TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 428: cầu đạo đắc đạo

Dư Tắc Thành hạ giọng lẩm bẩm:

- Ngũ Hành Linh Căn...

Tiểu Tam lại quỳ sụp xuống:

- Xin tiên sư mở lòng từ bi, tiểu nhân đã đi khắp cả Lư châu, cầu xin tất cả môn phái nhưng bọn họ đều nói tiểu nhân là Ngũ Hành Linh Căn, không chịu thu nhận tiểu nhân làm đệ tử. Van xin tiên sư chỉ điểm cho tiểu nhân một con đường sáng.

Dư Tắc Thành nhìn Tiểu Tam, đột nhiên nhớ tới mình năm đó, bèn nói:

- Ta cũng là Ngũ Hành Linh Căn, năm xưa đã có người cho ta cơ hội, xem ra cảnh ngộ hai ta chẳng khác gì nhau.

- Được, hiện tại ta cũng sẽ cho ngươi một cơ hội, có thể tiếp tục tiến trên tiên lộ hay không, vậy phải xem cơ duyên của ngươi.

Dứt lời, Dư Tắc Thành vỗ xuống đầu y một cái, lập tức truyền vào đầu y ba tầng tâm pháp đầu tiên của Huyết Cương quyết, sau đó mới nói:

- Hiện tại ngươi xuất phát từ đây, từ Lư châu tới cổn châu, tới Kinh châu. Nguyên châu. Lương châu, đến Hiên Viên kiếm phái bên bờ Cơ Thủy hà. Ngươi cầm tín vật này của ta là có thể gia nhập ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, ở đó tu hành, chờ ta trở về.

- Nhưng quãng đường này cũng không phải dễ đi, ngươi phải đi chân trần mặc áo vải, dọc đường khổ tu, ăn xin mà sống. Lại không thể nói chuyện một lòng cầu đạo, không được trộm cắp. Cho ngươi thời gian mười năm năm, nếu trong vòng mười lăm năm, ngươi có thể tới được Hiên Viên kiếm phái ta sẽ thu ngươi làm đệ tử.

Tiểu Tam lập tức quỳ xuống, lạy Dư Tắc Thành ba lạy, không nói nửa lời. Từ giờ trở đi, y đã tuân theo lệnh không được nói.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Dọc đường gian nan hiểm trở, nguy hiểm muôn vàn, ta sẽ truyền cho ngươi sáu bộ pháp thuật, tránh cho ngươi mất mạng giữa đường.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn truyền cho Tiểu Tam Huyết ô thuật, Hỏa cầu thuật, Ẩn Thân thuật, Thủy Độn thuật, Thổ Độn thuật, Tạo Thủy Hóa Thực thuật.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Đi đi, có được sáu thuật này, hẳn là ngươi có thể tránh được nguy hiểm. Nhớ kỹ ngươi chỉ là khổ tu, chứ không phải làm rùa đen rụt cổ. Gặp chuyện bất bình phải ra tay, trượng nghĩa giúp đỡ kẻ yếu, lúc cần ra tay vẫn phải ra tay.

Sau khi Tiểu Tam nhận được sáu pháp thuật này lại lạy một lạy, sau đó ném hoàng kim xuống đất, xoay người rời khỏi. Trông dáng vẻ y vô cùng kiên quyết, không hề quay đầu lại lần nào. Dư Tắc Thành thấy vậy gật gật đầu, có lẽ tên này thật sự sẽ tới được Hiên Viên kiếm phái.

Dư Tắc Thành dùng Kiếm Ngã thuật, lặng lẽ cảm ứng nhất cử nhất động của Tiểu Tam. Chỉ thấy sau khi y trở về tiệm may cũng không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi vào phòng gom góp tiền bạc tích cóp bấy lâu, sau đó chạy sang nhà bếp gói một số lương khô. Tất cả xong xuôi, y ra tiệm giao tất cả tiền bạc lại cho lão nhân chủ tiệm, quỳ xuống lạy lão ba lạy.

Lão nhân kêu lên:

- Tiểu Tam Tử cháu ta, cháu làm gì vậy, sao lại không nói gì?

Không ngờ Tiểu Tam lại là cháu của lão nhân này, bọn họ có quan hệ ông cháu, bất quá vì sao không thấy phụ mẫu Tiểu Tam?

Tiểu Tam cũng không nói lời nào, cũng không giải thích, sau khi lạy xong ba lạy bèn kiên quyết đứng dậy cởi hết y phục trên người, sau đó lấy trong tiệm một bộ y phục bằng vải mặc vào. Y cũng không mang giày, chỉ để chân trần cất bước rời khỏi.

Ban đầu lão nhân chỉ hơi bàng hoàng ngơ ngác, sau đó dường như hiểu ra, không nói gì nữa, chỉ nhìn theo bóng Tiểu Tam rời khỏi, miệng nói:

- Đi, đi đi, con trai và con dâu ta đi rồi, cháu ta cũng đi rồi. Các ngươi cầu đạo tu tiên, bỏ lại lão già ta ở đây sống nốt quãng đời còn lại... Cút, cút hết cho ta, sau này đừng về nữa!

Lão nhân vừa cất tiếng mắng vừa nhỏ lệ, nhìn theo bóng Tiểu Tam dần xa rồi mất hút.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, vung tay một cái, lập tức năm thỏi hoàng kim dưới đất biến mất. Sau đó hắn xoay người đi vào Di Hương viện, được xưng là thanh lâu tốt nhất nơi Trần quốc.

Sau khi vào trong, lập tức có một tú bà tiến lại nghênh đón. Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ tú bà nơi này không bôi son đánh phấn, nhìn qua đã biết ngay là tú bà như những thanh lâu khác.

Tú bà này nhỏ nhẹ dịu dàng, không hề tạo cảm giác đáng ghét cho khách nhân, đưa Dư Tắc Thành vào một đình viện. Tiến vào nơi này, những tiếng ồn bên ngoài lập tức biến mất, nơi đây thanh nhã yên tĩnh, dưới cầu nước chảy, lầu các bằng gỗ đơn giản, không có chút vẻ gió trăng, ngược lại có ba phần tao nhã.

Hai người tiến vào trong một ngôi lầu gỗ, lập tức có một mâm rượu thịt được dọn lên. Dư Tắc Thành ngồi vào ghế trên hỏi:

- Hồng bài cô nương ở nơi này thế nào?

Tú bà nói:

- Những hồng bài cô nương ở đây toàn là phận bại liễu tàn hoa, thiếp thân cũng không dám bảo chúng ra đây bêu xấu. Xin công tử chờ cho một chút, sẽ có những cô nương xứng với ngài ra đây hầu hạ.

Không lâu sau, đã có mười hai vị cô nương lục tục tiến vào. Tuy rằng các nàng ăn mặc lộng lẫy, trau son giồi phấn, nhưng vẻ ngây thơ vẫn lộ rõ trên mặt. Tuổi các nàng cũng không lớn, chỉ khoảng mười bảy, mười tám, ai nấy răng trắng môi hồng, mày cong như vẽ, mặt mũi tươi tắn, lưng thẳng cổ cao, bụng đùi thon thả, tất cả toàn là xử nữ, chưa từng va chạm với nam nhân.

Bất chợt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, những cô nương này ăn mặc như vậy là cố ý, chính là biểu hiện tuổi thanh xuân của các nàng. Những nữ nhân này chính là nhân tuyển cho đại hội tuyển chọn hoa khôi sắp tới, không ngờ tú bà này chưa cho tham gia tuyển chọn lại đưa ra phục vụ mình trước.

Dư Tắc Thành âm thầm phóng xuất một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, lúc này mới biết được tất cả suy nghĩ của tú bà kia. Thì ra những lời trước cửa giữa Dư Tắc Thành và Tiểu Tam đã bị người hầu gác cửa nghe được, lén lút nói lại cho y thị.

Sau khi y thị biết Dư Tắc Thành chính là người tu tiên, lập tức tỏ ra cung kính với hắn. Chỉ cần Dư Tắc Thành ban thưởng một phen, có thể đủ cho thị hưởng thụ cả đời.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, nhìn thoáng qua các cô nương trước mặt, dùng Vọng Khí thuật chọn vài cô nương nhìn thuận mắt, chọn ra vài người trong đó:

- Ngươi, ngươi, ngươi... bốn người này...

Những cô nương không được chọn cũng không hề lộ vẻ thất vọng, cúi đầu thi lễ, sau đó xoay người lục tục rời đi. Bốn nàng được chọn lập tức tươi cười tiến tới rót rượu gắp thức ăn, xoa chân bóp vai hầu hạ Dư Tắc Thành, giọng oanh vàng ríu rít, khiến người say đắm.

Dư Tắc Thành liếc nhìn tú bà, sau đó lấy ra hai viên đan dược:

- Ngươi cũng rất có nhãn lực, đây là Nguyên Hoàng Thái Âm Diên Thọ đan, uống vào có thể gia tăng hai mươi năm dương thọ, kéo dài tuổi trẻ, còn có tác dụng trú nhan. Đây là Nguyên Minh Long Cao Bổ Thể đan. Uống vào sẽ giúp thân thể cường tráng, bách bệnh bất xâm, ngươi hãy chọn một viên.

Tú bà lập tức trợn trừng mắt nhìn hai viên đan dược này, một viên có thể kéo dài tuổi thọ, một viên có thể giúp cho thân thể cường tráng, không biết nên chọn loại nào.

Đột nhiên thị nhoẻn cười, nhắm mắt chọn lấy một viên trong đó:

- Công tử, ta đã hiểu, xin ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cho người hầu hạ ngài chu đáo. Sau khi xong việc, nhất định ngài sẽ ban cho ta viên còn lại.

Dư Tắc Thành lại cười to, đan dược này mình có hàng trăm viên, đối với mình không đáng kể gì. Chỉ là tú bà này tôn trọng mình như vậy, cũng nên thưởng cho y thị một cách xứng đáng.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Hy vọng là như vậy, nếu uống cả hai viên đan được này cùng một lượt, sống tới tám mươi tuổi không thành vấn đề.

Sau đó Dư Tắc Thành không nhìn tới thị lần nào nữa, bắt đầu đùa giỡn vui vầy cùng bốn nàng. Lập tức trên bàn rượu Xuân sắc ngập tràn, tiếng cười vang lên từng hồi, vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng hiện tại Dư Tắc Thành uống rượu vui chơi, đùa giỡn cùng kỹ nữ, phóng túng tự nhiên, nhưng trong lòng hắn không động mảy may. Hắn chỉ xem đây là lịch lãm chốn phong trần, luyện tâm tại đây, không động vì sắc, không loạn vì tình, không lấy đó làm mê, không

vui không buồn. Hết thảy sự việc chỉ trôi ngang qua mình rồi đi mất, không lưu lại chút gì, chẳng khác hoa sen mọc dưới bùn mà không nhiễm mùi bùn.

Đây gọi là lịch lãm hồng trần không rời đạo, không hề e ngại với lòng mình.

Dư Tắc Thành uống rượu vui chơi, có thiếu nữ bên cạnh hầu hạ, cuộc vui đến hồi cao hứng, hai nàng rời chỗ bước ra vũ múa, dáng đẹp như tiên, quả thật khiến cho người ta hết sức hài lòng, vui chơi tận hứng.

Dư Tắc Thành cũng cảm thấy cao hứng bèn lấy hồ cầm ra, bắt đầu chỉnh dây, sau đó yên lặng. Bất chợt hắn bùng nổ vô cùng mãnh liệt, tiếng đàn như tiếng bình vỡ, mạnh mẽ vô cùng:

- Tài tử giai nhân, tự cho mình là bạch y khanh tướng. Tới phố trăng hoa, tìm chốn hoa tường liễu ngõ, ý trung nhân biết tìm đâu, chuyện phong lưu vốn là thú vui của đời người. Tuổi thanh xuân sao không hưởng thụ, mang lợi lộc công danh phù phiếm, đổi lấy tiếng hát lời ca.

Tiếng đàn ca của Dư Tắc Thành tưng bừng sôi nổi, thanh âm vút tận trời cao, lãng đãng bên tai không dứt. Hai nàng đang múa nghe được đàn ca, càng hăng hái múa may quay cuồng, phát huy vũ kỹ của mình tới cực hạn, phô bày hết nét đẹp thanh xuân.

Lời ca dứt, tiếng đàn cũng ngừng, đột nhiên một tràng vỗ tay vang lên, ở viện kế bên có tiếng người kêu lớn:

- Hay, hay cho một câu mang lợi lộc công danh phù phiếm, đổi lấy tiếng hát lời ca. Quả thật đã phô bày đậm nét phong thái của Liễu Tam Biến năm xưa, hay, hay lắm!