Giang Hiểu và Chu sẹo hai người cũng mang theo vẻ mặt u sầu.
- Vân Phỉ, nàng đi theo nữ nhi náo cái gì chứ, chẳng phải lúc đó ta vì muốn tốt cho con, con còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nàng náo theo làm gì.
- Chàng có thể từ bỏ cái tật xấu lão tử là đệ nhất thiên hạ đi có được hay không, đây là con gái chàng, không phải địch nhân của chàng, có chuyện gì không thể nói cho tốt chứ, cái gì cũng không nói, đột nhiên lại làm như vậy, ai mà chịu nổi.
- Không phải ta đã giải quyết dứt điểm rồi sao? Lại nói, tiểu tử kia tiếp cận khủng long của chúng ta cũng mang theo tâm tư khác, khủng long tuổi còn nhỏ, không sớm đuổi hắn đi, sẽ ăn thiệt thòi.
- Đúng vậy a, bây giờ không ăn thiệt thòi, cả cơm cũng không ăn.
- Không ăn cơm thì thế nào, cường giả Thất phẩm cũng có thể Tích Cốc, nàng mới đói ba ngày thôi.
Vẻ mặt Chu Báo không sao cả,
- Tốt rồi, đừng có bày ra bản mặt thối nữa, ta đi xem là được.
- Con gái đang ở bên trong, hiện tại đã biết rõ chàng tới, ta nhìn xem chàng làm thế nào dỗ con được.
Yên Vân Phỉ hung hăng liếc nhìn Chu Báo.
- Tốt, ta nhìn xem!
Chu Báo nói xong, đẩy cửa phòng ra, trong phòng bố trí thập phần tinh xảo, rất tươi mát, Chu Tình ngồi ở bên cạnh bàn, đưa lưng về phía cửa, cũng không thấy rõ sắc mặt của nàng, một mực nức nở nghẹn ngào trầm thấp.
- Được rồi, khủng long, khóc cái gì chứ, cha cũng đã nhìn qua tiểu tử kia rồi, hắn không chịu được hấp dẫn, nhưng không thể trách cha được a.
- Không trách ngài, không trách ngài thì ai, chịu không được hấp dẫn, đừng nói là con không biết, nếu hắn vượt qua hấp dẫn, hiện tại đã bị ngài giết chết rồi!
Chu Tình quay đầu lại, nhìn hằm hằm vào Chu Báo.
- Ơ a, không hổ là nữ nhi của ta, chuyện này cũng bị con nhìn ra.
Đối mặt với cái nhìn hằm hằm của tiểu nha đầu, Chu Báo không có chút ngang ngược nào, ngược lại chỉ cười trừ.
- Ta muốn cho con nhìn ra tâm tư hại người của tên tiểu tử kia a.
- Vâng!
Âm thanh của Chu Tình nhỏ xíu, đầu cũng rủ xuống.
- Đã như vậy, vì cái gì lại còn làm ra bộ dáng này, thật không có ý nghĩa?
- Trong lòng người ta không vui, mất hứng nha, đều là bị ngài hại, ngài hại chết con.
Chu Tình đứng bật dậy, nhìn về phía Chu Báo quát lên, còn kém chút nữa là không vọt tới trước mặt Chu Báo, giơ nắm tay lên trước mặt hắn.
- Ân, ta hại chết con?
Chu Báo gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
- Nếu trong lòng con khó chịu, vậy thì phát tiết một phen đi, không phải con khó chịu với ta sao, trong phòng này có thứ gì, con cứ xem nó là ta, ở trong Vũ Dương phủ này, con có thể đem bất cứ thứ gì biến thành ta, đánh một trận, chẳng phải sẽ xả được cơn tức sao, giấu ở trong lòng sẽ mang bệnh đấy.
- Ngài...
Chuyện này, Chu Tình đúng là không có cách nào, nhìn Chu Báo, hận nghiến răng ngứa lợi, hận không thể xông lên đánh Chu Báo một trận.
- Con cũng muốn đánh một trận cho hả giận, nhưng mà, dù sao ngài cũng là lão tử, con gái không thể đánh lão tử, nếu không sẽ bị sét đánh.
- Lão tử hiện giờ là thiên hạ vô địch, cho dù con có đánh ta, ta cũng không có cảm giác gì, ngược lại bản thân sẽ bị mệt mỏi, cho nên, con tốt nhất nên xem những thứ khác là ta đi.
Chu Báo cười nhún nhún vai, quay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, đã nghe sau lưng oanh một tiếng, gian phòng của Chu Tình đổ sụp xuống.
- Ha ha, cô gái nhỏ này, học đúng là nhanh a, xả ngụm ác khí này, chắc tâm tình sẽ thoải mái hơn a.
Trong lòng Chu Báo thầm nghĩ, mang theo nụ cười rời khỏi Vũ Dương Vương phủ, trong quá trình rời đi, liên tiếp nghe được tiếng nổ ở phía sau vang lên, xem ra, qua nhiên Chu Tình muốn phá hủy cả Vũ Dương Vương phủ.
- Phụ vương, khủng long...
- Không có chuyện, bây giờ nàng đang bày ra thiên phú bạo long, bày ra xong, tức giận sẽ tan đi, không sao cả.
Chu Báo liếc nhìn Chu Mộ.
- Đản Đản, tuổi của con không nhỏ nữa, có nghĩ tới việc đi ra ngoài xông xáo hay không?
- Đi ra ngoài xông xáo?
Chu Mộ vốn đang sững sờ, sau đó trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
- Phụ vương, ngài cho phép con rời khỏi Vũ Dương Lĩnh sao?
- Đúng vậy, rời khỏi Vũ Dương Lĩnh, đi ra ngoài một chút, học hỏi kinh nghiệm một phen, ở trong Vũ Dương Lĩnh dù tốt, nhưng cũng chỉ là một góc của Trung Thổ thì bỏ đi, đi khắp nơi một chút, gặp gỡ trải nghiệm cũng không tệ, tu vi của con đã đạt tới Bát phẩm đỉnh phong, lại có nhiều Thuần Dương pháp khí như vậy, còn có một kiện tiên khí, thiên hạ lớn như thế, muốn đi đâu thì đi.
- Ân, con đã sớm muốn đi, nhưng mẫu thân...
- Mẫu thân của con ta sẽ nói.
- Tốt quá, thế còn khủng long thì sao?
Chu Báo trừng mắt, nói.
- Con cho rằng vì cái gì ta cho con đi ra ngoài, đương nhiên là muốn con đi lịch lãm rèn luyện a, ta còn muốn con dẫn theo khủng long đi ra ngoài giải sầu, hiện tại nàng đã xả một ngụm ác khí, nhưng tâm tình sẽ còn khó chịu, con mang nàng ra ngoài giải sầu, ngắm nhìn phong cảnh, trải nghiệm, nói không chừng tâm tình của nàng sẽ tốt hơn.
- Con biết ngay, ngài sẽ không hảo tâm như vậy, còn bảo cho con đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện!
Chu Mộ nói nhỏ, nhưng trong ánh mắt khó dấu được vui mừng, nàng đã sớm rời khỏi Vũ Dương Lĩnh để đi mở mang kiến thức một phen, nhưng bởi vì còn nhỏ tuổi, Yên Vân Phỉ lại không muốn, cho nên vẫn một mực ở lại bên trong Vũ Dương Lĩnh, hiện tại Chu Báo nhả ra, Yên Vân Phỉ mấy ngày gần đây xem bệnh thì biết là mang thai, làm gì còn thời gian mà quản nữa? Đây chẳng phải là biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay sao? Cho nên, Chu Báo vừa rời đi, nàng đã tung tăng như chim sẻ tiến vào nội phủ, báo tin vui cho Chu Tình, mà Chu Tình vừa mới xả một ngụm ác khí, tâm tình đã hạ xuống, lại nghe được tin tức này, vốn trong nội tâm còn có chút khó chịu, nhưng lúc này đã tản mác mất, nhưng ngoại viện và nội viện của Vũ Dương Vương phủ, phải dọn dẹp lại một phen.
- Cái gọi là vô sự không đăng điện tam bảo, Diệp huynh đã tới, sao còn không hiện thân gặp mặt, ẩn nấp ở nơi bí mật gần đây là sao?
Rời khỏi Vũ Dương Vương phủ, Chu Báo từ từ đi dọc trên con đường nhỏ đi lên đỉnh Tích Lôi Sơn, trên đường đi, bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía bên phải cười nói.
- Vài năm không gặp, thực lực của ngươi càng ngày càng cao thâm mạc trắc, xem ra, hiệu lực của hư không lôi kiếp và Thiên Giới Đại Thế Giới lôi kiếp, còn càng đại hơn a!
Trong một thạch bích truyền ra một tiếng thở dài, thân hình Diệp Thanh Thiên từ từ trong thạch bích trồi ra, hắn nhìn Chu Báo, trong ánh mắt toát ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, thời điểm gặp mặt lần đầu tiên, tu vi của hắn cao hơn Chu Báo rất nhiều, chiến lực cũng hơn xa, nhưng đến bây giờ, tuy bây giờ hắn đã đột phá Chân Tiên, thậm chí liền độ mấy lần lôi kiếp bước vào cảnh giới Tôn Giả, nhưng không thể so sánh với Chu Báo, chênh lệch càng lúc càng lớn, tuy đã lâu không gặp mặt, nhưng chiến tích của Chu Báo hắn lại biết rõ, chính diện một đối một đánh bại Bát Kiếp Thiên Quân Hồng Thái Sư, đơn thương độc mã một mình xông vào Thiên Ngoại Thần Sơn, bức sơn chủ Thiên Ngoại Thần Sơn xuống đài, thực lực như vậy, thủ đoạn như vậy, hắn có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp.
- Hôm nay Diệp huynh tới tìm ta, cõ lẽ không chỉ để nịnh nọt ta chứ?
Chu Báo mỉm cười nói ra.
- Đương nhiên, hôm nay ta tới tìm ngươi, chủ yếu là vì sắp bắt đầu tranh giành chức vị Tạo Hóa Giả của Thiên Giới Đại Thế Giới.
- Tranh giành chức vị Tạo Hỏa Giả của Thiên Giới Đại Thế Giới?
Ánh mắt Chu Báo lóe lên.
- Như thế nào, Diệp huynh cũng cảm thấy hứng thú với chức vị Tạo Hóa Giả hay sao?
- Đương nhiên ta cảm thấy hứng thú, nhưng không có tư cách này!
- Vậy ngươi đại biểu cho vị nào đến đây?
- Người Tiên Trì Thú!
Người Tiên Trì Thú?Vị trí Tạo Hóa Giả, tại sao người của Tiên Trì Thú không nhờ những thế lực thân cận, hắn dựa vào cái gì mà muốn mình ủng hộ hắn?Hơn nữa, nếu như muốn mình ủng hộ, như vậy ngươi ít nhất cũng phải buông mặt mũi, tự mình đến đây, lại phái Diệp Thanh Thiên tới, tuy Diệp Thanh Thiên có tu vi Tôn Giả, nhưng nói thật ra, trước việc lớn như vậy, nhưng có tư cách nói chuyện.Nhưng mà, đây chỉ là cách nghĩ trong lòng của hắn, biểu hiện ra, hắn còn không biểu hiện ra ngoài, trên mặt xuất hiện nụ cười ấm áp.
- Tiên Trì Thú a, ha ha, đến đây, chúng ta uống trà, từ từ trò chuyện!
Biết mình biết người, bách chiến bách thắng, nếu đã quyết định ủng hộ Tạo Hóa Đồng Tử tranh giành vị trí Tạo Hóa Giả này, dĩ nhiên là phải thật tâm đối đãi, hơn nữa chuyện này quan hệ đến lợi ích của bản thân hắn, đương nhiên hắn không thể làm như không thấy, hiện tại Diệp Thanh Thiên đã đưa tới cửa, đây là chuyện tốt cầu còn không được a.
- Đến đây, ngồi đi, đến nơi này của ta, không cần khách khí!
Sau khi dẫn Diệp Thanh Thiên đi vào Trấn Hải Cung, Chu Báo đưa trà tới trước mặt hắn.
- Diệp huynh, tuy giữa chúng ta trước kia có chút hiểu lầm, nhưng đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ là hiểu lầm nhỏ, cứ xem như gió thổi đi, như thế nào?
- Đâu có đâu có, trước kia có chỗ nào đắc tội, mong Vũ Dương Vương thứ lỗi!
Diệp Thanh Thiên vội nói, cũng giơ chén trà lên.- Ta biết rõ, hiện tại bởi vì ý chí Tiên Giới quán thông hư không, cho nên vị trí Thiên Giới Đại Thế Giới đã bạo lộ, tu sĩ dị giới tiến vào Thiên Giới Đại Thế Giới tầng tầng lớp lớp, mà Tạo Hóa tiên khí của Thiên Giới Đại Thế Giới của chúng ta bị tổn hại, không cách nào phát huy ra thực lực mạnh nhất, bởi vậy không làm nên tác dụng bảo vệ cơ bản cho cả Đông Tứ Vực và Tây Tam Vực, thậm chí là vùng biển, cho nên phải tu bổ Tạo Hóa tiên khí, đem ba phần hợp lại làm một, trọng chưởng càn khôn, đúng không?