TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Đại Thánh
Chương 205: Thủ đoạn khiêu chiến kinh người


- Ách...!

Lực lượng khổng lồ mang theo nhiệt lưu đủ để tiêu kim dong thạch, trong nháy mắt hủy diệt khí thế của hắn. Đồng thời tấn côn nội khí ẩn chứa trong khí thế của hắn, xâm nhập thân thể. Hắn chỉ có thể làm chính là kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó mạnh mẽ dẫn đạo nội khí, bay ngược về phía sau. Nhiệt lưu dọc theo cánh tay phải của hắn xâm nhập. Bất hắn cũng không thèm để ý, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Báo Tử, cùng với hắc sắc hỏa cầu như ẩn như hiện bao phủ trên người hắn.

- Ý!

Là ý!

Sự thực vô tình lại một lần nữa phá vỡ nhận thức của hắn. Hắn không thể tin nổi một tiểu tử tam phẩm dĩ nhiên lại có thể ngưng luyện ra ý mà ngay cả cửu phẩm cường giả cũng không có. Hơn nữa còn là quỷ dị như vậy.

Do đó hắn thua, thua nghẹn khuất vô cùng, cũng là bất đắc dĩ vô cùng.

Tiểu tử này đã sớm sắp đặt tốt, ngay từ đầu phóng xuất khí thể của mình, mượn lực Địa Để Hỏa Mạch áp chế khí thế của đối thủ, công kích nhanh, đạt lấy tiên cơ. Khi để khí thế đối thủ áp súc đến cực hạn, lại đem khí thế của mình co rút lại. Ngưng luyện, tại tình huống bình thường, khí thế bị địch nhân áp súc tới cực điểm, khi áp lực đột nhiên tiêu biến, đều bị phản đan. Còn hắn lại theo khí thể của đối phương phản đan, dùng ý cường đại của mình, theo khí thế cùng bản thể của đối thủ tương liên, trực tiếp đem khí lưu cực nóng xâm nhập thân thể đối phương. Chiến đấu kết thúc, đánh bại đối thủ, mà không cần để ý chênh lệch tu vi phẩm cấp giữa song phương.

Đương nhiên, lấy tu vi tam phẩm của hắn mà nói, cái gọi là không nhìn chênh lệch phẩm cấp, cực hạn cũng như hắn vậy. Ngũ phẩm mà thôi, đến lục phẩm, cường độ thân thể hắn là có thể chống đỡ được cổ khí lưu xâm nhập, không giống như Bùi Chính hắn bị trọng thương như vậy, sức chiến đầu hầu như giảm đi phân nửa.

Tuy rằng hắn là ngũ phẩm cao thủ, thế nhưng sức chiến đấu trong nháy mắt giảm đi phân nửa, lại phải đối mặt với quái vật lấy tu vi tam phẩm ngưng luyện ra ý, muốn thẳng, hầu như là không có khả năng.

Do đó, hắn chỉ có thể lui!

Liên tiếp thối ba trượng, mới đứng vững, tay phải buông thõng xuống, ngẩng đầu, kinh nghi bất định nhìn Tiểu Báo Tử. Còn Tiểu Báo Tử lúc này đã ngồi xuống, giống như là hắn lúc đến nhìn thấy. Song chùy có chút hỗn loạn đặt trước mặt. Sắc mặt tựa hồ có chút trắng bệch, trong mặt mang theo một tia mệt mỏi.

- Vị tiền bối này, thật sự không còn cách nào, không phải ta không muốn cho ngươi đi vào, mà là bởi vì bên trong có một gia hỏa bảo ta thủ hộ ở đây ba ngày. Thực lực của hắn quá mạnh mẽ. Ta không thể trêu vào, do đó, chỉ có thể nghe hắn. Bất quá nếu như ngươi thật muốn đi vào, có thể nán lại chờ một hồi, ba ngày đã sắp qua, ta nghĩ hắn coi như là không có chữ tín, ngày hôm nay cũng nên đi ra đi?

Vốn chuẩn bị lập tức rời khỏi, giống như người của Giản gia và La gia mà hắn gặp trên đường về, lại không ngờ Tiểu Báo Tử sẽ nói một câu như vậy. Sau đó, hắn cười khổi nói:

- Thôi, ta sẽ không đi vào, loại này cho dù đi vào cũng không có lợi ích gì. Người thanh niên, ngươi rất mạnh, mạnh đến không thể tưởng tượng nổi. Ngươi có thể cho ta biết, người trong Địa Để Hỏa Mạch đến tột cùng là ai chăng? Có phải là Thiên Long Đạo vương tọa?

- Trừ tên vương bát đản kia còn ai vào đây!

Tiểu Báo Tử chửi nhỏ một câu, phảng phất như trả lời, lại tựa như oán giận.

Vương bát đản?

Cơ mặt Bùi Chính vặn vẹo, trong lòng phát lạnh, đang muốn mở miệng, liền nghe được trong tai truyền đến một thanh âm lười nhác.

- Tiểu tử, cho dù ta thiếu ngươi một nhân tình, ngươi cũng không thể nói xấu sau lưng ta như vậy a!

- Đi ra rồi a!

Tiểu Báo Tử cười cổ quái, ánh mắt hướng về phía Vương Xà:

- Ta còn tưởng rằng lão nhân gia ngươi không ra nữa chứ?

- Nếu ta không ra nữa, chỗ tốt của ngươi từ đâu mà có a?

Vương Xà cười lạnh một tiếng, cầm trong tay một cái túi ném tới tay Tiểu Báo Tử, nói:

- Đây là phí khổ cực mấy ngày nay của ngươi.

- Là nó!

Tiểu Báo Tử tiếp nhận túi, xách lên, chỉ cảm thấy nặng trịch.

- Là Hỏa Thuộc Tính linh thạch, tổng cộng mười chín khối.

Vương Xà thản nhiên nói, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Chính, rồi nói với Tiểu Báo Tử:

- Hảo tiểu tử, nhiệm vụ của ngươi kết thúc, đi vào thu thập hay theo ta rời khỏi?

- Đương nhiên là theo vương tọa rời khỏi rồi. Ta đã ở đây ba ngày!

Tiểu Báo Tử buông tảng đá lớn trong lòng xuống, từ mặt đất đứng dậy, đối với Địa Để Hỏa Mạch phía dưới, hắn không có gì lưu luyến. Vốn hắn không dự định lại đi vào, huống chi, trong đó còn có một người khiến hắn cảm thấy khó chịu cực độ.

Do đó, hắn không chút do dự đi theo phía sau Vương Xà, lúc gần đi tới cuối, đối diện Bùi Chính sắc mặt tái nhợt làm thủ thế, nói:

- Không có ý tứ, vị tiền bối này, ngươi tự tiện a!

- Ý tứ này nói thật đúng. Hiện tại chùyện của ta đã hoàn thành, ngươi muốn đi vào thì vào đi thôi.

Bùi Chính thầm than một tiếng, nhìn bóng lưng của Vương Xà và Tiểu Báo Tử biến mất, lại quay đầu nhìn sang cửa vào Địa Để Hỏa Mạch phía dưới. Nơi đó phảng phất như miệng một con quái thú khổng lồ tản ra u quang. Nhìn chằm chằm cửa vào kia một lát, rốt cục lắc đầu, kiên quyết xoay người rời đi.

Vừa rồi Tiểu Báo Tử và Vương Xà đối thoại để lộ ra một tin tức khác khiến hắn bất an. Nếu như hắn không hiểu nhầm, vậy trong Địa Để Hỏa Mạch hẳn là còn có một người.

Hắn không có tâm tư đi quản người này là ai, có phải là Vương Xà dẫn vào, cùng hắn có quan hệ gì không. Ngày hôm nay gặp phải quá nhiều chùyện ngoài ý muốn, hơn nữa đi đến đây, hiểu được tình huống cụ thể. Cho dù trở về, cũng dễ dàng giao phó. Tin tức vừa đạt được từ hai người cũng đã đủ để hắn báo cáo kết quả.

Bầu không khí có chút nặng nề, cũng có chút quỷ dị.

Nơi này là phân bộ Trung Hòa Quận của Ô gia, cũng là một trong số ít kiến trúc chưa bị Bái Hỏa Huyền Giáo cướp bóc qua.

Là một trong tứ đại luyện kim thế gia, Ô gia luôn luôn có một chút đặc quyền. Những đặc quyền này không chỉ có ở Đại Tấn đế quốc, cho dù là ở trước mặt Bái Hỏa Huyền Giáo cũng vẫn tồn tại.

Do đó, tại sản nghiệp Trung Hòa Quận của Ô gia, ngoại trừ Ô phủ của Ô đại quản sự ra, những nơi khác đều rất bình yên. Khố phòng chứa đầy vũ khí kia của Ô gia cũng không có ai động tới, thậm chí ngay cả một thanh thái đao cũng không bị mất.

Trong phòng có một bàn tròn, bên cạnh bàn có mấy người đang ngồi, ở trong sảnh cũng có mấy người đang đứng.