TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 450: Đại địa mênh mang

Tên thương nhân buôn nô lệ quát lớn:

- Trở lại sớm một chút cho ta, trở lại muộn ta sẽ thu thêm tiền thuê của các ngươi.

Lập tức trên đường trở nên vắng tanh, khoảng chừng tám phần nô lệ biến mất không thấy. Nhưng vẫn còn vài trăm nô lệ đứng đó, chính là đám nô lệ vừa rồi được giới thiệu là bị bắt từ Cổ châu tới. Chẳng những bọn họ không được ăn, thậm chí còn bị trói chặt, có người còn bị dây sắt xỏ xuyên qua xương quai xanh, cột chặt trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ba người Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Dư Tắc Thành bèn chỉ đám nô lệ vừa rời khỏi hỏi:

- Bọn họ là thế nào, không phải cũng cùng là nô lệ hay sao?

Mông Hào đáp:

- Tiên sư có điều không biết, địa vực Quân châu. Sở Tây chúng ta rộng lớn mênh mông, người ở thưa thớt, bên ngoài các thành thị đa phần là vùng hoang dã. Bên ngoài có Man tộc tồn tại, sinh tồn không dễ, sinh mạng rất quý.

- Cho nên lúc đầu khai phá toàn là nhờ vào nô lệ, nô lệ càng nhiều, nhân khẩu lao động càng nhiều, chế độ nô lệ này kéo dài cho tới bây giờ đã vài vạn năm.

- Nhưng hiện tại muốn khai khẩn tài nguyên đất đai càng ngày càng khó, nhân lực càng ngày càng quý. Hơn nữa đã nhiều năm đám học tử đã kháng nghị, phản đối khắp nơi, không ai còn dám ngược đãi nô lệ quá đáng như trước kia nữa.

- Đám học tử này đấu tranh cho nô lệ được hưởng chế độ ăn sáng ăn trưa, mỗi ngày chỉ phải lao động bốn canh giờ, ngoài giờ đó ra còn phải trả tiền làm thêm ngoài giờ, thật ra không khác gì so với chế độ thuê người làm ở địa vực Thiên Nam.

- Số nô lệ này bắt được từ Địch quốc, cổ châu mang tới đây, mười năm mới có một lần như vậy. Bọn họ mới vừa tới đây, còn chưa tĩnh tâm lại được, cho nên mới phải đối xử với họ như vậy. Đợi đến khi bọn họ chấp nhận số mệnh, dung nhập vào bản địa, cũng sẽ được hưởng chế độ đãi ngộ như những nô lệ kia.

Ba người Dư Tắc Thành nghe vậy hết sức ngạc nhiên, thiên hạ bao la có đủ những cái hay cái lạ, quả thật đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.

Lúc này có một chiếc thảm bay bay tới, một tên thị vệ dâng lên cho Mông Hào ba túi càn khôn.

Mông Hào nói:

- Ba vị tiên sư, đây là đặc sản của thành thị chúng ta. Vùng biển chúng ta có một loại bạch ngư tên là Âm Ti Ngư, từ vảy trên thân chúng có thể lấy ra được một loại tơ mảnh. Tơ này dùng làm bút, chế ra loại Lục Biện Lục Lăng Tử Kim Bút, bút này vẽ phù bày trận sẽ gia tăng pháp lực.

- Ba vị tiên sư, đây là chút lòng thành của tiểu nhân, xin ba vị thu lấy. Ngoài ra nếu còn có yêu cầu gì, xin ba vị cứ việc nói ra.

Dư Tắc Thành cười, đón lấy ba túi càn khôn:

- Thật là có lòng, ta sẽ nhớ kỹ Thành chủ thành Ngân Trinh Mông Hào ngươi.

Dư Tắc Thành cất túi càn khôn đi, bất chợt sau lưng hắn hiện ra kiếm ảnh xung thiên. Dị tượng Kim Đan này vừa hiện, lập tức phong vân biến sắc, tất cả phàm nhân bị kiếm khí ép tới, ngã nhào hàng loạt.

Mông Hào cố gắng lắm mới có thể đứng vững, kinh ngạc kêu lên:

- Thật là có lỗi, không ngờ tiên sư lại là Kim Đan Chân Nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, xin tiền bối thứ lỗi. Mau lấy lễ vật dâng cho tiền bối Kim Đan!

Dư Tắc Thành cười ha hả:

- Không cần, chúng ta đi.

Dứt lời dẫn theo hai sư đệ bay vọt lên không, tiếp tục hành trình.

Có được bản đồ chỉ dẫn phương hướng, lộ trình còn lại Dư Tắc Thành đã hiểu hết hoàn toàn, điều khiển phi xa rất nhanh.

Địa vực Quân châu này có những địa phương người ở rất đông, khắp nơi toàn là ruộng tốt. có những địa phương là vùng khỉ ho cò gáy, yêu thú rất đông. Theo như bản đồ này, có khoảng một nửa toàn là vùng đồng không mông quạnh chưa được khai phá.

Ngày hôm đó, phi xa bay tới một vùng hoang dã, nơi đây ngàn dặm không thấy một sợi khói, có đồng hoang, có đồi núi, còn có một vùng đất trũng lau sậy mọc đầy.

Phi xa vẫn bay về phía trước, đột nhiên Dư Tắc Thành nhìn thấy một quả pháo khói bay lên, chính là tín hiệu cầu cứu.

Nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy kiếm quang lập lòe, tiếng hô giết vang trời, đang có người chiến đấu. Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật cảm ứng, chỉ thấy giữa nơi hoang vắng này có một thương đội đang bị một bầy yêu ma vây quanh. Thương đội kia có chừng tám mươi chiếc xe ngựa được bày thành xa trận, có bốn trăm chiến sĩ đang bảo vệ xa trận này.

Bọn họ nấp sau xa trận, đựng đại thuẫn lên, dùng cường cung ngạnh nỗ bắn ra ngoài. Phía sau bọn họ là sáu, bảy trăm tráng đinh đang sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng những người này không phải là chiến sĩ, không có kinh nghiệm chiến đấu, vừa nhìn đã biết là xuất thân nông phu. Bọn họ cầm cuốc xẻng gậy gộc, còn có người cầm dao làm bếp trong tay, hẳn là trù sư. Cũng có người cầm sách thẻ tre, đúng là trăm vô dụng chính thị thư sinh.

Trung tâm đoàn xe có gần ngàn người già, nữ nhân và trẻ nít, bọn họ sợ hãi tới mức run lẩy bẩy nhưng trên tay cũng cầm đủ các loại gậy gộc. Cho dù là hài tử sáu, bảy tuổi cũng là như vậy, bởi vì nếu xa trận bị công phá, sẽ không ai sống nổi.

Trong xa trận có ba người tu tiên, hẳn họ là người lãnh đạo của đoàn xe này. Một người điều khiển phi kiếm, kiếm quang chính khí vô cùng. Một người múa yêu phiên, tà khí ngút trời, thỉnh thoảng còn có ma đầu ác quỷ bay lên. Còn có một người điều khiển mười mấy cương thi cận chiến cùng địch.

Ba người đều có tu vi Luyện Khí kỳ, kẻ tu vi cao nhất là người sử yêu phiên kia cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, hai người còn lại đều là cảnh giới Thai Tức.

Dư Tắc Thành phát hiện đám yêu ma đang vây công bọn họ hết sức kỳ dị. Có đầu chó thân người, đầu heo thân người, đầu ngựa thân người... đám yêu ma này sử dụng vũ khí chiến giáp đồng bộ, chứng tỏ bọn chúng có nền văn minh của riêng mình. Cũng có tên chiến giáp rách nát, tay múa đại bổng.

Đám yêu ma này đã đạt tới trình độ có thể hóa hình, tuy rằng không thể hóa thành hình người hoàn toàn, nhưng cũng có được năng lực ngang với người tu tiên Trúc Cơ kỳ. Có chừng bốn, năm ngàn yêu ma như vậy, không ngờ ngay cả một xa trận nho nhỏ cũng không phá nổi còn bị tên nỏ bắn xuyên người, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ chẳng khác phàm nhân, không hề có pháp lực.

Bất quá hiện tại không phải là lúc xem náo nhiệt. Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bay nhanh tới, truyền tống ra ngoài quát lớn:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành ở đây!

Sau đó hắn phóng xuất một tiêu ký Hiên Viên hình kiếm, lơ lửng giữa không trung. Đám phàm nhân nhìn thấy tiêu ký này phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất. Các lão nhân, nữ nhân trong xa trận cùng nhau quỳ xuống dập đầu không ngớt với ba người Dư Tắc Thành, miệng hô cảm tạ tiên sư cứu mạng.

Sau khi Dư Tắc Thành đáp xuống đất, kiếm quang chợt lóe, thần quang bảy sắc lập tức hóa thành hàng ngàn đạo kiếm quang chém về phía đám yêu ma. Đây là Thất Thải Huyễn Quang kiếm, kiếm này thích hợp với quần chiến, có thể phân ra ngàn đạo kiếm quang đồng thời cường công ngàn tên địch.

Một kiếm đầu tiên của Dư Tắc Thành là để dò xét địch nhân, tìm kiếm nhược điểm của chúng. Nếu đối phương ngăn cản được, lập tức kiếm thứ hai xuất ra tấn công vào nhược điểm của chúng.

Nhưng một kiếm của Dư Tắc Thành vừa ra đã không cần tới kiếm thứ hai, máu địch nhân đã tuôn xối xả. Chỉ có vài tên yêu ma có thể ngăn cản được kiếm này, ngàn tên khác bị một kiếm này giết chết ngay tại chỗ.

Một kiếm này đã khiến cho cả địch lẫn ta sợ hãi vô cùng, ngay cả Dư Tắc Thành cũng kinh ngạc ngẩn người. Hắn thật sự không ngờ đám yêu ma này pháp lực vô cùng thấp kém, chẳng khác phàm nhân, không còn hứng thú xuất kiếm nữa.

Lúc này Lục, Thất sư đệ đã xông vào giữa đám đông của địch, ra tay chém giết, lập tức đám yêu ma bắt đầu chạy trốn.

Trong đó xuất hiện vài tên cường giả yêu ma xông lên ứng chiến tạo cơ hội cho đồng bọn của mình chạy trốn. Mấy tên cường giả này cũng chỉ tương đương với người tu tiên cảnh giới Thai Tức, biết được một ít thần thông cơ bản như phun lửa phóng điện, hoặc là hạng người có sức mạnh trời cho.

Phi kiếm của Thanh Hà, Yến Quy Lai múa tít, từng tên yêu ma bị giết chết ngã rạp. Sau đó bầy yêu ma cùng kêu lên một tiếng, tất cả chui vào trong đám cỏ lau xung quanh trốn sạch.

Lúc này trong đoàn xe cất tiếng hò reo phụ họa bọn Dư Tắc Thành, tất cả tráng hán thanh niên xông ra. Bọn họ gặp phải tình huống này vốn tưởng rằng mình chắc chắn phải chết không sai, không ngờ tuyệt cảnh phùng sinh, ai nấy tỏ ra mừng rỡ.

Ba người tu tiên cầm đầu tới trước mặt Dư Tắc Thành thi lễ:

- Tham kiến tiền bối, đa tạ tiền bối cứu mạng.

Dư Tắc Thành khoát tay:

- Chỉ là chuyện nhỏ, đây là loại yêu ma gì vậy, vì sao giết chết chúng rồi vẫn không hiện nguyên hình?

Ba người nhìn nhau, một đại hán tóc đỏ mắt xanh đáp:

- Tiền bối ngài không biết, đây không phải là yêu ma do sơn tinh dã thú tu luyện nhiều năm hóa hình như những nơi địa vực khác, bọn chúng vốn là Dị tộc, cũng là sinh linh giống như Nhân tộc chúng ta

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ hỏi lại:

- Dị tộc ư?

Đại hán nói tiếp:

- Đúng vậy tiền bối, đây là đám hậu duệ của Dị tộc mà năm xưa tổ tiên Nhân tộc chúng ta là Hiên Viên Hoàng đế đã tiêu diệt. Đây là Tra Đầu Nhân, đây là Long Nhân, đây là Cẩu Đầu Nhân, đây là Ngưu Đầu Nhân, đây là Bán Nhân Mã

- Dân chúng địa vực Quân châu chúng ta có cuộc sống vô cùng khổ sở, trong đó có ba tai nạn thưởng xảy ra. Thứ nhất là khí hậu rối loạn, bốn mùa bất ổn, mười năm khó có ba năm thu hoạch tốt. Thứ hai đây là vùng khỉ ho cò gáy, yêu thú rất đông, có chừng một nửa địa vực Quân châu chính là như vậy. Thứ ba là đám Dị tộc này, bọn chúng chiếm cứ những vùng đất đai màu mỡ, tranh cướp không gian sinh tồn của Nhân tộc chúng ta.

Một lão nhân khác nói:

- Cảm tạ tiền bối ra tay cứu giúp, chúng ta là đoàn người đi khai hoang, lần này đi tới thành lớn đón thêm người, giữa đường bị bọn chúng phục kích. Phía trước chính là sơn trại của chúng ta, xin mời tiền bối tới đó nghỉ chân.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Được, đi, chúng ta tới đó xem sao.

Người tu tiên điều khiển yêu phiên cũng là đi ngang nhìn thấy pháo khói cầu cứu bèn chạy tới giúp. Y vốn là một tán tu, thấy đám Dư Tắc Thành tới sơn trại, cũng đi theo tới đó.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, các chiến sĩ đã bắt tay dọn dẹp chiến trường, thu lấy vũ khí trên thi thể đám Dị tộc, cởi lấy áo giáp trên thân chúng, xẻ thịt chúng. Đầu chứa chừng một xe. thân chứa khoảng mười xe, cuối cùng mang đi sạch sẽ, không để lại chút gì.

Bọn Dư Tắc Thành được mời lên một chiếc xe ngựa lớn, ngoại trừ bọn họ, tên thư sinh, tay cầm sách thẻ tre cũng được mời lên, có thể thấy những người này hết sức coi trọng y.

Đoàn xe tiến về phía trước, mọi người bắt đầu hàn huyên. Lúc này Dư Tắc Thành mới biết những người này toàn là dân chúng từ thành lớn tách ra, có người là tù phạm, có kẻ là nô lệ, có người trốn nợ... Bọn họ bị đuổi ra khỏi thành, bèn kết đội cùng nhau tìm nơi hoang dã khai khẩn trồng trọt, lập ra sơn trại mà sống.

Bọn họ khai khẩn vùng hoang dã này đã mười năm, đã đứng vững ở nơi này. Hiện tại đến thành lớn tuyển nhận dân chúng khốn khó thêm để đẩy nhanh tiến độ khai hoang, nhưng không ngờ lần này trên đường trở về lại bị Dị tộc phục kích.

Lão nhân kia tỏ ra vô cùng khổ sở:

- Lần này Dị tộc phục kích chúng ta, chín Dị tộc bản địa đều xuất hiện đầy đủ có nghĩa là các Dị tộc đã liên kết lại với nhau. Trước kia chúng ta hối lộ Ngưu Đầu Nhân và Long Nhân, chỉ khai chiến cùng Trư Đầu Nhân và cẩu Đầu Nhân, đánh hạ được địa bàn này. Lần này tất cả Dị tộc ở đây đã liên kết lại, không biết có thể bảo vệ nhà cửa cơ nghiệp của mình được hay không...

Đại hán nói:

- Lần này trở về thành ta có nghe nói các đoàn khai hoang khắp nơi đều bị Dị tộc tập kích, không ngờ chúng ta cũng bị. Xem ra phải chạy về thành thỉnh cầu tiền bối trấn thủ, chỉ cần có vị tiền bối Trúc Cơ trấn thủ nơi đây, ngăn trở đám Cửu Đầu Long ở vùng đất thấp kia tập kích, nhà cửa chúng ta sẽ không có vấn đề gì.

Thư sinh nói:

- Thật ra Dị tộc đánh lại chúng ta như vậy cũng là lẽ đương nhiên, bởi vì Nhân tộc chúng ta khuếch trương xâm chiếm địa bàn bọn chúng, khiến cho không gian sinh tồn của chúng thu nhỏ lại, tự nhiên bọn chúng phải vùng lên đánh trả.

Đại hán lại nói:

- Vùng này chỉ có diện tích bao nhiêu đó, bọn chúng sống thì chúng ta phải chết, chúng ta sống thì chúng phải chết.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Đây là thế giới Thương Khung do tổ tiên Hiên Viên Hoàng đế đánh hạ cho chúng ta, không phải cho bọn chúng. Nhân tộc ắt sẽ hưng thịnh. Ngày mai hãy tập hợp mọi người lại, càn quét sạch đám Dị tộc, ta sẽ ra tay trợ giúp các người. Thiên địa này là của Nhân tộc chúng ta, quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy.

Vừa dứt lời, lập tức sau lưng Dư Tắc Thành xuất hiện dị tượng Kim Đan, kiếm ảnh Hiên Viên chỉ thẳng lên trời lập tức mọi người bị chấn nhiếp không thể cử động. Sau đó bất chợt một tràng tiếng hoan hô nổi lên ầm ầm, có Kim Đan Chân Nhân ra tay, trận chiến này tất thắng.

Đoàn xe vẫn tiến thẳng về phía trước, sau khi đi được chừng năm mươi dặm, phía trước đã có thể nhìn ra dấu vết khai hoang, khắp nơi đều có dấu lửa đốt. Có chừng hàng trăm mẫu ruộng, hoa màu sinh trưởng sum suê. Đi tiếp về phía trước chính là một sơn trại cỡ lớn, tuy rằng còn đơn sơ nhưng đã mơ hồ hình thành bộ dáng của một thành thị.

Xa xa có tiếng người gõ chuông vang vang, sau đó có chừng trăm đứa trẻ từ trong sơn trại chạy ra nghênh đón bọn họ, đây là con cái của các chiến sĩ này. Mọi người vừa thấy sơn trại, ai nấy thở phào nhẹ nhõm.

Lão nhân nói:

- Chỉ cần chúng ta xây thành ở đây thành công, chín Dị tộc kia tan rã, nơi đây có thể khai khẩn được vạn mẫu ruộng tốt, có thể nuôi sống mười vạn người.

Đại hán nói:

- Đúng vậy, mười vạn người, khi đó chúng ta sẽ là Thành chủ nơi này, có thể thành lập gia tộc của mình, sinh sôi nảy nở đời đời, coi như không sống uổng đời này.

Người tu tiên sử yêu phiên kia dọc trên đường đi được hai người này khuyên bảo, rốt cục đã đồng ý gia nhập, cùng nhau khai phá thành này, ở địa vực Sở Tây này, bị Dị tộc chèn ép như vậy, mọi người hoàn toàn không phân tà chính.

Gần ngàn dân chúng vừa mới tới đây lập tức được an bày, phân phối nhà cửa, sắp xếp công tác, ai nấy vô cùng bận rộn.

Tên thư sinh kia phụ trách thành lập học đường, từ nay về sau trẻ con nơi đây sẽ có lão sư dạy dỗ, có thể học tập các loại kiến thức.

Thi thể đám Dị tộc được chuyển từ trên xe xuống, thấy cảnh tượng này, tất cả dân chúng nơi đây hết sức vui mừng, vì tối nay sẽ có đại hội lửa trại, lại còn có thịt để ăn.

Bọn họ ăn thịt Dị tộc thật sự, thi thể đám Dị tộc bị lột da, lóc thịt rút xương, phục vụ cho bữa tối. Gân để lại làm cường cung, xương đập vỡ lấy tủy ăn, sau đó phơi khô nghiền nát.

Đầu chúng bị đập ra, đổ não bên trong ra chậu bát, cho gia vị vào chưng cách thủy.

Sau đó lửa được nhóm lên rừng rực, chỉ trong chốc lát mùi thịt thơm phức bay khắp nơi. Đám trẻ vây quanh đống lửa, nhìn bát não được chưng trong nồi, không ngừng nhỏ dãi. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn

Yến Quy Lai nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi sắc mặt trắng bệch, lắp bắp nói:

- Sư huynh thịt này đệ không ăn đâu, chẳng khác gì thịt người cả, đệ không dám ăn...

Thanh Hà nói theo:

- Đệ cũng không ăn.

Dư Tắc Thành nói:

- Bất quá chỉ là thịt mà thôi, có gì mà không dám. Bất quá không ăn thì thôi, trận chiến ngày mai, hai người các đệ hãy dốc hết toàn lực ra tay, ta sẽ áp trận cho các đệ.

Yến Quy Lai nói:

- Thật ra đám Dị tộc này cũng rất đáng thương, chúng ta vô duyên vô cớ chiếm cứ đất đai của chúng, giết chóc dân chúng của chúng, coi như bọn chúng bị bắt buộc phản kích...

Nói tới đây, Yến Quy Lai im bặt, bởi vì Dư Tắc Thành đang nhìn y với ánh mắt lạnh như băng, sau đó mới nói:

- Quy Lai, những lời này là lần cuối cùng, ta không muốn nghe lần nữa. Đệ có biết rằng nếu chúng ta không tới kịp, sau khi xa trận kia bị phá số phận của đám phàm nhân này sẽ ra sao hay không, hiện tại bọn họ sẽ là thức ăn ở trong nồi.

Yến Quy Lai nói:

- Bất quá chỉ là một đám phàm nhân, chết thì chết...

Dư Tắc Thành than dài, giơ tay tát cho Yến Quy Lai một cái khiến cho y xoay tròn đúng một vòng, sau đó mới nói:

- Quy Lai, phải chăng gần đây đệ có cảm giác như mình có được lực lượng vượt xa phàm nhân, cho nên xem phàm nhân chẳng khác gì con kiến?

Yến Quy Lai ôm mặt vì đau, nước mắt lập tức lăn dài. Nhưng những bài học trước đây khiến y không dám khóc thành tiếng, chỉ gật gật đầu.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Hãy nhớ kỹ, cảm giác này không được xuất hiện ở đệ tử Hiên Viên kiếm phái ta. Khi đệ có cảm giác này, khi đệ xem phàm nhân như con kiến, đệ đã mê muội, chỉ còn cách cái chết không xa, điều này là tối kỵ trong Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nhớ lấy, nhớ lấy!

Những lời này của Dư Tắc Thành đầy ý nghĩa sâu xa, sau đó nói tiếp:

- Hẳn là sư phụ đã dạy cho các đệ, hôm nay ta sẽ lặp lại một lần.

- Kiếm pháp phái ta có thể khiến người có được sức mạnh siêu phàm, có thể lấy Trúc Cơ chiến Kim Đan, lấy Kim Đan đấu Nguyên Anh. Nhưng khi đệ mê đắm lực lượng vô biên này, nó sẽ thu hút đệ, khiến cho đệ dần dần lâm vào họa mê muội.

- Một đặc điểm của nó chính là khiến đệ cảm thấy mình không giống như người khác, khi đó đệ sẽ xem phàm nhân như con kiến. Nhưng phải biết rằng, chuyện gì trên thế gian này cũng phải trả giá mới có thể đạt được, lúc ấy đệ sẽ vì trả giá mà mê muội tiêu vong.

- Cho nên bất cứ lúc nào đệ cũng phải tỉnh táo, nhìn rõ bản thân mình. Đệ cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, chẳng khác phàm nhân.

- Bằng hữu của ta là Long Thiên Hoàng mê muội, giết chết ba sư huynh muội đồng môn của mình, nấu bọn họ ăn thịt.

- Đại sư huynh của sư phụ là Lưu Vân sư bá mê muội, cho rằng tục duyên của mình chưa hết cho nên không thể phi thăng Tiên Giới. Vì vậy giết vợ giết con, giết chết hết cả bộ tộc của mình. Sau đó bắt đầu ra tay tàn sát, năm chục vạn dân chúng của cả một quốc gia đều bị sư bá giết chết. Sau sư tổ phải ra tay, đánh cho sư bá hình thần câu diệt.

- Sau khi sư tổ giết chết sư bá, trong lòng sinh ra ma chướng, sau không thể không binh giải chuyển thế. Sư phụ chúng ta tìm hết nửa năm chỉ tìm được một nguyên thần biến thành Tứ sư huynh của chúng ta hiện tại, hai phần nguyên thần còn lại tới nay vẫn không biết ở nơi nào.

Vừa dứt lời, lập tức Thanh Hà, Yến Quy Lai sắc mặt tái mét, lấy đó làm răn.

Lúc này bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người được mời ăn tối. Bọn Dư Tắc Thành được đưa tới một bàn thức ăn nhưng không phải là thịt đám Dị tộc bị giết khi nãy, mà là thịt heo, bỏ, gà, vịt, có chừng ba mươi món. Ngoài ra còn có một số thịt rừng, tất cả được nấu nướng hết sức thơm ngon.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, ăn đại vài miếng. Các món thịt rừng tuy hơi khô một chút, nhưng mùi vị vẫn thơm ngon, hắn cũng gắp vài miếng.