TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 367: Bách Độc Hàn Quang Chướng (1)


Cao thủ ẩn ở một nơi bí mật gần đó cao thủ không có một ai đuổi theo, bởi vì bọn hắn đại đa số cũng đã thấy rõ bộ dạng của hai người.

Bọn hắn thấy rõ ràng, bị người xách trong tay đúng là Nguyễn Tu Văn Nguyễn Đại công tử, vị Nguyễn Đại công tử này bị người xách trong tay, mà trong khách sạn vừa rồi không có người đuổi theo ra, điều này nói rõ cái gì?

Điều này nói rõ thần bí nhân ở trong khách sạn làm ra động tĩnh lớn như vậy đã đánh bại tổ hợp bốn người kể cả cường giả thất phẩm Vân lão trong đó, cưỡng ép bắt đi Nguyễn Đại công tử, mà kết cục của ba người khác như thế nào mới là chuyện bọn hắn quan tâm nhất.

Một nén nhang sau khi Tiểu Báo Tử mang theo Nguyễn Tu Văn biến mất, mấy đạo nhân ảnh vọt vào khách sạn, sau một lát, trận trận kinh hô truyền ra, sau đó, quan binh của thủ bị phủ cũng đuổi tới trong khách sạn, sau nửa canh giờ, toàn bộ Kim Biên quận thành tiến nhập tình huống khẩn cấp, mà hết thảy việc này, tựa hồ đều có quan hệ với Tiểu Báo Tử

Một nơi cách Hạc Tường Lâu chừng 30 trượng, một lão giả bày bày bán hàng rong híp mắt, có chút nghi hoặc nhìn Hạc Tường Lâu một cái

- Tiểu tử này, đang làm cái gì ah, bất quá hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, lại tiện nghi cho ta!

Ngón tay nhẹ nhàng đánh lên đòn gánh của sạp hàng do mình phụ trách, trên ngón vô danh, chiếc nhân điêu khắc đồ án kim kê dưới ánh mặt trời chiếu vào, chớp động lên kim quang chói mắt .

- Không nên giết ta, không nên giết ta!

Tiểu Báo Tử triển khai thân pháp, một đường lao đi, trên đường đi, trong miệng Nguyễn Tu Văn không ngừng nói "Không nên giết ta, không nên giết ta" giống như là đang niệm chú vậy, sợ miệng dừng lại thì không còn mạng nữa.

- Ngươi không nên kêu nữa, nếu kêu tiếp, ta liền thật sự muốn giết ngươi rồi!

Tiểu Báo Tử rơi xuống từ nóc nhà, không ngừng xuyên qua trong một con phố nhỏ ở Kim Biên quận thành.

Người trong quận thành sớm đã bị đoàn mây đen trên Hạc Tường Lâu làm cho sợ hãi, đều đóng chặt cửa sổ, trên đường cái vốn phồn hoa náo nhiệt giờ không còn một ai chứ đừng nói chi đến con hẻm nhỏ thế này.

Nguyễn Tu Văn thấy Tiểu Báo Tử nói vậy, lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật tùy ý để Tiểu Báo Tử mang theo.

- Nơi ngươi nói, có còn xa lắm không? !

- Không xa không xa, đến phía trước rẽ một cái là được!

Nguyễn Tu Văn vội la lên.

- Hi vọng ngươi không nên gạt ta!

Tiểu Báo Tử cười lạnh nói, dựa theo phương hướng Nguyễn Tu Văn nói, quẹo vào một cái ngõ nhỏ, chùi vào trong một con hẻm nho nhỏ.

Phố nhỏ không dài, chừng ba mươi bốn mươi trượng, mặt đối mặt có tất cả sáu hộ tiểu viện.

- Chính là chỗ đó, nhà thứ ba bên trái, đó là của ta.

Nguyễn Tu Văn chỉ vào một gian trong đó nói.

Tiểu Báo Tử vận thân pháp, một cái thả người, mang theo Nguyễn Tu Văn, nhảy vào cái tiểu viện này.

- Ah!

Mới vừa vào viện, liền nghe được một thanh âm bén nhọn vang lên.

Tiếng kêu sắc nhọn chói tai, dù là Tiểu Báo Tử với một thân võ công, cũng bị làm cho hoảng sợ.

- Đừng kêu, bằng không thì một đao giết ngươi.

Một thân áo đen, đeo mặt nạ cười quỷ dị, một thân trang phục này cũng cực kỳ có lực sát thương, đặc biệt là khi hắn trừng ánh mắt âm lãnh về phía người đang thét lên.

Người nọ lập tức rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà, cảm giác như đang bị một đầu độc xà theo dõi vậy.

Trong nội viện có hai người đứng đấy, đều là nữ tử, niên kỷ cũng không lớn, lớn thì chừng mười bảy mười tám tuổi, nhỏ thì mười bốn mười lăm tuổi, xem cách ăn mặc, như là hai chủ tớ vậy.

Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi một thân quần áo hồng nhạt. Người nhỏ dung mạo xinh đẹp cũng thập phần thanh tú.

Vừa rồi phát ra tiếng thét, chính là nữ tử áo trắng (? ), nàng che cái miệng nhỏ nhắn của mình, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn Tiểu Báo Tử đột nhiên vọt qua tường, mà nha đầu kia thì lại chắn trước người thiếu nữ, tuy rằng mặt mũi cũng tràn đầy hoảng sợ, bất quá theo trong mắt của nàng Tiểu Báo Tử vẫn nhìn thấy một tia kiên tuyệt chi ý.

- Không phải sợ, ta không có ý thương hại các ngươi, là tên này bảo ta tới đây!

Tiểu Báo Tử nhấc Nguyễn Tu Văn trong tay lên, để chủ tớ hai người nhìn thấy khuôn mặt hắn.

- Ah, tướng công!

Thấy rõ diện mạo của Nguyễn Tu Văn, trên mặt nữ tử áo trắng càng thêm sợ hãi, cũng không biết lấy dũng khí từ nơi nào nói

- Ngươi là người nào, tại sao muốn bắt tướng công của ta, ngươi có biết chàng là ai không?!

- Nơi này nguyên lai là ngoại viện của ngươi a, khó trách lại che dấu sâu như vậy!

Tiểu Báo Tử lập tức hiểu rõ ra.

- Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì Nguyễn Đại công tử cả, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải hợp tác!

Nói xong liền mang theo Nguyễn Tu Văn đi thẳng vào trong nhà, không lý đến hai chủ tớ nữa.

Hai chủ tờ này trao đổi ánh mắt, tuy rằng trong nội tâm rất sợ hãi, nhưng vẫn là cưỡng chế lại, đi theo Tiểu Báo Tử vào phòng, thập phần nhu thuận đóng cửa lại.

- Tốt rồi, giúp ta tìm một gian phòng yên tĩnh, mặt khác, lại chút gì ăn đi!

Tiểu Báo Tử tùy ý phân phó nói.

Nử tử áo trắng lên tiếng, bảo nha hoàn kia chuẩn bị đồ ăn, còn mình thì mang theo Tiểu Báo Tử đi thẳng vào trong, đi vào trong một gian phòng không rộng rãi lắm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Vị hiệp sĩ này, căn phòng này là nơi an tĩnh nhất ở đây đấy!

Nữ tử áo trắng nhìn về phía Tiểu Báo Tử nhu hòa nói

- Kính xin hiệp sĩ giơ cao đánh khẽ. Buông tha tướng công nhà ta!

- Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này không còn chuyện của ngươi rồi!

Tiểu Báo Tử không muốn dây dưa thêm với nàng, quơ quơ tay áo, lập tức, nử tử áo trắng liền bị một cổ lực lượng âm nhu đẩy ra khỏi phòng, cửa phòng cũng theo đó đóng lại.

- Ngoài viện này của ngươi cũng không tệ a, rất có đảm lược!

Đóng cửa lại, Tiểu Báo Tử vứt Nguyễn Tu Văn lên mặt đất, nửa đùa nửa giỡn nói.

- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!

Đứa nhỏ này đã dọa đến bể mật, nào dám khiến Tiểu Báo Tử không vui, việc này khiến Tiểu Báo Tử lộ ra có chút bất đắc dĩ.

- Nguyễn đại công tử, ngươi phải hiểu được, ta không có ý tứ muốn làm địch với Việt Châu Nguyễn gia các ngươi!

Tiểu Bảo Tử tận lực khiến ngữ khí của mình hòa hoãn lại, nói với Nguyễn Tu Văn.

- Dạ dạ!

Nguyễn Tu Văn vẫn chỉ gật đầu.

- Nhưng nếu như ngươi còn như vậy, không chịu hợp tác thì ta liền một cước giẫm chết ngươi!

Lời nói xoay chùyển, thanh âm bắt đầu trở nên lăng lệ ác liệt.

- Vâng ách!

Nguyễn Tu Văn giật mình, đầu giơ lên, vẻ mặt e sợ nhìn về phía Tiểu Báo Tử