TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 330: Tắc Thành Ra Oai

Địch nhân ngay trước mắt. Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Anh Ngạo cốt, đại thương con vẫn chưa lành, không thể ra tay, con và cố Phán Nhi ở lại trong xe chờ đợi.

Anh Ngạo cốt nói:

- Con... con có thể đánh được...

Cố Phán Nhi cũng nói:

- Con chiến đấu được mà...

Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Nơi đây ta có tu vi cao nhất, lời của ta chính là mệnh lệnh, cố Phán Nhi, trước khi ra đi, phụ thân con đã dặn dò thế nào, con không muốn tuân theo mệnh lệnh của ta sao?

Lập tức Cố Phán Nhi im bặt không nói. Anh Ngạo cốt cũng không nói gì nữa bởi vì trong Thần Giác. Đạo Ngân Chân Nhân đã truyền tử lệnh cho y, bắt y phải bảo vệ an toàn cho Cố Phán Nhi.

Nghe Cố Phán Nhi không tham chiến, ba người Bạch Tố vô cùng cao hứng. Tuy rằng ba người bọn họ không nói gì nhưng kiếm khí trên người dần dần bùng lên. Đến hiện tại, trận chiến này đã không thể nào tránh khỏi.

Đạo Ngân Chân Nhân lại hỏi:

- Tắc Thành, tình huống bọn chúng thế nào?

Xem ra Đạo Ngân Chân Nhân biết Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành quan sát được trong phạm vi rất rộng, cho nên mới hỏi hắn. Dư Tắc Thành nhắm mắt lại cảm ứng, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nói:

- Sơn môn Diệu Âm môn đóng chặt, đại trận khởi động, trong phạm vi trăm dặm xung quanh, tất cả thôn trấn của phàm nhân người không nhà trống, xem ra địch nhân đã có chuẩn bị chu toàn.

Đạo Ngân Chân Nhân nói:

- Được, ta sẽ lẻn vào sơn môn của đối phương, năm tên Kim Đan Chân Nhân kia sẽ do ta đối phó. Cho dù có Nguyên Anh Chân Quân, cũng sẽ do ta đối phó. Không phải pháp trận của chúng sắc bén lắm sao. để chuvên gia phá trận ta đây xem thử.

- Các con phụ trách bên ngoài, ở lại đây chờ đợi. Nếu ta bắt đầu chém giết bên trong, bọn đệ tử Trúc Cơ nhất định sẽ chạy ra tập kích các con, khi ấy là lúc các con chiến đấu.

- Nếu như ta tử trận, ắt sẽ có thần thức truyền ra. Lúc ẩy các con hãy lập tức rút lui, chờ viện quân tới, chỉ khoảng một canh giờ sau viện quân phái ta sẽ tới.

- Tắc Thành, sau khi ta vào trong, nơi này do con làm chủ.

Dứt lời, Đạo Ngân Chân Nhân bước xuống phi xa. Dư Tắc Thành thầm than dài. Lúc này Đạo Ngân Chân Nhân không phải là một người lãnh đạo bày mưu tính kế, ông chỉ là một vị sư phụ muốn báo thù cho đồ đệ đã ôm lòng quyết tử. Cho dù chết, ông cũng muốn hủy diệt Diệu Âm môn này trước khi viện quân chạy tới. ông đã bị thù hận và sỉ nhục che mờ lý trí.

Cái gì gọi là phụ trách bên ngoài, thật ra chi là mượn cớ. Mục đích của ông là muốn một mình xông vào doanh địch đại chiến một phen, an bày nhiệm vụ cho mọi người vây xem mà thôi.

Đạo Ngân Chân Nhân ra ngoài phi xa, cao giọng quát to:

- Diệu Âm môn, ta là Hiên Viên kiếm phái Đạo Ngân, vì sao các ngươi vô cớ đánh chết đệ tử ta? Cho các ngươi thời gian ba mươi lần hô hấp để giải thích, nếu không đừng trách ta kiếm hạ vô tình!

Không cần tới ba mươi lần hô hấp, trong đại trận sơn môn của đối phương lập tức bắn ra trăm đạo Địa Nguyên Thiên Cương lôi. Đây là thần lôi hấp thu đại địa Nguyên khí, dùng lực Thiên Cương bắn ra công kích, là một trong những thủ đoạn bảo vệ sơn môn của các phái.

Đạo Ngân Chân Nhân cười nói:

- Hay lắm, như vậy thì dễ rồi...

Dứt lời, trước mặt ông xuất hiện một người gỗ chỉ đường cao chừng hai thước gắn trên một Thiên Tinh bàn. Người gỗ kia xoay tròn một lúc, sau đó ngừng lại. Đạo Ngân Chân Nhân lập tức bước theo hướng chỉ của người gỗ nháy mắt biến mất.

Đạo Ngân Chân Nhân biến mất, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải. Khó coi nhất là ba người Liệt Thiên kiếm phái, tới đây trợ quyền nhưng lại bị bỏ mặc nơi này.

Lúc này là thời khắc mấu chốt, Dư Tắc Thành bèn lên tiếng nói:

- Xin mọi người chờ một lúc, ta tin tưởng thực lực của Đạo Ngân sư thúc, ông nhất định có thể lẻn vào sơn môn đối phương. Nếu bên trong xảy ra chiến đấu, đối phương ắt sẽ dốc hết toàn lực công kích chúng ta khi đó Trận chiến của chúng ta sẽ bắt đầu.

- Huynh đệ Liệt Thiên kiếm phái, có dám đánh cuộc một phen cùng chúng ta hay không? Các vị có ba người, chúng ta cũng có ba người, để xem bên nào giết địch nhiều hơn?

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, lập tức bầu không khí nhờ vậy mà trở nên sôi nổi hơn, cảm giác bực tức vì bị bỏ rơi cùng tiêu tan. Bạch Tố trợn tròn mắt hạnh:

- Có gì là không dám, hai ta đánh cuộc, nếu ta thắng, vậy ngươi phải giao phương pháp phối chế Túy Tiên Nhân kia cho ta. Ngươi có đám không?

Dư Tắc Thành cười đáp:

- Được, còn nếu ta thắng, không biết Bạch sư tỷ có đạo lữ hay chưa, nếu ta thắng, hay là làm đạo lữ của ta đi...

Dư Tắc Thành vừa thốt ra lời này, lập tức khiến cho ngàn cơn sóng dậy. Tưởng Thiệu Trị là người đầu tiên mỉm cười:

- Không ngờ có người dám theo đuổi nữ nhân điên... Được, được, việc này ta làm chứng, không ngờ có kẻ muốn kết đạo lữ cùng Bạch Tố điên. Dư Tắc Thành, ta phục ngươi hết sức. Được, chúng ta cùng đánh cuộc thứ gì chứ?

Long Thiên Hoàng nói:

- Có gì có thể đánh cuộc đây, nói không chừng lát nữa tất cả mọi người phải chết tại nơi này...

Sau lưng y chợt xuất hiện một bóng người uể oải vươn vai lắc cổ khiến các khớp xương kêu lên răng rắc, hờ hững nói:

- Hay lắm, đúng dịp để thử kiếm của huynh đệ ta.

Ba đệ tử Liệt Thiên kiếm phái kinh ngạc nhìn Long Thiên Hoàng. Tà đạo Lăng hỏi:

- Thân Ngoại Phân Thân ư?

Bạch Tố nói:

- Không thể nào, tu vi không đủ thần thức phân liệt chăng?

Tưởng Thiệu Trị lắc lắc đầu:

- Hiên Viên kiếm phái quá thật là Kiếm phong tử, không thể hiểu nổi.

Lúc này đột ngột từ sơn môn của địch truyền ra một cỗ dao động khí tức hùng mạnh sau đó Thần Giác của Đạo Ngân Chân Nhân truyền đến:

- Tên thứ nhất.

Mới vừa tấn công, không ngờ đã có khí tức của một tên Kim Đan Chân Nhân của địch bị giết chết phóng xuất. Bên trong vẫn động thủ sau mười mấy lần hô hấp, thanh âm đ*o Ngân Chân Nhân lại vang lên:

- Tên thứ hai, ta đánh bị thương còn muốn trốn, đúng là nằm mơ nguyên hung nằm xuống!

Nguyên hung nằm xuống?! Thiếu môn chủ Diệu Âm môn kia bị Đạo Ngân Chân Nhân tập kích giết chết rồi sao?

Sau đó Dư Tắc Thành mơ hồ cảm nhận khí tức quay cuồng bên trong đại trận, bùng nồ liên tục. Nhưng vì đại Trận hộ sơn ngăn cản. Dư Tắc Thành không thể cảm nhận được tỉ mỉ tình hình trong đó, chỉ có thể cám nhận mơ hồ. Tuy rằng phạm vi cảm ứng tâm linh của Kiếm Ngã thuật này rất rộng, nhưng đã bị đại trận đối phương che mất.

Cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể nhúng tay khiến cho người ta buồn chán. Nhưng một khắc sau, dần dần sơn môn đối phương xuất hiện biến hóa, dường như đang chậm rãi mở ra. Nói cách khác, tình hình bên trong đã được khống chế. Đạo Ngân sư thúc đang phải khổ chiến hoặc bị pháp trận vây khốn, cho nên đối phương bắt đầu rảnh tay thanh lý vòng ngoài.

Quá nhiên đối phương có gần trăm tên đệ tử lao ra khỏi đại trận, xông về phía bọn Dư Tắc Thành. Chúng đã rời khỏi pháp trận bảo vệ, cho nên Dư Tắc Thành có thể cảm ứng được thực lực của chúng.

Hắn bèn nói:

- Địch nhân không có Kim Đan Chân Nhân, chúng ta có thể đánh một trận, có thể thấy rằng tình hình bên trong cũng đang vô cùng căng thẳng. Hiện tại đối phương có hai mươi bảy tên đệ tử Trúc Cơ, sáu mươi sáu đệ tử Luyện Khí kỳ cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là một toán nhỏ. Ta lên trước đây.

Bọn Dư Tắc Thành đứng cách sơn môn đối phương khoảng chừng mười dặm, bất chợt trên người Dư Tắc Thành xuất hiện sáu điểm sáng, sau đó lóe lên một cái. Một trong sáu điểm sáng kia hóa thành một đạo bạch quang xé nát không gian, nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mười dặm.

Tên đệ tử Trúc Cơ của địch xông lên trước hết vốn đang chỉ huy người phe mình, bố trí chiến thuật; cho nên không kịp phản ứng. Đánh chết y cũng không ngờ sẽ bị công kích từ khoảng cách này, chỉ thấy trước mắt sáng lòa. Bình một tiếng, trúng một kiếm nổ tung đầu, thi thể rơi từ trên không xuống.

- Khốn kiếp, Đại sư huynh... nạp mạng cho ta!

Tên vừa chết đi có uy tín cực cao ở Diệu Âm môn nháy mắt chết đi lập tức kích động sát ý của đối phương. Bọn chúng gào thét điên cuồng, tốc độ ngự không nhanh hơn vài phần, muốn nhanh chóng tiếp cận, vô số vòng bảo vệ lập tức nổi lên.

Bình... Lại một kiếm nữa, kiếm này toát ra hào quang, cắt ngang qua khoảng không mười dặm đánh trúng hộ thuẫn của một tên đệ tử Diệu Âm môn chạy trước tiên, phát ra thanh âm xé rách vô cùng kinh khủng. Hộ thuẫn kia nháy mắt vỡ tan, tuy rằng tên đệ tử kia không bị nổ tung đầu, nhưng trên người bắn ra vô số máu tươi, từ trên không rớt xuống như một hòn đá. Y rơi xuống trên mặt đá núi, lập tức đầu vỡ nát. Trong quá trình rơi xuống, thân thể không nhúc nhích, thì ra đã chết từ trước.

Bình... lại một kiếm nữa. Cũng là một đạo bạch quang chợt lóe, kiếm quang bay tới trước, tiếng rít tới sau. Lại một tên đệ tử Trúc Cơ vỡ thuẫn nổ đầu mà chết, nháy mắt đã có ba người chết liên tiếp.

Sau cái chết của ba tên sư huynh đệ đồng môn, bọn đệ tử Diệu Âm môn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi. Bọn chúng còn tới hơn chín mươi người, đối phương chỉ có sáu người, khoảng cách mười dặm nháy mắt sẽ tới. Hơn nữa tất cả đã lập hộ thuẫn, chỉ cần tiến lên ắt sẽ thắng lợi.Nháy mắt khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chín dặm... tám dặm... bảy dặm...

Bình... bình... bình... Tần xuất bắn kiếm của Dư Tắc Thành đã tăng nhanh hơn trước, tiếng kiếm thứ nhất vừa vang lên, kiếm thứ hai đã tới. Hết kiếm này tới kiếm khác, chẳng khác nào truy hồn sứ giả. Bất kể hộ thuẫn hay phép chú bảo vệ gì dường như không hề tồn tại.

Khoảng cách mười dặm bất quá chỉ mười lần hô hấp là tới, hiện tại chỉ trong nháy mắt đã có mười bảy tên đệ tử địch nhân từ trên không rơi xuống.

Đệ tử Diệu Âm môn thất kinh hồn vía, đồng bạn bên cạnh rơi xuống từng người. Cho dù là không chết cũng khóc thét nằm dưới đất, có kẻ không nhịn được cảm giác sợ hãi trong lòng, bắt đầu xuất ra phép thuật công kích tầm xa.

Nhưng khoảng cách còn sáu dặm, không có Kim Đan Chân Nhân pháp thuật của bọn chúng không thể phát huy tác dụng. Cho dù bay đến bên người bọn Dư Tắc Thành cũng không còn chút uy lực nào.

Phi kiếm Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục đánh ra hết kiếm này tới kiếm khác. Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích, tam kiếm hợp nhất, nháy mắt một kiếm, công xa mười dặm lập tức tạo ra Thành tích như trên.

Còn cách năm dặm, lúc này địch nhân đã bị đánh rơi hai mươi tám người, mất một phần ba dọc đường, trong đó có tám tên đệ tử Trúc Cơ. Bất chợt một tên nữ đệ tử Diệu Âm môn quay đầu chạy trốn, rốt cục nàng không khống chế được cảm giác kinh khủng do bị tử vong tra tấn này.

Nàng là người đầu tiên chạy trốn, tất cả mọi người bắt đầu bắt chước, tới người thứ hai, thứ ba, lập tức dần dần xuất hiện tình huống tất cả quay đầu tháo chạy.

Lúc này một tên đệ tử Trúc Cơ hô lớn:

- Đừng chạy, hai bên cách nhau không xa, có chạy cũng không thoát, chỉ có liều mạng mới...

Đột ngột Dư Tắc Thành tung một kiếm, câu kế tiếp y không kịp nói hết, lập tức bị một kiếm này đánh nát hộ thuẫn. Tuy rằng không giết chết y ngay tức khắc, nhưng Cực Nguyên chân nguyên lực đã thấm vào cơ thể y chắc chắn phải chết không sai, đồng thời phi kiếm Dư Tắc Thành ngừng không bắn nữa.

Kẻ nào lên trước là chết, cảm giác này giống như bệnh dịch lan tràn, truyền khắp mọi người. Bọn chúng bắt đầu quay đầu chạy trốn, bay trở về được một dặm không thấy Dư Tắc Thành công kích nữa, lập tức cho rằng lựa chọn của bản thân là chính xác.

Nhưng bay thêm một dặm nữa, phi kiếm của Dư Tắc Thành lại xuất hiện. Hai dặm này là Dư Tắc Thành cố ý thả cho bọn chúng chạy đi làm cho bọn chúng có nhận định sai lầm.

Hiện tại muốn quay đầu lại đã không thể được, chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.Dư Tắc Thành cũng không định buông tha cho đám đệ tử Diệu Âm môn dễ dàng như vậy, hắn bắt đầu giết từng tên một. Lúc này đánh giết bọn chúng dễ dàng hơn khi chúng xung phong, tinh thần của chúng đã tan tác chính là cá nằm trên thớt, tùy ý Dư Tắc Thành đánh chết.

Trên đường xung phong. Dư Tắc Thành chỉ đánh chết được chín tên đệ tử Trúc Cơ. Trong quá trình chạy trốn, Thiên Lý Huỳnh Quang Kích của Dư Tắc Thành xuất từng kiếm một, đánh ra liên tục mười tám kiếm, nhất nhất đánh chết hết tất cả đệ tử Trúc Cơ của địch. Lúc này đám tàn quân kia mới chạy được vào trong sơn môn của mình.

Trong thời gian bọn địch xung phong, do dự, tán loạn, sau đó chạy trốn, tất cả không đến sáu mươi lần hô hấp. Dư Tắc Thành đã bắn ra bốn mươi bảy kiếm, giết chết hai mươi bảy tên đệ tử Trúc Cơ, hai mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ.

Sau trận chiến này, lập tức tất cả mọi người biến sắc. Bất kể là người của Diệu Âm môn hay năm đồng bạn bên cạnh Dư Tắc Thành, ai nấy đều kinh ngạc. Lúc này tiếng khóc của bọn đệ tử Diệu Âm môn từ trên không rơi xuống chưa chết đang vang vọng toàn trường.

Trận chiến này Dư Tắc Thành đã trổ hết Thần uy của mình, bất quá cũng đã hao tổn không ít. Mỗi một kiếm như vậy phi kiếm nổ tung, trăm thanh phi kiếm chuẩn bị dành làm lễ vật chỉ còn một nửa, lại thêm thần thông Nhiên Huyết cũng đã sử dụng một lần. Bất quá hết thảy đều đáng giá, Dư Tắc Thành nhìn ánh mắt kính sợ khâm phục của đồng bạn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Dư Tắc Thành lấy tiên tửu ra nốc như điên cuồng, bổ sung chân nguyên tiêu hao, sau đó mới nói:

- Mọi người chuẩn bị trốn đi thôi, lát nữa địch nhân trở ra, nhất định sẽ là Kim Đan Chân Nhân dẫn đầu. Tuy rằng phái ta được xưng Trúc Cơ chiến Kim Đan nhưng mấy người chúng ta hoàn toàn không được.

Bạch Tố ra vẻ cứng cỏi:

- Các vị không được, không có nghĩa là chúng ta không được. Nếu có Kim Đan Chân Nhân ra giao ba tên cho chúng ta!

Thời gian dần trôi, nhưng không thấy Kim Đan Chân Nhân xuất hiện. Chợt nghe thanh âm khàn khàn của Đạo Ngân Chân Nhân vang lên:

- Tên thứ ba, định dùng trận pháp vây khốn ta sao. chỉ nằm mơ!

Đột nhiên lúc này, sơn môn Diệu Âm môn nổ thật mạnh, đại trận hộ sơn bị tiếng nổ này phá nát. Nhìn thấy tình huống này. Bạch Tố thét lên một tiếng, ngự kiếm bay về phía sơn môn đối phương lúc này đã trở nên vô cùng hỗn loạn.

Lúc này Bạch Tố đã thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, còn cách mười dặm đã hóa thành một đạo kiếm quang phóng nhanh về phía địch nhân. Vừa rồi năng lực công kích tầm xa kinh khủng của Dư Tắc Thành đã khiến nàng sinh, lòng úy kỵ, đồng thời cũng kích thích đấu chí của nàng bừng dậy.

Bọn Dư Tắc Thành cùng nhanh chóng ngự kiếm xông tới, sáu người hóa thành sáu đạo kiếm quang đánh tới. Đối phương cũng có phản ứng, lần này có khoảng hơn ba mươi tên đệ tử Trúc Cơ ngự không bay lên tiến hành ngăn chặn. Bọn chúng không nhúng tay được vào trận chiến bên trong sơn môn, đi ra bên ngoài lại bị đánh chạy trở về. Hiện tại kẻ thù trước mặt, lập tức tất cả xuất động, chuẩn bị đại chiến.

Lập tức sáu đạo kiếm quang chém giết cùng ba mươi mấy đạo kiếm quang của đối phương, không trung hóa thành chiến trường. Mà trên đống hoang tàn đổ nát của sơn môn. Đạo Ngân Chân Nhân và tên Kim Đan Chân Nhân cuối cùng của Diệu Âm môn, chưởng môn Ngữ Lạc Chân Nhân đang đứng đối điện nhau, chuẩn bị chiến đấu.

Bạch Tố xông lên trước hết, lúc hai bên còn cách chừng trăm trượng, bất chợt Bạch Tố như thái dương bùng nổ, toát ra ánh sáng chói chang. Một đạo hào quang bắn ngang không trung, tất cả địch nhân ngăn cản trước mặt nàng đều bị đánh cho tan xác hoặc bay đi, không ai địch nổi. Nháy mắt nàng đã xuyên qua trận địa địch, xông tới phía sau lưng kẻ thù.

Giống như hai cơn sóng dữ đối đầu nhau, chỉ trong thoáng chốc hai phe đã áp sát nhau chém giết. Kiếm quang bắn ra bốn phía, pháp khí bay bay, âm thanh chói tai, thỉnh thoảng có người nổ tung giữa không trung thành sương máu. Hai bên lúc này đã lâm vào hỗn chiến, đối mặt chém giết tưng bừng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm xông về phía trước, xông vào giữa đám đông địch, kiếm quang khẽ run, lập tức hai trăm đạo kiếm quang xuất hiện, mười tám thanh Kim Dực kiếm bay tán loạn. Mỗi một thanh Kim Dực kiếm đều hóa thành một đạo lưu quang, hai đạo thành một cặp, tung hoành giữa không trung. Một mình hắn đồng thời phát động công kích về hơn hai mươi địch nhân phía trước sau mình, một mình một kiếm tung hoành.

Kiếm quang của Dư Tắc Thành không ai chống nổi bùng nổ mãnh liệt, giống như thủy triều trên biển cả. hoành hành bá đạo, hết đạo này tới đạo khác. Mỗi một đạo kiếm quang như vậy đều mang theo vài đạo kiếm khí, thỉnh thoảng còn có một đạo kiếm khí lạ từ một nơi nào đó xuất hiện, khiến cho địch nhân không thể đề phòng.

Chuyện kinh khủng hơn là sau khi kiếm quang bạo phát, chẳng những không dần dần trở nên yếu đi ngược lại không ngừng tăng mạnh, toát ra bạch quang mãnh liệt, dường như trong cả một vùng trời đất chỉ còn lại một màu sắc này.

Cường công trong nháy mắt như vậy lập tức đập tan toàn bộ công kích của địch nhân, tựa như rắn bị nắm đúng vào thất thốn, lập tức đội ngũ địch nhân trở nên rối loạn vô cùng.

Dư Tắc Thành ngự kiếm tấn công điên cuồng, chỉ trong thoáng chốc đã phán đoán được thực lực của địch nhân. Sau đó hắn lập tức chọn một mục tiêu yếu nhất, sử dụng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết lên người y.

Kiếm quang vừa chuyển, lập tức tất cả kiếm quang công về phía địch thu về một điểm, xuất ra Linh Cưu Dẫn Sinh quyết. Dư Tắc Thành lấy năng lượng vô tận trong tương lai của mình, nháy mắt bạo phát, hình thành một chiêu Cực Đạo Kiếm Mang, phóng về phía địch nhân.

Người nọ là một nữ nhân vô cùng linh hoạt, sử một chiếc đàn tỳ bà, dung mạo thanh tú, hai tay trắng như tuyết, làn da nõn nà. Khi mọi người được nghỉ xả hơi trước mặt nàng lại là vô tận kiếm quang đánh úp tới.

Trong khoảnh khắc này, gương mặt thanh tú của nàng bất chợt vặn vẹo, làn da nõn nà ánh lên kiếm quang màu xanh, gân tay nổi vồng, liều mạng múa tỳ bà, hình thành ba mươi sáu đạo chân nguyên dao động. Nhưng hết thảy không thể cứu nàng khỏi cái chết.

Một kiếm toàn lực của Dư Tắc Thành, kiếm quang bắn về phía trước, chân nguyên của nàng bị phá tan hoàn toàn. Nhưng kiếm quang không hề dừng lại vẫn tiếp tục tấn công mãnh liệt về phía trước. Cả người lẫn đàn tỳ bà của nàng nọ lập tức bị kiếm quang đánh trúng giữa không trung, táng mạng ngay tại chỗ. Thân thể xinh đẹp kia lập tức hóa thành mưa máu đầy trời, một đạo kiếm quang lao ra khỏi làn mưa máu. Trong mưa máu kia chỉ có một cánh tay trắng nõn là còn nguyên vẹn vẫn đang siết chật lấy tỳ bà.

- Sư muội...

Một tiếng rống thê thảm vang lên dù là tiếng kêu thét vang trời khắp nơi cũng không thể nào che lấp được.Trong đám đông địch có một tên gọi to sư muội. Dư Tắc Thành quay lưng lại nhìn xem, thấy một cái trống lớn đang đánh về phía hắn. Trống này thân màu đỏ như lửa, to chừng một thước, trên mặt có khắc hình năm con rồng đang nhe nanh múa vuốt.