anh ta chỉ là con rể của một gia tộc thấp kém sắp phá sản của Giang Hải, sao có thể có thẻ đen được?”, Viên Thiệu cười nói.
Mặc dù Hồng Phúc cũng hoài nghi nhưng ông ta sẽ không tuyên bố thẻ của Dương Thanh là giả khi chưa tiến hành kiểm tra.
Dương Thanh không thèm nói chuyện, chỉ chờ Hồng Phúc quyết định.
“Kiểm tra đi!” Cuối cùng Hồng Phúc vẫn quyết tâm kiểm tra.
Chỉ khi làm vậy ông ta mới biết được chuyện này thật giả ra sao.
Chẳng mấy chốc, hai nhân viên công tác vừa cầm thẻ đen của Dương Thanh đi đã quay trở về, mặt mày nhăn nhó nhỏ giọng báo cáo với Hồng Phúc: “Là thật!” Chỉ hai chữ đã khiến Hồng Phúc chưa từng thay đổi sắc mặt lại kinh ngạc tột độ.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Hồng Phúc đi tới trước mặt Dương Thanh, giơ hai tay trả thẻ đen lại cho anh, cung kính nói: “Cậu Dương đã vượt qua kiểm tra.
Tôi xin bày tỏ sự xin lỗi vì sự vô lễ vừa rồi!” Không ngờ Hồng Phúc lại chủ động xin lỗi! Lại còn cúi đầu chín mươi độ thể hiện sự tôn kính nhất! Cảnh tượng này khiến tất cả đều sợ ngây người, cũng cho bọn họ thấy thẻ đen của Dương Thanh là đồ thật! “Sao lại như vậy?” Viên Thiệu như người mất hồn, kích động hét lớn: “Không thể nào! Chắc chắn các người nhầm rồi! Một thằng con rể của gia tộc thấp kém sao có thể sở hữu thẻ đen được?” “Cậu đang hoài nghi nhà họ Mạnh sao?” Hồng Phúc lạnh giọng hỏi.
Vì Viên Thiệu, suýt chút nữa ông ta đã bỏ lỡ một khách càng cao cấp.
“Không, tôi không có!” Viên Thiệu lập tức hoảng loạn, lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời.
“Đồ ngu ngốc, mau xin lỗi ông Hồng đi!” Viên Mộc cũng đi tới tát Viên Thiệu một cái, tức giận nói.
.
ngôn tình tổng tài Hồng Phúc hừ lạnh một tiếng: “Không phải xin lỗi tôi, mà là xin lỗi cậu Dương!” - ---------------------------
.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!