TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Ngạo
Chương 304: Đạt Được Thành Công

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- về chuyện đối kháng uy áp, ta tổng kết ra được ba thủ đoạn, thứ nhất là Thiên Địa Đồng Tâm dung hợp thần thức của mình vào hoàn cảnh xung quanh, mượn ảnh hướng của hoàn cảnh để đối kháng uy áp của địch nhân. Pháp môn vận chuyển như sau...

- Thứ hai là Vô Tướng Vô Niệm, xua tan thần thức của mình, khiến cho trong đầu mình không còn suy nghĩ, trở Thành một niệm thông suốt, hoặc có thể nói là trở nên ngu ngốc, như vậy có thể phá giải được uy áp của đối phương. Công pháp cụ thể như sau...

- Thứ ba là Tá Vật Di Hình, dời uy áp của đối phương đi nơi khác hoặc người khác, công pháp cụ thể như sau...

- Được rồi, mọi người hãy tu luyện dựa theo Phương pháp ta vừa nói, sau thời gian tàn một nén nhang, ta sẽ tiến hành diễn luyện tại trường.

Lập tức mọi người bắt đầu nghiên cứu có người châu đầu ghé tai bàn tán có người thử nghiệm.

Sau một nén nhang. Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Được rồi chúng ta bắt đầu diễn luyện thực tế. Ngươi, ngươi, ngươi, lên đây ngươi phóng xuất uy áp còn ngươi đối kháng lại...

Dư Tắc Thành gọi vài tên đệ tử lên, bắt đầu đích thân tiến hành chỉ giáo. Mấy tên đệ tử này toàn là những người nói chuyện khó nghe sau lưng Dư Tắc Thành lúc đầu, hắn nhân cơ hội này dạy dỗ bọn chúng một bài học.

Cứ diễn luyện vài lần như vậy, có thể nói là vô cùng dễ hiểu, đơn giản mà sáng tỏ rất nhiều đệ tử bừng tỉnh ngộ. khen không ngớt lời. Chỉ có điều những đối tượng lên thử nghiệm phải chịu khổ một phen.

Trong đó có người thông minh, thấy đối tượng bị gọi lên thử nghiệm bèn kêu lên:

- Sư thúc, chúng con sai rồi, xin tha cho chúng con...

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, mục đích đã bị vạch trần, thôi thì tha cho bọn họ. Thật ra hành hạ bọn họ một phen, mục đích là để trị tội dám động tới mình, có thù ắt báo. Hiện tại mục đích đã đạt việc này coi như xong.

Dư Tắc Thành tiếp tục giảng pháp:

- Nếu các ngươi thoát khỏi uy áp cảnh giới, như vậy chuyện đầu tiên mà các ngươi làm là gì?

Lập tức phía dưới nhao nhao đủ các câu trả lời vô cùng hỗn loạn. Dư Tắc Thành nhất nhất lắng nghe, sau đó mới nói:

- Nếu ta là các ngươi, sau khi thoát khỏi uy áp chuyện đầu tiên ta làm sẽ là sử dụng độn pháp chạy trốn.

- Đôi khi chạy trốn, không, phải nói là rút lui cũng không lấy gi làm xấu hổ chỉ có giữ được tính mạng của mình mới còn cơ hội đánh bại đối phương. Nhưng nếu các ngươi không biết độn pháp, vậy không cần nghĩ tới chuyện chạy trốn, bởi vì cảnh giới của địch nhân cao hơn các ngươi, các ngươi ngự kiếm phi hành bình thường sẽ không thể nào chạy thoát. Lúc ấy chỉ còn có một biện pháp duy nhất, tử chiến đến cũng.

- Làm sao cũng phải chết, dù cho mình thịt nát xương tan cũng phải làm cho đối phương tắm máu. Chỉ có cầu sống trong chỗ chết mới có thể có được một đường sinh. cơ. Tiếp theo ta sẽ giảng cho mọi người vài chiến pháp tử chiến trong khoảnh khắc thoát khỏi uy áp...

Dư Tắc Thành bắt đầu giảng giải, chiến pháp của hắn rất đơn giản nhưng tanh máu vô cùng, toàn là những cách cuồng bạo, tự mình hại mình. Trong lúc hắn giảng giải những phép thuật này không khí trong cả Thính Pháp dường như giảm nhiệt độ xuống, sát khí tăng lên. Huyết khí nổi lên toàn thân Dư Tắc Thành, người có nhăn lực có thể nhìn ra sát khí trên người hắn. Tất cả những oan hồn của người tu tiên đã chết trong tay hắn dường như đang quay cuồng xung quanh người hắn. Đây là do Dư Tắc Thành cố ý làm ra như vậy. để tô đậm thêm cho bài giảng, hắn đã cố ý tu luyện thêm vài tiểu thuật nho nhỏ.

Trong quá trình giảng pháp. Dư Tắc Thành thủy chung xoay quanh một đạo lý chính là phải không ngừng vươn lên, cho dù đối mặt với địch nhân hùng mạnh hơn mình cũng phải kiên cường chiến đấu chỉ cần có một cơ hội nhỏ cũng phải tranh thủ.

Đến lúc cuối cũng. Dư Tắc Thành lại nói:

- Cuối cũng ta sẽ cho mọi người biết một con đường đối phó uy áp chân chính, thắng một cách tuyệt đối, đó chính là các ngươi hãy khổ tâm tu luyện. Đến khi cảnh giới cao hơn đối phương, lúc ấy ngược lại chúng ta còn có thể uy áp bọn chúng.

- Ngày mốt, ta sẽ trở lại Thính Pháp đường này giảng cho mọi người về độn thuật. Người tu tiên không biết độn thuật, coi như chỉ còn một nửa mạng mà thôi. Được rồi, hôm nay chỉ giảng tới đây thôi, tất cả giải tán!

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, lập tức toàn trường im lặng vài lần hô hấp, sau đó đột ngột tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm như sấm nổ. Lần giảng phép này của Dư Tắc Thành đã hết sức thành công.

Dư Tắc Thành thấy vậy vui mừng khôn xiết, bao nhiêu vất vả chuẩn bị của mình không hề vô ích rốt cục cũng đạt được thành công.

Các đệ tử bắt đầu giải tán. Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng rời khỏi. Hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tính xem nội dung ngày mốt giảng phép sẽ là những gì. Lúc này các đệ tử đã đi gần hết, chợt có hai bóng người đi tới trước mặt Dư Tắc Thành, chính là hai tỷ muội song sinh làm bạn với A Ni Na.

Các nàng tới trước Dư Tắc Thành thi lễ:

- Dư sư thúc có còn nhớ chúng ta chăng?

Dư Tắc Thành cười hỏi:

- Làm sao ta quên được, phải rồi A Ni Na đâu?

Một thiếu nữ chu môi nói:

- Nàng không cần chúng ta nữa, ba năm trước tới đây, tháng đầu tiên nàng đã tiến vào nội môn bỏ rơi chúng ta.

Dư Tắc Thành sửng sốt:

- Không thể nào, sao nàng lại bỏ các ngươi như vậy...

Thiếu nữ thứ hai nói:

- Chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Dư sư thúc có biết tên chúng ta chăng?

Nghe câu hỏi này. lập tức Dư Tắc Thành á khẩu. Nói thật ra hắn không biết tên của hai tỷ muội song sinh này bèn nói:

- À... ta quên mất...

Thiếu nữ là muội muội nói:

- Không phải là quên, mà căn bản là Dư sư thúc không biết. Từ nhỏ tới lớn, hai ta vẫn thường gặp chuyện này không ai hỏi qua tên của chúng ta, chúng ta chỉ là cái bóng của A Ni Na. Cho tới bây giờ chưa có ai quan tâm để ý hai ta...

Thiếu nữ là tỷ tỷ tiếp lời:

- Làm cái bóng cũng không sao thế nhưng hiện tại muốn làm bóng cũng không được nữa. Nếu phụ thân chúng ta còn sống, chúng ta sẽ không phải chịu khổ như vậy, ngay cả tên mình cũng không có. Mọi người đều gọi chúng ta là Đại Nha, Nhị Nha, thậm chí có người còn không gọi đúng nữa là...

Muội muội nói:

- Ta cũng rất nhớ phụ thân... Cũng tại mẫu thân, nếu người không đột ngột bay đi nhất định hiện tại chúng ta sống rất hạnh phúc.

Dứt lời, cả hai thiếu nữ cũng bật khóc. Dư Tắc Thành thấy vậy bối rối vô cùng, không biết nên làm thế nào bèn hỏi:

- Mẫu thân các nàng bay đi ư chuyện này thế nào vậy?

Tỷ tỷ đáp:

- Mẫu thân chúng ta là do phụ thân cứu về, nói rằng mẫu thân là tiên tử từ trên trời bay xuống. Trí nhớ mẫu thân không tốt rất hay quên đầu quên đuôi, vào năm chúng ta ba tuổi đột nhiên mẫu thân nhớ lại quá khứ. Người lập tức bay đi mãi không thấy trở về.

- Phụ thân đi tìm mẫu thân, mất hai năm trời vẫn không tìm được, sau khi trở về buồn bực không vui vào năm chúng ta bảy tuổi mắc bệnh mất đi, gởi chúng ta lại cho lão trại chủ.

- Nhưng chúng ta cũng không thể ăn không, cho nên chúng ta trở thành cái bóng của A Ni Na làm tay chân thay cho nàng. Dựa theo quy củ trong sơn trại, chúng ta phải sống cả đời với nàng, làm cái bóng của nàng. Tương lai nàng xuất giá chúng ta sẽ là sính lễ hồi môn. thuộc về tân lang của A Ni Na.

- Nhưng rốt cục nàng cũng không cần chúng ta nữa tự mình ra đi, bỏ chúng ta lại nơi này. Ba năm qua không ai thu chúng ta làm đồ đệ hiện tại nơi này cũng không cần chúng ta, chúng ta cũng không biết phải làm sao không biết nhà chúng ta là đâu...

Mẫu thân mất đi trí nhớ bay đi mất??? Bất chợt Dư Tắc Thành cảm thấy tim mình như chìm xuống, người mất đi trí nhớ ở đại lục Nguyên châu chỉ có Nguyên Anh Chân Quân chẳng lẽ mẫu thân các nàng lại là Nguyên Anh Chân Quân? Không thể nào...

Muội muội lại nói:

- Trước kia ở đây có rất nhiều người bảo chúng ta đi cùng bọn họ, nhưng nhìn ánh mắt bọn họ đáng sợ vô cùng, dường như muốn nuốt chửng chúng ta. Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta như lang sói rình mồi, chúng ta không muốn sống cùng bọn họ.

- Dư sư thúc, còn nhớ A Ni Na từng nói sau này ngài sẽ là chủ nhân của nàng, chủ nhân của nàng cũng là chủ nhân của chúng ta. Chúng ta sẽ đi theo ngài, làm chuyện gì cũng được, chúng ta không muốn rời khỏi nơi này.

Tỷ tỷ của nàng lại nói:

- Có lần mẫu thân nói rằng nhà mình ở trên núi. núi ở trên trời có lẽ mẫu thân ở trên sơn lĩnh gần trời. Nếu chúng ta rời khỏi nơi này sẽ vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại mẫu thân. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể rời khỏi nơi đây, gặp được mẫu thân, sẽ không còn ai ức hiếp chúng ta.

Trong lòng Dư Tắc Thành đột nhiên cộ cảm giác nghẹn ngào khó nói nên lời:

- Ai đám ức hiếp các nàng, ta sẽ báo thù cho hai người?

Muội muội nói:

- Y đã đi rồi, đã rời khởi nơi này.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Tu vi các nàng thế nào?

Hai thiếu nữ nhìn nhau, sau đó mới nói:

- Chúng ta mới đạt tới cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp.

Dư Tắc Thành cau mày quá thấp...

Tỷ tỷ vội vàng nói:

- Chúng ta cũng không biết chữ, không ai dạy chúng ta cả. Vị Đại ca ca đầu tiên dạy chúng ta muốn ức hiếp chúng ta, sau chúng ta nói với Băng Linh, kết quả hại y bị đuổi đi, từ đó về sau không ai dạy chúng ta nữa.

Dư Tắc Thành than dài, ngoại môn này chính là như vậy đệ tử ở đây toàn có chỗ dựa ở nhà, mới có cơ hội nhập môn. Các đệ tử nghèo khó có chuyên gia phát hiện dạy đỗ khi có chút thành tựu mới được đưa tới nơi này. Đệ tử nửa đường mang tới như tỷ muội hai nàng, đại đa số không lâu sau sẽ được thu vào nội môn nhưng hai nàng lại bị người quên bẵng, mới rơi vào tình huống nửa vời như hiện tại.