Dưới tiếng chuông cổ xưa, ý chí vô cùng cường hoành bị chấn thành từng mảnh vỡ, Chu Báo cảm thấy trên người buông lỏng, cả người thoáng cái như nhẹ đi mấy ngàn cân.
- Tại sao lại có thể như vậy, vì cái gì ta lại sinh ra loại cảm xúc này, ta và Khổng Đề này không nhận thức lẫn nhau, tuy rằng đều là người ứng kiếp, nhưng cho dù ta có tâm tư mưu sát tính mệnh, cũng không sinh ra thù oán với người này!
Cảm giác được một đám thù oán này trong lòng, Chu Báo có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không có miệt mài theo đuổi, cũng không có thời gian để theo đuổi.Bởi vì một đạo ngũ sắc thần quang trên bầu trời lại giáng xuống, lập tức, liền quét qua Vương Thượng.Vương Thượng này, tuy rằng thực lực tại Thần Tiên cảnh giới cũng đáng được khen, nhưng dưới ngũ sắc thần quang này, ngay cả một tí tẹo phản ứng đều không có.Đạo Ngũ sắc thần quang thứ hai, kỳ thật không chỉ xoát một người Vương Thượng, sau khi hào quang xoát nhập Vương Thượng, hắn lại bắt đầu chuyển mục tiêu của mình lên người Chu Báo.Đúng vậy, Chu Báo, cũng là mục tiêu của Khổng Đề này, ngẫm lại cũng thế, Khổng Đề muốn đi vào Phần Bảo Nham tìm bảo, tất nhiên sẽ không bỏ mặc hai tên tu sĩ cấp bậc Thần Tiên đứng tại cửa ra vào Phần Bảo Nham.Hoặc là sẽ đuổi người đi, hoặc là chế ngự, chỉ như vậy mới có thể yên lòng.Chu Báo không phải Vương Thượng, chứng kiến Ngũ sắc thần quang xoát thẳng tới, phản ứng đầu tiên của hắn là vận khởi Tru Tiên kiếm khí.Tê!Tru Tiên kiếm khí và Ngũ sắc thần quang chạm nhau, hóa thành vô số mảnh kiếm khí, đúng là thuận theo ý nghĩ Chu Báo, Kiếm Nhận Phong Bạo.Vô số kiếm khí rậm rạp hóa thành Phong bạo vô tận, lập tức cắn nát, thôn phệ Ngũ sắc thần quang.
- Ồ!
Lúc này, đến phiên vị Khổng Đề núp trong bóng tối kia chấn kinh.
- Là Kiếm Thần Mãn Ngọc Quân, đây không phải Tuyệt Tiên kiếm khí, đã lấy được Tru tiên kiếm khí rồi sao?
- Muốn nói lời gì thì đi ra, cần gì phải giả trang phong phạm cao nhân?
Chu Báo cười lạnh, vung tay lên, một trường kiếm vô cùng thô đại mãnh liệt bổ về hướng hư không.
- Xoát!
Một đạo Ngũ sắc thần quang so với vầng sáng vừa rồi đậm đặc hơn gấp trăm lần đi ra từ trong hư không, một mực nâng chuôi cự kiếm này lên, sau đó, một đạo bóng người gầy, lóe ra từ bên trong ngũ sắc quang hoa, một thân tơ lụa ngũ sắc, quả thật là hoa lệ vô cùng.
- Tại hạ Khổng Đề, bái kiến Mãn huynh!
Khổng Đề này quần áo hoa lệ, trên mặt mang theo một tia chi khí ngạo nghễ nhàn nhạt, bất quá đối mặt hắn cũng đồng dạng là người ứng kiếp, là Chu Báo bị hắn nhận sai thành Mãn Ngọc Quân, hắn vẫn lấy lễ phép căn bản chào hỏi.
- Khổng đạo hữu nhận lầm người, tại hạ Bồ Đề, không phải là Mãn Ngọc Quân!
- A?
Khổng Đề nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, người này vậy mà không phải Mãn Ngọc Quân, nhưng đã không phải Kiếm thần Mãn Ngọc Quân, như thế nào lại có Tru Tiên kiếm khí?Tuy rằng Mãn Ngọc Quân cũng không hiểu được Tru Tiên kiếm khí, bất quá Khổng Đề tin tưởng, thân là người ứng kiếp, hắn nhất định có thể tu thành Tru Tiên Tứ Kiếm đấy, tựa như mình tu thành Ngũ sắc thần quang.Đây là một sự tự tin của người ứng kiếp, hoặc là, một sự mê tín.
- Tuy ta không phải Mãn Ngọc Quân, tên kia chỉ là được Tuyệt Tiên kiếm khí mà thôi, một ngày nào đó, ta sẽ giết hắn, cướp Tuyệt tiên kiếm khí và số mệnh của hắn, cho ta sở dụng!
- A, vậy sao?
Lời này vừa ra, con mắt Khổng Đề lập tức híp lại, một cỗ sát ý nhàn nhạt phát tán ra từ trên người hắn, tuy rằng mục tiêu Chu Báo không phải là hắn, nhưng thân là người ứng kiếp đồng dạng, thời điểm đối mặt với loại chuyện này, không hề nghi ngờ gì sinh ra một loại tâm lý có cùng mối thù chung, đối mặt với loại giết người ứng kiếp này, hỗn đản cướp đoạt số mệnh, tuy rằng đám người ứng kiếp cũng là muốn giết cho thống khoái, cho nên Khổng Đề mới có thể không chút do dự giết chết Ngọc Hoàng thái tử, cho nên Chu báo mới có thể ra tay ngoan độc với đối với ngọc hoàng thái tử, hoặc nhiều hoặc ít, đều từ mục đích này.