Cho nên, đi ra ngoài du lịch, đối với tất cả tu sĩ mà nói, đây chính là thanh kiếm hai lưỡi.
- Sau khi đi vào Lôi Đế Hành Cung, hình như tác phong làm việc của ta đã hung hăng càn quấy một chút, danh tiếng cũng quá lớn, nhưng chuyện đối mặt với Thái Cổ ma đầu, ta phải cẩn thận, ít xuất hiện, ít xuất hiện, lại ít xuất hiện.
Trong lòng của hắn đang tự nói với mình, từ chuyện Tạo Hóa Giả dẫn tới Thiên Hoàng vùng biển, lại từ Thiên Hoàng dẫn tới chuyện Thái Cổ ma đầu, ở sâu trong lòng của Chu Báo, dần dần phát giác bản thân của mình càng ngày càng hãm thân vào thật sâu, con đường tương lai của hắn, đang phát triển theo một hướng nguy hiểm, hắn không thích loại cảm giác này, không thích hoàn cảnh không biết này.Cho nên, hắn quyết định lúc này phải ít xuất hiện một chút, ẩn ở sau màn, mà không phải đến Vạn Tinh Hải này, liền trực tiếp giết tới nơi trấn áp Thái Cổ ma đầu, giết chết Thái Cổ ma đầu.Nếu chuyện này quá mức dễ dàng, hắn đã không cần phiền toái như vậy.
- Ai!
Chu Báo ngồi bên cửa sổ thở dài một tiếng, uống một ngụm rượu, lại ném một củ lạc vào trong miệng, chỉ cảm thấy trong đầu rối tinh rối mù, giống như dòng người qua lại như nước ở trước mặt, hỗn loạn không trật tự, không biết điểm cuối.
- Vị huynh đài này, thỉnh!
Thời điểm Chu Báo thở dài, trong tai lại truyền tới một âm thanh, mà người này đã sớm quan sát Chu Báo, Chu Báo cũng biết, nhưng cũng không quá để ý, chỉ là một tu sĩ vừa bước vào Thông Huyền Bí Cảnh thì bỏ đi, không cần phải chú ý tới hắn, chỉ cần hắn không tới làm phiền mình là được.Ngẫng đầu, nhìn thấy một người có bề ngoài như trung niên nhân trung thực phúc hậu, khẽ chấp tay.
- Huynh đài, thỉnh!
Người nọ cũng không khách khí, giống như đã quen thuộc từ lâu với Chu Báo, ngồi xuống đối diện.
- Ta thấy mây đen trên mặt của huynh đài, than thở, giống như có chuyện khó giải quyết sao?
Chu Báo nhíu nhíu con mắt, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ bất đắc dĩ.
- Đúng là làm cho huynh đài chê cười rồi, tại hạ thật đúng là gặp một ít chuyện nan giải, đang tìm đối sách.
- A, chuyện nan giải?
Người nọ cười nói.- Ta và ngươi đều là người tu luyện, gặp chuyện nan giải bởi vì tu vi thực lực không đủ thì bỏ đi, ngoài tu vi thực lực ra, tất cả đều là giả dối, ta thấy huynh đài còn trẻ tuổi, một thân tu vi lại cao thâm, nghĩ đến chắc không phải vì tu vi thực lực mà phát sầu, đã không phải vì chuyện này, cần gì phải lo ngại chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần hao phí tâm tư.
- Huynh đài nói cũng là có lý!
Hiện tại Chu Báo dùng thân phận của Cổ Thanh Bình, bởi vậy cũng không có tận lực giấu diếm tu vi của mình, đem tu vi thực lực Tán Tiên nhị cấp bày ra, tuy cao hơn so với người này một chút, nhưng cho dù cao cũng không cao hơn bao nhiêu, cho nên hắn mới đi tới gần, nếu như Chu Báo thu toàn bộ tu vi của mình lại, giống như người bình thường hoặc thả toàn bộ tu vi ra, áp chế tứ phương, người này sẽ không dám tới gần.
- Tại hạ Cổ Thanh Bình, là nhân sĩ trên Xích Duyến Tinh này, không biết cao danh quý tánh của huynh đài?
- Chưa nói tới cái gì cao danh quý tánh, ta họ Kim, tên Diệu, đến từ Tích Vân Tinh?
- Tích Vân Tinh?
Chu Báo hơi sững sờ, không ngờ trùng hợp như thế, Tích Vân Tinh là một nơi trong số ít những đại tinh mà Chu Báo đã đi qua, đó là một tinh cầu mậu dịch nổi danh a.
- Tích Vân Tinh cách nơi này không gần a, không biết Kim huynh ngàn dặm xa xôi tới đây làm gì, chắc có nguyên nhân a.
- Một ít việc riêng thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Kim Diệu cười thần bí, cũng không nói rõ, Chu Báo cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng, khuôn mặt u sầu trên mặt cũng tiêu tán đi không ít, cũng không nói chuyện, bắt đầu uống rượu một mình.Hai người cứ như vậy mà ăn uống, qua một hồi lâu, cuối cùng Kim Diệu nhịn không được, nuốt xuống một củ lạc, nhìn Chu Báo nói.
- Cổ huynh đệ a, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, khó mà có chuyện gì buồn bực, không bằng nói nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp được một ít đấy.
- Ha ha, cũng không có cái gì, chỉ là một ít việc trong nhà thì bỏ đi, nhất thời nghĩ không ra, cho nên cảm thán vài tiếng, đã làm Kim huynh chê cười rồi.
Chu Báo bất đắc dĩ lắc đầu, làm ra bộ dáng không có ý tứ.
- Không thể so với Kim huynh, vạn dặm mà đến, toan tính quá nhiều a!
- Ha ha, quá nhiều cũng không lớn, trời sinh ra cái mạng khổ mà!
Kim Diệu cũng khổ cười, nói.
- Lúc này tới Xích Duyến Tinh, chủ yếu là vì tìm người, không thể ngờ là không tìm được, chỉ có thể xám xịt mà quay về!
- Tìm người à, không biết Kim huynh tìm ngươi phương nào, tại hạ tuy bất tài, nhưng ở cái Xích Duyến Tinh này, cũng quen biết nhiều người, muốn tìm người, chắc không khó.
- Ha ha, Cổ huynh có tình, nhưng ta đã điều tra rõ, ngươi ta tìm đã rời khỏi Xích Duyến Tinh, cho dù có đào sâu ba thước đất trên Xích Duyến Tinh này, chỉ sợ cũng không cách nào tìm ra hắn!
Kim Diệu cười nói.
- Nhưng ở chỗ này có thể gặp được Cổ huynh, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
- Gặp được ta, niềm vui ngoài ý muốn?
Trong lòng Chu Báo khẽ động, trên mặt lộ ra biểu lộ kinh ngạc.
- Vì sao Kim huynh lại nói lời này?
- Không dám dấu diếm Cổ huynh, tại hạ phát hiện một chỗ bí tàng chi địa, nhưng vì trở ngại thực lực, cho nên mới đi tới Xích Duyến Tinh tìm bằng hữu, bất đắc dĩ là bằng hữu của ta thích đi du lịch bốn phía, đã sớm rời khỏi Xích Duyến Tinh, cho nên mới trì hoãn xuống, không thể tưởng được là ở chỗ này gặp được Cổ huynh, ta thấy Cổ huynh tuổi còn trẻ, tu vi cực cao, chắc chắn không phải tầm thường, lại nhìn khuôn mặt ngươi đầy u sầu, giống như gặp phải chuyện phiền lòng, cho nên mới mở miệng quấy rầy, muốn mời Cổ huynh cùng ta đi tìm bí tàng đó, thứ nhất là tìm chỗ tốt, thứ hai Cổ huynh cũng có thể giải sầu, huynh xem thế nào?Chu Báo nháy mắt mấy cái, biểu lộ ra vẻ thập phần kinh ngạc.Hắn sớm nghĩ tới Kim Diệu tìm đến mình nhất định là có chuyện gì đó, nhưng không ngờ là gặp phải chuyện này, chuyện cổ quái như vậy, trên đời này có chuyện thế sao?Phát hiện một chỗ bí tàng, bởi vì tìm không thấy bằng hữu, cho nên trên đường cái tùy tiện tìm một tu sĩ, mời nhập bọn, điều này có thể sao? Ngươi cho rằng đây là dong binh trong tiểu thuyết giả tưởng của phương Tây sao? Tùy tiện kéo người nhập bọn, nhận nhiệm vụ?Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Báo và sự khó hiểu đầy mặt, tên Kim Diệu cười khổi.
- Ta biết rõ, ta làm như vậy có chút lỗ mãng, nhưng ta làm vậy cũng có nguyên nhân.
Đúng, có lẽ có nguyên nhân, không có nguyên nhân thì hắn thật sự quay đầu rời đi.
- Tại hạ lại muốn nghe thử nguyên nhân này a.
- Nếu như tại hạ không có nhận lầm người, có lẽ huynh đài chính là Cổ Thanh Bình một đời thiên tài của Cổ thị gia tộc, ta không có nhận lầm chứ?