Mang theo những thứ đồ vật này bên người chẳng khác nào là tai họa, không muốn thì thôi, còn muốn, hắn dứt khoát dùng dầu trơn phong bế ba khỏa nội đan của mình, sau đó hắn đem dị châu và khối linh thạch ném vào trong túi đen, chôn xuống một cái lỗ nhỏ trong hang động.
- Khá tốt, hào khí ở đây coi như bình tĩnh.
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ ngực, cũng không vào nhà, mà hắn nghiêng người, chui vào phòng chứa củi nhà mình, nằm trên đống củi, tinh tế suy nghĩ.
- Làm bộ vừa mới về đến nhà sao?
- Không được, bây giờ ta cũng được coi là danh nhân trong thôn, chuyện như vậy, không thể gạt được người khác, chỉ cần một chút là có thể xác định được thời gian chênh lệch một tháng này, ta phải nghĩ ra biện pháp xử lý mới được!
Hôm nay lão Chu đầu tâm tình không tốt, bởi vì Tiểu Báo Tử đã trở lại.Đối với lão Chu đầu mà nói, trong cảm nhận của lão bây giờ, Tiểu Báo Tử đã khác với trước kia, nhưng hiển nhiên, năng lực kiếm tiền và gây rắc rối của nhi tử có quan hệ trực tiếp với nhau, sáng sớm hôm nay, hắn mở kho củi, thấy một người ngủ ở bên trong, hắn chấn động, còn tưởng là ăn trộm, lúc tập trung nhìn lại, thì phát hiện đó chính là con mình.Hắn nhìn thấy nhi tử cực kỳ có tiền đồ của hắn, vốn phải mừng rỡ, nhưng phương thức gặp mặt như vậy hắn không muốn chút nào, sự thật, hắn vừa nhìn thấy nhi tử của mình nằm trong đống củi, trong nội tâm liền xuất hiện dự cảm không tốt, mà chuyện phát sinh sau này đã chứng minh dự cảm của hắn không sai chút nào.Đương nhiên Tiểu Báo Tử sẽ không đem chuyện xảy ra nói tường tận, hắn chỉ nói đơn giản với lão Chu rằng, mình gây ra đại phiền toái, tuyệt đối không thể để cho người khác phát hiện ra trong một tháng này hắn không về nhà, cần người trong nhà giúp đỡ che dấu, thừa dịp nhổ một bụm máu, lúc ấy đã dọa lão Chu hồn phi phách tán.Lão Chu đầu là một người miền núi, chưa thấy qua các mặt trái của xã hội, cho nên lý giải với giang hồ, cũng giới hạn trong lời đồn, bây giờ nhìn thấy bộ dáng ủ rủ của nhi tử, hắn không cần biết chuyện của Tiểu Báo Tử nghiêm trọng bao nhiêu, cả người hư thoát, nếu có người nào hỏi, hắn sẽ dựa theo lời Tiểu Báo Tử nói, lừa dối rất nhiệt tình.Làm cho Tiểu Báo Tử cảm thấy may mắn là, một thời gian gần đây, mưa dầm không ngớt, đường xá không thông, cho nên, bọn người Vương Thiên Lôi không có đi hợp chợ ở Thanh Dương thành, chuyện này đối với Tiểu Báo Tử mà nói, chính là một tin tức có lợi, không có ai đi Thanh Dương thành, liền ý nghĩa thời gian hắn rời khỏi Thanh Dương thành một tháng mà không về nhà không có truyền tới Ô gia, không có truyền đi, như vậy cơ hội bổ cứu sẽ rất lớn.Mà chuyện Tiểu Báo Tử phải làm sẽ đơn giản hơn rất nhiều, hắn chỉ cần biên một câu chuyện là xong.
- Lão Chu đầu à, sáng sớm như vậy ngươi còn đi đâu thế?
Người đi đường nhìn thấy lão Chu đầu vào sáng sớm đã mang gánh hái thuốc, trong tay còn cầm theo một cây cuốc đi ra đầu thôn, có chút tò mò hỏi.
- Ah, Cẩu Đản Tử của ta đang bị bệnh, tiểu tử này trúng phong hàn, bây giờ đang nằm ở nhà đấy!
- Cẩu Đản Tử, không phải hắn đang ở Thanh Dương thành làm học đồ sao? Ah, đúng rồi, nghe nói hiện tại hắn là sự phụ trong lò rèn, ngay cả người trong Hắc Long Hội cũng phải nhường hắn ba phần, đúng là rất có tiền đồ a.
Người đi đường nhìn lão Chu mà ngạc nhiên xen lẫn hâm mộ trong lời nói.
- Hắc, không có gì, tiểu tử này chỉ được cái thông minh và nhanh nhẹn thôi.
Lão Chu đầu khoát khoát tay, vẻ mặt thẹn thùng nói ra, bước chân của hắn nhanh hơn.
- Hắn trở về lúc nào?
- Trở về được vài hôm, trúng phong hàn, cho nên vẫn ở trong nhà, không có đi ra ngoài!
Lão Chu đầu nói hàm hồ, sau mấy câu, cũng đã ra đầu thôn, đi thẳng vào trong khu rừng già.Đến thời điểm giữa trưa, hắn gánh về một đống thảo dược, những thảo dược này, chính là những thảo dược chuyên trị phong hàn của người trên núi, một đường đi, nếu có gặp người trong thôn, cũng nói lại những lời giống như vậy.Mấy ngày kế tiếp vẫn diễn ra như thế.Lúc này mỗi người trong thôn đều biết Cẩu Đản Tử ở Thanh Dương thành đã về đến nhà một đoạn thời gian, nhưng hắn bị trúng phong hàn, cho nên không đi ra ngoài a.Vì vậy miễn cho một phen nghị luận, dù nghị luận thì nghị luận, chuyện này biến thành Cẩu Đản Tử ở Thanh Dương thành được lão bản Ô gia thiết khí phố thưởng thức, cho nên sau khi tháng trước cho phép về nhà, bởi vì hắn đã lâu không về nhà, cho nên đại lão bản liền cho hắn đi một tháng, ai ngờ giữa đường gió táp mưa sa, Cẩu Đản Tử trúng phong hàn, vừa về nhà là nằm xuống, nằm suốt một tháng, hiện tại thân thể vừa mới tốt lên.Thuyết pháp này được truyền bá và được chấp nhận nhiều nhất, khi Cẩu Đản Tử rảnh rỗi thì xuất hiện ở đồng ruộng đầu thôn, nhưng thời điểm xuất hiện rất cổ quái, mỗi lần xuất hiện đều có người nhìn thấy, nhưng khi người khác nhìn thấy thì hoặc là quá bận, hoặc là rời đi quá xa, cho nên không nói với hắn câu nào, thẳng cho đến ngày đầu tháng, thời tiết trong lành, Cẩu Đản Tử mới cùng đám thợ săn đi đến phiên hợp chợ trong Thanh Dương thành, xuất hiện ở cửa thôn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Hô, cuối cùng cũng qua được cửa này.
Đến Thanh Dương thành, hắn mời bọn người Vương Thiên Lôi tụ tập trong một quán ăn ngon ăn một lần, sau đó cáo biệt từng người, rốt cuộc Tiểu Báo Tử mới thở dài nhẹ nhõm, cửa ải này, cuối cùng hắn miễn cưỡng vượt qua.